Tiên Nghịch
Chương 947: Táng hoa
Theo Tiên giới Toái phiến sụp đổ, một cỗ kỳ hương ập thẳng đến, trực tiếp phả vào người Vương Lâm. Thân mình Vương Lâm chấn động, hắn cảm giác như bị một cỗ lực lượng khổng lồ đến khó tin tấn công. Trong cơ thể truyền ra âm thanh bang bang, phun ra một ngụm tiên huyết. Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, cấp tốc lui lại!
- Nữ tử này rốt cuộc là ai?! Có đúng như lời Phù Phong Tử là Hoa Tiên?!
Da đầu Vương Lâm run lên, hắn biết may mình có thân thể Cổ Thần nếu không dưới một kích vừa rồi, nếu là tu sĩ bình thường thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Dù là như thế, trong thân thể không ngừng truyền lên cảm giác đau nhức vẫn khiến tâm thần Vương Lâm chấn động! Nhất là Tiên giới Toái phiến sụp đổ lại càng khiến Vương Lâm kinh hãi.
Tuy trên Toái phiến có vết nứt do thần thông của Thiên Vận Tử tạo ra nhưng cũng là một loại pháp bảo phòng ngự rất cường đại.
Chỉ có điều, không ngờ dưới một chỉ của nữ tử này lại quỷ dị sụp đổ. Điều này khiến cho Vương Lâm phải hít sâu một hơi khí lạnh, thân mình cấp tốc lui lại.
Thân thể mền mại của nữ tử này lại nhẹ nhàng tiến về phía trước mấy bước. Ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay phải lại nâng lên, nhẹ nhàng điểm vào hư không! Nháy mắt này, một cảm giác nguy hiểm lại như thủy triều dâng lên, phút chốc đã tràn ngập khắp người Vương Lâm.
Hắn chỉ cảm thấy ngực mình đau xót như bị một sợi châm nhọn xuyên thấu qua. Trong đau đớn, Vương Lâm lại lui về phía sau. Hắn không chút nghĩ ngợi, Cổ Thần lực từ mi tâm ngay lập tức tràn ra. Ngực hắn liền vang lên tiếng bang bang, cũng là một mũi tên do thực vật biến ảo thành bị Cổ Thần lực chấn gãy Nữ tử áo trắng nhướn mày, bình thản nói:
- Khó trách dám xông vào động phủ, đích xác có chút tư cách!
Nữ tử nói xong, tay ngọc lại hướng về bên cạnh điểm tới.
Lập tức cách đó không xa, Phù Phong Tử vốn đã chuẩn bị, tùy thời thấy không ổn liền viễn độn, nháy mắt bên ngoài thân thể bị bao phủ bởi những đóa hoa, kỳ hương ập thẳng vào mặt. Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, dưới vô số đóa hoa vờn quanh, Phù Phong Tử lập tức khoanh chân lại, không để ý nguy hiểm xung quanh, nhanh chóng muốn bức chất độc trong cơ thể ra.
Khoảnh khắc khi hắn khoanh chân ngồi xuống, những đóa hoa xung quanh nhất nhất ập tới, hoàn toàn phong kín Phù Phong Tử. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một phiến rừng hoa vô tận, không thấy được bóng dáng của Phù Phong Tử nữa.
Đám người Trần Đạo Tam Tử và Đại Đầu đều hoảng sợ, muốn lui về sau nhưng đã quá muốn. Bốn phía bọn hắn trong chốc lát đã tràn ngập những đóa hoa, chưa kịp thi triển thần thông đã bị rừng hoa này bao lấy!
Về phần ngân thi lúc này cũng bị rừng hoa này bao phủ, biến mất bên trong kỳ hương vô tận này!
Phóng nhãn nhìn ra chỉ còn có một mình Vương Lâm ở giữa không trung nữa! Ánh mắt lạnh như băng của nữ từ nhìn về phía Vương Lâm. Lập tức Vương Lâm có cảm giác tâm thần chấn động, thanh quang trong mắt lại lóe ra, biến ảo thành thanh quang thuẫn ở phía trước. Vừa vờn quanh thân thể hắn, lập tức xung quanh liền vang lên âm thanh bang bang.
Chỉ thấy một phiến đóa hoa trống rỗng xuất hiện, bị thanh quang thuẫn quét ngang lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh. Nhưng mùi hương kỳ dị này cũng là tản ra đậm đặc hơn.
Nữ tử áo trắng càng nhíu mày, nâng tay phải lên gỡ xuống một cái trâm cài tóc có điêu khắc một đóa hoa trên mái tóc. Sau khi lặng lẽ nhìn thoáng qua một cái liền ném về phía Vương Lâm! Lập tức một tiếng bén nhọn chói tai như có thể xuyên qua thân thể, hủy diệt nguyên thần vang lên khắp động phủ. Chiếc trâm cài tóc này lóe lên tử quang, đâm thẳng về phía Vương Lâm! Tốc độ của nó cực nhanh, dù là Vương Lâm cũng không nhìn được chút bóng dáng nào. Khi hắn lui về phía sau chỉ có thể cảm ngận được bốn phía xung quanh thân thể phút chốc không ngừng vang lên âm thanh bang bang.
Mỗi một tiếng bang vang lên đều đại biểu cho thanh quang thuẫn tự hành phòng ngự. Những tiếng vang liên tục vang lên cũng khiến cảm giác nguy hiểm lan tỏa khắp toàn thân Vương Lâm. Hắn nhìn không thấu tu vi của nữ tử này, thậm chí có cảm giác mơ hồ rằng nữ tử này đã đạt tới một trình độ đáng sợ, mơ hồ đã vượt xa cảm thụ của hắn đối với Viêm Lôi Tử trước đó đã thể hiện!
Nữ tử này lại nâng tay phải lên, một ấn quyết quỷ dị được tạo ra, nàng hạ giọng nói:
- Táng hoa!
Lời này vừa ra, lập tức giữa đất trời, hết thảy những nơi mà ánh mắt có thể nhìn đến không ngờ xuất hiện vô số đóa hoa. Số lượng những đóa hoa này thật sự nhiều lắm, tràn ngập khắp nơi khiến cho lúc này động phủ như một thế giới của các đóa hoa! Khoảnh khắc khi hai chữ "Táng hoa" vừa ra, vô số những đóa hoa này như đã nở bung ra cực điểm, nhụy hoa cấp tốc héo rũ, một phiến cánh hoa bóc ra, giống như mưa hoa, tràn ngập cả thiên địa. Dưới cái chỉ ra nhẹ nhàng của nữ tử này, vô số cánh hoa lao thẳng về phía Vương Lâm ngưng tụ lại như muốn bao lấy hắn.
Không thể lui được nữa, đôi mắt Vương Lâm bắn ra hàn quang. Đã rất lâu rồi hắn chưa có cảm giác chỉ cần hơi vô ý sẽ hình thần câu diệt. Lúc này hắn không phải nghĩ ngợi, tay phải bấm quyết, chỉ về thiên không, quát vội:
Những đóa hoa khắp thiên địa lập tức tràn ngập hắc phong. Những đóa hoa xung quanh Vương Lâm lập tức bị cuốn lên không, hóa thành bốn con hắc long gào rít bên trong rừng hoa này, từng trận âm hàn khoảnh khắc đã tràn ra.
Vương Lâm không chút dừng lại, tay phải lại đổi quyết, hô lên:
- Hoán vũ!
Trong tiếng gầm rống của hắc long còn có mảng lớn nước mưa từ trên trời giáng xuống, hóa thành nhiều điểm tinh quang bao trùm những nơi có thể nhìn thấy ở bốn phía, hình thành giọt giọt nước mưa. Cũng có tiên khí vô tận từ khắp động phủ ngưng tụ tới, nháy mắt đã dung nhập vào trong những giọt mưa này.
Hô phong Hoán vũ thuật, sau khi lần lượt thi triển liền dung hợp lại với nhau, trong gió có uy lực vô biên của mưa, trong mưa hắc khí càng thêm hàn lãnh! Do đó, cũng khiến cho vô số giọt mưa liền tạo ra tiếng ca ca, hóa thành nhiều bông tuyết. Dưới song chưởng của Vương Lâm duỗi ra, chỉ về phía trước, hắc long lập tức gầm rít lao ra, băng vũ lại tản ra, hình thành một cơn gió lốc quét tới, ập thẳng về phía nữ tử áo trắng kia! Thời khắc nguy cơ, hai mắt Vương Lâm hồng lên, hai tay lại cấp tốc bấm quyết, không chút do dự quát lớn:
- Tản đậu thành binh!
Lời này vừa ra, lập tức một đạo hắc mang theo miệng hắn bay ra, đúng là Phong Tiên Ấn mười tám tầng địa ngục.
Mười tám tầng hào trên Phong Tiên Ấn lóe ra, theo hai ống tay áo Vương Lâm vung lên lập tức từ bên trong bay ra từng đạo chiến hồn, tràn khắp không gian bên trong động phủ, theo Hô phong Hoán vũ ập về phía nữ tử kia.
Nhất là Tản đậu thành binh, dưới vô số hồn phác khiến cho rừng hoa lập tức nổi lên sóng gợn. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm đem cả ba Tiên thuật của Bạch Phàm đồng thời thi triển ra, sự cường đại có thể nói là tuyệt luận! Trong hắc phong gào rít, vô số đóa hoa bị cuốn ngược lại. Dưới những bông tuyết hạ xuống, cũng sinh ra âm thanh bang bang, những đóa hoa cũng bị thổi bay.
Cuối cùng, Tản đậu thành binh hóa ra vô số chiến hồn, trong đó cũng có Huyết Tổ dữ tợn xuất hiện. Ba thần thông này quét ra, trở thành một cơn phong bạo tản khắp thiên địa.
Thân mình hướng về phía trước, bước ra một bước, tiếng động răng rắc đột nhiên từ trong cơ thể vang lên. Thân mình hắn bỗng nhiên từ kích thước như một thường nhân bình thường đã hóa thành một cự nhân cao tới trăm trượng! Thanh quang thuẫn lại theo đó biến ảo trở thành hơn mười trượng, không ngừng xoay tròn bên ngoài thân thể hắn.
Khí tức vương tộc Cổ Thần lúc này không chút giữ lại, hoàn toàn mở ra. Trong tiếng gầm nhẹ, thân mình Vương Lâm dung nhập vào trong phong bạo, tay phải hung hăng đánh ra một quyền!
Một quyền lập tức dâng lên cuồng phong, khiến cho tốc độ của cơn phong bạo do ba đại thần thông dung hợp càng nhanh hơn, phá vỡ hết thảy phía trước, xông tới gần nữ tử áo trắng này!
Bên trong phong bạo này, bốn con hắc long đan vào nhau, vô số bông tuyết cấp tốc xoay tròn, cũng có rất nhiều chiến hồn tràn khắp nơi! Nữ tử áo trắng thần sắc hơi chút biến hóa, nhìn chằm chằm vào thân thể Vương Lâm, nhẹ giọng nói:
- Cổ Thần… Tay phải nàng nâng lên, lập tức trong đó lóe lên thanh quang, một quang đoàn kỳ dị biến ảo ra.
Khoảnh khắc khi quang đoàn này xuất hiện, Vương Lâm hóa thành Cổ Thần lại dâng lên cảm giác mãnh liệt nguy hiểm. Cảm giác nguy cơ này đã mãnh liệt hơn trước rất nhiều lần! Hết thảy là bởi vì quang đoan này! Thần sắc nữ tử lại càng lạnh hơn, quang đoàn trong tay vung về phía trước, lập tức nhắm thẳng về phía phong bạo. Trong chốc lát liền trực tiếp va chạm với phong bạo kia.
Không có tiếng động gì truyền ra nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến tâm thần Vương Lâm chấn động! Khoảnh khắc quang đoàn và phong bạo va chạm, nó lập tức vỡ ra, bỗng nhiên tan vỡ, nhưng lại nổi lên biến hóa quỷ dị. Phong bạo do ba đại thần thông dung hợp chấn động như trở nên thoái hóa, nhanh chóng phân chia, lần nữa trở thành ba thần thông riêng rẽ.
Nhưng lập tức, ba thần thông này lại như thoái hóa từng chút một, chỉ trong chốc lát đã tan biến trước người nữ tử này! Ngay cả những chiến hồn xuất hiện dưới thần thông Tản đậu thành binh cũng bị nghịch cuốn, lần nữa quay về địa ngục.
Hết thảy những điều này cũng nháy mắt hoàn thành. Biến hóa quỷ dị khiến sắc mặt của Vương Lâm đại biến. Lúc này quyền đầu của hắn mất đi phong bạo bao phủ, trực tiếp đánh tới nữ tử áo trắng này.
Nữ tử áo trắng thần sắc vẫn như thường, ánh mắt lạnh như băng, trên tay phải lại bất ngờ xuất hiện một quang đoàn, vung về phía trước. Quang đoàn này liền bay thẳng về phía Vương Lâm!
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được bên trong quang đoàn ẩn chứa một tia bổn nguyên lực, như thế mới có thể khiến cho tam đại thần thông mất đi hiệu quả. Nếu là đánh vào trên người mình, thì dù là thân thể Cổ Thần cũng sẽ tan nát như vậy! Trong nguy cơ sinh tử, con mắt thứ ba trên mi tâm bỗng nhiên xuất hiện, lấy tốc độ cực nhanh tràn ra hồng quang ngay khoảnh khắc khi quang đoàn kia tới gần, lộ ra lực lượng của con mắt thứ ba! Khoảnh khắc khi nó mở ra, hồng quang tản ra thành hình quạt, trực tiếp bao vây lấy quang đoàn. Bổn nguyên lực ẩn chứa bên trong lại nhè nhẹ lượn lờ, nhanh chóng tản ra.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm sử dụng bổn nguyên lực của con mắt thứ ba giao chiến. Lúc này đây nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế lại cực kỳ hung hiểm! Nháy mắt khi hồng quang trong con mắt này chợt lóe lên, nữ tử áo trắng kia lần đầu tiên biến sắc! Quang đoàn bên trong hồng quang kia tiêu tan cực nhanh, nhưng đồng thời với đó, bổn nguyên lực vốn không có nhiều trong con mắt thứ ba của Vương Lâm cũng nhanh chóng tiêu tan, như là triệt tiêu lẫn nhau.
Quá trình này chỉ diễn ra trong một tích tắc nhưng Vương Lâm lại cảm giác phảng phất như trăm ngàn năm. Sau khi quang đoàn kia hoàn toàn tiêu tan, thân mình Vương Lâm bỗng nhiên lui nhanh ra sau, hồng quang trong con mắt thứ ba cũng dần ảm đạm, thu vào trong mi tâm.
Quần áo giờ phút này dĩ nhiên đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Trong khi Vương Lâm lui về sau, nữ tử áo trắng vẫn chưa truy kích, mà ánh mắt trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Cổ Thần, Tiên thuật của Bạch Phàm, bổn nguyên lưc, ngươi là ai?
Đối với nữ tử áo trắng này Vương Lâm cực kỳ kiêng kị. Chỉ có điều động phủ này hắn nhất thiết phải xông vào! Lúc này nghe vậy, tâm thần Vương Lâm không khỏi khẽ động. Trước đó hắn đã nhìn đến biểu tình kỳ dị của lão già áo xanh khi nhìn thấy Định Thân Thuật! Vương Lâm rất ít khi đánh cuộc nhưng lúc này cũng không thể không đánh cuộc một lần!
- Nếu là thất bại cũng chỉ có thể chạy trối chết, tìm Cổ Yêu Bối La khiến hắn đến phá nát nơi này! Chung quy lại Yêu Linh Tiên phủ ta nhất định phải vào!
Vương Lâm cắn răng, tay phải chỉ về tiền phương, Định Thân thuật chốc lát đã tràn ngập.
Nháy mắt khi nhìn thấy Định Thân thuật, thần sắc của nữ tử áo trắng này lập tức có biến hóa!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một tòa Tiên ngọc tháp lóe ra huỳnh quang, thi thể Thanh Ải ngủ say bên trong xuất hiện ở giữa người Vương Lâm và nữ tử áo trắng. Nữ tử áo trắng này lập tức như bị lôi điện ầm ầm đánh trúng!
Tiên Nghịch
- Nữ tử này rốt cuộc là ai?! Có đúng như lời Phù Phong Tử là Hoa Tiên?!
Da đầu Vương Lâm run lên, hắn biết may mình có thân thể Cổ Thần nếu không dưới một kích vừa rồi, nếu là tu sĩ bình thường thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Dù là như thế, trong thân thể không ngừng truyền lên cảm giác đau nhức vẫn khiến tâm thần Vương Lâm chấn động! Nhất là Tiên giới Toái phiến sụp đổ lại càng khiến Vương Lâm kinh hãi.
Tuy trên Toái phiến có vết nứt do thần thông của Thiên Vận Tử tạo ra nhưng cũng là một loại pháp bảo phòng ngự rất cường đại.
Chỉ có điều, không ngờ dưới một chỉ của nữ tử này lại quỷ dị sụp đổ. Điều này khiến cho Vương Lâm phải hít sâu một hơi khí lạnh, thân mình cấp tốc lui lại.
Thân thể mền mại của nữ tử này lại nhẹ nhàng tiến về phía trước mấy bước. Ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay phải lại nâng lên, nhẹ nhàng điểm vào hư không! Nháy mắt này, một cảm giác nguy hiểm lại như thủy triều dâng lên, phút chốc đã tràn ngập khắp người Vương Lâm.
Hắn chỉ cảm thấy ngực mình đau xót như bị một sợi châm nhọn xuyên thấu qua. Trong đau đớn, Vương Lâm lại lui về phía sau. Hắn không chút nghĩ ngợi, Cổ Thần lực từ mi tâm ngay lập tức tràn ra. Ngực hắn liền vang lên tiếng bang bang, cũng là một mũi tên do thực vật biến ảo thành bị Cổ Thần lực chấn gãy Nữ tử áo trắng nhướn mày, bình thản nói:
- Khó trách dám xông vào động phủ, đích xác có chút tư cách!
Nữ tử nói xong, tay ngọc lại hướng về bên cạnh điểm tới.
Lập tức cách đó không xa, Phù Phong Tử vốn đã chuẩn bị, tùy thời thấy không ổn liền viễn độn, nháy mắt bên ngoài thân thể bị bao phủ bởi những đóa hoa, kỳ hương ập thẳng vào mặt. Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, dưới vô số đóa hoa vờn quanh, Phù Phong Tử lập tức khoanh chân lại, không để ý nguy hiểm xung quanh, nhanh chóng muốn bức chất độc trong cơ thể ra.
Khoảnh khắc khi hắn khoanh chân ngồi xuống, những đóa hoa xung quanh nhất nhất ập tới, hoàn toàn phong kín Phù Phong Tử. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một phiến rừng hoa vô tận, không thấy được bóng dáng của Phù Phong Tử nữa.
Đám người Trần Đạo Tam Tử và Đại Đầu đều hoảng sợ, muốn lui về sau nhưng đã quá muốn. Bốn phía bọn hắn trong chốc lát đã tràn ngập những đóa hoa, chưa kịp thi triển thần thông đã bị rừng hoa này bao lấy!
Về phần ngân thi lúc này cũng bị rừng hoa này bao phủ, biến mất bên trong kỳ hương vô tận này!
Phóng nhãn nhìn ra chỉ còn có một mình Vương Lâm ở giữa không trung nữa! Ánh mắt lạnh như băng của nữ từ nhìn về phía Vương Lâm. Lập tức Vương Lâm có cảm giác tâm thần chấn động, thanh quang trong mắt lại lóe ra, biến ảo thành thanh quang thuẫn ở phía trước. Vừa vờn quanh thân thể hắn, lập tức xung quanh liền vang lên âm thanh bang bang.
Chỉ thấy một phiến đóa hoa trống rỗng xuất hiện, bị thanh quang thuẫn quét ngang lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh. Nhưng mùi hương kỳ dị này cũng là tản ra đậm đặc hơn.
Nữ tử áo trắng càng nhíu mày, nâng tay phải lên gỡ xuống một cái trâm cài tóc có điêu khắc một đóa hoa trên mái tóc. Sau khi lặng lẽ nhìn thoáng qua một cái liền ném về phía Vương Lâm! Lập tức một tiếng bén nhọn chói tai như có thể xuyên qua thân thể, hủy diệt nguyên thần vang lên khắp động phủ. Chiếc trâm cài tóc này lóe lên tử quang, đâm thẳng về phía Vương Lâm! Tốc độ của nó cực nhanh, dù là Vương Lâm cũng không nhìn được chút bóng dáng nào. Khi hắn lui về phía sau chỉ có thể cảm ngận được bốn phía xung quanh thân thể phút chốc không ngừng vang lên âm thanh bang bang.
Mỗi một tiếng bang vang lên đều đại biểu cho thanh quang thuẫn tự hành phòng ngự. Những tiếng vang liên tục vang lên cũng khiến cảm giác nguy hiểm lan tỏa khắp toàn thân Vương Lâm. Hắn nhìn không thấu tu vi của nữ tử này, thậm chí có cảm giác mơ hồ rằng nữ tử này đã đạt tới một trình độ đáng sợ, mơ hồ đã vượt xa cảm thụ của hắn đối với Viêm Lôi Tử trước đó đã thể hiện!
Nữ tử này lại nâng tay phải lên, một ấn quyết quỷ dị được tạo ra, nàng hạ giọng nói:
- Táng hoa!
Lời này vừa ra, lập tức giữa đất trời, hết thảy những nơi mà ánh mắt có thể nhìn đến không ngờ xuất hiện vô số đóa hoa. Số lượng những đóa hoa này thật sự nhiều lắm, tràn ngập khắp nơi khiến cho lúc này động phủ như một thế giới của các đóa hoa! Khoảnh khắc khi hai chữ "Táng hoa" vừa ra, vô số những đóa hoa này như đã nở bung ra cực điểm, nhụy hoa cấp tốc héo rũ, một phiến cánh hoa bóc ra, giống như mưa hoa, tràn ngập cả thiên địa. Dưới cái chỉ ra nhẹ nhàng của nữ tử này, vô số cánh hoa lao thẳng về phía Vương Lâm ngưng tụ lại như muốn bao lấy hắn.
Không thể lui được nữa, đôi mắt Vương Lâm bắn ra hàn quang. Đã rất lâu rồi hắn chưa có cảm giác chỉ cần hơi vô ý sẽ hình thần câu diệt. Lúc này hắn không phải nghĩ ngợi, tay phải bấm quyết, chỉ về thiên không, quát vội:
Những đóa hoa khắp thiên địa lập tức tràn ngập hắc phong. Những đóa hoa xung quanh Vương Lâm lập tức bị cuốn lên không, hóa thành bốn con hắc long gào rít bên trong rừng hoa này, từng trận âm hàn khoảnh khắc đã tràn ra.
Vương Lâm không chút dừng lại, tay phải lại đổi quyết, hô lên:
- Hoán vũ!
Trong tiếng gầm rống của hắc long còn có mảng lớn nước mưa từ trên trời giáng xuống, hóa thành nhiều điểm tinh quang bao trùm những nơi có thể nhìn thấy ở bốn phía, hình thành giọt giọt nước mưa. Cũng có tiên khí vô tận từ khắp động phủ ngưng tụ tới, nháy mắt đã dung nhập vào trong những giọt mưa này.
Hô phong Hoán vũ thuật, sau khi lần lượt thi triển liền dung hợp lại với nhau, trong gió có uy lực vô biên của mưa, trong mưa hắc khí càng thêm hàn lãnh! Do đó, cũng khiến cho vô số giọt mưa liền tạo ra tiếng ca ca, hóa thành nhiều bông tuyết. Dưới song chưởng của Vương Lâm duỗi ra, chỉ về phía trước, hắc long lập tức gầm rít lao ra, băng vũ lại tản ra, hình thành một cơn gió lốc quét tới, ập thẳng về phía nữ tử áo trắng kia! Thời khắc nguy cơ, hai mắt Vương Lâm hồng lên, hai tay lại cấp tốc bấm quyết, không chút do dự quát lớn:
- Tản đậu thành binh!
Lời này vừa ra, lập tức một đạo hắc mang theo miệng hắn bay ra, đúng là Phong Tiên Ấn mười tám tầng địa ngục.
Mười tám tầng hào trên Phong Tiên Ấn lóe ra, theo hai ống tay áo Vương Lâm vung lên lập tức từ bên trong bay ra từng đạo chiến hồn, tràn khắp không gian bên trong động phủ, theo Hô phong Hoán vũ ập về phía nữ tử kia.
Nhất là Tản đậu thành binh, dưới vô số hồn phác khiến cho rừng hoa lập tức nổi lên sóng gợn. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm đem cả ba Tiên thuật của Bạch Phàm đồng thời thi triển ra, sự cường đại có thể nói là tuyệt luận! Trong hắc phong gào rít, vô số đóa hoa bị cuốn ngược lại. Dưới những bông tuyết hạ xuống, cũng sinh ra âm thanh bang bang, những đóa hoa cũng bị thổi bay.
Cuối cùng, Tản đậu thành binh hóa ra vô số chiến hồn, trong đó cũng có Huyết Tổ dữ tợn xuất hiện. Ba thần thông này quét ra, trở thành một cơn phong bạo tản khắp thiên địa.
Thân mình hướng về phía trước, bước ra một bước, tiếng động răng rắc đột nhiên từ trong cơ thể vang lên. Thân mình hắn bỗng nhiên từ kích thước như một thường nhân bình thường đã hóa thành một cự nhân cao tới trăm trượng! Thanh quang thuẫn lại theo đó biến ảo trở thành hơn mười trượng, không ngừng xoay tròn bên ngoài thân thể hắn.
Khí tức vương tộc Cổ Thần lúc này không chút giữ lại, hoàn toàn mở ra. Trong tiếng gầm nhẹ, thân mình Vương Lâm dung nhập vào trong phong bạo, tay phải hung hăng đánh ra một quyền!
Một quyền lập tức dâng lên cuồng phong, khiến cho tốc độ của cơn phong bạo do ba đại thần thông dung hợp càng nhanh hơn, phá vỡ hết thảy phía trước, xông tới gần nữ tử áo trắng này!
Bên trong phong bạo này, bốn con hắc long đan vào nhau, vô số bông tuyết cấp tốc xoay tròn, cũng có rất nhiều chiến hồn tràn khắp nơi! Nữ tử áo trắng thần sắc hơi chút biến hóa, nhìn chằm chằm vào thân thể Vương Lâm, nhẹ giọng nói:
- Cổ Thần… Tay phải nàng nâng lên, lập tức trong đó lóe lên thanh quang, một quang đoàn kỳ dị biến ảo ra.
Khoảnh khắc khi quang đoàn này xuất hiện, Vương Lâm hóa thành Cổ Thần lại dâng lên cảm giác mãnh liệt nguy hiểm. Cảm giác nguy cơ này đã mãnh liệt hơn trước rất nhiều lần! Hết thảy là bởi vì quang đoan này! Thần sắc nữ tử lại càng lạnh hơn, quang đoàn trong tay vung về phía trước, lập tức nhắm thẳng về phía phong bạo. Trong chốc lát liền trực tiếp va chạm với phong bạo kia.
Không có tiếng động gì truyền ra nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến tâm thần Vương Lâm chấn động! Khoảnh khắc quang đoàn và phong bạo va chạm, nó lập tức vỡ ra, bỗng nhiên tan vỡ, nhưng lại nổi lên biến hóa quỷ dị. Phong bạo do ba đại thần thông dung hợp chấn động như trở nên thoái hóa, nhanh chóng phân chia, lần nữa trở thành ba thần thông riêng rẽ.
Nhưng lập tức, ba thần thông này lại như thoái hóa từng chút một, chỉ trong chốc lát đã tan biến trước người nữ tử này! Ngay cả những chiến hồn xuất hiện dưới thần thông Tản đậu thành binh cũng bị nghịch cuốn, lần nữa quay về địa ngục.
Hết thảy những điều này cũng nháy mắt hoàn thành. Biến hóa quỷ dị khiến sắc mặt của Vương Lâm đại biến. Lúc này quyền đầu của hắn mất đi phong bạo bao phủ, trực tiếp đánh tới nữ tử áo trắng này.
Nữ tử áo trắng thần sắc vẫn như thường, ánh mắt lạnh như băng, trên tay phải lại bất ngờ xuất hiện một quang đoàn, vung về phía trước. Quang đoàn này liền bay thẳng về phía Vương Lâm!
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được bên trong quang đoàn ẩn chứa một tia bổn nguyên lực, như thế mới có thể khiến cho tam đại thần thông mất đi hiệu quả. Nếu là đánh vào trên người mình, thì dù là thân thể Cổ Thần cũng sẽ tan nát như vậy! Trong nguy cơ sinh tử, con mắt thứ ba trên mi tâm bỗng nhiên xuất hiện, lấy tốc độ cực nhanh tràn ra hồng quang ngay khoảnh khắc khi quang đoàn kia tới gần, lộ ra lực lượng của con mắt thứ ba! Khoảnh khắc khi nó mở ra, hồng quang tản ra thành hình quạt, trực tiếp bao vây lấy quang đoàn. Bổn nguyên lực ẩn chứa bên trong lại nhè nhẹ lượn lờ, nhanh chóng tản ra.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm sử dụng bổn nguyên lực của con mắt thứ ba giao chiến. Lúc này đây nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế lại cực kỳ hung hiểm! Nháy mắt khi hồng quang trong con mắt này chợt lóe lên, nữ tử áo trắng kia lần đầu tiên biến sắc! Quang đoàn bên trong hồng quang kia tiêu tan cực nhanh, nhưng đồng thời với đó, bổn nguyên lực vốn không có nhiều trong con mắt thứ ba của Vương Lâm cũng nhanh chóng tiêu tan, như là triệt tiêu lẫn nhau.
Quá trình này chỉ diễn ra trong một tích tắc nhưng Vương Lâm lại cảm giác phảng phất như trăm ngàn năm. Sau khi quang đoàn kia hoàn toàn tiêu tan, thân mình Vương Lâm bỗng nhiên lui nhanh ra sau, hồng quang trong con mắt thứ ba cũng dần ảm đạm, thu vào trong mi tâm.
Quần áo giờ phút này dĩ nhiên đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Trong khi Vương Lâm lui về sau, nữ tử áo trắng vẫn chưa truy kích, mà ánh mắt trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Cổ Thần, Tiên thuật của Bạch Phàm, bổn nguyên lưc, ngươi là ai?
Đối với nữ tử áo trắng này Vương Lâm cực kỳ kiêng kị. Chỉ có điều động phủ này hắn nhất thiết phải xông vào! Lúc này nghe vậy, tâm thần Vương Lâm không khỏi khẽ động. Trước đó hắn đã nhìn đến biểu tình kỳ dị của lão già áo xanh khi nhìn thấy Định Thân Thuật! Vương Lâm rất ít khi đánh cuộc nhưng lúc này cũng không thể không đánh cuộc một lần!
- Nếu là thất bại cũng chỉ có thể chạy trối chết, tìm Cổ Yêu Bối La khiến hắn đến phá nát nơi này! Chung quy lại Yêu Linh Tiên phủ ta nhất định phải vào!
Vương Lâm cắn răng, tay phải chỉ về tiền phương, Định Thân thuật chốc lát đã tràn ngập.
Nháy mắt khi nhìn thấy Định Thân thuật, thần sắc của nữ tử áo trắng này lập tức có biến hóa!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một tòa Tiên ngọc tháp lóe ra huỳnh quang, thi thể Thanh Ải ngủ say bên trong xuất hiện ở giữa người Vương Lâm và nữ tử áo trắng. Nữ tử áo trắng này lập tức như bị lôi điện ầm ầm đánh trúng!
Tiên Nghịch
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch
Story
Chương 947: Táng hoa
10.0/10 từ 40 lượt.