Thủy triều
Chương 14:
Trên bàn cơm, Tịnh Thù đã vắng bóng hai ngày cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô ấy có thói quen tàng hình bản thân, ăn cơm trong im lặng, cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian đều chỉ ngồi nghe Ny Na và Thư Hàng đùa giỡn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ cơ thể Tịnh Thù đã yếu ớt rồi, bẩm sinh nhiều bệnh lại còn trải qua mấy cuộc phẫu thuật lớn, cũng từng suýt chút nữa thì mất mạng trên bàn mổ nên trừ cơ thể không khỏe mạnh ra thì hẳn là cô ấy sẽ là hình mẫu bạn gái lý tưởng của phần lớn đàn ông.
Khuôn mặt Tịnh Thù thiên về kiểu xinh đẹp cổ điển. Các đường nét trên mặt cô ấy mượt mà hiền lành, khí chất dịu dàng, tính khí lại cực kỳ tốt. Cô ấy thuộc kiểu người dịu dàng từ trong xương.
Cô ấy là người có chỉ số thông minh cao cộng thêm trình độ học vấn cao. Mặc dù tuổi tác không lớn lắm nhưng đã có chút tiếng tăm trong giới nghệ thuật, cũng đã từng mở triển lãm tranh ở trong và ngoài nước rồi. Có lần tranh Tịnh Thù vẽ còn được đấu giá với bảy chữ số.
Tịnh Thù là đứa cháu mà ông cụ Chu thương yêu nhất.
Ông cụ đã từng cảm thán vô số lần rằng trừ cái cơ thể kia ra thì chỗ nào cô ấy cũng tốt cả, đáng tiếc.
**
Ăn cơm xong.
Thư Hàng đã ăn no uống đủ muốn lên tầng nghỉ ngơi nhưng vừa mới leo lên cầu thang thì lại bị Tịnh Thù gọi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em giúp chị một chuyện được không?"
"Không thành vấn đề, chị cứ nói đi ạ."
Cô ấy rất ít khi nhờ vả người khác, đặc biệt là lúc nói dối nên vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên: "Chị muốn đi lấy một ít thứ ở phòng vẽ dưới chân núi."
"Bây giờ luôn hay sao ạ?"
Cô ấy gật đầu nhẹ: "Ừ."
"Được, vậy chị chờ em lên tầng lấy áo khoác tí."
Tịnh Thù dõi mắt nhìn theo Thư Hàng lên tầng cho đến khi bóng cậu ấy khuất hẳn. Cô ấy dựa lưng lên tường, nặng nề thở hổn hển rồi cúi đầu liếc đồng hồ một cái.
Còn sớm, hẳn là có thể đuổi kịp.
**
Tám giờ tối, Ny Na vừa giúp thím Lý dọn dẹp phòng bếp xong đi ra phòng khách thì chẳng thấy ai cả. Cứ như tất cả mọi người đều đã biến mất trong cùng một khoảnh khắc rồi vậy.
"Thím Lý ơi, thím có thấy chị Tịnh Thù đâu không ạ?"
"Thím không thấy."
Thím Lý suy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Mục Châu có nói tối nay sẽ tới siêu thị một chuyến. Có khi hai đứa chúng nó đi chung đấy."
"À."
Ny Na buồn bực không vui xoay người, lề mà lề mề nhích tới trước cửa sổ sát đất rồi thoáng nhìn thấy ánh đèn xe sáng lên ngoài kia. Cô vô thức nghĩ hai người kia về nên chưa kịp nghĩ ngợi gì đã vọt thẳng ra ngoài trời tuyết.
"... Két."
Người đàn ông chợt thắng gấp một cái. Tiếng phanh xe chói tai vang vọng khắp đỉnh núi.
Xuyên thấu qua cửa kính xe, anh nhìn chằm chằm vào cô gái vóc dáng lùn tịt đang rụt cổ vào chiếc áo khoác bóng chày trước xe mình, sau lưng gần như toát mồ hôi lạnh. Nếu anh phản ứng chậm mất một giây thì có khi đã đụng phải cô rồi.
Mục Châu còn chưa kịp nổi giận, cánh cửa ghế phụ lái xe anh đã bị người nào đó kéo ra.
Cô dáo dác ngó vào, không thèm nhìn anh mà chỉ liếc chỗ ghế sau, chỉ là chỗ đó chẳng có ai cả.
"Chị Tịnh Thù không ở trong xe à?"
Cơn tức cuộn trào trong lồng ngực Mục Châu còn chưa tan, đôi mắt phía sau tròng kính rực lửa. Anh nhẫn nhịn trả lời: "Cô ấy và bạn trai em xuống núi rồi."
"Thư Hàng á?"
"Ừ."
Nghe xong, Ny Na chưa nghĩ ngay ra tại sao hai người đó lại đi với nhau.
Sau đó cô suy xét một hồi rồi nhớ ra anh họ của Thư Hàng là Diệp Tu Viễn. Nếu là vậy thì có vẻ như chuyện này không có gì kỳ quái lắm.
Ban đêm gió tuyết lạnh buốt như dao gọt. Cô rụt cổ, chóp mũi đỏ bừng: "Vậy anh xuống núi làm gì thế?"
"Tôi tới siêu thị mua đồ."
"Ồ."
Nghĩ đến căn phòng trống rỗng và cực kỳ nhàm chán của mình, cô thấy mặc dù người đàn ông trước mặt rất đáng ghét nhưng chỉ cần coi anh như không khí thì cô vẫn sống được bình thường.
"Tôi đi cùng với."
Ny Na nghênh ngang ngồi lên ghế phó lái. Còn chưa đợi anh lên tiếng, cô đã tự móc tai nghe ra bịt kín tai mình, hai tay đút túi hai mắt nhắm nghiền, bày ra dáng vẻ lạnh lùng "người sống chớ tới gần" rồi.
Mục Châu vẫn còn tức giận vì hành động liều lĩnh vừa rồi của cô nên đang hít thở sâu hết lần này đến lần khác để dằn cơn tức xuống.
Cứ ghi sổ trước đã, sau này anh sẽ từ từ tính sổ với cô.
**
Dưới núi có một siêu thị tư nhân rất được người tiêu dùng ưa chuộng, lại vừa đúng lúc cuối tuần nên siêu thị đông nghẹt người.
Ny Na đã lăn lộn ngoài đời lâu rồi, từ trước đến nay chưa từng là người nghe lời nên mặc dù tầm mắt Mục Châu đã dính chặt lên người cô rồi nhưng chỉ chốc lát sau cô đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Khoảng thời gian trước Ny Na giảm cân có hiệu quả nên ốm được mấy ký. Giờ cô đang muốn mua chút gì ngon ngon thưởng cho dạ dày của mình nên đã ôm hết mấy gói bánh gato, snack gà và snack bò bít tết size khổng lồ.
Đi loanh quanh mấy vòng chẳng thấy bóng dáng người đàn ông đi cùng mình đâu nên cô rẽ vào một khúc quanh, thế mà lại trùng hợp trông thấy bóng lưng cao gầy của Mục Châu thật. Vừa chuẩn bị bước tới, cô lại thấy bên cạnh anh có hai cô gái trông có vẻ giống sinh viên trẻ trung sáng sủa như ánh mặt trời. Hình như hai cô gái này muốn xin WeChat của anh thì phải.
Thủy triều