Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao

Chương 9

91@-

25


Đến Kinh Châu ngày thứ ba, nhân lúc Tiêu Diễn ra ngoài luyện binh, ta lặng lẽ ra khỏi quân trướng.


Trong đình tre ở ngoại ô Kinh Châu, một thanh niên đội nón đang ngồi đó, hắn ta chính là thủ lĩnh của quân phản loạn – Liễu Biến.


Những năm qua, ta và Liễu Biến vẫn luôn âm thầm thư từ qua lại, một trong những lý do ta đến Kinh Châu, chính là để gặp hắn ta.


Hắn ta không thể đến kinh thành, nhưng đến Kinh Châu thì vẫn có cách.


Thấy ta đến gần, hắn ta bỏ nón xuống, để lộ một dung mạo thanh tú.


Mặc dù sáu năm trước chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng lúc đó cả hai đều bị khói đặc hun cho đến mức không còn nhận ra được, căn bản không nhìn rõ dung mạo.


Bây giờ đột nhiên gặp lại, ta lại không nhận ra.


Hắn ta lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp, Minh Vi.”


Giọng nói trong trẻo, nếu như gặp nhau ngoài phố, bất kỳ ai cũng không thể ngờ một người như vậy lại là thủ lĩnh của quân phản loạn.


Trong lúc nhất thời, ta không biết nên gọi hắn ta là gì, là Liễu Ký Minh, hay Liễu Biến, bèn bỏ qua xưng hô: “Đã lâu không gặp… Ta không ngờ ngươi sẽ đồng ý gặp mặt.”


Hắn ta cười cười: “Nếu không có ngươi, ta đã sớm chết ở Học Tử Phường rồi, đâu có được ngày hôm nay. Chỉ cần ngươi muốn gặp ta, thì nhất định sẽ gặp được…” Hắn ta ngừng một chút, "Trước đây trong thư không tiện nói nhiều, nay cuối cùng cũng được gặp mặt. Minh Vi, cảm ơn ngươi năm đó đã cứu ta."


Ta làm sao dám nhận lời cảm ơn này: "Ta không dám nhận, nếu không phải vì phụ thân của ta..."


"Ngươi là ngươi, Tạ Thiên là Tạ Thiên." Hắn ta ngắt lời, "Tội lỗi của bọn họ không liên quan đến ngươi."


Tuy nói là vậy, nhưng làm sao có thể thật sự không liên quan? Trên người ta chảy dòng máu của Tạ Thiên, càng là muội muội cùng mẹ với Tạ Minh Đức, nay chỉ cầu có thể dùng chút sức mọn này để giảm bớt phần nào tội nghiệt.


Ta hít một hơi thật sâu: ""Liễu Ký Minh, ta từng đọc qua văn của ngươi, trong đó có một câu 'Hưng, bá tánh khổ; vong, bá tánh khổ', ngươi có còn nhớ không?"


Hắn ta khẽ gật đầu: "Tất nhiên là nhớ... Vậy nên hôm nay gặp mặt, ngươi là muốn khuyên ta lui binh?"



Ta lắc đầu: “Không, ta không cầu ngươi có thể lui binh, đó là chuyện không thể. Ta chỉ cầu xin ngươi có thể nghĩ cho bá tánh nhiều hơn, bất luận thành hay bại đều đừng quên lời lập thân của mình thuở trước – Vì trời đất lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì thánh hiền kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở ra thái bình.”


Đây là hoài bão năm xưa của hắn ta, nay nghe lại chỉ cảm thấy xa vời không thể chạm tới.


Hắn ta không lên tiếng nữa, sự im lặng lan ra giữa hai người bọn ta.


Đột nhiên, ta nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, thư đồng của ngươi đâu? Sao không cùng ngươi đến đây?"


Liễu Biến ngạc nhiên nhìn ta: “Thư đồng?”


“Chính là cái đêm ở Học Tử Phường, không phải ta đã cứu hai người, ngươi và thư đồng của ngươi sao?”


Sắc mặt của Liễu Biến đột nhiên trở nên rất phức tạp, có chút kinh ngạc, còn có chút không thể tin nổi.


Hồi lâu, hắn ta hỏi ta: “Ngươi không biết người còn lại mà ngươi đã cứu là ai sao?”


Ta không hiểu: “Có ý gì? Ta nên biết sao?”


“Đêm đó ngươi quả thực đã cứu hai người, nhưng người còn lại… Không phải là thư đồng của ta.”


Ta vội hỏi: “Vậy người đó là ai?”


Hắn ta nói từng chữ một: “Người đó là Tấn Vương Tiêu Diễn.”


26


Tiếng sấm rền vang khiến mái hiên của đình tre khẽ rung động.


Ta cứng đờ ngồi trên ghế đá, đầu ngón tay vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay.


Sao có thể là Tiêu Diễn?


Ký ức đột nhiên trở nên có chút rõ ràng… Đêm đó ở Học Tử Phường lửa cháy ngút trời, hai người đang hôn mê mà ta kéo ra, một người là Liễu Biến, còn khuôn mặt kia bị tro bụi che phủ, trong ký ức lại từ từ trùng khớp với đường nét của Tiêu Diễn.


Tiêu Diễn chưa từng nhắc đến chuyện này, ngay cả khi ta kể cho hắn nghe chuyện ở Học Tử Phường, hắn cũng hoàn toàn không để lộ ra chút manh mối nào.



Tiêu Diễn… Ngụy trang thật tốt.


Sau đó, Liễu Biến đã kể cho ta nghe ngọn nguồn của tất cả.


Năm Sùng Minh thứ hai mươi, hội thí công bố kết quả, Liễu Ký Minh trượt.


Liễu Ký Minh hiểu rõ năng lực của mình, tuyệt đối không nên có kết quả như vậy.


Sau khi hắn ta nghiên cứu kỹ lưỡng đã phát hiện, tất cả các sĩ tử trúng cử không phải là nhà có gia thế hiển hách, thì cũng là gia tài vạn quán, không một ai xuất thân từ nhà nghèo.


Hắn ta cùng với các sĩ tử trượt khác đã âm thầm điều tra rất lâu, xác định khoa cử lần này quả thật có gian lận.


Bọn họ muốn tố cáo, nhưng không biết nên tìm ai, sau khi suy đi tính lại đã nghĩ đến một người, Tể tướng lúc bấy giờ là Từ Trinh.


Từ Trinh vốn có tiếng là người hiền đức không sợ quyền quý, theo như điều tra của đám sĩ tử bọn họ, gian lận khoa cử lần này có liên quan đến Thái tử, vậy thì Từ Trinh chính là người thích hợp nhất.


Nhưng bọn họ không quyền không thế, làm sao có thể gặp được Tể tướng đương triều.


Không còn cách nào khác, chỉ có thể canh giữ bên ngoài phủ Tể tướng.


Bọn họ không canh được Tể tướng, nhưng lại canh được một người khác – Tấn Vương Tiêu Diễn.


Khi đó đúng lúc Từ Trinh không khỏe, Tiêu Diễn ngày ngày đến thăm.


Bên ngoài phủ Tể tướng, Tiêu Diễn đã gặp được đám người của Liễu Ký Minh.


Tiêu Diễn lúc đó vẫn còn một trái tim son sắt, sau khi nghe được chuyện này, lập tức hứa sẽ giúp đỡ.


Hắn đã nghĩ ra một cách, hắn dâng bài từ do Liễu Ký Minh viết lên cho Hoàng thượng.


Sau khi Hoàng thượng xem xong, long nhan vô cùng vui mừng, đã phá lệ cho hắn ta, ân chuẩn cho hắn ta vào điện thí.


Liễu Ký Minh đã chuẩn bị một bức huyết thư, trên đó ghi lại chi tiết đầu đuôi của vụ án gian lận khoa cử, còn có hơn hai trăm sĩ tử cùng ký tên làm chứng.


Hắn ta định sẽ dâng vật này lên cho Đế vương vào ngày điện thí.



Nhưng cuối cùng vẫn bị lộ tin tức.


Rốt cuộc ai làm lộ tin tức đã không còn quan trọng nữa, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi tất cả.


Một ngày trước kỳ điện thí, Tiêu Diễn đến Học Tử Phường tìm Liễu Ký Minh, để xác định lại các vấn đề sau khi vào cung.


Cùng lúc đó, Tạ Minh Đức ra khỏi phủ đến Học Tử Phường phóng hỏa, theo sau là một Tạ Minh Vi nhát gan gầy yếu…


Ngày hôm đó, vận mệnh của tất cả mọi người đều đã lặng lẽ thay đổi.


27


Đây là sự thật mà ta không biết, cũng là sự thật mà ta chưa từng nghĩ tới.


"Mưa rồi." Giọng nói của Liễu Biến kéo ta trở về thực tại, hắn ta nhìn màn mưa dần dày đặc bên ngoài đình, "Minh Vi, ta biết ngươi vẫn luôn muốn rời khỏi kinh thành, ta có thể đưa ngươi cùng đi. Ngươi không cần lo lắng về thân phận Tấn Vương phi, ta sẽ nghĩ cách."


Rời khỏi kinh thành, có được tự do, đây là nguyện vọng duy nhất của ta trước khi trở thành Tấn Vương phi.


Nhưng sau khi trở thành Tấn Vương phi, ta lại có thêm một suy nghĩ.


Liệu có một khả năng nào không, dù chỉ là một phần vạn khả năng, ta có thể lật lại vụ án cho Học Tử Phường, đòi lại công đạo cho những sĩ tử chết oan.


Ta cũng không cần phải ngày đêm chịu sự dày vò của lương tâm nữa, có thể sống thanh thản hơn một chút.


Vì vậy ta đã kể chuyện ở Học Tử Phường cho Tiêu Diễn, gửi gắm hy vọng vào hắn.


Mặc dù những chuyện xảy ra sau đó không hoàn toàn như ý, nhưng ít nhất Thái tử đã phải trả giá cho những gì mình đã làm.


Tuy nhiên mọi chuyện còn lâu mới kết thúc, vẫn còn hai hung thủ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu lúc này rời đi, có lẽ chuyện ở Học Tử Phường thật sự sẽ vĩnh viễn chìm vào quên lãng.


Còn có Tiêu Diễn, ta thật sự có thể không màng đến cảm nhận của hắn, cứ thế bỏ đi sao…


Đột nhiên, trong đầu ta loé lên một ý nghĩ – nếu Tiêu Diễn đã biết ta và Liễu Biến quen nhau, thì nên đoán được ta đến Kinh Châu là để gặp hắn ta, vậy mà hắn vẫn để ta đến Kinh Châu...


Ta đột nhiên phản ứng lại, vội vàng kêu lên: “Liễu Ký Minh, mau đi đi!”



Nhưng đã quá muộn, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.


Trong nháy mắt, một đội người ngựa đã đến trước mặt, người cầm đầu chính là Tiêu Diễn.


Hôm nay hắn mặc giáp đen còn đeo kiếm, cả người chìm trong màn mưa toát lên ánh sáng lạnh lẽo.


Cách một màn mưa, ta và Tiêu Diễn bốn mắt nhìn nhau, nhưng đều không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt đối phương.


Tiêu Diễn lật người xuống ngựa, một mình bước vào đình tre, các binh lính còn lại đều ngầm hiểu canh giữ xung quanh.


Trong một đình tre vuông vức nhỏ bé, một vị hoàng tử đương triều và thủ lĩnh quân phản loạn đang ngồi.


Ngoài dự liệu là, Tiêu Diễn không lập tức ra tay, mà đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt qua lại giữa ta và Liễu Biến, cuối cùng dừng lại trên người ta.


“Nếu vương phi muốn ra khỏi quân doanh,” Giọng nói của Tiêu Diễn mang theo vài phần lạnh lẽo, “Thì nên nói trước một tiếng, nếu không bổn vương còn tưởng Vương phi định bỏ trốn cùng người khác đấy.”


Ta còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Biến đã nói trước: “Ngươi không cần phải như vậy, Minh Vi đến gặp ta, chẳng qua là muốn khuyên ta lui binh.”


Tiêu Diễn cười lạnh một tiếng: “Ồ… Ta quên mất, ngươi đã không còn là Liễu Ký Minh nữa rồi, ngươi là thủ lĩnh quân phản loạn Liễu Biến.” Hắn chậm rãi đứng dậy, rút bội kiếm ra chĩa vào Liễu Biến, “Vừa hay, ta ở đây giết ngươi tế cờ, cũng coi như làm phấn chấn lòng người.”


Ta không chút do dự chắn trước người Liễu Biến: “Tiêu Diễn, ngài điên rồi sao?”


Hắn càng thêm tức giận: “Ta điên rồi sao? Nàng đừng quên nàng là Tấn Vương phi, lén lút gặp mặt thủ lĩnh phản đảng, nàng có biết mình đang làm gì không!”


Ta nghiêm giọng chất vấn: “Vậy còn ngài thì sao? Lẽ nào không phải ngài cố ý để ta đến Kinh Châu, cố ý dùng ta làm mồi nhử Liễu Biến hiện thân sao?”


Mũi kiếm của Tiêu Diễn khẽ run rẩy, hắn im lặng một lát, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Xem ra nàng đã biết cả rồi… Có phải nàng rất hối hận vì đã cứu ta không…”


“Không có, ta chưa từng hối hận, bất kể là cứu ngài hay cứu Liễu Ký Minh.” Ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn, “Nhưng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn chàng giết hắn ta.”


Tiêu Diễn đột nhiên thu kiếm lại: “Liễu Biến, ngươi đi đi…”


Ta nhất thời sửng sốt, không dám tin hắn cứ thế dễ dàng thả người, Liễu Biến cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi muốn thả ta đi?"


Tiêu Diễn bình tĩnh nói: “Thủ lĩnh quân phản loạn ngoài ngươi ra còn có một người tên Trần Quảng, Trần Quảng tính tình bạo ngược, nếu không có ngươi ở trong đó dàn xếp, bá tánh nhất định sẽ gặp tai ương. Không phải ta muốn thả ngươi, nhưng vì bá tánh, ta không thể không thả ngươi.”


Tiêu Diễn đã thả Liễu Biến, còn ta theo hắn trở về quân doanh.


Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao Truyện Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao Story Chương 9
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...