Thủy triều
Chương 10:
Ny Na nhìn Mục Châu bằng ánh mắt ngơ ngác, không nhúc nhích, không nói lời nào, hoàn toàn rơi vào trạng thái bất động.
Mười phút có thể kéo dài bao lâu chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những gì cô có thể cho cũng chỉ giới hạn trong mười phút mà thôi.
Từng cơn gió se se lạnh thổi ào ào ngoài cửa sổ, mang đến cho không gian ấm áp như mùa xuân này chút không khí mát mẻ tỉnh táo.
Mặc dù vậy nhưng trái tim của người đàn ông vẫn mất khống chế như cũ, vẫn điên cuồng nhảy vọt lên cuống họng, hơi thở được hít vào phổi lúc nhiều lúc ít khiến đầu óc anh trống rỗng vì bị thiếu oxy.
Mục Châu đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, lời muốn nói ra cũng rất nhiều. Thế nhưng đến khi hình ảnh trong tưởng tượng biến thành sự thật thì anh lại vừa lo lắng vừa bất an, luôn sợ mình nói sai câu nào đó lại chọc cô xù lông.
**
Trước khi tới thành phố Bắc, anh cố ý đi tới huyện Đồng Dao một chuyến hỏi thăm sức khỏe vợ chồng Ngụy Đông.
Lễ cưới của Ngụy Đông và Hạ Chi Nam được quyết định sẽ tổ chức vào lễ giáng sinh. Hôm đó cũng là sinh nhật của Ngụy Đông. Thành ra trong khoảng thời gian này hai người bọn họ đang bận rộn chuẩn bị đủ loại chuyện lớn nhỏ cho ngày cưới.
Hình như năm nay thời gian trôi qua nhanh hơn. Hai anh em đều có việc riêng cần giải quyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Châu gần như là dành toàn bộ tâm trí cho công việc. Việc làm ăn của công ty hậu cần ngày càng phát triển nên nghiệp vụ cũng đang không ngừng mở rộng thêm. Ngụy Đông thì bận rộn với tiệm xăm và cửa hàng bánh ngọt. Cả ngày anh ấy chỉ xoay quanh vợ mình, đến khi bấm ngón tay tính toán mới nhận ra đã một thời gian rồi bọn họ không gặp mặt.
Ngụy Đông cố ý nấu mấy món mà Mục Châu thích ăn. Ba người cùng uống rượu vui vẻ, bầu không khí nồng nhiệt lạ thường.
Rượu quá ba tuần, Hạ Chi Nam rót cho Mục Châu một ly, chân thành mời anh làm phù rể cho Ngụy Đông trong đám cưới. Anh vui vẻ đồng ý, còn hứa sẽ quay lại sớm để giúp đỡ hoàn thành buổi lễ nữa.
Đêm đó sau khi đã uống khá nhiều, anh mới mượn hơi say hỏi một câu: "Hai người đã quyết định xong phù dâu chưa?"
Nghe vậy, Hạ Chi Nam không nói gì mà chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Đông. Ánh mắt hai người va vào nhau rồi cùng mỉm cười.
Anh miêu tả cẩn thận sinh động như thật thế kia thì dù là ai cũng thấy được rõ ràng.
**
Trên đó viết số điện thoại và địa chỉ nhà của Ny Na. Phía dưới cùng còn có một hàng chữ:
[Cậu ấy cần rất nhiều tình yêu thương. Hy vọng cậu có thể cho cậu ấy.]
Mục Châu cẩn thận từng li từng tí gấp mảnh giấy lại cất vào túi, cơn nghiện thuốc lá đã ăn vào máu lại tan thành mây khói.
Mặc dù đã qua rất lâu rồi nhưng anh vẫn không thể quên được Ny Na.
Thỉnh thoảng bạn bè rủ đi nhậu gặp được những người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ chủ động dính lên người, anh chỉ cười nhạt từ chối. Những giọng nói kia có ngọt ngào đến mấy cũng không thể làm máu trong người anh sôi trào được như tiếng cô mềm nhũn gọi "anh Mục Châu".
Thật ra thì anh muốn ôm cô thật chặt hơn là nghĩ về những chuyện ướt át kia.
Trong hai đêm ở chung với nhau, cô từng khóc rất nhiều lần trong mơ. Anh không lay cô tỉnh lại mà chỉ dịu dàng vòng tay ôm chặt rồi im lặng lau nước mắt cho cô.
Mục Châu hiểu rõ dáng vẻ hung hăng càn quấy và thích ở một mình mà cô thể hiện ra kia chỉ là vỏ bọc để cô bảo vệ cõi lòng yếu đuối bất lực của mình mà thôi.
Nhưng sáng ngày hôm đó anh vẫn chọn lùi bước.
Anh sợ mình không cho cô được thứ mà cô mong muốn.
Lần này quyết định đến tìm cô, có lẽ anh chẳng có gì cả, chẳng qua đối với loại người như anh mà nói thì can đảm yêu đương còn quý giá hơn cả vàng.
**
"Này."
Người đàn ông đang đắm chìm trong chuyện đã qua chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu mềm mại đầy hoảng loạn. Anh cụp mắt nhìn xuống thấy Ny Na đang nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất khó chịu, đang hung hăng bóp chặt cổ tay anh.
"Hết mười phút rồi."
Anh hơi run lên một cái rồi cười giễu: "Nhanh vậy à?"
Ny Na vùng vẫy mãi không thoát được khỏi trói buộc của anh nên cáu kỉnh nhéo anh mấy cái. Cô càng nhìn càng chướng mắt dáng vẻ giả vờ nghiêm túc kia của anh nên mấy lời nói ra cũng không được êm tai cho lắm: "Anh muốn nói cái gì thì nói luôn đi. Sao cứ dài dòng lê thê như đàn bà thế nhỉ?"
"Tôi..."
Suy nghĩ của Mục Châu bây giờ rất hỗn loạn. Bình thường anh là một người giỏi ăn nói nhưng lúc này lại chẳng khác gì người câm. Dáng vẻ mất tự nhiên kia khiến cô gái nóng tính sốt ruột đến nỗi muốn chửi ầm lên.
"Nếu anh không nói thì để tôi nói cho mà nghe."
Mục Châu nuốt mấy lời sắp ra khỏi miệng xuống, ánh mắt trở nên mềm mại, hai tay hơi thả lỏng một chút nhưng vẫn không nỡ buông ra.
Vóc dáng Ny Na hơi lùn chút, cố lắm mới đứng được đến ngực anh nhưng mà khí thế lại hoàn toàn không hề thua kém. Ít nhất là cô gần như bất bại trong các cuộc chiến miệng lưỡi. Những lần hiếm hoi cô rơi vào thế yếu toàn là vì sự trẻ trâu và mặt dày của người đàn ông trước mắt này.
"Anh nghe cho rõ đây, giữa chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có hai đêm tình thôi. Chẳng qua chỉ là trò chơi xác thịt giữa người trưởng thành với nhau thôi mà. Anh có nhớ hay không thì kệ anh, dù sao thì tôi cũng quên hết không còn mống nào nữa rồi."
Anh im lặng lắng nghe, sự cô đơn thoáng hiện lên trong mắt, lông mi rũ thấp xuống, đôi mắt trong veo ẩn nấp sau tròng kính hiện đầy vẻ tăm tối.
Giả bộ cái cục cứt í.
Cô thấp giọng mắng một câu rồi ép buộc bản thân không được nhìn anh nữa, cũng cảnh cáo mình đây chỉ là biện pháp che mắt thiên hạ mà anh thường dùng thôi.
Cái bài giả vờ ngoan ngoãn này thì anh là nhất rồi. Đầu tiên là bày ra dáng vẻ vừa thanh thuần vừa quyến rũ để cô ngộ nhận anh là người tốt sau đó nhất thời rơi vào cái lưới anh dệt sẵn không vùng ra nổi, cuối cùng lại bị thực tế đâm cho thương tích đầy mình.
Thủy triều