Thủy triều
Chương 13:
Cũng may mà cô mặc nhiều đồ, tuyết lại đọng một lớp dày nên té xuống không đau. Chẳng qua là dáng vẻ hơi khó coi và mất mặt xíu thôi.
Thư Hàng đứng cách đó mấy mét xem kịch vui vỗ đùi cười hô hố: "Há há há há, con rùa ngốc bốn chân chổng ngược lên trời."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mắt nhắm tịt lại, suy nghĩ muốn chết đã bay đầy đầu rồi.
Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Ny Na. Khuôn mặt đẹp trai trắng đến phát sáng bị phóng đại vô số lần. Nụ cười bên môi anh vẫn chưa tan, chỉ là hai hàng lông mày hơi nhíu lại để lộ sự lo lắng khó nén.
"Té đau rồi hả?"
Cô nhìn sang nơi khác, vẫn còn cứng miệng cãi: "Không đau."
Mục Châu đã quen với việc cô nghĩ một đàng nói một nẻo rồi nên không thèm so đo, chỉ đưa tay ra kéo cô dậy. Ny Na mới được kéo lên đứng không vững, anh lại tốt bụng giơ tay bảo vệ cô. Đầu ngón tay anh vuốt khẽ sau lưng người ta để lại cảm giác như có dòng điện nhẹ xẹt qua vậy, tê dại đến tận xương.
Chiếc áo bông màu trắng Ny Na đang mặc trên người dính đầy tuyết vỡ. Người đàn ông bên cạnh đã hoàn toàn quên béng mất sự tồn tại của "bạn trai", không coi ai ra gì phủi phủi tuyết đọng trên người cô.
Khoảng cách giữa hai người quá gần nên gió lạnh thổi qua bên tai chẳng những không lạnh mà còn tỏa ra hơi nóng nữa.
Mùi thơm trên người anh quá quyến rũ, cứ như thuốc độc có thể mê hoặc người khác vậy, cực kỳ cám dỗ, khiến cô dần rơi vào cạm bẫy đã được sắp đặt trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na chợt tỉnh hồn, hoảng hốt lùi về phía sau hai bước.
"Để tôi tự làm."
Mục Châu hơi sững người, bấy giờ mới ý thức được rằng mình không khống chế được hành động. Anh im lặng bỏ tay xuống.
Cô nhanh nhẹn cúi đầu đi qua người anh, còn chưa đi được mấy bước đã vòng trở về dừng lại bên cạnh người ta, dáng người vừa lùn vừa nhỏ cố gắng ngửa đầu trợn mắt lườm anh, hai cánh môi hồng nhạt khẽ khàng mấp máy chẳng biết đang chất vấn cái gì.
Người đàn ông hơi run lên một cái, mất hồn mất hai giây rồi mới mỉm cười đáp lại.
Gò má cô đỏ bừng lên, tức giận đạp lên bắp chân anh một cái. Đá xong, cô xoay người chạy biến, rất nhanh sau đó đã khuất bóng.
Thư Hàng hùng hục đuổi theo Ny Na vừa chạy trốn. Tịnh Thù im lặng không một tiếng động đến gần Mục Châu.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn anh rồi tò mò hỏi: "Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?"
Mục Châu cười cười đẩy mắt kính lên: "Bí mật."
Bí đao nhỏ: "Vừa rồi anh vuốt tôi phải không?"
Hươu cao cổ: "Ừ, cũng đâu phải lần đầu vuốt đâu."
**
Đêm trước ngày sinh nhật hằng năm, ông cụ Chu theo lệ thường mà tới ngôi miếu ở ngoại ô thành phố tĩnh tu ba ngày. Ny Na muốn đi cùng nhưng bị ông ấy từ chối.
"Nhà còn đang có khách, cháu ở lại tiếp đãi khách chu toàn cho ông."
Ông cụ đã mở miệng nên tất nhiên Ny Na không dám qua loa. Mặc dù tâm không cam tình không nguyện nhưng cô vẫn ép buộc bản thân đối xử với anh mềm mỏng hơn một chút. Dù có ghét đến cỡ nào cũng không thể mất lễ phép được. Nói sao thì đây cũng là địa bàn của ông nội.
Nhà cổ giữa vùng núi non sâu thẳm lúc nào cũng yên tĩnh.
Tịnh Thù mê mệt vẽ tranh suốt ngày. Phần lớn thời gian cô ấy vùi đầu trong phòng vẽ, cửa lớn không ra cửa sau không bước.
Chẳng biết Thư Hàng và Mục Châu đã nhanh chóng thân thiết với nhau tự bao giờ mà cứ hở ra là cậu ấy lại chạy vào phòng Mục Châu. Lần nào Ny Na qua tìm cũng không thấy cậu ấy trong phòng. Cô chỉ có thể mất tự nhiên gõ cửa phòng người nào đó.
"Vào đi."
Giọng Mục Châu vang lên.
Cô ổn định lại hơi thở đang hỗn loạn của mình rồi mới đẩy cửa đi vào.
Mục Châu đang đứng bên bệ cửa sổ hút thuốc. Sau khi rít xong một hơi cuối cùng, anh dập tắt tàn thuốc rồi xoay người lại nhìn cô.
Chiếc áo sơ mi màu xám khói trông có vẻ rất đắt tiền, cổ áo hơi mở rộng, ống tay áo được vén lên cao để lộ cánh tay trắng trẻo cường tráng, bên trên vẫn còn một dấu trăng đã nhạt đi. Đó là vết cắn của cô.
Thư Hàng ngồi xếp bằng trên thảm, cười hớn hở ngoắc ngoắc Ny Na. Cô nghiến răng nghiến lợi chửi thầm một tiếng, không nhịn được mà lườm cậu ấy một cái đầy khinh thường.
"Thím Lý gọi hai người xuống ăn cơm."
"Trễ vậy rồi cơ à?"
Thư Hàng nói chuyện trên trời dưới đất với Mục Châu quên cả thời gian ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi thấy trời tối, cậu ấy lại liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Sáu giờ rưỡi rồi.
"Hôm nay thím làm món gì ngon vậy?"
Ny Na tức giận trợn mắt nhìn cậu ấy: "Có gì ăn nấy đi, cậu lảm nhảm nhiều quá vậy."
"Được rồi."
Thư Hàng nhanh nhẹn bò dậy, thấy vẻ mặt cô gái không được tốt lắm nên nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định hôm nay sẽ không mạo hiểm chọc ghẹo cô. Cậu ấy vừa khe khẽ hát vừa đi ra ngoài.
Ny Na cũng không muốn ở lại đây lâu nên cũng xoay người muốn rời đi.
Người đàn ông phía sau gọi cô lại: "Chờ một chút."
Bước chân của cô dừng lại. Sau khi nghe rõ tiếng chân anh tới gần, trái tim cô đập chệch một nhịp sau đó điên cuồng nảy lên một cách mất quy luật.
Mục Châu đi vòng tới trước người cô rồi cúi đầu nhìn cô gái đang mặc chiếc áo hoodie màu hồng và khoác chiếc áo khoác bóng chày chỉ cao đến ngực mình, cái đầu tròn tròn thanh xuân phơi phới, da thịt trắng nõn mịn màng đến nỗi có thể bóp ra nước.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng tự nhiên ngưa ngứa.
"Anh có chuyện gì không?" Cô cố bày ra vẻ lạnh lùng hỏi.
Mục Châu từ từ cài lại đồng hồ đeo tay, chờ nó "xoạch" một tiếng rồi mới khẽ mở miệng: "Tịnh Thù vẫn còn đang trong phòng vẽ à?"
Ny Na ngớ người mất mấy giây, một ngọn lửa chợt chặn ngang lồng ngực khiến cô nghẹn đắng.
"Tôi không biết."
"Em không tới báo cho cô ấy biết à?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt u oán: "Tôi có phải cái kèn đâu mà phải chịu trách nhiệm truyền lời cho cả thế giới? Anh tò mò thì anh tự đi mà xem đi!"
Dứt lời, cô đẩy mạnh anh ra rồi nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng.
Người đàn ông chậm rãi xoay người, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm hướng Ny Na khuất bóng. Hồi lâu sau anh mới cụp mắt cười một tiếng.
Chẳng có phút giây nào là anh không muốn hôn cô cả.
Nếu anh không nhịn nổi nữa thì có được phạm quy không nhỉ?
Thủy triều