Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Chương 28: Lâm Văn An
53@-
Tác giả viết truyện thật đáng ghét!
Mùa tuyết rơi, ánh sáng và mây trời đều trở nên tĩnh lặng, âm u. Ngược lại, tuyết đọng dưới mặt đất lại phản chiếu chút ánh sáng mờ mờ như mưa khói bên hàng liễu, xuyên qua vành ô giấy dầu, chiếu đúng lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông trước mắt.
Chiếu luôn lên cặp kính đeo trên sống mũi hắn, khiến lớp pha lê đục mờ như phủ thêm một tầng sương mỏng.
Diêu Như Ý không nhìn rõ nét mặt của hắn. Vừa rồi nàng đã lên tiếng chào, nhưng hắn lại có vẻ thất thần, không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, từ quầy hàng bên cửa sổ liếc nhìn vào sân trong.
Dường như bị giọng mắng đanh thép, từ ngữ phong phú của Diêu gia gia đang quở trách ba người Mạnh, Trình, Lâm thu hút mà quay sang nhìn.
Thật tội cho ba người kia, lúc này đều cúi đầu đứng yên, sắp bị Diêu gia gia viện dẫn kinh điển, mắng không thở nổi, mắng đến khô héo như ba cây dưa muối.
Toa thuốc mới của Trần lang trung quả là có tác dụng, từ lúc thêm mấy vị bổ khí dưỡng huyết, tuy không biết thần trí tỉnh táo được bao nhiêu, nhưng giọng Diêu gia gia thì càng lúc càng vang dội.
Diêu Như Ý thu ánh mắt từ nam nhân kia trở lại. Người này thật cao. Nàng ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt hắn.
Trong ký ức của nguyên chủ không có người này, nhưng ký ức của nguyên chủ đã thiếu sót quá nhiều, cũng không thể dựa vào.
Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc đen dày, chải chuốt gọn gàng, búi tóc cột trong một vòng trâm tre. Trên người khoác áo bông màu xanh xám đơn giản, ngay cả áo choàng chống tuyết cũng không mặc.
Một tay cầm dù, gương mặt thon dài rõ nét, xương mày và sống mũi cao, đôi mắt dài hơi xếch bị che đi một nửa dưới cặp kính pha lê, hai sợi dây bạc mảnh từ sau tai buông lỏng vắt ra sau.
Sĩ tử thời Tống rất thích thoa phấn cài hoa, y phục tuy nhã nhặn nhưng phụ kiện đầu tóc không hề ít. Thế mà người này, dù mang kính khiến vẻ ngoài trông thư sinh, lại chẳng mang khí chất phấn son chút nào, mà ngược lại rất sạch sẽ, tiêu sái.
Diêu Như Ý chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên nàng thấy người cổ đại sống sờ sờ đeo kính!
Trong phim truyền hình thì người cổ đại có ai đeo kính đâu.
Lúc trước nàng từng thấy tiệm bán kính khi đi lấy hàng, lúc đó hoàn toàn không có kiến thức gì, thậm chí còn từng nghĩ ngây ngô rằng mình có thể nhập hàng kính lão về bán trong tiệm tạp hóa, thế là hùng hổ bước vào.
Đi một vòng hỏi giá xong, liền giả vờ làm bộ không ưng ý, còn nói có việc gấp, lập tức chuồn mất.
Kính thời này là dùng pha lê tự nhiên thượng hạng mài thành tròng, gọng kính và đệm mũi thì chế tác từ vàng bạc, đồng, mai rùa, ngà voi… Toàn là vật liệu quý.
Có loại một tròng, cũng có loại hai tròng. Kiểu gọng cũng rất đa dạng: có loại tay cầm một càng, có loại hai càng gập lại được, có loại dùng tơ lụa hoặc dây vải buộc sau đầu, cũng có loại như người đàn ông trước mắt, đeo dây bạc.
Loại bình thường, một cặp cũng vài chục lượng bạc. Loại tốt, giá lên đến hàng trăm lượng.
Sau khi chuồn khỏi tiệm, Diêu Như Ý mới hiểu ra vì sao lúc đó trong tiệm không có ai, căn bản đây không phải thứ mà dân thường mua nổi, mà người mua nổi thì chẳng cần đích thân đi mua.
Người đàn ông trước mắt, tuy ăn mặc giản dị, nhưng chỉ nhìn khí chất cùng cặp kính kia là đủ biết không phải người bình thường. Diêu Như Ý đoán, có khi nào là con cháu quyền quý mới vào Quốc Tử Giám? Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không giống, quyền quý nào mà chẳng khoác gấm lụa, đi đâu cũng có người hầu hạ kè kè?
Đúng lúc đó, trong sân, Diêu Khải Chiêu phun cả ngụm trà, như thật sự coi ba người Mạnh, Trình, Lâm là đám học trò kém cỏi của mình năm xưa, giận dữ vung thước mắng:
“Đề này, từng đứa giải đều nhão nhoét cả! Đề này ta rõ ràng giảng qua mấy lần rồi! Lên lớp các ngươi mang đầu óc theo không đấy? Đề dễ thế này mà còn không biết làm! Sau này thi cử thế nào cho nổi! Nhìn cái gì? Mặt ta có chữ chắc? Không mau viết lại cho ta!”
Ủa, sao Diêu gia gia sau khi “hóa thân” thành Diêu đại nhân lại đáng sợ quá vậy.
Diêu Như Ý cũng hơi rụt cổ lại. Quay đầu nhìn, ba thanh niên dưa muối (à không), Mạnh, Lâm rầu rĩ ủ rũ mài mực, sắp khóc đến nơi; Trình Thư Quân mặt tuy bình tĩnh, nhưng bị thước gõ đầu liền lộ vẻ áy náy, ngoan ngoãn trải giấy viết lại bài.
Diêu Khải Chiêu nheo đôi mắt trâu, cầm cây thước có khắc chữ “Dùng đức cảm hóa người”, hơi khom người, chăm chú theo dõi từng nét bút mà ba người đang viết.
Còn người đàn ông trước mắt không biết vì sao, lại như được buông bỏ gánh nặng khi nghe Diêu gia gia càng mắng càng to, dường như tâm sự đè nặng bấy lâu đều được giải tỏa, ánh mắt vốn lạnh nhạt cũng từ từ ấm lên.
Hắn quay sang nhìn nàng, im lặng một lúc mới có phần ngập ngừng cất tiếng:
“Là… Như Ý sao?”
Trái tim Diêu Như Ý giật thót một cái. Xong rồi, là người quen!
Cô lập tức vắt óc lục tìm ký ức của nguyên chủ xem có ai quen đeo kính không, nhưng chẳng tìm ra chút manh mối nào.
Vì thế, lập tức thu lại nụ cười rạng rỡ kiểu bán hàng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ nhàng, tỏ ra dè dặt.
Người đàn ông này dường như trời sinh cực kỳ nhạy bén. Gần như trong khoảnh khắc nàng gật đầu, hắn đã nhận ra nàng không nhận ra mình, còn phát hiện ra cả nét thoáng căng thẳng vừa rồi nơi nàng.
Lông mày khẽ nhíu lại.
Diêu Như Ý càng cảm thấy bất an trong lòng. Kiếp trước, khi còn nhỏ nàng phải phiêu bạt sống nhờ nhà họ hàng, chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt của các dì, nên từ bé đã rèn được bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán ý người. Nàng nhạy bén nhận ra, người này hoàn toàn khác với những hàng xóm trong con hẻm, rõ ràng ánh mắt ôn hòa, nhưng lại như thể có thể nhìn thấu người ta chỉ trong một cái liếc mắt.
May mà hắn hơi khựng lại một chút, không nói thêm gì nữa. Khóe mắt lại lướt nhìn vào trong sân lần nữa, rồi mới rất chậm rãi bước lên một bước, đứng dưới mái hiên nhà họ Diêu, cất ô giấy dầu.
Hắn hơi nghiêng người, khẽ gõ mấy cái lên mặt ô để giũ sạch tuyết, sau đó mới ngẩng đầu, chậm rãi nói với nàng:
“Ta là Lâm Văn An.”
Giọng hắn như tuyết đầu đông, hơi lạnh, lại có phần nhẹ nhàng.
“Đã nhiều năm không gặp, muội lớn thế này rồi.”
“Ta đến thăm tiên sinh.”
Chốc lát sau, Diêu Như Ý dẫn Lâm Văn An vào trong nhà. Miệng thì nói là đi lấy điểm tâm đãi khách, nhưng thực ra lại len lén chuồn vào cửa hàng, trốn trong góc tường, dựng tai lên lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang.
Những âm thanh khác nàng không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy Lâm Duy Minh líu lo không ngừng, hớn hở vây quanh Lâm Văn An mà xoay vòng vòng, miệng không ngừng thốt lên: "Tiểu thúc, sao thúc về mà không báo trước một tiếng? Để cha con còn ra bến tàu đón thúc chứ! Tiểu thúc sao gầy thế này! Trước đây bị thương ở chân giờ đã khỏi hẳn chưa? Tiểu thúc, mắt thúc làm sao vậy? Sao lại đeo kính rồi? Không phải là bị tăng nhãn áp đấy chứ?”
Lâm Văn An lúc đầu còn nhẫn nại trả lời nó, nhưng đến khi nghe thấy ba chữ “tăng nhãn áp” thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hơi dừng lại rồi nói:
“Ngươi yên tĩnh một chút đi, ta muốn nói riêng với tiên sinh một lát.”
“Ồ ồ ồ, được được được, thúc cứ nói! Vậy… con đi báo tin cho cha mẹ đã!”
Bên cạnh, Mạnh Bác Viễn đang giả vờ chăm chỉ vùi đầu viết chữ, thực chất là đang vẽ rùa trên giấy, sớm đã vểnh tai nghe ngóng. Thấy Lâm Duy Minh định chuồn, lập tức đứng bật dậy, chính nghĩa đầy mình nói muốn đi cùng, tiện thể kéo luôn Trình Thư Quân, kẻ đang mê đắm học hành không thể tự thoát dậy theo.
Diêu gia gia vừa nhìn thấy Lâm Văn An thì sắc mặt liền rạng rỡ hẳn, cơn giận ban nãy cũng tiêu tan, nhưng vẫn nhớ ba đứa kia viết văn chẳng khác gì giấy vệ sinh, liền lớn tiếng nhắc:
“Nhớ quay lại viết tiếp đấy! Viết nhiều luyện nhiều thì mới tiến bộ được!”
Trình Thư Quân ngoan ngoãn định mở miệng đáp lời, nhưng vừa hé môi đã bị Mạnh Bác Viễn và Lâm Duy Minh nhanh như chớp bịt miệng, bị kẹp ở giữa kéo đi mất dạng.
Ba đứa vừa trả lời bừa vừa nhân cơ hội trốn thoát khỏi móng vuốt của Diêu gia gia.
Ra cửa, chúng phải đi ngang qua tiệm tạp hóa của Diêu Như . Nàng đang sợ Lâm Văn An nhận ra điều gì bất thường, vì vừa nãy còn đang trốn nghe lén, giờ vội vàng đứng dậy, vuốt lại tóc, phủi quần áo, chẳng biết bận rộn cái gì, liền giả bộ bước lên hai bước, làm ra vẻ đang xúc hai muôi hạt dưa và hạt thông từ đống đồ khô.
May mà ba đứa kia cũng chẳng khá hơn, như tượng đất qua sông, sợ bị bắt quay lại viết bài, nên lúc đi ngang chỉ thuận miệng chào nàng một câu rồi lủi mất như bôi dầu dưới chân.
Chờ họ đi rồi, Diêu Như Ý còn nghe thấy tiếng oang oang của Lâm Duy Minh vang vọng trong con ngõ nhỏ:
“Mẹ ơi! Tiểu thúc về rồi! Mau bảo Tiểu Thạch Đầu chạy tới nha môn gọi cha về! Lại bảo Tứ Lang Ngũ Lang đi mua ít rượu ngon thức ngon, tiểu thúc giờ đang ở nhà họ Diêu đấy!”
Cuối cùng, nhà họ Diêu cũng yên tĩnh trở lại. Đại Hoàng và lũ cún mèo con đều đang ngủ say trong chiếc lò sưởi cỡ nhỏ làm riêng cho chúng. Lúc Diêu Như Ý dẫn Lâm Văn An vào sân, Đại Hoàng ngửi thấy mùi người lạ, mới thò đầu ra gầm gừ mấy tiếng đầy cảnh giác, còn lại mấy bé mèo cún khác thì nằm dài bốn vó, lưng ngửa lên trời mà ngủ, cái bụng phập phồng theo nhịp thở. Trong đó bé màu nâu vàng và bé lông trắng kia thậm chí còn ôm chặt nhau thành một cục lông tròn vo, cục lông ấy cứ theo tiếng ngáy mà phập phồng lên xuống.
Diêu Như Ý bưng một chén trà nóng ra ngoài, không dám nhìn Lâm Văn An quá lâu, chỉ để trà bánh xuống rồi nhanh chóng chuồn lại vào cửa hàng. Vẫn là nơi nhỏ do một tay nàng dựng nên này khiến nàng thấy yên tâm và an toàn nhất.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Tác giả viết truyện thật đáng ghét!
Mùa tuyết rơi, ánh sáng và mây trời đều trở nên tĩnh lặng, âm u. Ngược lại, tuyết đọng dưới mặt đất lại phản chiếu chút ánh sáng mờ mờ như mưa khói bên hàng liễu, xuyên qua vành ô giấy dầu, chiếu đúng lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông trước mắt.
Chiếu luôn lên cặp kính đeo trên sống mũi hắn, khiến lớp pha lê đục mờ như phủ thêm một tầng sương mỏng.
Diêu Như Ý không nhìn rõ nét mặt của hắn. Vừa rồi nàng đã lên tiếng chào, nhưng hắn lại có vẻ thất thần, không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, từ quầy hàng bên cửa sổ liếc nhìn vào sân trong.
Dường như bị giọng mắng đanh thép, từ ngữ phong phú của Diêu gia gia đang quở trách ba người Mạnh, Trình, Lâm thu hút mà quay sang nhìn.
Thật tội cho ba người kia, lúc này đều cúi đầu đứng yên, sắp bị Diêu gia gia viện dẫn kinh điển, mắng không thở nổi, mắng đến khô héo như ba cây dưa muối.
Toa thuốc mới của Trần lang trung quả là có tác dụng, từ lúc thêm mấy vị bổ khí dưỡng huyết, tuy không biết thần trí tỉnh táo được bao nhiêu, nhưng giọng Diêu gia gia thì càng lúc càng vang dội.
Diêu Như Ý thu ánh mắt từ nam nhân kia trở lại. Người này thật cao. Nàng ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt hắn.
Trong ký ức của nguyên chủ không có người này, nhưng ký ức của nguyên chủ đã thiếu sót quá nhiều, cũng không thể dựa vào.
Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc đen dày, chải chuốt gọn gàng, búi tóc cột trong một vòng trâm tre. Trên người khoác áo bông màu xanh xám đơn giản, ngay cả áo choàng chống tuyết cũng không mặc.
Một tay cầm dù, gương mặt thon dài rõ nét, xương mày và sống mũi cao, đôi mắt dài hơi xếch bị che đi một nửa dưới cặp kính pha lê, hai sợi dây bạc mảnh từ sau tai buông lỏng vắt ra sau.
Sĩ tử thời Tống rất thích thoa phấn cài hoa, y phục tuy nhã nhặn nhưng phụ kiện đầu tóc không hề ít. Thế mà người này, dù mang kính khiến vẻ ngoài trông thư sinh, lại chẳng mang khí chất phấn son chút nào, mà ngược lại rất sạch sẽ, tiêu sái.
Diêu Như Ý chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên nàng thấy người cổ đại sống sờ sờ đeo kính!
Trong phim truyền hình thì người cổ đại có ai đeo kính đâu.
Lúc trước nàng từng thấy tiệm bán kính khi đi lấy hàng, lúc đó hoàn toàn không có kiến thức gì, thậm chí còn từng nghĩ ngây ngô rằng mình có thể nhập hàng kính lão về bán trong tiệm tạp hóa, thế là hùng hổ bước vào.
Đi một vòng hỏi giá xong, liền giả vờ làm bộ không ưng ý, còn nói có việc gấp, lập tức chuồn mất.
Kính thời này là dùng pha lê tự nhiên thượng hạng mài thành tròng, gọng kính và đệm mũi thì chế tác từ vàng bạc, đồng, mai rùa, ngà voi… Toàn là vật liệu quý.
Có loại một tròng, cũng có loại hai tròng. Kiểu gọng cũng rất đa dạng: có loại tay cầm một càng, có loại hai càng gập lại được, có loại dùng tơ lụa hoặc dây vải buộc sau đầu, cũng có loại như người đàn ông trước mắt, đeo dây bạc.
Loại bình thường, một cặp cũng vài chục lượng bạc. Loại tốt, giá lên đến hàng trăm lượng.
Sau khi chuồn khỏi tiệm, Diêu Như Ý mới hiểu ra vì sao lúc đó trong tiệm không có ai, căn bản đây không phải thứ mà dân thường mua nổi, mà người mua nổi thì chẳng cần đích thân đi mua.
Người đàn ông trước mắt, tuy ăn mặc giản dị, nhưng chỉ nhìn khí chất cùng cặp kính kia là đủ biết không phải người bình thường. Diêu Như Ý đoán, có khi nào là con cháu quyền quý mới vào Quốc Tử Giám? Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không giống, quyền quý nào mà chẳng khoác gấm lụa, đi đâu cũng có người hầu hạ kè kè?
Đúng lúc đó, trong sân, Diêu Khải Chiêu phun cả ngụm trà, như thật sự coi ba người Mạnh, Trình, Lâm là đám học trò kém cỏi của mình năm xưa, giận dữ vung thước mắng:
“Đề này, từng đứa giải đều nhão nhoét cả! Đề này ta rõ ràng giảng qua mấy lần rồi! Lên lớp các ngươi mang đầu óc theo không đấy? Đề dễ thế này mà còn không biết làm! Sau này thi cử thế nào cho nổi! Nhìn cái gì? Mặt ta có chữ chắc? Không mau viết lại cho ta!”
Ủa, sao Diêu gia gia sau khi “hóa thân” thành Diêu đại nhân lại đáng sợ quá vậy.
Diêu Như Ý cũng hơi rụt cổ lại. Quay đầu nhìn, ba thanh niên dưa muối (à không), Mạnh, Lâm rầu rĩ ủ rũ mài mực, sắp khóc đến nơi; Trình Thư Quân mặt tuy bình tĩnh, nhưng bị thước gõ đầu liền lộ vẻ áy náy, ngoan ngoãn trải giấy viết lại bài.
Diêu Khải Chiêu nheo đôi mắt trâu, cầm cây thước có khắc chữ “Dùng đức cảm hóa người”, hơi khom người, chăm chú theo dõi từng nét bút mà ba người đang viết.
Còn người đàn ông trước mắt không biết vì sao, lại như được buông bỏ gánh nặng khi nghe Diêu gia gia càng mắng càng to, dường như tâm sự đè nặng bấy lâu đều được giải tỏa, ánh mắt vốn lạnh nhạt cũng từ từ ấm lên.
Hắn quay sang nhìn nàng, im lặng một lúc mới có phần ngập ngừng cất tiếng:
“Là… Như Ý sao?”
Trái tim Diêu Như Ý giật thót một cái. Xong rồi, là người quen!
Cô lập tức vắt óc lục tìm ký ức của nguyên chủ xem có ai quen đeo kính không, nhưng chẳng tìm ra chút manh mối nào.
Vì thế, lập tức thu lại nụ cười rạng rỡ kiểu bán hàng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ nhàng, tỏ ra dè dặt.
Người đàn ông này dường như trời sinh cực kỳ nhạy bén. Gần như trong khoảnh khắc nàng gật đầu, hắn đã nhận ra nàng không nhận ra mình, còn phát hiện ra cả nét thoáng căng thẳng vừa rồi nơi nàng.
Lông mày khẽ nhíu lại.
Diêu Như Ý càng cảm thấy bất an trong lòng. Kiếp trước, khi còn nhỏ nàng phải phiêu bạt sống nhờ nhà họ hàng, chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt của các dì, nên từ bé đã rèn được bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán ý người. Nàng nhạy bén nhận ra, người này hoàn toàn khác với những hàng xóm trong con hẻm, rõ ràng ánh mắt ôn hòa, nhưng lại như thể có thể nhìn thấu người ta chỉ trong một cái liếc mắt.
May mà hắn hơi khựng lại một chút, không nói thêm gì nữa. Khóe mắt lại lướt nhìn vào trong sân lần nữa, rồi mới rất chậm rãi bước lên một bước, đứng dưới mái hiên nhà họ Diêu, cất ô giấy dầu.
Hắn hơi nghiêng người, khẽ gõ mấy cái lên mặt ô để giũ sạch tuyết, sau đó mới ngẩng đầu, chậm rãi nói với nàng:
“Ta là Lâm Văn An.”
Giọng hắn như tuyết đầu đông, hơi lạnh, lại có phần nhẹ nhàng.
“Đã nhiều năm không gặp, muội lớn thế này rồi.”
“Ta đến thăm tiên sinh.”
Chốc lát sau, Diêu Như Ý dẫn Lâm Văn An vào trong nhà. Miệng thì nói là đi lấy điểm tâm đãi khách, nhưng thực ra lại len lén chuồn vào cửa hàng, trốn trong góc tường, dựng tai lên lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang.
Những âm thanh khác nàng không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy Lâm Duy Minh líu lo không ngừng, hớn hở vây quanh Lâm Văn An mà xoay vòng vòng, miệng không ngừng thốt lên: "Tiểu thúc, sao thúc về mà không báo trước một tiếng? Để cha con còn ra bến tàu đón thúc chứ! Tiểu thúc sao gầy thế này! Trước đây bị thương ở chân giờ đã khỏi hẳn chưa? Tiểu thúc, mắt thúc làm sao vậy? Sao lại đeo kính rồi? Không phải là bị tăng nhãn áp đấy chứ?”
Lâm Văn An lúc đầu còn nhẫn nại trả lời nó, nhưng đến khi nghe thấy ba chữ “tăng nhãn áp” thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hơi dừng lại rồi nói:
“Ngươi yên tĩnh một chút đi, ta muốn nói riêng với tiên sinh một lát.”
“Ồ ồ ồ, được được được, thúc cứ nói! Vậy… con đi báo tin cho cha mẹ đã!”
Bên cạnh, Mạnh Bác Viễn đang giả vờ chăm chỉ vùi đầu viết chữ, thực chất là đang vẽ rùa trên giấy, sớm đã vểnh tai nghe ngóng. Thấy Lâm Duy Minh định chuồn, lập tức đứng bật dậy, chính nghĩa đầy mình nói muốn đi cùng, tiện thể kéo luôn Trình Thư Quân, kẻ đang mê đắm học hành không thể tự thoát dậy theo.
Diêu gia gia vừa nhìn thấy Lâm Văn An thì sắc mặt liền rạng rỡ hẳn, cơn giận ban nãy cũng tiêu tan, nhưng vẫn nhớ ba đứa kia viết văn chẳng khác gì giấy vệ sinh, liền lớn tiếng nhắc:
“Nhớ quay lại viết tiếp đấy! Viết nhiều luyện nhiều thì mới tiến bộ được!”
Trình Thư Quân ngoan ngoãn định mở miệng đáp lời, nhưng vừa hé môi đã bị Mạnh Bác Viễn và Lâm Duy Minh nhanh như chớp bịt miệng, bị kẹp ở giữa kéo đi mất dạng.
Ba đứa vừa trả lời bừa vừa nhân cơ hội trốn thoát khỏi móng vuốt của Diêu gia gia.
Ra cửa, chúng phải đi ngang qua tiệm tạp hóa của Diêu Như . Nàng đang sợ Lâm Văn An nhận ra điều gì bất thường, vì vừa nãy còn đang trốn nghe lén, giờ vội vàng đứng dậy, vuốt lại tóc, phủi quần áo, chẳng biết bận rộn cái gì, liền giả bộ bước lên hai bước, làm ra vẻ đang xúc hai muôi hạt dưa và hạt thông từ đống đồ khô.
May mà ba đứa kia cũng chẳng khá hơn, như tượng đất qua sông, sợ bị bắt quay lại viết bài, nên lúc đi ngang chỉ thuận miệng chào nàng một câu rồi lủi mất như bôi dầu dưới chân.
Chờ họ đi rồi, Diêu Như Ý còn nghe thấy tiếng oang oang của Lâm Duy Minh vang vọng trong con ngõ nhỏ:
“Mẹ ơi! Tiểu thúc về rồi! Mau bảo Tiểu Thạch Đầu chạy tới nha môn gọi cha về! Lại bảo Tứ Lang Ngũ Lang đi mua ít rượu ngon thức ngon, tiểu thúc giờ đang ở nhà họ Diêu đấy!”
Cuối cùng, nhà họ Diêu cũng yên tĩnh trở lại. Đại Hoàng và lũ cún mèo con đều đang ngủ say trong chiếc lò sưởi cỡ nhỏ làm riêng cho chúng. Lúc Diêu Như Ý dẫn Lâm Văn An vào sân, Đại Hoàng ngửi thấy mùi người lạ, mới thò đầu ra gầm gừ mấy tiếng đầy cảnh giác, còn lại mấy bé mèo cún khác thì nằm dài bốn vó, lưng ngửa lên trời mà ngủ, cái bụng phập phồng theo nhịp thở. Trong đó bé màu nâu vàng và bé lông trắng kia thậm chí còn ôm chặt nhau thành một cục lông tròn vo, cục lông ấy cứ theo tiếng ngáy mà phập phồng lên xuống.
Diêu Như Ý bưng một chén trà nóng ra ngoài, không dám nhìn Lâm Văn An quá lâu, chỉ để trà bánh xuống rồi nhanh chóng chuồn lại vào cửa hàng. Vẫn là nơi nhỏ do một tay nàng dựng nên này khiến nàng thấy yên tâm và an toàn nhất.
Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Story
Chương 28: Lâm Văn An
10.0/10 từ 12 lượt.