Thủy triều

Chương 106:

136@-

 
Hạ Chi Nam xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua hàng rào sắt, cô ấy loáng thoáng thấy bóng dáng chiếc xe ô tô của Mục Châu, nét mặt tươi tỉnh hơn hẳn.
 
“Ny Na đến rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Đông bình tĩnh lau nước mắt cho cô ấy: “Đừng khóc, lát nữa bọn họ nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt...”
 
“Nam Nam!”
 
Anh ấy còn chưa nói hết câu đã có người đẩy cửa đi vào, kèm theo là giọng nói lớn đến mức đinh tai nhức óc.
 
Hạ Chi Nam đứng dậy theo phản xạ, hai người đã lâu không gặp nhau nên nước mắt rưng rưng, Ny Na làm lố gào khản giọng, vừa chạy đến đã ôm cô ấy một cái thật chặt.
 
Người phụ nữ lùi ra sau hai bước vì cú va chạm bất ngờ, Ngụy Đông ở phía sau vững vàng đỡ được cô ấy.
 
“Nam Nam, tớ yêu cậu nhất nhất nhất, cuối cùng tớ cũng được gặp cậu rồi, nỗi nhớ nhung mà tớ dành cho cậu da diết như nước sông Trường Giang mất kiểm soát, lại như...”
 
“Khụ khụ.”
 
Hạ Chi Nam bị cô ôm rất chặt, không nhịn được hắng giọng hai cái, một người chậm rãi đi vào từ bên ngoài, tốt bụng kéo bé bạch tuộc ra ôm vào lòng mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh thả em ra!”
 
“Được rồi, đừng nghịch nữa.”
 



Mục Châu giữ cơ thể đang uốn éo của cô lại, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đối diện: “Chào anh Đông, chào chị dâu.”
 
Hạ Chi Nam nhếch miệng cười vui vẻ, đặc biệt là khi thấy Ny Na ngoan như cún trong lòng anh, trong lòng không khỏi thấy vui mừng.
 
Ngụy Đông nhìn người phụ nữ đang giương nanh múa vuốt trước mặt, dùng ánh mắt vô cùng kính nể nhìn Mục Châu.
 
Đúng là em trai của anh.
 
Cô gái bướng bỉnh như vậy mà cũng thu phục được, khá đấy.
 

 
Tề Tề dùng câu chào mừng được viết bằng tay của mình đổi lấy số gà nướng đầy ắp trong cốp xe, vui vẻ ngồi trước bàn ăn gặm gà.
 
Ny Na với Chi Nam đã lâu không gặp gỡ, hai người lên phòng trên tầng hai tâm sự thầm kín, Mục Châu thì hỗ trợ Ngụy Đông chuẩn bị bữa tối hôm nay ở trong phòng bếp.
 
Ngụy Đông đang thái rau, không chút để ý nói: “Tối hôm qua anh nhận được điện thoại của Viện trưởng, bà ta nói rằng Vu Mộng Đình bị người ta tác động vật lí.”
 
“Ừ.”
 
Vốn dĩ Mục Châu cũng không định giấu giếm, anh đã đoán được từ trước chuyện này, Viện trưởng cáo già như thế, chắc chắn sẽ không một điều nhịn chín điều lành, anh trả lời đúng sự thật: “Là Ny Na ra tay, Mục Tranh cũng coi như nửa đồng loã.”
 
Người đàn ông dừng động tác lại, quay đầu nhìn anh, cười đầy ẩn ý: “Cô nhóc kia của em không đơn giản đâu, trông vóc dáng nhỏ nhắn mà tính cách dữ dội thật đấy.”
 
“Em đã quen rồi.”
 

Anh nhoẻn miệng cười, không che giấu sự nuông chiều mà anh dành cho cô: “Cô ấy là một cô gái tốt, có chút tính xấu cũng bình thường mà.”
 
Ngụy Đông thấy vẻ mặt đong đầy hạnh phúc của anh thì trêu chọc: “Em thích cô ấy đến thế à?”
 
“Ừ.”
 
“Anh cứ tưởng em sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại cơ.”
 
“Anh.”
 
Bỗng dưng Mục Châu gọi anh ấy, hơi xấu hổ rủ mắt, giọng điệu chân thành, cũng không kém phần kiên định: “Em muốn có một cuộc sống tốt đẹp với cô ấy.”
 
Ngụy Đông không nói câu nào, tự dưng anh ấy nhớ đến lần Hạ Chi Nam từng nhắc đến mẹ của Ny Na. Quý bà kia không phải là người đơn giản, anh ấy cứ luôn có linh cảm rằng sau này bà ta sẽ là vật cản cực lớn đối với bọn họ.
 
Nhưng anh ấy không nói gì, ít nhất tại thời điểm hiện tại, anh ấy không muốn phá hỏng hạnh phúc khó có được của Mục Châu.
 
“Đối xử với cô ấy tốt vào.”
 
Người đàn ông nói một câu cực kỳ ngứa đòn: “Chín bỏ làm mười, anh cũng được coi như nửa người nhà mẹ đẻ của cô ấy đấy.”
 

Mục Châu vừa cạn lời vừa buồn cười, thuận tay ném cây củ cải sang, người đàn ông vững vàng bắt được.
 
“Có vợ là quên anh em, khuỷu tay chĩa ra tận chân trời rồi đấy.”
 
Ngụy Đông gật đầu như thật: “Anh cứ quen dần đi là vừa.”
 

Mục Châu: “...”
 
Ôi, thói đời đổi thay.
 
Bà xã như anh em, anh em như quần áo.
 

 
Bữa ăn tối hài hoà, hoà thuận, vui vẻ.
 
Có hai kẻ dở hơi Ny Na và Tề Tề cùng nhau bày trò, suốt cả buổi tối không có lúc nào là thiếu tiếng cười, cũng không hề thiếu đề tài để chuyện trò, tất cả mọi người vừa ăn vừa cười vui vẻ.
 
Ngụy Đông cố ý để ra một căn phòng cho hai người bọn họ ngủ, Ny Na không chịu, nhất quyết đòi ngủ cùng Hạ Chi Nam. Ngụy Đông nghĩ đến tình chị em sâu đậm của hai người, với lại chẳng mấy khi được gặp nhau, nên anh ấy cũng không nói gì nhiều, kéo Mục Châu uống rượu đến đêm khuya.
 
Một khi cơn nghiện rượu của hai người dâng lên là không ai cản được, bọn họ nói chuyện rất nhiều với nhau, Ngụy Đông say khướt đi lên tầng, Mục Châu theo sát phía sau.
 
Trong phòng rất tối, Mục Châu không bật đèn, anh cởi quần áo nằm ngửa trên giường, tác dụng của rượu ủ lâu năm rất chậm, lúc này anh mới thấy vừa hoa mắt vừa nóng nực, toàn thân nóng bừng.
 
Trong lúc mơ màng, có thứ gì đó mềm mại đến gần, bàn tay nhỏ nhắn thử lần mò sờ lên eo anh, lặng lẽ ôm lấy anh.
 
Mục Châu nghiêng người ôm cô vào trong lòng, xoay người lại, đè cô dưới người mình.
 
Anh bật đèn đầu giường, mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo thuần khiết của cô, dường như khuôn mặt cô đang toả sáng lấp lánh.
 
“Chẳng phải em ngủ cùng phòng với chị dâu à? Sao lại ở đây thế?”
 


Cô không nói câu nào, đôi mắt mèo lấp lánh ánh sáng.
 
“Nhớ anh hả?”
 
“Ừ...”
 
Hai tay Ny Na ôm cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Em muốn ôm anh ngủ.”
 
Người đàn ông hơi giật mình, không kiềm chế được nụ cười ngây ngô trên môi, cúi đầu hôn lên đầu mũi của cô, mỗi một chữ thốt ra như được châm lửa, đốt cháy trái tim anh.
 
“Anh không thể sống thiếu em, Ny Na.”
 
Cô cắn môi dưới, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm bị hun đỏ bởi cơn say kia, bỗng dưng cô dùng hết sức kéo anh về phía mình, cơ thể linh hoạt di chuyển nằm trên người anh, tư thế mặt đối mặt.
 
Hai tay Ny Na ôm lấy mặt anh, ánh mắt hoảng hốt, biểu cảm phức tạp.
 
“Mục Châu, dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh cũng không được bỏ rơi em.”
 
Mục Châu nhận ra sự hoảng loạn của cô, anh hạ thấp giọng xuống, dò hỏi: “Em sao vậy?”
 
“Anh đồng ý với em đi.” Cô cố chấp muốn một lời hứa.
 
“Được, anh đồng ý với em.”
 
Đôi mắt của anh hơi đỏ lên: “Nói được làm được.”
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 106:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...