Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 49: Cứu giúp chúng sinh (tiếp)
84@-
Nói đến Lâm Văn An... Diêu Như Ý vừa đánh răng vừa hỏi Tùng bá đang đứng trên ghế treo thịt: "Tùng bá, mấy ngày nay sao nhị thúc lại không qua chơi nữa? Hắn cả ngày nhốt mình ở trong phòng làm gì vậy?"
Tùng bá lo lắng trả lời:
"Tiểu nương tử, nếu con có thời gian rảnh thì qua tìm nhị lang nói chuyện nhiều hơn, sao ta cũng cảm thấy hắn lại trở nên kỳ quái rồi. Mấy ngày nay không biết làm sao, lại sai Tùng Tân ra ngoài tìm mua rất nhiều sách của đạo sĩ về xem, nào là Bão Phác Tử, Thái Thanh Đan Kinh, Chu Dịch Tham Đồng Khế, hôm trước còn sai ta mua một cái đan lô về nữa! Ngoài ra, ta nói gì với hắn, hắn cũng lơ đãng, hận không thể chui vào trong lò luyện đan..."
Ông ấy liếc nhìn trái phải, thấy Tam Tấc Đinh và Tùng Tân đều không có ở đây, lại không có ai ra vào, liền hạ thấp giọng nói với Diêu Như Ý: "Tiểu nương tử nói xem, nhị lang có phải đang nghĩ đến việc xuất gia không? Như vậy thì phải làm sao đây!"
Diêu Như Ý giật mình: "Không phải chứ?"
Hắn đang yên đang lành xuất gia làm gì.
Tùng bá lại nói một cách nghiêm túc, rồi lại thở dài:
"Tiểu nương tử không biết, mấy năm nhị lang dưỡng bệnh ở Phủ Châu, cử chỉ vốn đã có chút kỳ lạ rồi. Hắn thường ngẩn ngơ, có thể mấy ngày không nói chuyện, hoặc là cả ngày đều viết chữ, viết xong một tờ lại vò nát, từ sáng đến tối cũng không để ý đến ai. Nếu không phải ngày đó đột nhiên nhận được thư của Vương đại nhân nói Diêu học sĩ bị trúng gió bệnh nặng, nhị lang quyết định về kinh thăm nom, tinh thần mới khá lên, ta thật sự sợ hắn sẽ bị bệnh gì đó."
Diêu Như Ý vừa nhai bàn chải đánh răng, vừa âm thầm suy nghĩ theo lời của Tùng bá: Nhị thúc đây là đã từng... có hành vi rập khuôn sao?
Theo nàng được biết, nếu một người có hành vi rập khuôn, cũng có nguyên nhân tương tự như động vật nuôi lâu ngày. Ví dụ như sống trong một không gian chật hẹp lâu dài, sống một mình, hoặc môi trường xung quanh đơn điệu, ít giao tiếp xã hội liền dễ sinh ra những hành động lặp đi lặp lại vô mục đích.
Lâm Văn An bị nhốt ở Phủ Châu bảy năm, ban đầu chân đi lại không tiện, chỉ có thể suốt ngày ru rú trong nhà, dựa vào một vài động tác lặp đi lặp lại cố định để khuây khỏa, cũng là điều có thể hiểu được. Chỉ là bây giờ chân hắn đã khỏi, hơn nữa sau khi đến Biện Kinh, nhìn vẫn rất bình thường, sao lại...
Diêu Như Ý đánh răng xong, vừa suy nghĩ vừa múc nước rửa mặt.
Tính ra, sự bất thường của nhị thúc hình như là từ ngày đi ra bến tàu.
Hôm đó, nhìn những chiếc thuyền chở hàng nối tiếp nhau đi về phương Nam, Diêu Như Ý cũng không nhịn được giống như các thẩm tẩu tử, đều cảm động mà rơi nước mắt, vì tấm lòng nhân từ cứu đời đó mà khóc một trận.
Còn Lâm Văn An bên cạnh nàng, ngoài việc lặng lẽ đưa tay áo cho nàng lau nước mắt, thì từ đầu đến cuối đều đứng im lặng, dõi theo đoàn thuyền đi xa.
Sau khi trở về, hắn nói ít đi. Tuy ban đầu cũng ba gậy không gõ được một câu (ít nói), nhưng lại có chút khác biệt. Hắn như thể trong lòng có một chuyện lớn cần một mình suy nghĩ.
Trước đây hắn mỗi ngày thức dậy đều sẽ đến nhà họ Diêu bầu bạn với Diêu gia gia nói chuyện, đánh cờ, lặng lẽ lắng nghe ông ấy lẩm bẩm những chuyện cũ lộn xộn. Nhưng từ sau ngày đó trở về, lại ngay cả cơm cũng không đến ăn nữa.
Tùng bá lo lắng cho hắn, thường xuyên nhờ Diêu Như Ý đến gọi hắn, nàng cũng đi qua cửa nhỏ gọi hắn mấy lần, hắn cũng chịu nghe theo, ngoan ngoãn đứng dậy đến ăn cơm, chỉ là cầm đũa lại bắt đầu ngẩn người.
Ban đầu hắn cũng không có gì, chỉ xem một cuộn bản vẽ mà Vương đại nhân để lại, xem cả ngày lẫn đêm, sau đó liền bắt đầu sai Tùng Tân đến hiệu sách tìm mua một số sách Đạo gia, lại bắt đầu xem những cuốn sách đó cả ngày lẫn đêm, bây giờ thì một lòng chuyên tâm vào việc luyện đan.
Việc này còn nghiêm trọng hơn việc không đến ăn cơm trước đây! Thực sự khiến người ta không yên tâm.
Diêu Như Ý nghĩ, đợi sau khi mở cửa hàng, nhất định phải qua xem hắn.
Trong lòng nhớ chuyện này, Diêu Như Ý vội vã ăn vài miếng cháo, liền bận rộn mở cửa sổ, mở cửa, sắp xếp hàng hóa trong tiệm, làm nóng trứng trà, thịt làm xúc xích nướng, bột làm bánh mì kẹp trứng cũng bày ra từng chút một, mới coi như bận rộn xong.
Lúc này trời còn sớm, ước chừng không có khách nào đến, Tùng bá nói Lâm Văn An đã dậy sớm rồi, qua đó chắc sẽ không làm phiền hắn ngủ.
Nàng đang định đi sang nhà họ Lâm, chợt lại nghe thấy một tiếng gọi "Như Ý tỷ tỷ" non nớt như đàn gà con.
Tiểu Thạch Đầu, Mạt Lị, Tiểu Tùng kéo Quan Nhung Nhung, mấy đứa trẻ đều được quấn như mấy miếng bánh trôi tròn, mũ bông, khăn quàng cổ, găng tay bông, không nhìn thấy cổ cũng không nhìn thấy eo, từng đứa như đạn pháo xông vào.
"Như Ý tỷ tỷ! Chúng ta muốn ăn "Tam Nguyên Cập Đệ"! Còn muốn ăn canh rau củ! Còn muốn ăn bánh mì kẹp trứng! Còn muốn ăn xúc xích nướng!"
Diêu Như Ý nghiêng người tránh, kinh ngạc nói: "Sao mấy đứa lại dậy sớm như vậy?"
Trời lạnh thế này, trẻ con lại không ngủ nướng.
"Hôm qua chúng ta đã nói với cha nương, bà ngoại rồi, hôm nay không ăn sáng ở nhà, sẽ đến tiệm tạp hóa ăn!" Mấy đứa trẻ đồng thanh trả lời.
Được rồi được rồi, Diêu Như Ý cười lắc đầu, cam chịu xắn tay áo lên, lấy bữa sáng của ngày hôm nay cho tụi nhỏ rồi nướng xúc xích, nướng bánh mì kẹp trứng.
Thời tiết càng lạnh, những món ăn vặt và bữa sáng này của nàng càng được yêu thích.
Nhưng mấy ngày nữa, Quốc Tử Giám sẽ được nghỉ đông, học trò đều phải về nhà ăn tết. Trước khi nghỉ đông, học trò còn phải ở Quốc Tử Giám ăn tết "tế táo", tức là tiễn ông Táo, sau khi tiễn ông Táo xong mới nghỉ, cho nên Diêu Như Ý lại có ý tưởng rồi!
Tết tế Táo là phong tục dân gian tiễn Táo quân lên trời để nói lời hay, ngoài việc phải dùng kẹo mạch nha để cúng tế Táo quân, cũng sẽ chuẩn bị rượu thịt thịnh soạn để ăn một bữa.
Có vẻ như ăn tết là như vậy, bất kể là tết gì, cúng tế thần gì, cuối cùng đều trở về bản chất ban đầu, nhân dịp lễ tết mà ăn một bữa thật đã.
Các học trò ở Quốc Tử Giám không có ai lo cơm nước, nhưng họ chắc chắn cũng sẽ có ý muốn chi tiền cho việc ăn uống hơn bình thường, Diêu Như Ý liền muốn làm một số hộp sushi tinh xảo, đẹp mắt và ngon để kiếm một khoản. Sau đó sẽ không chuẩn bị nhiều đồ ăn nữa.
Trường học nghỉ, nàng và tiệm tạp hóa nhỏ của nàng cũng sẽ bắt đầu ngủ đông.
Diêu Như Ý vừa nướng xúc xích vừa nghĩ về sushi của nàng, lúc này chắc gọi là "toan mễ khoái phạn" nhỉ?
Mấy đứa trẻ quen đường quen nẻo xếp hàng ngồi bên chiếc bàn hẹp dựa tường trong tiệm, vừa lắc lư đôi chân nhỏ vừa trò chuyện, đợi đồ ăn, mấy bé cún con nhà họ Diêu đã lớn hơn một nửa cũng lén lút đi vào, bây giờ chúng đang ở cái tuổi lông mọc lộn xộn, nhìn có chút xấu xí.
Chỉ có bé mèo béo Gâu Gâu vẫn tròn vo, một chút dáng vẻ tuổi ô mai cũng không có, nó bẩm sinh thân hình đã ngắn hơn những con mèo khác, lông trên người rất xù, chân cũng ngắn, đi lại cái mông lắc lư, vàng cam như một quả cam to có vằn.
Tiểu Tùng thấy nó vẫy đuôi đi vào, lập tức nheo mắt, cúi người ôm nó, cọ cọ thật mạnh, ngọt ngào gọi nó: "Gâu Gâu! Em đến rồi!"
Gâu Gâu "meo gâu" đáp lại một tiếng, cái đuôi mập cũng vẫy một cái, coi như đáp lại sự nhiệt tình của bé.
Tiểu Tùng tốn rất nhiều sức lực nhấc bé mèo lên ôm vào lòng, liền không chịu buông tay.
Quan Nhung Nhung bằng tuổi Tiểu Thạch Đầu, tính tình rất hoạt bát, bé liếc nhìn mấy bé cún mèo, liền nghĩ đến con chó đen Bách Tuế uy phong lẫm liệt nhà dì mình, nhịn không được cười nói: "Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện thú vị."
"Chuyện gì?" - Mấy đứa trẻ đồng loạt nghiêng đầu.
"Mấy hôm trước, nhà cậu ta mổ dê, đặc biệt ngồi xe mang thịt dê đến nhà dì ta, thấy Bách Tuế trông uy phong, liền nói mượn về tìm vợ cho nó, để nó sinh ra mấy con chó con cũng lợi hại như nó. Dì ta liền để cậu ta dắt Bách Tuế đi. Ai ngờ chưa đến trưa, Bách Tuế đã bị đưa về rồi."
Tiểu Thạch Đầu hỏi: "Vì sao vậy?"
Tiểu Tùng và Mạt Lị cũng kinh ngạc nói: "Sao mà nhanh thế?"
"Đúng vậy! Mấy đứa biết tại sao nhanh như vậy không?"
Quan Nhung Nhung tự mình bật cười:
"Bách Tuế đến nhà cậu ta, vừa vào cửa đã ăn hai bát cơm. Cậu ta liền nhốt con chó nhỏ xinh đẹp nhà ông ấy với Bách Tuế lại, Bách Tuế lại tưởng đó là con đến tranh ăn, nhe răng gầm gừ, dọa cho con chó nhỏ nhà người ta chạy mất! Cậu ta tức lắm, nói Bách Tuế chỉ biết ăn mà không làm việc, ông ấy còn phải tốn hai bát cơm liền đưa nó về rồi."
Mấy đứa trẻ cười ha hả.
"Bách Tuế nhà người thật là buồn cười."
"Nó có thể ăn hai bát cơm, giỏi quá!"
Diêu Như Ý bưng một cái đĩa, mang đồ ăn cho bọn trẻ, chúng cũng lập tức không nói cười nữa, đều cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Nàng sờ từng cái đầu nhỏ của bọn trẻ, sờ đến Mạt Lị thì đặc biệt xoa thêm mấy cái đầy thương yêu. Tính ngày tháng, phu thê Vưu tẩu tử họ chắc đã đến Quế Châu rồi nhỉ? Cũng không biết tình hình dịch bệnh bên đó thế nào rồi.
"Mấy đứa cứ ăn đi, tiện thể giúp tỷ tỷ trông tiệm, tỷ tỷ có việc, lát nữa sẽ quay lại." - Diêu Như Ý thuận miệng giao tiệm cho mấy "tiểu nhân viên" không chính thức này.
"Yên tâm đi Như Ý tỷ tỷ, cứ giao hết cho bọn ta!" - Tiểu Thạch Đầu vỗ ngực nói, nhóc tiện thể lại liếc nhìn vị đại tướng quân cưỡi ngựa mới đến trên kệ hàng xa nhất. Nhóc đã tiết kiệm được hơn chục đồng rồi, còn thiếu hai trăm tám mươi hai đồng là nhóc có thể mua được đại tướng quân cưỡi ngựa rồi!
Diêu Như Ý cười cười rồi yên tâm đi.
Mấy đứa trẻ đều rất ngoan, đến tiệm chơi còn thường xuyên giúp nàng trông tiệm. Lần trước có một kẻ không sạch sẽ đến trộm đồ, đám nhóc tì này gan to lắm, không chỉ biết gọi Đại Hoàng mang đội quân chó mèo con đến chặn tên trộm, mà còn thành công đuổi theo lấy lại đồ đã mất.
Diêu Như Ý đi qua cửa nhỏ vào nhà họ Lâm. Bây giờ cánh cửa nhỏ này đã không khóa nữa, Tùng bá lần trước thậm chí còn suy nghĩ có nên dỡ bỏ cánh cửa đi không.
Lúc này trời đã sáng, Diêu Như Ý vào sân sau nhà họ Lâm, trước tiên chào cây hồng Bình Bình một tiếng: "Chào buổi sáng Bình Bình" rồi mới đi dọc theo hành lang tìm phòng của Lâm Văn An ở phía đông.
Cửa mở hé, bên trong lại không thắp đèn, hơi tối. Diêu Như Ý dừng bước ở cửa, vừa bám vào khung cửa thò đầu vào nhìn, vừa nhỏ giọng gọi một tiếng nhị thúc.
Ánh sáng xuyên qua song cửa, bếp than trong phòng đã tắt từ sớm, chỉ còn lại vài đốm lửa đỏ âm ỉ vẫn còn chớp động. Nàng bước vào một chân, liền giẫm phải mấy tờ giấy và sách bừa bộn, thật là một mớ hỗn độn, có tờ giấy bị quăn góc ngấm mực, có tờ bị chặn giấy nghiêng đè lên, có tờ thì vò thành một cục, lộn xộn đến mức không có chỗ để đặt chân.
May mà chân bị bong gân của nàng đã khỏi từ lâu.
Lâm Văn An đang nằm ngủ gục trong đống giấy, một cánh tay rũ xuống đất, quần áo cũng nhăn nhúm, cổ áo buông lỏng một chút, cằm bị cổ áo lộn xộn che đi một nửa.
Diêu Như Ý ngồi xổm trước mặt hắn, hơi thở không hiểu sao cũng nhẹ đi.
Vài tia sáng lạnh lẽo lọt qua song cửa chiếu vào trán hắn, xương lông người liền đổ xuống hai vệt bóng mờ nhạt, cũng làm cho đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn.
Mũi cao thật, lông mi cũng dài nữa. Diêu Như Ý nhân cơ hội nhìn Lâm Văn An một lượt, trong lòng gật đầu lia lịa, ánh mắt của nàng quả nhiên không sai, sao các thẩm tử lại không tin nhỉ?
Cái nhan sắc này của nhị thúc mà ở đời sau cũng có thể làm minh tinh được.
Đột nhiên một trận gió thổi đến, làm cho tất cả giấy trên sàn đều rung lên xào xạc, có một tờ giấy bay lên, bị Diêu Như Ý nhanh tay chộp lấy, theo bản năng nhìn xuống, nàng liền sững sờ.
Trên đó là một bức vẽ, tuy chỉ là bản phác thảo với nét bút rất thô, nhưng trên hình vẽ là một loại vũ khí có đế và một cái nòng pháo thẳng dài...
Diêu Như Ý đần ra, thứ này nhìn thế nào cũng giống... pháo! Tuy nàng chưa từng thấy pháo thật, nhưng nàng đã từng xem bộ phim "Đại đội trưởng số hai, mang pháo Ý của tôi ra đây" với bà ngoại.
Diêu Như Ý không am hiểu lịch sử không biết rằng thực ra từ thời nhà Tống đã chế tạo ra hỏa khí công thành sớm nhất trong lịch sử, trông thật sự giống một khẩu pháo. Nàng trợn tròn mắt, một ý nghĩ kỳ quái và khó tin cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến bàn tay nắm chặt bản vẽ này của nàng hơi run lên.
Không thể nào... chẳng lẽ...
Một lát sau, khi Lâm Văn An đột nhiên nhận ra có người bên cạnh, mệt mỏi mở mắt, hắn liền nghe thấy Diêu Như Ý dùng một giọng điệu như đang âm mưu chuyện lớn, hai điệp viên đang đối chứng ám hiệu, cúi đầu lại gần hắn, thì thầm bên tai hắn, một cách bí ẩn, hỏi:
"Nhị thúc."
"Ngài biết rượu Ngọc Dịch Cung Đình, bao nhiêu tiền một ly không?"
Lâm Văn An: ?
[Lời tác giả]
Chú thích: Tỷ lệ phụ nữ đi làm thời Tống rất cao, trong "Đông Kinh Mộng Hoa Lục" ghi chép: "Trong số các hộ gia đình trung và hạ lưu ở kinh đô, không trọng nam. Mỗi khi sinh nữ nhi đều yêu quý như giữ ngọc, nâng ngọc. Vừa lớn lên, thì tùy theo tố chất của chúng, dạy nghề, dùng để phục vụ quan lại, sĩ đại phu. Tên gọi không thống nhất, có cái gọi là thân bàng nhân, tạp kịch nhân, cầm đồng, kỳ đồng." Thời Tống, kinh tế vô cùng phồn hoa, còn xuất hiện hiện tượng hiếm có trong các triều đại phong kiến là "thích sinh nữ nhi", phụ nữ có thể ra ngoài làm việc, không bị người đời chê trách, địa vị xã hội khá cao.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Nói đến Lâm Văn An... Diêu Như Ý vừa đánh răng vừa hỏi Tùng bá đang đứng trên ghế treo thịt: "Tùng bá, mấy ngày nay sao nhị thúc lại không qua chơi nữa? Hắn cả ngày nhốt mình ở trong phòng làm gì vậy?"
Tùng bá lo lắng trả lời:
"Tiểu nương tử, nếu con có thời gian rảnh thì qua tìm nhị lang nói chuyện nhiều hơn, sao ta cũng cảm thấy hắn lại trở nên kỳ quái rồi. Mấy ngày nay không biết làm sao, lại sai Tùng Tân ra ngoài tìm mua rất nhiều sách của đạo sĩ về xem, nào là Bão Phác Tử, Thái Thanh Đan Kinh, Chu Dịch Tham Đồng Khế, hôm trước còn sai ta mua một cái đan lô về nữa! Ngoài ra, ta nói gì với hắn, hắn cũng lơ đãng, hận không thể chui vào trong lò luyện đan..."
Ông ấy liếc nhìn trái phải, thấy Tam Tấc Đinh và Tùng Tân đều không có ở đây, lại không có ai ra vào, liền hạ thấp giọng nói với Diêu Như Ý: "Tiểu nương tử nói xem, nhị lang có phải đang nghĩ đến việc xuất gia không? Như vậy thì phải làm sao đây!"
Diêu Như Ý giật mình: "Không phải chứ?"
Hắn đang yên đang lành xuất gia làm gì.
Tùng bá lại nói một cách nghiêm túc, rồi lại thở dài:
"Tiểu nương tử không biết, mấy năm nhị lang dưỡng bệnh ở Phủ Châu, cử chỉ vốn đã có chút kỳ lạ rồi. Hắn thường ngẩn ngơ, có thể mấy ngày không nói chuyện, hoặc là cả ngày đều viết chữ, viết xong một tờ lại vò nát, từ sáng đến tối cũng không để ý đến ai. Nếu không phải ngày đó đột nhiên nhận được thư của Vương đại nhân nói Diêu học sĩ bị trúng gió bệnh nặng, nhị lang quyết định về kinh thăm nom, tinh thần mới khá lên, ta thật sự sợ hắn sẽ bị bệnh gì đó."
Diêu Như Ý vừa nhai bàn chải đánh răng, vừa âm thầm suy nghĩ theo lời của Tùng bá: Nhị thúc đây là đã từng... có hành vi rập khuôn sao?
Theo nàng được biết, nếu một người có hành vi rập khuôn, cũng có nguyên nhân tương tự như động vật nuôi lâu ngày. Ví dụ như sống trong một không gian chật hẹp lâu dài, sống một mình, hoặc môi trường xung quanh đơn điệu, ít giao tiếp xã hội liền dễ sinh ra những hành động lặp đi lặp lại vô mục đích.
Lâm Văn An bị nhốt ở Phủ Châu bảy năm, ban đầu chân đi lại không tiện, chỉ có thể suốt ngày ru rú trong nhà, dựa vào một vài động tác lặp đi lặp lại cố định để khuây khỏa, cũng là điều có thể hiểu được. Chỉ là bây giờ chân hắn đã khỏi, hơn nữa sau khi đến Biện Kinh, nhìn vẫn rất bình thường, sao lại...
Diêu Như Ý đánh răng xong, vừa suy nghĩ vừa múc nước rửa mặt.
Tính ra, sự bất thường của nhị thúc hình như là từ ngày đi ra bến tàu.
Hôm đó, nhìn những chiếc thuyền chở hàng nối tiếp nhau đi về phương Nam, Diêu Như Ý cũng không nhịn được giống như các thẩm tẩu tử, đều cảm động mà rơi nước mắt, vì tấm lòng nhân từ cứu đời đó mà khóc một trận.
Còn Lâm Văn An bên cạnh nàng, ngoài việc lặng lẽ đưa tay áo cho nàng lau nước mắt, thì từ đầu đến cuối đều đứng im lặng, dõi theo đoàn thuyền đi xa.
Sau khi trở về, hắn nói ít đi. Tuy ban đầu cũng ba gậy không gõ được một câu (ít nói), nhưng lại có chút khác biệt. Hắn như thể trong lòng có một chuyện lớn cần một mình suy nghĩ.
Trước đây hắn mỗi ngày thức dậy đều sẽ đến nhà họ Diêu bầu bạn với Diêu gia gia nói chuyện, đánh cờ, lặng lẽ lắng nghe ông ấy lẩm bẩm những chuyện cũ lộn xộn. Nhưng từ sau ngày đó trở về, lại ngay cả cơm cũng không đến ăn nữa.
Tùng bá lo lắng cho hắn, thường xuyên nhờ Diêu Như Ý đến gọi hắn, nàng cũng đi qua cửa nhỏ gọi hắn mấy lần, hắn cũng chịu nghe theo, ngoan ngoãn đứng dậy đến ăn cơm, chỉ là cầm đũa lại bắt đầu ngẩn người.
Ban đầu hắn cũng không có gì, chỉ xem một cuộn bản vẽ mà Vương đại nhân để lại, xem cả ngày lẫn đêm, sau đó liền bắt đầu sai Tùng Tân đến hiệu sách tìm mua một số sách Đạo gia, lại bắt đầu xem những cuốn sách đó cả ngày lẫn đêm, bây giờ thì một lòng chuyên tâm vào việc luyện đan.
Việc này còn nghiêm trọng hơn việc không đến ăn cơm trước đây! Thực sự khiến người ta không yên tâm.
Diêu Như Ý nghĩ, đợi sau khi mở cửa hàng, nhất định phải qua xem hắn.
Trong lòng nhớ chuyện này, Diêu Như Ý vội vã ăn vài miếng cháo, liền bận rộn mở cửa sổ, mở cửa, sắp xếp hàng hóa trong tiệm, làm nóng trứng trà, thịt làm xúc xích nướng, bột làm bánh mì kẹp trứng cũng bày ra từng chút một, mới coi như bận rộn xong.
Lúc này trời còn sớm, ước chừng không có khách nào đến, Tùng bá nói Lâm Văn An đã dậy sớm rồi, qua đó chắc sẽ không làm phiền hắn ngủ.
Nàng đang định đi sang nhà họ Lâm, chợt lại nghe thấy một tiếng gọi "Như Ý tỷ tỷ" non nớt như đàn gà con.
Tiểu Thạch Đầu, Mạt Lị, Tiểu Tùng kéo Quan Nhung Nhung, mấy đứa trẻ đều được quấn như mấy miếng bánh trôi tròn, mũ bông, khăn quàng cổ, găng tay bông, không nhìn thấy cổ cũng không nhìn thấy eo, từng đứa như đạn pháo xông vào.
"Như Ý tỷ tỷ! Chúng ta muốn ăn "Tam Nguyên Cập Đệ"! Còn muốn ăn canh rau củ! Còn muốn ăn bánh mì kẹp trứng! Còn muốn ăn xúc xích nướng!"
Diêu Như Ý nghiêng người tránh, kinh ngạc nói: "Sao mấy đứa lại dậy sớm như vậy?"
Trời lạnh thế này, trẻ con lại không ngủ nướng.
"Hôm qua chúng ta đã nói với cha nương, bà ngoại rồi, hôm nay không ăn sáng ở nhà, sẽ đến tiệm tạp hóa ăn!" Mấy đứa trẻ đồng thanh trả lời.
Được rồi được rồi, Diêu Như Ý cười lắc đầu, cam chịu xắn tay áo lên, lấy bữa sáng của ngày hôm nay cho tụi nhỏ rồi nướng xúc xích, nướng bánh mì kẹp trứng.
Thời tiết càng lạnh, những món ăn vặt và bữa sáng này của nàng càng được yêu thích.
Nhưng mấy ngày nữa, Quốc Tử Giám sẽ được nghỉ đông, học trò đều phải về nhà ăn tết. Trước khi nghỉ đông, học trò còn phải ở Quốc Tử Giám ăn tết "tế táo", tức là tiễn ông Táo, sau khi tiễn ông Táo xong mới nghỉ, cho nên Diêu Như Ý lại có ý tưởng rồi!
Tết tế Táo là phong tục dân gian tiễn Táo quân lên trời để nói lời hay, ngoài việc phải dùng kẹo mạch nha để cúng tế Táo quân, cũng sẽ chuẩn bị rượu thịt thịnh soạn để ăn một bữa.
Có vẻ như ăn tết là như vậy, bất kể là tết gì, cúng tế thần gì, cuối cùng đều trở về bản chất ban đầu, nhân dịp lễ tết mà ăn một bữa thật đã.
Các học trò ở Quốc Tử Giám không có ai lo cơm nước, nhưng họ chắc chắn cũng sẽ có ý muốn chi tiền cho việc ăn uống hơn bình thường, Diêu Như Ý liền muốn làm một số hộp sushi tinh xảo, đẹp mắt và ngon để kiếm một khoản. Sau đó sẽ không chuẩn bị nhiều đồ ăn nữa.
Trường học nghỉ, nàng và tiệm tạp hóa nhỏ của nàng cũng sẽ bắt đầu ngủ đông.
Diêu Như Ý vừa nướng xúc xích vừa nghĩ về sushi của nàng, lúc này chắc gọi là "toan mễ khoái phạn" nhỉ?
Mấy đứa trẻ quen đường quen nẻo xếp hàng ngồi bên chiếc bàn hẹp dựa tường trong tiệm, vừa lắc lư đôi chân nhỏ vừa trò chuyện, đợi đồ ăn, mấy bé cún con nhà họ Diêu đã lớn hơn một nửa cũng lén lút đi vào, bây giờ chúng đang ở cái tuổi lông mọc lộn xộn, nhìn có chút xấu xí.
Chỉ có bé mèo béo Gâu Gâu vẫn tròn vo, một chút dáng vẻ tuổi ô mai cũng không có, nó bẩm sinh thân hình đã ngắn hơn những con mèo khác, lông trên người rất xù, chân cũng ngắn, đi lại cái mông lắc lư, vàng cam như một quả cam to có vằn.
Tiểu Tùng thấy nó vẫy đuôi đi vào, lập tức nheo mắt, cúi người ôm nó, cọ cọ thật mạnh, ngọt ngào gọi nó: "Gâu Gâu! Em đến rồi!"
Gâu Gâu "meo gâu" đáp lại một tiếng, cái đuôi mập cũng vẫy một cái, coi như đáp lại sự nhiệt tình của bé.
Tiểu Tùng tốn rất nhiều sức lực nhấc bé mèo lên ôm vào lòng, liền không chịu buông tay.
Quan Nhung Nhung bằng tuổi Tiểu Thạch Đầu, tính tình rất hoạt bát, bé liếc nhìn mấy bé cún mèo, liền nghĩ đến con chó đen Bách Tuế uy phong lẫm liệt nhà dì mình, nhịn không được cười nói: "Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện thú vị."
"Chuyện gì?" - Mấy đứa trẻ đồng loạt nghiêng đầu.
"Mấy hôm trước, nhà cậu ta mổ dê, đặc biệt ngồi xe mang thịt dê đến nhà dì ta, thấy Bách Tuế trông uy phong, liền nói mượn về tìm vợ cho nó, để nó sinh ra mấy con chó con cũng lợi hại như nó. Dì ta liền để cậu ta dắt Bách Tuế đi. Ai ngờ chưa đến trưa, Bách Tuế đã bị đưa về rồi."
Tiểu Thạch Đầu hỏi: "Vì sao vậy?"
Tiểu Tùng và Mạt Lị cũng kinh ngạc nói: "Sao mà nhanh thế?"
"Đúng vậy! Mấy đứa biết tại sao nhanh như vậy không?"
Quan Nhung Nhung tự mình bật cười:
"Bách Tuế đến nhà cậu ta, vừa vào cửa đã ăn hai bát cơm. Cậu ta liền nhốt con chó nhỏ xinh đẹp nhà ông ấy với Bách Tuế lại, Bách Tuế lại tưởng đó là con đến tranh ăn, nhe răng gầm gừ, dọa cho con chó nhỏ nhà người ta chạy mất! Cậu ta tức lắm, nói Bách Tuế chỉ biết ăn mà không làm việc, ông ấy còn phải tốn hai bát cơm liền đưa nó về rồi."
Mấy đứa trẻ cười ha hả.
"Bách Tuế nhà người thật là buồn cười."
"Nó có thể ăn hai bát cơm, giỏi quá!"
Diêu Như Ý bưng một cái đĩa, mang đồ ăn cho bọn trẻ, chúng cũng lập tức không nói cười nữa, đều cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Nàng sờ từng cái đầu nhỏ của bọn trẻ, sờ đến Mạt Lị thì đặc biệt xoa thêm mấy cái đầy thương yêu. Tính ngày tháng, phu thê Vưu tẩu tử họ chắc đã đến Quế Châu rồi nhỉ? Cũng không biết tình hình dịch bệnh bên đó thế nào rồi.
"Mấy đứa cứ ăn đi, tiện thể giúp tỷ tỷ trông tiệm, tỷ tỷ có việc, lát nữa sẽ quay lại." - Diêu Như Ý thuận miệng giao tiệm cho mấy "tiểu nhân viên" không chính thức này.
"Yên tâm đi Như Ý tỷ tỷ, cứ giao hết cho bọn ta!" - Tiểu Thạch Đầu vỗ ngực nói, nhóc tiện thể lại liếc nhìn vị đại tướng quân cưỡi ngựa mới đến trên kệ hàng xa nhất. Nhóc đã tiết kiệm được hơn chục đồng rồi, còn thiếu hai trăm tám mươi hai đồng là nhóc có thể mua được đại tướng quân cưỡi ngựa rồi!
Diêu Như Ý cười cười rồi yên tâm đi.
Mấy đứa trẻ đều rất ngoan, đến tiệm chơi còn thường xuyên giúp nàng trông tiệm. Lần trước có một kẻ không sạch sẽ đến trộm đồ, đám nhóc tì này gan to lắm, không chỉ biết gọi Đại Hoàng mang đội quân chó mèo con đến chặn tên trộm, mà còn thành công đuổi theo lấy lại đồ đã mất.
Diêu Như Ý đi qua cửa nhỏ vào nhà họ Lâm. Bây giờ cánh cửa nhỏ này đã không khóa nữa, Tùng bá lần trước thậm chí còn suy nghĩ có nên dỡ bỏ cánh cửa đi không.
Lúc này trời đã sáng, Diêu Như Ý vào sân sau nhà họ Lâm, trước tiên chào cây hồng Bình Bình một tiếng: "Chào buổi sáng Bình Bình" rồi mới đi dọc theo hành lang tìm phòng của Lâm Văn An ở phía đông.
Cửa mở hé, bên trong lại không thắp đèn, hơi tối. Diêu Như Ý dừng bước ở cửa, vừa bám vào khung cửa thò đầu vào nhìn, vừa nhỏ giọng gọi một tiếng nhị thúc.
Ánh sáng xuyên qua song cửa, bếp than trong phòng đã tắt từ sớm, chỉ còn lại vài đốm lửa đỏ âm ỉ vẫn còn chớp động. Nàng bước vào một chân, liền giẫm phải mấy tờ giấy và sách bừa bộn, thật là một mớ hỗn độn, có tờ giấy bị quăn góc ngấm mực, có tờ bị chặn giấy nghiêng đè lên, có tờ thì vò thành một cục, lộn xộn đến mức không có chỗ để đặt chân.
May mà chân bị bong gân của nàng đã khỏi từ lâu.
Lâm Văn An đang nằm ngủ gục trong đống giấy, một cánh tay rũ xuống đất, quần áo cũng nhăn nhúm, cổ áo buông lỏng một chút, cằm bị cổ áo lộn xộn che đi một nửa.
Diêu Như Ý ngồi xổm trước mặt hắn, hơi thở không hiểu sao cũng nhẹ đi.
Vài tia sáng lạnh lẽo lọt qua song cửa chiếu vào trán hắn, xương lông người liền đổ xuống hai vệt bóng mờ nhạt, cũng làm cho đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn.
Mũi cao thật, lông mi cũng dài nữa. Diêu Như Ý nhân cơ hội nhìn Lâm Văn An một lượt, trong lòng gật đầu lia lịa, ánh mắt của nàng quả nhiên không sai, sao các thẩm tử lại không tin nhỉ?
Cái nhan sắc này của nhị thúc mà ở đời sau cũng có thể làm minh tinh được.
Đột nhiên một trận gió thổi đến, làm cho tất cả giấy trên sàn đều rung lên xào xạc, có một tờ giấy bay lên, bị Diêu Như Ý nhanh tay chộp lấy, theo bản năng nhìn xuống, nàng liền sững sờ.
Trên đó là một bức vẽ, tuy chỉ là bản phác thảo với nét bút rất thô, nhưng trên hình vẽ là một loại vũ khí có đế và một cái nòng pháo thẳng dài...
Diêu Như Ý đần ra, thứ này nhìn thế nào cũng giống... pháo! Tuy nàng chưa từng thấy pháo thật, nhưng nàng đã từng xem bộ phim "Đại đội trưởng số hai, mang pháo Ý của tôi ra đây" với bà ngoại.
Diêu Như Ý không am hiểu lịch sử không biết rằng thực ra từ thời nhà Tống đã chế tạo ra hỏa khí công thành sớm nhất trong lịch sử, trông thật sự giống một khẩu pháo. Nàng trợn tròn mắt, một ý nghĩ kỳ quái và khó tin cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến bàn tay nắm chặt bản vẽ này của nàng hơi run lên.
Không thể nào... chẳng lẽ...
Một lát sau, khi Lâm Văn An đột nhiên nhận ra có người bên cạnh, mệt mỏi mở mắt, hắn liền nghe thấy Diêu Như Ý dùng một giọng điệu như đang âm mưu chuyện lớn, hai điệp viên đang đối chứng ám hiệu, cúi đầu lại gần hắn, thì thầm bên tai hắn, một cách bí ẩn, hỏi:
"Nhị thúc."
"Ngài biết rượu Ngọc Dịch Cung Đình, bao nhiêu tiền một ly không?"
Lâm Văn An: ?
[Lời tác giả]
Chú thích: Tỷ lệ phụ nữ đi làm thời Tống rất cao, trong "Đông Kinh Mộng Hoa Lục" ghi chép: "Trong số các hộ gia đình trung và hạ lưu ở kinh đô, không trọng nam. Mỗi khi sinh nữ nhi đều yêu quý như giữ ngọc, nâng ngọc. Vừa lớn lên, thì tùy theo tố chất của chúng, dạy nghề, dùng để phục vụ quan lại, sĩ đại phu. Tên gọi không thống nhất, có cái gọi là thân bàng nhân, tạp kịch nhân, cầm đồng, kỳ đồng." Thời Tống, kinh tế vô cùng phồn hoa, còn xuất hiện hiện tượng hiếm có trong các triều đại phong kiến là "thích sinh nữ nhi", phụ nữ có thể ra ngoài làm việc, không bị người đời chê trách, địa vị xã hội khá cao.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 49: Cứu giúp chúng sinh (tiếp)
10.0/10 từ 12 lượt.