Tiên Nghịch

Chương 948: Pho tượng của ai

Nàng kinh ngạc nhìn thi thể của Thanh Sương, thân thể run rẩy. Rất lâu sau, nàng nhắm hai mắt lại, chỉ có điều sự run rẩy của lông mi lại không che dấu được kinh hãi trong lòng.
 
Tâm thần của Vương Lâm lúc này cũng rất căng thẳng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của nữ tử áo trắng. Đây là hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc nữ tử này nhất định nhận thức Định Thân Thuật, nhất định nhận thức Thanh Sương!
 
Tuy rằng lúc này là thời cơ đánh lén tốt nhất, nhưng Vương Lâm không làm như vậy. Nữ tử áo trắng trước mắt này mang tới cho hắn nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, có thể nói sau khi đối phương thi triển ra một tia bổn nguyên lực kia đã khiến Vương Lâm hoảng sợ từ đáy lòng.
 
Cho dù là Viêm Lôi Tử trên người cũng chỉ có chút khí tức bổn nguyên, không thể thi triển hoàn chỉnh ra bổn nguyên lực. Nhưng nữ tử áo trắng trước mắt này vừa rồi không ngờ đã thi triển ra bổn nguyên, điều này làm cho Vương Lâm căn bản là không dám tưởng tượng.
 
Đối mặt với địch nhân như vậy, đánh lén không có ý nghĩa.
 
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có tiếng động gì, chỉ có mùi hoa nhàn nhạt kia tràn ngập xung quanh, còn có những cánh hoa kia từ không trung rơi xuống khiến mặt đất trở thành hoa hải (biển hoa).
 
Hai người cùng trầm mặc. Thời gian chậm rãi trôi qua, một nén nhang sau, nữ tử áo trắng mở hai mắt nhìn thi thể của Thanh Sương mở miệng dường như đang muốn nói chuyện.
 
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên chỗ xa trong động phủ truyền đến một tiếng nổ. Dưới hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng nổ bất thình lình rõ ràng vô cùng chói tai!
 
Cùng lúc đó lại có tiếng mắng từ phía xa chầm chậm truyền đến.
 
- Chạy? Bảo bối lão tử nhìn trúng đã không có khả năng chạy!
 
Thanh âm ngang ngược của Tư Đồ Nam quanh quẩn. Chỉ thấy xa xa có một đạo bạch quang cấp tốc bay đến, trong bạch quang này có một bình nhỏ.
 
Bình ấy làm từ bạch ngọc, từ xa nhìn lại mượt mà sinh quang giống như mỡ dê.
 
Ở phía sau bình nhỏ này, Tư Đồ Nam toàn thân tản ra hắc khí vờn quanh đuổi theo không bỏ. Mắt thấy tốc độ của bình nhỏ kia càng lúc càng nhanh, Tư Đồ Nam hừ lạnh tay phải bấm quyết đảo qua phía trước, lập tức ở phía trước bình nhỏ kia xuất hiện màn sương đen nồng đậm, trong nháy mắt màn sương đen này hóa thành một con mãnh thú hư ảo hướng bình nhỏ một ngụm nuốt vào.
 
Bình nhỏ kia chợt dừng lại một chút, không ngờ trong khoảnh khắc khi mãnh thú do màn sương đen hóa thành cắn nuốt đến lại bụp một tiếng tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ mang theo kình khí sắc bén xuyên thấu thân thể mãnh thú, sau khi xuất hiện ở phía sau mãnh thú liền ngưng tụ lại khôi phục thành hình dạng đầy đủ, tốc độ bạo tăng bay về phía trước.
 
Ô.
 
Tư Đồ Nam hai mắt sáng ngời, trong tiếng cười dài bước về phía trước đuổi theo.

 
Một người một bảo này trong khi truy đuổi nhanh chóng tới gần Vương Lâm và nữ tử áo trắng kia.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang khó có thể phát hiện được.
 
Tốc độ của bình bạch ngọc kia rất nhanh trực tiếp bay về phía nữ tử áo trắng. Đôi mi thanh tú của nữ tử áo trắng khẽ nhíu, ngọc thủ vung về phía trước, lập tức bình bạch ngọc kia nhẹ nhàng rơi vào trong tay nàng.
 
Nhưng ngày trong khoảnh khắc khi nữ tử áo trắng kia đỡ lấy, bình nhỏ đột nhiên bụp một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số mãnh vỡ lao thẳng về phía nàng.
 
Thân mình Tư Đồ Nam lại nhoáng lên một cái, hét lớn:
 
- Vương Lâm, đi!
 
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, trong khoảnh khắc khi bình nhỏ kia rơi vào trong tay nữ tử áo trắng liền thu lấy Thanh Sương và tiên tháp, thân mình lại lui về phía sau nhanh như điện.
 
Vẻ mặt Tư Đồ Nam lộ ra vẻ dữ tợn, trong khi lui về phía sau hai tay bấm quyết, nhấn xuống phía dưới một cái, trong miệng quát khẽ:
 
- Tiên Thuật Không Liệt!
 
Theo thanh âm quanh quẩn thiên địa của Tư Đồ Nam, lập tức trên bầu trời phía trước liền vặn vẹo.
 
Từng trận tiếng động ầm ầm bỗng nhiên vang lên, gần như nối thành một mảnh hóa thành vô số lốc xoáy đột nhiên xuất hiện lao thẳng về phía nữ tử áo trắng.
 
Mượn thời cơ này Tư Đồ Nam bay nhanh lui về phía sau, cùng Vương Lâm lao thẳng về phía cửa ra của tiên phủ.
 
Mảnh vỡ của bình bạch ngọc nhỏ nhằm thẳng mặt nữ tử áo trắng cuốn đến, nhưng dưới hai mắt nàng lập tức đình chỉ giữa không trung. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, thân mình khẽ bước về phía trước.
 
Tiên Thuật Không Liệt của Tư Đồ Nam hóa thành vô số lốc xoáy ầm ầm lao tới, nhưng lại quỷ dị lại trực tiếp xuyên thấu thân thể nữ tử áo trắng không khiến nàng có chút tạm dừng.
 
- Ngươi không muốn tiến vào động phủ sao.
 

 
Thanh âm này dù rằng vẫn lạnh như băng nhưng đã không có sát ý.
 
Vương Lâm đang lui về phía sau trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm, hắn quyết đoán dừng lại nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng phía xa.
 
Tư Đồ Nam cau mày cũng dừng lại. Lúc trước hắn rời khỏi một mình đi sưu tầm bảo bối, nhưng không lâu sau liền phát giác ở chỗ Vương Lâm đang nguy hiểm.
 
Nhất là mấy người Phù Phong Tử suy yếu và biến mất càng khiến Tư Đồ Nam khiếp sợ, nhưng Vương Lâm ở trong đó hắn không thể chạy trốn một mình, vì thế hắn liền mạo hiểm lại đây tạo cơ hội cùng nhau bỏ chạy.
 
Lúc này nhìn thấy Vương Lâm dừng lại, Tư Đồ Nam không cần nghĩ ngợi cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng không ngừng tới gần.
 
- Tiền bối cho phép chúng ta đi vào?
 
Vương Lâm ôm quyền, bình tĩnh mở miệng.
 
Nữ tử áo trắng kia trầm mặc rất lâu. Nàng than khẽ xoay người nhìn đại điện trong động phủ, hạ giọng nói:
 
- Đi theo ta.
 
Nói xong nữ tử áo trắng bay về phía đại điện. Vương Lâm có chút trầm ngâm nhìn thoáng qua Tư Đồ Nam. Tư Đồ Nam ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói:
 
- Người này có chút quỷ dị!
 
- Nếu không đến thì hai người các ngươi có thể rời khỏi. Đồng bạn của ngươi cũng sẽ ở bên ngoài động phủ chờ ngươi.
 
Thanh âm của nữ tử áo trắng xa xôi truyền đến, thân ảnh của nàng đã đi tới bên ngoài đại điện, khẽ bước liền dung nhập vào đại điện hắc ám. Nghĩ đến vẻ mặt biến hóa của nữ tử này lúc trước, ánh mắt Vương Lâm lộ ra kiên định, nhẹ nhàng nói:
 
- Tư Đồ, ta tự mình đi vào!
 
Tư Đồ Nam tự nhiên hiểu, nếu hai người cùng đi vào, một khi có biến cố sẽ không có một chút cơ hội phản kháng. Hắn nghe vậy gật đầu cũng không nhiều lời.
 

 
Vương Lâm cũng không nhiều lời, thân mình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo cầu vồng đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã đi tới bên ngoài đại điện. Hắn hít sâu một hơi giơ chân bước vào trong đại điện!
 
Trong đại điện một mảnh hắc ám. Loại này ám chẳng những trở ngại mắt thường, hơn nữa cũng có ảnh hưởng đối với thần thức. Thần thức không thể tản ra quá xa, chỉ có thể vờn quanh thân thể mấy trượng.
 
Trong mơ hồ Vương Lâm có thể nhìn thấy bốn phía trong đại điện này dường như đều có mấy hắc ảnh cực lớn, chúng giống như những pho tượng, chỉ có điều nơi đây quá mờ nên nhìn không rõ ràng.
 
Trong đại điện này lại là một mảnh yên lặng, chỉ có phía trước vang lên tiếng bước chân rất nhỏ nói cho Vương Lâm, nữ tử áo trắng kia đang dần dần đi xa.
 
Đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên biến mất, một thanh âm xa xôi vang lên trong đại điện này.
 
- Ngươi tên là gì?
 
- Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm giọng nói.
 
- Họ Vương.
 
Nàng giống như tự nói, lẩm bẩm:
 
- Thật là họ Vương.
 
Trong đại điện lại yên tĩnh, Vương Lâm mặc dù vẻ mặt như thường nhưng tâm thần cũng cực kỳ cảnh giác, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển toàn thân, có chút không bình thường sẽ lập tức phản kích.
 
Ngoại trừ điều đó thì con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn cũng hiển lộ, mặc dù chưa mở ra nhưng chỉ cần tâm niệm khẽ động thì bổn nguyên lực chứa trong đó sẽ lập tức tản ra.
 
Vương Lâm cực kỳ kiêng kị đối với nữ tử áo trắng kia. Tu vi của hắn tuy rằng đã đạt tới Khuy Niết, phối hợp với thân thể Cổ Thần có thể phát huy ra thực lực Tịnh Niết trung kỳ, nhưng đối mặt với nữ tử này Vương Lâm hiểu được mình không phải là đối thủ.
 
Chỉ là có một số việc, biết là nguy hiểm cũng phải đi làm, đây chính là Vương Lâm.
 

 
Nhờ ánh sáng mông lung này, Vương Lâm đã thấy rõ cảnh vật trong đại điện này, hắn lập tức hít sâu một hơi.
 
Trong đại điện này giống như đạo quán của nhân gian, có mấy pho tượng cực lớn. Nhìn thật kĩ thì những pho tượng này tổng cộng có chín, ngoại trừ tám pho xung quanh, phía chính giữa có một pho tượng. Pho tượng này không biết điêu khắc từ vật gì, trong ánh sáng mông lung mơ hồ lộ ra một tia kim quang.
 
Chẳng qua kim quang này rất mờ, nó vừa lan ra liền bị hắc ám xung quanh cắn nuốt, như thế nó chỉ có thể ẩn chứa ở trong pho tượng, khiến cho pho tượng thoạt nhìn có một loại cảm giác quỷ dị.
 
Pho tượng này điêu khắc một trung niên nam tử. Nam tử này cực kỳ oai hùng, tướng mạo đường đường, nhất là trong ánh mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy, ở trên người hắn mặc hoàng bào tràn đầy một cỗ quý khí khó tả!
 
Trên hoàng bào kia thêu chín con tử long vờn quanh lộ ra vẻ dữ tợn, lúc này mặc dù chúng yên lặng, nhưng vẫn có thể cảm thụ được khí thế độc ác tràn ngập không thể tưởng tượng của chúng.
 
Ngoại trừ điều đó, ở phía sau nam tử lại điêu khắc tầng mây cuồn cuộn, chỉ có điều tầng mây này cũng không phải màu trắng mà là màu đen, mây đen tràn ngập khiến pho tượng điêu khắc nam tử lộ ra một cỗ uy nghiêm.
 
Trong khoảnh khắc Vương Lâm nhìn vào hai mắt của pho tượng điêu khắc trung niên nam tử, trong đầu hắn lập tức nổ vang giống như có một cỗ khí tức khó có thể tưởng tượng ập tới trực tiếp rơi trên người hắn. Trong cuộc đời này Vương Lâm chưa từng thấy qua khí tức nào mạnh như vậy, bất kể là Thanh Thủy, Viêm Lôi Tử, cho dù là Thiên Vận Tử đều xa xa không bằng. Trong cảm thụ của Vương Lâm thậm chí ngay cả lão giả bước thứ ba thần bí trong La Thiên Tinh Vực cũng không thể so sánh.
 
Khí tức mạnh mẽ này hình thành một cỗ lực tấn công vô hình, Vương Lâm chỉ nhìn thoáng qua thân mình lập tức run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cấp tốc lui lại, nguyên lực trong cơ thể muốn bùng nổ, nhưng hắn kinh hãi phát hiện, nguyên lực không ngờ co đầu rụt cổ giống như ở trước mặt pho tượng này căn bản không dám vận chuyển.
 
Có một cỗ áp lực vô hình làm cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm vừa mới động liền lập tức bị cưỡng ép đè lại, cho dù giãy dụa như thế nào cũng là làm việc vô ích!
 
Ở trước pho tượng này thiên địa nguyên lực đều phải khuất phục!
 
Vương Lâm hoảng hốt, lúc này hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, máu toàn thân giống như đình chỉ lưu động, nhưng trong khoảng thời gian ngắn máu lại giống như phát cuồng, không ngờ nhất tề bắn phá về phía trái tim của hắn.
 
Loại hiện tượng này, Vương Lâm tu đạo hơn một ngàn ba trăm năm chưa từng gặp phải, cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng lúc này cũng không cho hắn nghĩ nhiều, nguyên lực trong cơ thể không thể vận chuyển, máu bắn phá trái tim, thân thể hắn lập tức trở nên run rẩy.
 
Một cỗ uy áp khó có thể tưởng tượng muốn cho hắn phải quỳ trên mặt đất, muốn cho hắn phải khuất phục pho tượng này.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hồng quang, trong tiếng gầm nhẹ Cổ Thần lực từ trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát ra.
 
Cổ Thần, bất kính thiên địa, không sợ đạo tắc, nghịch thiên mà đi, đúng là bộ tộc cổ xưa!
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 948: Pho tượng của ai
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...