Thủy triều
Chương 18:
Ny Na nhảy xuống xe, bước những bước chân vui sướng về phía Thư Hàng rồi vô cùng tự nhiên vòng lên tay cậu ấy.
"Cậu mua gì về thế? Bánh ngọt hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc cậu ấy đang đói nên vừa cúi đầu liếc nhìn một cái, bụng đã kêu vang hai tiếng "ọt ọt".
"Ừ, mua ở cửa hàng bánh ngọt bên cạnh quán bar của A Ken đấy."
"Thật hay giả vậy?"
Con ngươi Thư Hàng chợt sáng bừng lên, vừa muốn hỏi cho kỹ đã liếc thấy Mục Châu đang xách hai túi đồ đầy ắp đi tới.
Thư Hàng nhìn qua nhìn lại hai người, thấy một người đơ mặt một người né trong. Cậu ấy hiểu ngay ra chắc chắn là hai người này có gì đó mờ ám.
"Anh Mục Châu mua bánh ngọt cho cậu hả?"
Ny Na còn chưa kịp chối, người đàn ông vừa đi tới bên cạnh cô đã nghe thấy rồi. Anh dừng bước hai giây, mắt vẫn nhìn về phía trước lạnh lùng trả lời: "Không phải anh."
Nói xong, anh tiếp tục cất bước nghênh ngang rời đi, để lại hai người bọn họ đứng bên ngoài lung lay trong gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hai người cãi nhau hả?" Thư Hàng cẩn thận hỏi.
"Ai, ai cãi nhau với anh ấy chứ!"
Cô càng nghĩ càng tức, bèn hất đầu hừ nhẹ một tiếng: "Người kia bị điên đấy"!
Tất nhiên là Thư Hàng không tin rồi. Anh ấy nhìn cô bằng vẻ mặt nghi ngờ.
Ny Na bị nhìn chằm chằm đâm ra chột dạ, mất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Vừa rồi cậu và chị Tịnh Thù đi đâu thế?"
Thư Hàng im lặng trong chốc lát rồi vô lực lắc đầu, cuối cùng còn không quên thở dài thêm hai tiếng để bày tỏ sự tiếc nuối.
"Anh Tu Viễn hả?" Ny Na hỏi một cách không chắc chắn.
Cậu ta mím môi gật đầu:
"Bọn họ có gặp được nhau không?"
Thư Hàng buồn rầu méo miệng lắc lắc.
"Cậu có miệng thì mở ra nói đi xem nào. Tớ đã sốt ruột rồi thì chớ."
Dù sao cũng là chuyện của người ta nên Thư Hàng không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng chỉ vứt lại một câu: "Cậu tự đi mà hỏi chị ấy đi."
"Hừ, giả vờ bí ẩn cục cứt á."
Cô ghét nhất là cái kiểu thần thần bí bí đó của Thư Hàng. Bình thường thì ngu như bò mà lúc cần trung thực thì lại giả vờ đứng đắn lắm. Không thể hiểu nổi rốt cuộc là cậu ấy ngu thật hay đang giả ngu nữa.
"Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi."
Cô kéo cánh tay Thư Hàng, kiên quyết lôi cậu ta đi về phía trước. Mới đi được hai bước, con gấu đen lớn mà cô đang kéo chợt bất động.
"Sao nữa?"
Thư Hàng liếc nhìn năm ngón tay đang quấn chặt cánh tay mình rồi nghiên túc nói: "Người ta đi khuất bóng rồi sao cậu vẫn chưa thả tớ ra vậy?"
Cô chẳng hiểu gì nên ngơ ngác mất hai giây: "Ai cơ?"
Cậu ấy ói ra ba chữ rõ ràng và rành mạch: "Anh Mục Châu."
"..."
Ny Na lập tức hốt hoảng cụp mắt xuống, chột dạ đẩy cậu ấy ra: "Liên quan gì đến anh ấy chứ. Tớ làm vậy có phải vì anh ấy đâu."
Thư Hàng cười đầy sâu xa: "... Cậu chắc chưa?"
"Cậu, cậu có ý gì?" Lòng cô đã rối bù rồi nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.
"Ôi chao Na Na à, có phải cậu quên mấy lần trước cậu uống say bét nhè, tớ là người lái xe đến hốt cậu về không vậy?"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Thư Hàng khoanh tay trước ngực làm cơ bắp cuộn lên, hàng lông mày rậm hơi nhướng nhướng như đã nhìn thấu tất cả mọi thứ:
"Tớ nghe ba chữ anh Mục Châu này nhiều đến nỗi tai sắp đóng kén đến nơi rồi."
"..."
Gò má Ny Na đỏ bừng lên, lời nói ra cũng mất đi sự mạch lạc. Cô bắt đầu cà lăm: "Tớ... Tớ..."
"Cậu nói tầm bậy!"
Thư Hàng ghé lại gần nhìn cô bằng một ánh măt vô cùng kiên định.
Trong mắt Ny Na toàn là vẻ không thể ngờ. Tim cô đập như đánh trống, da đầu tê dại.
Cho nên sau khi uống say cô đã gọi cái tên đó, hơn nữa còn không chỉ một lần!
Trời ơi...
Cô không thiết sống nữa, muốn chết quách đi cho rồi.
Thủy triều