Tiên Nghịch

Chương 698: Cưu chiếm thước sào

Oán khí quá nồng đậm, là do Vương Lâm ngưng tụ tất cả oán niệm của con người ở Thanh Linh tinh biến thành. Những oán niệm hỗn tạp này dung hợp với nhau, hình thành một cỗ oán khí khổng lồ trong trời đất.
 
Oán khí ngập trời, hóa thành thực chất từ trong Hoàng Tuyền tràn ra, biến thành một đám hư ảnh hình người. Mỗi hư ảnh này đều là oán niệm của phàm nhân.
 
Trong phút chốc, trong thiên địa xuất hiện vô cùng vô tận hư ảnh của phàm nhân. Không gian nơi này bỗng chốc trở nên cực kỳ chật chội.
 
Nhưng sau đó, những hư ảnh phàm nhân do oán niệm hóa thành lại dung hợp. Trong nháy mắt, tất cả hư ảnh dung hợp lại thành một hình người, một oan hồn không rõ tướng mạo.
 
Oan hồn sinh ra trong hoàn tuyền mới vừa xuất hiện liền lập tức khiến Hoàng Tuyền chấn động kịch liệt, xoay quanh oan hồn nghênh đón dòng xoáy ma diễm ma theo cơn lốc đang đánh tới.
 
Oan hồn của Hoàng Tuyền và ma diễm chạm nhau, sinh ra một lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Trong khoảnh khắc, âm thanh xé rách không trung vang lên. Âm thanh này cực kỳ chói tai, mà nơi nó truyền ra chính là không trung.
 
Cả bầu trời dường như bị lực lượng này xé tan.
 
Mặt đất đã bị lực lượng này đánh sâu xuống, ầm ầm chấn động. Một khe nứt xuất hiện giữa Hứa Phong Hàn và Vương Lâm, nhanh chóng mở rộng ra, cảm giác như đại lục này đang bị phân thành hai nữa.
 
Oan hồn tiêu tan lại một lần nữa hóa thành vô số oán khí bay trở lại trong Hoàng Tuyền. Hoàng Tuyền liền tan nát !
 
Hoàng Tuyền tan nát cũng chính là đạo niệm bị vỡ tan. Nguyên thần của Vương Lâm bị dẫn dắt, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể lui lại phía sau mấy bước. Một cỗ ma diễm với một loại liên hệ kỳ dị từ trong oan hồn truyền vào Hoàng Tuyền, trong nháy mắt Hoàng Tuyền tan nát truyền tới nguyên thần của Vương Lâm.
 
Ma diễm này thiêu đốt tới mức như muốn đem hết thảy vạn vật trong thiên địa đốt thành tro. Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, sau đó hơi đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi, sát khí trên người lập tức bùng phát.

 
- Đệ tam thức, Hoàng Tuyền lực !
 
Vương Lâm ngẩng phắt đầu lên, bình Hoàng Tuyền đang sụp đổ trên bầu trời, trong mắt hiện lên ý niệm bất khuất.
 
Hắn tuyệt không khuất phục. Đạo niệm sụp đổ ta lại ngưng tụ. Hoàng Tuyền sup đổ ta lại cũng có thể ngưng tụ lại. Ma diễm nhập thể lúc này đã bị hắn bức theo mọi lỗ chân lông ra ngoài. Ma diễm vô hình, sau khi xuất hiện liền bùng lên, hóa thành hắc khí bay lên. Sắc mặt Hứa Phong Hàn cũng tái nhợt, lui lại mấy bước. Ma Liên giữa không trung dưới chấn động vừa rồi tuy không sụp đổ nhưng ma diễm bên ngoài cũng như bị nước của thiên hà đổ xuống, dập tắt hơn một nửa.
 
Ngay bản thân Hứa Phong Hàn cũng đã bị oán niệm của Hoàng Tuyền ăn mòn, cả đầu toàn những ý niệm hỗn tạp, không kiềm chế nổi cứ bùng lên. May là tu vi của hắn cao thâm, sau nhiều lần áp chế lúc này mới giữ vững được tâm trí. Nếu không thì chỉ cần oán niệm trong đầu cứ tăng lên như vậy, không cần đối phương ra tay hắn cũng tự mình phát điên.
 
- Nói trận chiến về đạo niệm là trận chiến hung hiểm nhất, quả thật không sai !
 
Lần đầu tiên trong nội tâm Hứa Phong Hàn đã đem Vương Lâm xếp ngang hàng với mình.
 
Cuộc chiến đạo niệm thường động tới thứ bổn nguyên của tu sĩ. Nó không phải là nguyên thần, không phải là thân thể mà là đạo niệm hư vô mờ ảo. Một khi đạo niệm bị hao tổn thì sau đó kết quả rất đáng sợ ! Bởi vì hao tổn đó thường rất khó khôi phục.
 
Ánh mắt Hứa Phong Hàn lạnh lùng nhìn Hoàng Tuyền của Vương Lâm vốn đã sụp đổ giờ lại được một cỗ lực lượng ý niệm bất khuất cường đại mà ngay cả hắn cũng cảm nhận được chống đỡ, không ngờ đang sụp đổ lại nghịch chuyển, ngưng tụ trở lại !
 
Cảnh tượng này khiến hắn thất kinh, trong mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Thần thông đạo niệm như vậy đây là lần đầu tiên hắn được thấy. Lúc này ánh mắt hắn lóe lên. Giờ phút này hắn tuyệt đối không thể lui. Đây là trận chiến đạo niệm, một khi lui lại thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Tay phải hắn bắt quyết, miệng quát:
 
- Ma Liên, bách chuyển !
 

Liên hoa chấn động, nhanh chóng xoay chuyển. Lúc này cảm giác thiên địa chuyển động lại xuất hiện một lần nữa !
 
Loại cảm giác này thực sự đáng sợ. Thân thể Vương Lâm không thể tự khống chế phải lui lại phía sau. Hắn không muốn lui nhưng lúc này trời đất xoay chuyển, hắn nếu không lui thì dường như có thể bị nghiền nát.
 
- Ta đã từng giết tu si tu vi Âm Hư, giết thêm một người cũng không phải là không thể !
 
Chân phải Vương Lâm bước một bước, cả người đột nhiên dừng lại, ý chí bất khuất trong mắt trực tiếp xuyên thẳng qua không trung, rơi vào trong Hoàng Tuyền trên bầu trời.
 
Trong ý niệm ẩn chứa sự tự tin của Vương Lâm. Ý chí bất khuất này cũng với niềm tin dung hợp lại, khiến cho Hoàng Tuyền không những không còn sụp đổ mà từ trong đó truyền ra một lực hút khổng lồ.
 
- Hoàng Tuyền lực !
 
Lực hút này lón tới mức như muốn thu cả thiên địa vào trong Hoàng Tuyền. Cho dù ngươi có xoay chuyển thì cũng không chạy thoát khỏi lực hút kinh khủng khi hai tinh vực giao nhau.
 
Lực hút quá lớn, không ngờ lại khiến tốc độ xoay chuyển của liên hoa bỗng nhiên giảm hẳn, giống như là đang bị hãm trong nước, chuyển động bị cản trở, chậm dần.
 
Biến cố này khiến thần sắc Hứa Phong Hàn đại biến. Hắn không chút do dự nhảy lên, định ngồi trên liên hoa, lấy lực lượng bản thân xoay chuyển liên hoa, khiến cho đạo niêm tiếp tục được duy trì.
 
Vương Lâm sao có thể cho đối phương cơ hội được. Thân thể hắn nhoáng lên, trực tiếp lao tới. Dưới lực hút của hoàng tuyền, tay phải hắn chỉ lên trời, sát khí lóe lên trong mắt, quát:
 
- Roi nhân quả ! !

Tại mi tâm của Vương Lâm phút chốc liền lóe lên một sợi dây nhỏ uốn lượn. Sợi dây này chỉ lóe lên một cái liền đột nhiên biến ảo trở thành một cái roi thật dài.
 
Cái roi vừa xuất hiện liền lập tức vung lên, phát ra những tiếng chan chát mang theo vô số gợn sóng tỏa ra bốn phía. Chiếc roi dường như vô hình, trong hư không đánh thẳng vào Hứa Phong Hàn đang bay tới liên hoa, cách không giật mạnh một cái.
 
Một roi giữa hư không này lại ảnh hưởng kỳ dị tới Hứa Phong Hàn. Thân thể hắn run lên, sắc mặt tái nhợt, cả người lay động.
 
Roi nhân quả đánh ra, đó là nhân quả !
 
- Người này trong lòng vẫn có sơ hở !
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, thân thể không chút do dự lao ra.
 
Hứa Phong Hàn trong nháy mắt khi chiếc roi giật lại liền cảm thấy thân thể lạnh hẳn, trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm hỗn tạp, giống như hồng thủy tràn tới, ở trong tâm thần phân ra vô số. Chỉ trong nháy mắt này kến hắn cảm thấy như thân thể cũng bị xé rách, đau đớn vô cùng.
 
Bước chân của hắn không tự chủ được mà chậm lại. Ngay cả đạo niệm lúc này cũng trở nên bất ổn.
 
Hắn không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc cây roi này là thứ gì, vì sao lại có uy lực đáng sợ tới mức khó tin như vậy. Ngay lúc thân thể hắn sững lại, Vương Lâm đã lao tới. Hắn không tới gần Hứa Phong Hàn mà lại đạp thẳng lên liên hoa do đạo niệm của Hứa Phong Hàn biến thành.
 
Giờ phút này mái tóc đen của Vương Lâm không gió mà tung bay, quần áo lại càng phất lên phần phật. Ánh mắt hắn như điện, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng lại lộ ra một khí tức phi phàm.
 
Cưu chiếm thước sào! (1)

 
(1): Con tu hú chiếm tổ của con chim khách, ý nói chiếm lấy thứ không phải thuộc về bản thân.
 
Đứng trên Ma Liên của Hứa Phong Hàn, Vương Lâm xoay người, ánh mắt như đuốc nhìn về phía hắn. Hắn đứng trên liên hoa chẳng khác gì đứng trên đạo niệm của Hứa Phong Hàn, tuy rằng không có công kích gì thực chất nhưng lại thể hiện rằng mình ở trên một bậc, đả kích tâm thần. Có thể nói đây là một đòn không thể tuyệt hơn. Hứa Phong Hàn vừa áp chế được những hỗn loạn trong lòng, tưởng đã yên tâm thì lúc này thấy Vương Lâm đứng trên liên hoa do đạo niệm hóa thành, lập tức sắc mặt tái nhợt.
 
Vương Lâm không nói một lời, nhìn chằm chằm vào Hứa Phong Hàn , phất tay áo, không ngờ lại khoanh chân ngồi xuống. Lúc này lực hút của Hoàng Tuyền càng mãnh liệt, trong nháy mắt đã vờn quanh bốn phía liên hoa.
 
Cuộc chiến đạo niệm đã bại. Sắc mặt Hứa Phong Hàn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cười thảm một tiếng, lập tức quyết đoán lui lại. Cùng lúc đó hai tay hắn bắt quyết, thiên địa nguyên lực trong cơ thể hắn trong nháy mắt lưu chuyển, tụ lại trên hai tay hắn.
 
- Ta còn thần thông nguyên lực! Nguyên Hóa Ma Thần!
 
Khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Phong Hàn lộ ra vẻ dữ tợn. Giờ phút này hắn đối với địch nhân ngay cả tên cũng không biết trước mặt này đã hận tới thấu xương. Nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một luồng ma diễm màu đen, biến ảo giữa hai tay hắn. Ma diễm này giống như ánh nến, lúc sáng lúc tối, phiêu diêu bất đinh. Trong trung tâm dường như có một ma vật có thể cắn nuốt tâm linh đang giãy dụa.
 
Trong nháy mắt, ma diễm nọ liền bùng lên, dường như đã hấp thụ đủ nguyên lực, điên cuồng hóa lớn, bên ngoài bốc lên khói đen nồng đậm, ở giữa không trung hóa thành một ma vật đầu một sừng. Hình dạng ma vật này hơi tương tự như tán ma nhưng không cường đại bằng.
 
Cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng Vương Lâm. Tay phải hắn vỗ lên liên hoa một cái, cả người bay ra, tay trái đặt trên mi tâm, hướng thẳng tới ma vật kia.
 
Tốc độ hắn cực nhanh, ngay khi tới gần thì con mắt thứ ba trên mi tâm đột nhiên mở ra, lộ ra hồng mang dày đặc. Hồng mang này vẫn chưa tiết ra mà ngưng tụ không tan. Lúc này trong hắn vô cùng yêu dị.
 
Ma vật này vừa xuất hiện liền gào thét một tiếng, xoay người cắn vào bả vai của Hứa Phong Hàn, túm lấy hắn, nuốt luôn hắn vào bụng.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 698: Cưu chiếm thước sào
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...