Thủy triều

Chương 17:

94@-

 
"Được, nhất định tớ sẽ tới."
 
"Tớ biết là cậu sẽ thích mà."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Ken cười nháy mắt ra hiệu. Anh ấy vốn còn muốn chọc ghẹo Ny Na thêm vài câu nữa nhưng lại thoáng có cảm giác như đang bị cái gì đó đè ép vậy. A Ken chậm rãi nhìn ra sau lưng cô.
 
Một người đàn ông mặt không cảm xúc đang đứng hút thuốc. Thân hình cao gầy, đeo một chiếc kính gọng bạc, dáng vẻ thật sự rất thu hút, hơi thở của phần tử có văn hoá biến chất phả thẳng vào mặt.
 
"Bạn trai cậu hả?" A Ken nhỏ giọng hỏi.
 
Cô lớn tiếng trả lời: "Không phải."
 
"Tớ đã nói rồi mà. Loại trai này sao vào nổi mắt cậu được."
 
Anh ấy nhìn Mục Châu với vẻ khiêu khích rồi nói với giọng điệu quái dị: "Trông có vẻ không được hăng hái cho lắm. Chắc lên giường nhiều nhất được hai ba phút ha."
 



"Phì."
 
Ny Na không nhịn được mà cười thành tiếng. Cô không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt u ám của người đàn ông kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Suýt nữa thì quên mất tiêu. Tay trống trong quán bar chúng tớ là một em trai ngoan ngoãn cao to đẹp trai đấy nhé. Lần trước ẻm bị dáng vẻ mặc váy đỏ của cậu hớp hồn nên cứ quấn lấy tớ hỏi xin WeChat của cậu. Tớ cố ý chưa cho. Lúc nào cậu tớ nhớ nhìn thêm mấy lần nhé. Nếu muốn vui vẻ thì cứ nói với tớ, tớ sẽ sắp xếp cho."
 
Ny Na còn đang đắm chìm trong mấy lời phỉ nhổ Mục Châu của A Ken vừa rồi, còn che miệng sợ mình cười lướn quá nên hồn nhiên không nghe thấy mấy câu sau đó của anh ấy là gì. Thấy anh ấy nói xong, cô nghe lời gật đầu một cái, luôn miệng đồng ý.
 
**
 
Hơn chín giờ tối, chiếc xe chở hai người lăn bánh rời khỏi khu quán bar, rất nhanh sau đó đã chạy ra đường lớn.
 
Đêm nay tuyết rơi lạnh giá nên ven đường chỉ lác đác vài bóng người, cũng chẳng thấy được mấy chiếc xe qua lại.
 
Từ khi lên xe đến giờ Mục Châu không hề nói một lời, chỉ trưng ra vẻ mặt u ám và đôi môi mím chặt, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng thở dốc đầy kiềm chế từ trong cuống họng.
 

 
Ny Na biết rõ là anh đang tức giận nhưng cô vốn cũng là người kiêu ngạo nên dù biết cũng sẽ không cố gắng tìm cách bắt chuyện với anh.
 
Cô chẳng làm gì sai cả.
 
Anh dựa vào đâu mà dám tức giận với cô?
 
Cô cứ tưởng rằng mình sẽ đông cứng trong chiếc xe làm từ đá này về đến tận đỉnh núi, ai ngờ xe lại đột nhiên quẹo phải rồi từ từ dừng lại dưới một hàng cây khô ven đường.
 
Mục Châu dựa cả người vào chiếc ghế, ngón tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên tay lái.
 
"Ny Na."
 

"Gì?" Cô nhìn thẳng về phía trước, tức giận đáp.
 
Mục Châu nghiêng đầu sang nhìn cô, đôi mắt phía sau tròng kính khúc xạ ra ánh sáng u tối và ảm đạm. Anh kiềm chế cơn ghen thấp giọng hỏi: "Em có bạn trai rồi mà vẫn chơi như vậy à?"
 

 
"Thư Hàng không ghen ư?"
 
"Cậu ấy rộng lượng lắm, rất ít khi quản tôi."
 
"À." Anh cong môi cười nhạt.
 
Ny Na hỏi lại: "Anh cười cái gì?"
 
Người đàn ông ngước đôi mắt thâm sâu khó dò về phía trước, nhìn chằm chằm vào gió tuyết đang hoà làm một với đêm tối rồi đè thấp giọng xuống, âm cuối chìm hẳn vào hư không: "Thích một người sao có thể rộng lượng nổi chứ?"
 
Cô hơi run lên, hốt hoảng quay mặt đi rồi ngang ngạnh đốp chát lại: "Vậy thì đó cũng là chuyện giữa tôi và cậu ấy. Anh tức giận làm gì chứ?"
 
"Tôi tức giận à?"
 
Mục Châu buồn bực cởi cúc áo sơ mi để cơn giận đang kẹt giữa lồng ngực chảy xuôi xuống dưới, cuối cùng cũng có thể thở lại bình thường.
 
"Anh không sao chứ?"

 
"Không sao."
 
Anh đột ngột cất cao giọng rồi bóp còi inh ỏi, không kiềm chế được cảm xúc: "Xe phía trước đi quá chậm."
 
Ny Na hơi ngớ người ra sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi hé miệng cố gắng nhịn cười.
 
Hai người đang dừng ở ven đường, trước mặt lấy đâu ra xe chứ?
 
**
 
Nhờ cậy gió đêm lạnh lẽo, tuyết trắng dày đặc nhanh chóng bao phủ toàn bộ ngọn núi.
 
Lúc Mục Châu lái xe vào nhà cũ giữa sườn núi, Ny Na nhìn thấy xe của Thư Hàng đậu phía trước và chị Tịnh thù đang bước xuống từ ghế phó lái.
 
Cô gái quay lại lấy bức tranh được bọc kín kẽ từ trong cốp xe ra, ngẩng đầu cười với Thư Hàng một cái rồi xoay người đi vào nhà. Ánh đèn trước cửa nhà làm nhạt đi bóng lưng cô đơn hiu quạnh của cô ấy, để lại bi thương vô tận.
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 17:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...