Tiên Nghịch

Chương 697: Tuyệt luân, đạo niệm chi chiến

Đám sương trong nháy mắt tản ra, lớn lên gấp mấy lần, hình thành một mảng sương mù dày đặc, trong chớp mắt liền bao vây cây thương kia lại.
 
Thanh niên nọ biến sắc, đang biến bắt quyết thi triển thần thông thì trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn mang, miệng quát:
 
- Lôi, bạo !
 
Lôi cầu vừa bị ma ảnh nuốt vẫn chưa bị hóa giải, đang yên ắng thì dưới tiếng quát của Vương Lâm liền lập tức hóa thành lôi uy cuồng mãnh, bộc phát trong cơ thể ma ảnh !
 
Ma ảnh màu đen kia trong phút chốc liền phát ra những tia sáng màu lam. Những tia sáng này càng ngày càng sáng, hầu như chỉ trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn.
 
Ầm ầm ầm, những tiếng sấm sét đinh tai vang lên. Thân thể ma ảnh bị nổ tung với vô số lôi quang. Thân thể khổng lồ của nó lúc này đã hoàn toàn tan nát.
 
Kịch biến này khiến cho sắc mặt thanh niên nọ càng âm trầm. Hắn trong nháy mắt khi thân thể ma ảnh nổ tung đã bay lên, chẳng qua ngay khi hắn lui lại, Vương Lâm đã tới gần.
 
Hư ảnh phía sau lưng hắn nhoáng lên. Con rối Tiên Vệ với tốc độ cực nhanh lao tới.
 
Dưới con mắt của thanh niên này, dường như Vương Lâm phân thành hai. Con rối tiên vệ lao ra, kim quang tỏa sáng, giống như nước chảy mây trôi giơ tay phải lên. Giờ phút này tiên vệ giống như đang cầm một mặt trời chói lọi.
 
Một quyền đánh tới !
 
Tu vi của Vương Lâm sau khi đạt tới vấn đỉnh đại viên mãn, muốn phát hiện ra con rối tiên vệ trong cơ thể hắn đã không còn dễ dàng như trước.
 
Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, tới mức thanh niên kia còn chưa kịp nghĩ gì. Hắn chẳng tài nào hiểu nổi một tu sĩ tui vấn đỉnh đại viên mãn lại có thể có được lôi cầu bậc này, lại có thể rút ra hồn phách của tiên thạch. Càng khiến hắn khiếp sợ là một quyền của con rối kia !
 
Một quyền này hình thành một con gió dữ, thực sự quá mạnh mẽ, hơn nữa kim quang trên đó lại không những làm cho người ta chói mắt mà còn khiến cả nguyên thần đau đớn.

 
Một quyền này là đỉnh phong của con rối tiên vệ, như có thể đánh nát thiên địa, không thể tưởng tượng nổi, lao thẳng tới thân thể hắn.
 
Biến cố liên tục như vậy khiến hắn không kịp ứng phó. Hắn lúc đầu thì bình thản, giờ lại luống cuống tay chân. Một cảm giác nguy hiểm tới tính mạng đã rất lâu rồi lại xuất hiện trong lòng hắn.
 
Lúc này hắn điên cuồng bộc phát, sắc mặt đại biến nhưng thân thể không chút do dự lui lại. Một quyền này khiến da đầu hắn tê dại.
 
Hắn có cảm giác nếu không lùi lại thì khi bị một quyền của người này đánh lên người, dù mình có tu vi âm hư nhưng chắc chắn sẽ phải chết.
 
Trong khi lùi lại, quyền của tiên vệ bộc phát. Thanh niên nọ không chút do dự cắn đầu lưỡi, phun một ngụm nguyên thần tinh huyết. Bên trong tinh huyết này còn ẩn chứa cả thiên địa nguyên lực.
 
Sắc mặt hắn dữ tợn, lớn tiếng quát:
 
- Đông Lâm chi mạc !
 
Máu huyết rơi xuống vang lên âm thanh như nước rơi vào chảo dầu sôi, xèo xòe mấy tiếng liền nhanh chóng hình thành một màn sương máu, điên cuồng ngưng tụ trước người hắn, ngăn cản một quyền của con rối.
 
Nắm đấm của con rối đánh vào trên màn sương. Một tiếng ầm vang chấn đọng cả đại lục truyền ra. Tiếng động này quá lớn, nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía.
 
Cả một trượng dưới mặt đất giống như bị hất tung lên, khuếch tán ra bốn phương như sóng động.
 
Một lượng lớn đất cát bay lên. Ở chỗ thông đạo dưới đất vừa nãy lại có một mảnh nhỏ pháp khí tỏa ra tiên lực xuất hiện.
 
Sương mù tiên tán, con rối lùi lại phía sau, rơi xuống mặt đất lại lùi tiếp mấy trượng mới có thể đứng vững. Kim quang trên thân thể nó lúc này toàn bộ đã tiêu tán, ngay cả linh tính dường như cũng bay sạch.
 

Dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy thân thể con rối lúc này đang run rẩy.
 
Còn thanh niên mang theo sát khí vừa rồi, giờ phút này thân thể hắn như lưu tinh, bay thẳng xuống đâm sầm vào mặt đất. Trong bụi đất, một đáo hoa sen hư ảo phát ra ma diễm nồng đậm xuất hiện.
 
- Năm ngàn năm qua, ngươi là người thứ nhất khiến Hứa Phong Hàn.
 
Chỉ là không đợi hắn nói xong, từ trong đám sương mù do hồn phách tiên thạch hóa thành ở giữa không trung truyền ra những tiếng vang trầm đục, sáu đó là liên tiếp nhưng tiếng vọng vang lên. Đám sương mù lại hóa thành những sợi tơ chui vào trong tảng đá. Lúc này thanh trường thương kia đã bị biến trở lại thành một đám nước mưa không còn linh tính, tung bay theo gió.
 
Lời nói của Hứa Phong Hàn bị cảnh trường thương tiêu tán cắn ngang.
 
Trong bụi đất, thân thể hắn hiện ra. Lúc này sắc mặt hắn đã hơi tái nhợt, có vẻ chật vật, hai mắt lộ hàn mang dày đặc, mang theo sát khí điên cuồng.
 
- Người giỏi lắm, giỏi lắm ! !
 
Tiếng nói lạnh lẽo từ miệng hắn truyền tới, dường như đang nghiến răng kèn kẹt. Bị một tu sĩ vẫn còn ở bước đầu tiên bước tới bước này, đối với hắn thực sự là một sự sỉ nhục. Giờ phút này hắn đã sớm quên mất mục đích hắn tới đây là vì những mảnh vỡ của pháp bảo dưới đáy hố sâu. Bây giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn chỉ là muốn giết chết đối phương.
 
Vương Lâm thầm than. Với tu vi của hắn muốn giết tu sĩ bước thứ hai thực sự quá khó khăn. Một loạt tính toán của hắn chỉ là để Tiên Vệ có cơ hội đánh một quyền. Nếu đổi lại là một tu sĩ ở bước đầu tiên thì tuyệt đối không thể sống sót nổi.
 
Nhưng đối mặt với tu sĩ đã đạt tới cảnh giới Âm Hư, chính thức đặt chân tới bước thứ hai thì một quyền đó lại chỉ có thể khiến đối phương bị thương mà không chết.
 
- Người này so với Lôi Đạo Tử mạnh hơn rất nhiều.
 
Tay phải Vương LÂm Hướng về phía mặt đất vung lên, lập tức mảnh vỡ của pháp bảo lộ ra trong bùn đất liền bay hết lên, bị hắn thu vào trong túi trữ vật.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào mà diễm hình hoa sen yêu dị trên đầu Hứa Phong Hàn.

 
Hứa Phong Hàn hít sâu một hơi khí lạnh, giơ tay chỉ lên bầu trời, âm trầm nói:
 
- Con rối kia mặc dù là pháp bảo cường đại nhưng đối đầu với cảnh giới Âm Hư của ta, đạo niệm hóa ma thì chỉ có nước tan thành mây khói.
 
- Đạo hóa Ma Liên, đệ nhất chuyển !
 
Lời nói của Hứa Phong Hàn vừa thốt lên, lập tức Ma Liên đang phát ra hỏa diễm trên không trung chậm rãi chuyển động. Nó vừa xoay chuyển lập tức khiến ma diễm trở nên dày đặc, dường như hơn nửa bầu trời bị ma diễm chiếu rọi.
 
Thần sắc Vương Lâm trở nên nghiêm túc. Hắn hiếm khi được thấy tu sĩ thi triển biến hóa của đạo niệm. Ma Liên do ma diễm tạo thành nọ giống như thay thế cả thiên địa. Nó vừa xoay chuyển liền khiến cả thiên địa dường như chuyển động theo.
 
Loại cảm giác này rất hư ảo nhưng lại cũng cực kỳ chân thật, phảng phất như thân thể biến thành một hạt bụi trong trời đất, theo sự chuyển động của đất trời mà bị xóa đi một cách vô tình.
 
- Không thể để cho nó chuyển động thêm nữa !
 
Sắc mặt Vương Lâm trong nháy mắt liền tái nhợt. Tâm thần hắn chợt động. Bầu trời đang bị chiếu bởi ánh ma hỏa thành màu đen kịt lúc này vang lên tiếng sấm sét ầm ầm quanh quẩn phía chân trời.
 
Đột nhiên, một đạo Hoàng Tuyền từ giữa không trung hiện ra. Hoàng Tuyền này thật dài, xuất hiện giữa bầu trời như một con sông lớn. Từng trận oán khí thê lương gào thét từ trong đó truyền ra. Trong nháy mắt thiên địa như ngập chìm trong oán khí.
 
Hoàng Tuyền xuất hiện, ở giữa không trung vây lấy ma diễm hình liên hoa, hình thành thế đối khánh. Cảm giác huyền diệu như thiên địa chuyển động cũng dần dần biến mất. Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng.
 
Tu sĩ có thể khiến đạo niệm hóa thành thực chất,cực kỳ đáng sợ ! Điểm này Vương Lâm hiểu rất rõ.
 
Đôi mắt Hứa Phong Hàn sững lại, nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuyền giữa không trung, chậm rãi nói:
 

- Hóa ra ngươi cũng có thần thông ngưng thật đạo niệm . Ngươi có thể rút hồn phách đá núi, có nhiều pháp bảo như vậy, nếu Hứa Phong Hàn đoán không sai thì ngươi nhất định cũng là tu sĩ bước thứ hai, chẳng qua gặp phải biến cố gì đó nên tu vi mới bị tụt xuống tới Vấn Đỉnh đại viên mãn !
 
Chỉ có thể giải thích như vậy mới khiến Hứa Phong Hàn cảm thấy bình thường. Nếu không hắn thực sự không thể làm sao thừa nhận một người có tu vi Vấn Đỉnh đại viên mãn lại mạnh mẽ tới vậy.
 
- Nói vậy thì con rối kia mới là bổn tôn của ngươi. Thân thể ngươi hiện giờ phải là phần thân mới đúng. Chẳng qua bởi ngươi bị thương quá nặng nên nguyên thần không thể trở lại trong bổn tôn !
 
Hứa Phong Hàn càng nói càng cảm thấy rõ ràng, lại càng khẳng định phán đoán của mình là đúng.
 
- Thử một chút xem, đạo niệm của chúng ta ai mạnh hơn !
 
Ánh mắt Hứa Phong Hàn lạnh lùng, trong đó chợt lóe lên sát khí, liên hoa trên đỉnh đầu lập tức lại xoay chuyển. Lúc này tốc độ xoay chuyển của nó nhanh hẳn lên, ma diễm bên ngoài lại càng như muốn phủ kín trời đất, theo sự vận chuyển của liên hoa không ngờ hình thành một dòng xoáy ma diễm thật lớn, đen như mực, từ trong đó tỏa ra sức nóng khiến cho người ta miệng khô lưỡi bỏng.
 
- Ma diễm, đốt !
 
Hứa Phong Hàn quát khẽ một tiếng. Dòng xoáy ma diễm nọ nhoáng lên, không ngờ từ liên hoa bay thẳng lên, lao tới Vương Lâm.
 
Dòng xoáy lại càng xoay nhanh, kéo theo cuồng phong. Cơn cuồng phong này ẩn chứa hơi nóng, hình thành một vòi rồng gào thét xé gió lao tới Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm bừng sáng. Trận chiến này là trận chiến sinh tử đầu tiên khi hắn đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn. Lúc này ma diễm do đạo niệm của đối phương hóa thành đã tới bên người, Vương Lâm giơ tay phải lên, trầm giọng nói:
 
- Thức thứ hai, ngưng tụ tuyền hồn !
 
Hoàng Tuyền trên bầu trời ầm ầm rung động. Oán khí trong đó lúc này điên cuồng ngưng tụ.
 


Tiên Nghịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiên Nghịch Truyện Tiên Nghịch Story Chương 697: Tuyệt luân, đạo niệm chi chiến
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...