Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 29: Lâm Văn An tiếp)
Qua bức tường là tiếng a gia nàng kéo tay Lâm Văn An mà không ngừng trò chuyện, tha thiết hỏi han:
“Thân thể còn ổn không? Bảy năm ở Phủ Châu có thuận lợi không? Cha mẹ con, còn cả Nguyệt Nguyệt nữa, đều khỏe chứ? Tùng bá vẫn bình an chứ…”
Nghe vậy, Diêu Như Ý không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.
Vừa nãy lúc nàng dẫn Lâm Văn An vào nhà cũng thế. A gia đang nhíu chặt mày trừng mắt nhìn ba đứa Mạnh, Trình, Lâm viết văn, nhưng khi nghe nàng hỏi:
“Gia gia, người xem ai đến này?”
“Ai cơ?” - Ông ngẩng lên, còn đang nghi hoặc, đến khi thấy rõ người đi sau lưng nàng là Lâm Văn An, ông kích động đến mức ném luôn gậy và thước kỷ luật lên bàn, chân tay như linh hoạt hẳn, dang tay chạy tới:
“Minh Chỉ! Văn An! Con đi lại được rồi? Tốt! Tốt lắm! Quá tốt rồi!”
Ông còn gọi ra tên chữ của Lâm Văn An một cách tự nhiên. Đến gần, ông liền từ đầu đến chân s* s**ng kiểm tra một lượt, vỗ vai cậu, đau lòng nói gầy quá, gầy quá…
Lâm Văn An chỉ lặng lẽ đứng đó, mặc a gia nàng làm gì thì làm, mặt mỉm cười, trong đáy mắt cũng như băng tan đầu xuân, chăm chú quan sát ông, như thể cũng đang xác nhận tình trạng sức khỏe của ông.
Cặp thầy trò xa cách đã lâu ấy, có lẽ dù cách xa nghìn dặm, nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm lo lắng cho nhau. Mãi đến giờ khắc này, hai người mới thật sự yên lòng.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Diêu Như Ý nảy sinh một nỗi buồn không tên, như thể bản thân bỗng trở nên dư thừa, cảm giác trống rỗng khó diễn tả.
Phải biết rằng, a gia nàng giờ đây ngay cả “Như Ý” là ai còn chẳng nhận ra rõ, thường xuyên hồ đồ hỏi nàng:
“Con không phải Như Ý, con tên gì vậy?”
Dù nàng đáp: “Con là Như Ý mà” ông cũng chỉ ngây ra một lúc, rồi lại hỏi:
“Như Ý đi đâu chơi rồi? Bao giờ mới về?”
Có khi ông còn lầm nàng thành đầu bếp trong nhà, chỉ gọi là “Tiểu nha đầu”.
Thế mà giây tiếp theo, vừa gặp Lâm Văn An, ông bỗng như tỉnh táo lại, còn thân thiết vẫy nàng:
“Như Ý à, mau lại đây, gọi nhị thúc đi! Còn nhớ không? Khi Văn An rời kinh, con mới mười một tuổi. Bây giờ mấy năm không gặp, không nhớ cũng phải.”
Nguyên chủ đúng là không nhớ, Diêu Như Ý rón rén bước tới, ngoan ngoãn cúi người hành lễ nhỏ nhẹ gọi một tiếng “Nhị thúc”.
Nàng và Lâm Duy Minh ngang tuổi, mà Lâm Văn An lại là học trò thân thiết của ông, tình như cha con, gọi một tiếng “thúc” cũng là lẽ thường, tuy nói thật thì “nhị thúc” này trông còn quá trẻ tuổi.
Lâm Văn An có vẻ cũng thấy không tự nhiên, chỉ khách sáo gật đầu, trong mắt còn vương nét nghi ngờ và dò xét. Nhiều năm xa cách, trong trí nhớ của hắn, cháu gái của thầy là một đứa bé gái rất lầm lì cô độc. Khi đó, dù bị thầy thúc giục chào hỏi, con bé cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời, mà chỉ cúi gằm đầu, cắn chặt môi, bướng bỉnh không hé răng.
Có khi còn cúi đầu bỏ chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa, không chịu ra gặp ai.
Người ta thường nói “ba tuổi biết già”, tuy Lâm Văn An chưa từng thấy Như Ý hồi ba tuổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô nương trước mắt hoàn toàn khác với đứa trẻ quật cường lầm lặng trong trí nhớ, khiến hắn khó mà tin được đây là cùng một người.
Diêu gia gia đã kéo Lâm Văn An ngồi xuống bên lò sưởi.
Lúc ấy, Diêu Như Ý mới mượn cớ lấy điểm tâm mà lặng lẽ rút lui, trốn vào tiệm.
Ngoài sân, Lâm Văn An từ từ vịn mép bàn mới ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là chiếc lò sưởi bằng sành nhỏ nhắn đặt trên bàn. Lò tròn trịa, thấp lùn, rất hợp để đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ. Trong lò là một cục than tổ ong nặn nhỏ và dẹt, có lỗ, lửa cháy âm ỉ, phủ lớp tro bên ngoài, tia lửa đỏ rực nhấp nháy ấm áp bên trong, không khói, không sặc.
Trên lò đặt một chiếc khay sành tròn, xung quanh bày đậu phộng, táo khô, hạt dẻ, óc chó, vài cây xúc xích nướng; giữa là một ấm đất có tay cầm to, trông béo mập, bên trong dường như đang đun chè hạnh nhân cho thêm hoa quế khô, hương thơm ngọt ngào, thoảng chút mùi sữa.
Bên tay thầy hắn có đặt một đĩa bánh hồng phủ đường, hai chiếc khăn tay để lau, cùng hai lọ muối dưa cũ đã trồng hành và tỏi.
Hắn gần như tưởng tượng ra được, vào một ngày đông như vậy, thầy hắn làm sao ngồi thu mình trong lò ấm, vừa ăn uống thảnh thơi, vừa trêu đùa mèo cún, ngắm tuyết ngoài sân, và… ngắm hành tỏi mọc?
Lúc rảnh thì mắng học trò một trận, nghĩ cũng thấy thú vị.
Lúc này lại nghe thầy không ngớt khen Như Ý lớn rồi, giỏi giang rồi, giờ trong nhà đều trông vào con bé, trong mắt hắn cũng hiện lên chút cảm khái nhẹ nhõm.
Lâm Văn An yên lặng lắng nghe thầy trò chuyện, tạm gác lại những ngờ vực và cảnh giác đang nảy sinh trong lòng. Phải rồi, người ta đều sẽ trưởng thành, cách biệt đã lâu, tất nhiên phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Đời người vốn là dòng chảy cuồn cuộn tiến về phía trước, hà tất cứ phải nhắc đi nhắc lại người ấy từng ra sao? Lấy chuyện cũ để suy xét hiện tại, vốn là điều không nên. Hắn thật sự không biết sao mình lại có suy nghĩ ấy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lại dừng trên hai hũ hành tỏi kia.
Trước đây, tiên sinh cũng là người rất tao nhã. Nếu có ngồi quanh lò uống trà, trên bàn mà bày biện đồ vật thì cũng phải là phật thủ, tùng bách, lan thảo, trúc nhỏ hay cành mai... những thứ thanh nhã như thế mới đúng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy tiên sinh đặt hành tỏi lên bàn.
Cái mùi này… chẳng phải nồng lắm hay sao?
Diêu Khải Chiêu cũng thấy hắn chú ý tới hai hũ dưa muối có trồng hành ấy, liền mỉm cười, dịu dàng nói:
“Trời đông lạnh giá, Như Ý sợ hành bị chết rét, nên mang vào đặt bên lò sưởi nuôi dưỡng. Đặt ở đây tuy không thể gọi là thanh nhã, nhưng giữa mùa đông lạnh lẽo mà có chút sắc xanh cũng là điều hiếm có. Hơn nữa, còn có thể ngắt ra xào với trứng ăn nữa. Nói đến đây mới nhớ, mấy cây hồng, hợp hoan với một dãy hoa son mà năm xưa con trồng vẫn sống tốt lắm! Như Ý dạo này vẫn hay ra tưới nước, làm cỏ. Con bé từ nhỏ đã khù khờ như vậy, mỗi lần ra đó còn đứng trò chuyện với cây cối một lúc, thật ra cũng giống con hồi còn nhỏ.”
Lâm Văn An khựng lại, trong lòng khẽ rung động. Hắn cụp mắt, mỉm cười dịu dàng.
Cây cối hắn từng trồng, vẫn sống tốt. Mà hắn, cũng vẫn còn sống.
“Thật sự cảm ơn tiên sinh đã giúp trông nom căn nhà và đám cây cối ấy suốt bao năm qua.”
“Có gì đâu nào? Ấy, mà con sao lại về một mình thế?”
“Tùng bá và người nhà chắc đã về trước để thu xếp nhà cửa. Con thì vào kinh trước để bái kiến Hoàng thượng theo lệnh triệu, vì thế chậm tới thăm thầy, là lỗi của con.”
“Không sao không sao, ta già rồi, có gì đáng để thăm chứ?”
Lâm Văn An cười nhẹ, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi hoặc. Nghe thầy hỏi vậy, có lẽ thật sự chưa gặp Tùng bá. Nhưng rõ ràng hắn đã dặn Tùng bá phải tới thăm tiên sinh trước, còn dặn mang theo mấy món thuốc bổ hắn thu gom được để biếu thầy. Sao lại không tới?
Lúc hắn vừa đặt chân đến kinh, liền bị Khai Phong phủ doãn Vương Ung và Hoàng thượng giữ lại ăn một bữa ở quán nổi tiếng Thẩm Ký, sau đó trò chuyện khá lâu mới rời đi được. Nhưng trước lúc đến dự tiệc, hắn đã căn dặn rõ:
"Dù có chuyện gì cũng phải tới thăm tiên sinh trước. Nếu thấy thầy không khỏe, phải lập tức đến báo cho ta biết."
Vậy mà đến khi hắn rời tiệc xong, Tùng bá cũng không phái người đến, nên nghĩ chắc tiên sinh vẫn khỏe. Nhưng bản thân không tự đến nhìn tận mắt thì vẫn không yên lòng.
Vì vậy hắn chưa kịp về nhà mình, liền lập tức ghé qua đây.
May mà đã tới.
Tiên sinh tuy gầy đi vì bệnh, già đi đôi chút, nhưng không đến mức thảm hại như trong thư Vương Ung miêu tả, cái gì mà “suýt nữa nhà tan cửa nát”, rõ ràng tiên sinh sắc mặt hồng hào, giọng nói vang rền! Căn nhà cũng được dọn dẹp gọn gàng, còn mở cả cửa hàng nữa.
Tên Vương Ung kia, đúng là cố tình lừa hắn trở về!
Hắn âm thầm mắng bạn một câu.
Vương Ung lớn hơn hắn gần hai mươi tuổi, nhưng lại là đồng khoa đồng niên. Năm đó, hắn và Vương Ung cùng đỗ tiến sĩ, Vương Ung được tiên đế chọn làm trạng nguyên trong kỳ điện thí, còn hắn được điểm làm thám hoa.
Nhưng sau đó, Hoàng thượng từng lén nói với hắn rằng: kỳ thực bảng nhãn đã có người định sẵn, trước khi điện thí, tiên đế đã đọc bài thi của cả hai, ban đầu định chọn hắn làm trạng nguyên. Nhưng sau khi thấy mặt Vương Ung trong điện thí, tiên đế liền có chút… chê xấu. Trong khi thám hoa phải là người có phong thái, tuấn tú, không có dáng vẻ nho nhã thanh tú thì không hợp. Nếu chọn Vương Ung làm thám hoa, để ba người đứng đầu cưỡi ngựa dạo Kim Nhai thì… chẳng phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao?
Cân nhắc đi lại, rốt cuộc hắn mới thành ra thám hoa.
Vì chuyện đó, Vương Ung vẫn luôn canh cánh trong lòng, mỗi lần uống rượu lại líu ríu kể lể với hắn, uất ức không thôi: bảng vàng đề tên cả đời chỉ có một lần, hắn thì xấu chỗ nào chứ? Đáng lý ra nên để hắn làm thám hoa mới hợp!
Sau đó, thầy trò lại trò chuyện lan man đến những năm tháng hắn dưỡng bệnh ở Phủ Châu.
Diêu Như Ý vẫn đang trốn trong cửa tiệm, vừa rồi giọng a gia rất lớn, nàng nghe rõ mồn một từng lời ông nói.
Nàng đứng ngẩn người tại chỗ.
Sao hôm nay a gia lại tỉnh táo đến thế? Không chỉ gọi nàng là “Như Ý”, mà cả chuyện nàng dời hành, chăm sóc cây cối ông cũng nhớ rõ, những chuyện đó bình thường ông vừa nghe xong là quên luôn!
Vậy a gia rốt cuộc là thật lú lẫn, hay giả vờ? Nếu là giả, thì hôm nay vì sao lại muốn bao che cho nàng. Trong lòng Diêu Như Ý rối loạn, nỗi bất an mà nàng cất giữ đã lâu lại trào dâng, hôm nguyên chủ mang a gia cùng tự sát, chẳng để lại chút ký ức nào cho nàng. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nàng bất ngờ xuyên tới, thân thể này đã lạnh toát, hơi cứng lại, phổi đầy khí than. Lúc ấy tay chân nàng mềm nhũn, gần như không thể cử động, chỉ dựa vào ý chí cầu sinh mà cố gắng ho, cố gắng bò ra ngoài, mới coi như giành lại được mạng sống.
Sau đó khi nàng quay lại kéo a gia, ông chỉ nửa mê nửa tỉnh, mặt toàn nước mắt.
Hồi đó tình hình quá nguy cấp, nàng không kịp nghĩ nhiều. Vả lại a gia thường ngày đã lẫn, nàng dần cũng lơ là, đem nghi ngờ ấy gác sang một bên.
Giờ nghĩ lại, nếu ông từng tỉnh táo nhớ được nhiều chuyện, liệu có nhớ cả ngày hôm đó không? Có khi nào… ông từng tận mắt thấy đứa cháu gái đã tắt thở bỗng sống lại?
Nghĩ đến đây, Diêu Như Ý giật bắn mình.
Nàng vội lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn ấy, âm thầm thuyết phục bản thân: a gia vốn dĩ cũng có lúc tỉnh táo. Hôm nay Lâm Văn An về, là chuyện đại hỷ với ông, nên ông vui quá mà tỉnh lại cũng có thể lắm.
Không có gì kỳ quái cả. Nếu thật sự a gia giả vờ lú lẫn, ông sẽ không để bản thân bị lạc! Thế nên ông lẫn là thật, giờ dần tốt lên cũng là thật. Rồi sẽ có ngày, ông nhớ lại tất cả thôi.
Nàng nhớ lại dạo trước lúc định mở tiệm tạp hóa, ông từng bảo nàng:
“Chon cứ yên tâm mà làm, không cần bận lòng…”
Chẳng lẽ khi ấy ông cũng đang tỉnh táo? Chỉ là nàng không phát hiện?
Chừng nửa khắc sau, Diêu Như Ý dần dần bình tĩnh lại.
Thôi vậy, chuyện đến thì cứ để nó đến. Dù thế nào, nàng vẫn sẽ giống như trước kia, mang theo sự lạc quan coi chết như không mà sống tiếp. Ngoại bà từng nói rồi: “Buồn cái gì, có gì đáng buồn? Cứ đi từng bước một, cùng lắm thì chết giữa đường thôi.”
Phải đấy!
Nàng đứng dậy, tự cổ vũ mình trong lòng, vừa định đi ra thì đột nhiên nghe tiếng “tách tách tách” gõ vào cửa sổ.
Diêu Như Ý thò đầu ra xem, không thấy ai. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi ríu rít ngọt xớt:
“Như Ý a tỷ, bọn ta tới mua kẹo đây!”
Trời lạnh, da trẻ con lại mỏng, mới ra ngoài được một lát mà má đã đỏ hây hây. Tiểu Thạch Đầu giơ tay lên nói: “Đệ muốn kẹo hình sư tử!”
Mạt Lị thì nói: “Muội muốn kẹo hồ lô~”
Tiểu Tùng đứng giữa hai đứa, do dự một lát, rồi rụt rè nói:
“Muội… muội muốn ăn cả hai!”
Tiểu Thạch Đầu là lớn nhất trong ba đứa, lại đặc biệt quan tâm đến việc ăn uống, lập tức ra vẻ người lớn mà lắc đầu nói với Tiểu Tùng:
Tiểu Tùng nghĩ một lúc, đôi mắt đảo qua đảo lại trên mặt quầy, cuối cùng nói:
“Vậy… muội muốn bánh đậu!”
Bánh đậu là món dùng bột nếp cán mỏng bọc nhân đậu đỏ, cắn vào dẻo quánh thơm lừng, rất ngon.
Tiểu Thạch Đầu liếc bảng giá dán trên hũ kẹo, đếm ngón tay tính toán kỹ càng, ước lượng số tiền mang theo là vừa đủ, lúc này mới yên tâm, vui mừng nhảy cẫng lên:
“Như Ý a tỷ, bọn ta muốn ba cái kẹo sư tử, ba xiên hồ lô và ba cái bánh đậu!”
“Trời lạnh quá, vào trong ngồi ăn đi, a tỷ mời mấy đứa uống chè hạnh nhân.”
Diêu Như Ý cười tươi đi ra cửa, giơ tay vén tấm rèm bông dày chắn gió, ba đứa nhóc lập tức hò reo chui tọt vào trong.
Diêu Như Ý mở hũ kẹo, dùng kẹp tre gắp từng món ra giống như tụi nhỏ gọi.
Lúc này, kẹo sư tử là món kẹo hình thú đang thịnh hành thời Tống, được nấu từ mật ong, lạc giã nhỏ và đường mạch nha thành siro, khi còn nóng sẽ dùng khuôn ép hoặc nặn bằng tay, để nguội là ăn được.
Nhất là vào dịp lễ lớn như rằm tháng Giêng, Đông chí, Tết Nguyên đán… trên đường phố đâu đâu cũng thấy các loại kẹo đủ hình dạng. Kẹo sư tử là loại phổ biến nhất trong các dịp ấy, cực kỳ được yêu thích. Vì sư tử là linh thú trong Phật giáo, còn mang ý nghĩa cát tường.
Kẹo đội trẻ con trong tiệm của Diêu Như Ý là kẹo sư tử làm thủ công, đầu tròn bụng phệ, mỗi cái một kiểu, nhìn sơ còn tưởng là mèo mập, trông đáng yêu hơn hẳn so với kẹo làm bằng khuôn.
Tiểu Thạch Đầu đã thèm món kẹo này từ lâu, chỉ là mấy hôm trước mẹ nó không cho tiền tiêu vặt, còn doạ nhóc:
“Như Ý a tỷ, tiền đây ạ.”
Tên nhóc Tiểu Thạch Đầu này, chỉ cần không phải đọc sách thì đầu óc quả thật rất lanh lợi!
Diêu Như Ý mỉm cười nhận lấy tiền, tiện tay đưa kẹo cho tụi nhỏ.
Trong cửa tiệm, ngay gần cổng viện, Diêu Như Ý có kê một cái bàn nhỏ hẹp, bình thường có thể ngồi hai ba người ăn mì ăn liền.
Tiểu Thạch nâng niu gói giấy dầu đựng kẹo như của báu, dẫn hai muội muội đi tới bàn, nghiêm túc chia đều ba loại kẹo thành ba phần, còn ra vẻ người lớn dặn dò:
“Lần này hai muội bỏ nhiều hơn, đợi ta tiết kiệm được tiền, sẽ mời hai muội ăn lại.”
Tiểu Tùng và Mạt Lị chẳng để bụng mấy lời ấy, đồng thanh “vâng” một tiếng rồi cúi đầu ăn lấy ăn để.
Kẹo ngọt lịm, thơm lừng, ba đứa trẻ ăn đến là vui, ba đôi chân mũm mĩm bọc trong quần bông dày cộp đung đưa qua lại trong không trung.
Diêu Như Ý nhìn chúng hí hửng chia kẹo, bao phiền muộn trong lòng cũng theo đó tan biến, mỉm cười rót cho mỗi đứa một ống tre đầy canh hạnh nhân.
“Cảm ơn Như Ý tỷ!”
Cả ba lại ngẩng mặt lên, ngọt ngào đồng thanh cảm ơn.
Diêu Như Ý lần lượt xoa đầu từng đứa.
Làm trẻ con thật tốt, chỉ vài miếng kẹo thôi mà cũng có thể vui cả mấy ngày trời.
Lúc này, bên kia Diêu gia gia và Lâm Văn An dường như cũng hàn huyên gần xong, nghe chừng Lâm Văn An chuẩn bị cáo từ, mà a gia lại giận dỗi mặt hằm hằm kéo tay không buông, cứ nhất quyết giữ lại ăn cơm.
Diêu Như Ý đang định qua đó, thì cửa tiệm lại bất ngờ náo nhiệt lên: Lâm Tư Tào đội đầu đầy tuyết, mũi đỏ ửng vì lạnh, dắt theo vợ đang mang bầu là Anh thị, phía sau còn có bốn năm đứa con lớn bé ùa vào.
Anh thị vừa vào cửa đã thấy Tiểu Thạch Đầu đang ăn kẹo, tiện miệng gọi nhóc đi theo, rồi quay sang Diêu Như Ý cười nói:
“Như Ý à, phiền con rồi, tụi ta đến chào tiểu thúc một tiếng.”
Diêu Như Ý gật đầu, vội vàng nghiêng người nhường đường.
Nhà họ Lâm vừa đi qua, thì cửa lại vang lên tiếng lọc cọc, hai chiếc xe lừa dừng ngay ngắn ngoài cổng. Lưu chủ bộ, bình thường mũi hếch tận trời, giờ ngoan ngoãn đi theo sau Phùng Tế Tửu, tay còn xách theo mấy gói to nhỏ buộc dây gai.
Lưu chủ bộ vừa thấy Diêu Như Ý, lập tức nở nụ cười hiền lành đến mức khiến người ta nổi da gà, còn đặc biệt tiến đến trước mặt nàng ân cần nói:
“Diêu nha đầu à, kỳ hạn nghỉ trăm ngày của a gia ngươi sắp hết rồi, nhưng ta thấy thân thể ông vẫn chưa hồi phục hẳn, nên vừa xin phép Phùng đại nhân tấu trình lên triều đình, nhờ ơn vua ban phước, lại cho ông cháu thêm hai tháng nghỉ nữa để dưỡng bệnh cho yên tâm. Sau này bổng lộc lương gạo vẫn có thể nhận như thường.
Diêu Như Ý trợn tròn mắt, ngơ ngác đến mức quên luôn đáp lời. Trong ký ức của nguyên chủ, ông ta đâu có nói chuyện dễ nghe như vậy! Hồi trước không những châm chọc khiêu khích, còn hù dọa đến suýt khiến nguyên chủ bật khóc.
Lưu chủ bộ và Phùng Tế Tửu hớn hở vào viện, trước tiên là hỏi thăm sức khỏe Diêu gia gia, rồi chào hỏi Lâm Văn An, sau đó trò chuyện một hồi, lại có thêm không ít quan viên Quốc Tử Giám nghe tin mà đến, đến mức Diêu Như Ý không kịp nhìn mặt ai với ai. Cuối cùng, đến cả đường thúc Diêu Kỷỳ đã cả tháng không thấy mặt cũng ba chân bốn cẳng ôm một cái đùi dê lớn chạy đến.
Tiểu viên nhà họ Diêu vốn lạnh lẽo tiêu điều, hôm nay là lần đầu tiên náo nhiệt đến vậy.
Đến mức Diêu a gia suýt nữa bị đám người chen lấn đến nỗi chẳng nhìn thấy đâu!
Trong phút chốc, Diêu Như Ý ôm mâm trà chạy qua chạy lại, đầu óc choáng váng, chân gần như không chạm đất. Cô còn nghe thấy Phùng Tế Tửu dè dặt hỏi Lâm Văn An dự định khi nào sẽ vào cung yết kiến Hoàng thượng, đã được truyền triệu chưa?
Lâm Văn An thản nhiên đáp:
“Đã diện thánh rồi.”
Chung quanh lập tức im bặt vài giây rồi ngay sau đó là một loạt lời chúc mừng vang lên.
Diêu Như Ý rốt cuộc cũng rót trà xong một vòng, ôm khay trà quay về cửa tiệm, chu môi thở dài, trong lòng lầm bầm:
Nhìn cái trận thế này đi, cái người tên Lâm Văn An này, rõ ràng chỉ là vai quần chúng mà cũng được đãi ngộ như nhân vật chính! Cùng là nhân vật phụ trong sách, mình dù sao còn có tên đàng hoàng, hắn ta ngay cả tên cũng không lộ, còn phụ hơn cả mình, cớ sao đãi ngộ lại khác biệt đến thế?
…Không đúng lắm nhỉ… Hay là từng nhắc tên rồi, mà mình quên mất?
Mặc kệ đi.
Hừ! Rõ ràng là do cái tác giả đáng ghét kia viết vớ vẩn!
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám