Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Chương 8
112@-
22
Sau khi Tiêu Diễn rời đi, Tạ Minh Đức định đứng dậy, lại bị trưởng tỷ khẽ quát ngăn lại: “Ngươi cứ tiếp tục quỳ đi.”
Tiếp đó trưởng tỷ cũng quỳ xuống, cung kính khấu đầu ba cái trước quan tài của mẫu thân, lúc tỷ ấy đứng thẳng người dậy, trong mắt đã ngấn lệ: “Ta từng hứa với mẫu thân sẽ không nói cho ai biết, nhưng nếu mọi người đều đã biết thì cũng không cần phải giấu giếm làm gì.”
“Tạ Minh Đức, mẫu thân vẫn luôn biết.”
“Biết… Cái gì?” Giọng nói Tạ Minh Đức run lên không thành tiếng.
Trưởng tỷ nói từng chữ một: “Biết phụ thân không dung được người vợ tào khang là bà ấy này, biết nhi tử bà ấy yêu thương nhất, trong bát thuốc mỗi ngày mang đến đều bỏ thêm thứ gì, thậm chí còn biết cả những chuyện bẩn thỉu của ngươi và Liên di nương...”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa…”
Tạ Minh Đức đau khổ lắc đầu, ta đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng không có bao nhiêu khoái trá, chỉ cảm thấy bi thương.
Mẫu thân đã dốc hết tất cả cho người nhi tử này, vậy mà hắn ta lại trở thành lưỡi dao đâm vào bà.
Ta vẫn còn nhớ, lúc đó ta vừa phát hiện thuốc của Tạ Minh Đức có vấn đề, liền sốt sắng đi báo cho mẫu thân.
Nhưng mẫu thân đã không chút lưu tình tát ta một cái, nói ta vu khống huynh trưởng.
Sau đó, ta đã hiểu ra, trong phủ này, xưa nay chưa từng dung chứa sự thật.
Trưởng tỷ nhìn ta: “Minh Vi, hôm nay ra khỏi cánh cửa này, muội cũng hãy quên chuyện này đi, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân.”
Ta im lặng gật đầu, mẫu thân đến chết vẫn bảo vệ hắn ta, ta có tư cách gì để lật mở tấm vải che xấu hổ này?
Nhưng ta không nói cho trưởng tỷ biết, ta có thể quên hắn ta hại chết mẫu thân, nhưng không thể quên hắn ta phóng hỏa Học Tử Phường.
Hơn năm trăm mạng người, ta không xứng khoan dung thay bọn họ, càng không có tư cách lãng quên thay bọn họ.
Khi trở về Vương phủ, đã là đêm khuya.
Ở tướng phủ giày vò cả một ngày, ta đã sớm mệt mỏi rã rời, ngủ thiếp đitrên xe ngựa.
Mãi cho đến khi Tiêu Diễn bế ta xuống, ta mới tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi tỉnh lại rồi, ta lập tức muốn xoay người xuống tự đi, nhưng Tiêu Diễn ôm rất chặt, ta không thể nhúc nhích chút nào, đành phải để hắn ôm trong lòng.
Trên đường trở về phòng ngủ, các thị nữ gã sai vặt đồng loạt cúi đầu né tránh, như thể không nhìn thấy gì, nhưng mặt ta đã đỏ bừng lên.
Khó khăn lắm mới đến được phòng ngủ, hắn mới đặt ta xuống.
Ta ngồi trên giường, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Cũng may Tiêu Diễn không làm thêm gì nữa, chỉ yên lặng cùng ta ngồi bên giường.
“Nàng có buồn không…” Hắn đột nhiên lên tiếng.
Ta thành thật trả lời: “Không biết, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nặng trĩu. Thực ra ta và mẫu thân không thân thiết, ở tướng phủ, chỉ có trưởng tỷ được coi là người nhà của ta.”
“Ừm… Lúc đó, ta chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, hận không thể kiến cả thế giới này chôn cùng bà ấy mới cam lòng…” Ta sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhận ra Tiêu Diễn đang nói về lúc mẫu thân của hắn, Huyên phi, qua đời. Tiêu Diễn tiếp tục nói, “Vậy nên hôm nay khi nghe được tin, ta lập tức chạy đến tướng phủ, ta sợ nàng cũng sẽ giống như ta lúc đó.”
Ta vội vàng giải thích: “Ta không cố ý không nói cho ngài biết, chỉ là không muốn ngài dính vào những chuyện bẩn thỉu này….”
Tiêu Diễn đột nhiên nắm lấy tay ta, chăm chú nhìn ta: “Ta hiểu.”
Trong lòng ta đột nhiên trào dâng một nỗi hoảng loạn không tên, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Vương gia… Ờ… Nghỉ ngơi đi ạ… Không phải, không phải… Ý ta là ngài nên về phòng rồi! Hôm nay thật sự...”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên trong đêm tối, khóe môi Tiêu Diễn cong lên, trong mắt cũng mang theo ý cười: “Được, nghe lời nàng.”
Kể từ ngày đó, giữa ta và Tiêu Diễn dường như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Bọn ta sẽ ngồi cùng nhau dùng bữa, gảy đàn, trò chuyện… Giống như một đôi phu thê thật sự.
Ta nghĩ, nếu hắn không phải là Tấn Vương, ta sẽ yêu hắn.
Bọn ta rất giống nhau.
Đều là những đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, để có thể sống tốt, đều buộc phải giả trang thành một người khác, có lẽ cũng đều muốn giữ lại một phần công đạo cho thiên hạ này.
23
Cuối năm Sùng Ninh thứ hai mươi lăm.
Ung Vương dẫn theo cha mẹ của các sĩ tử trong thảm án Học Tử Phường năm đó quỳ trước cửa Thái Hòa Môn thỉnh nguyện, cầu xin Bệ hạ hạ chỉ, phế truất Thái tử, và điều tra lại vụ án.
Hoàng đế không muốn phế Thái tử, trong lòng ông ta, dù Thái tử đã làm sai, nhưng vẫn là nhi tử ông ta yêu thương nhất.
Nhưng người thỉnh nguyện quá đông, từ cửa Thái Hòa Môn xếp hàng dài đến tận con đường ngoài cửa Ngọ Môn.
Thậm chí càng ngày càng dữ dội, không ít bá tánh và quan viên cũng tham gia vào.
Thấy tình hình không thể giải quyết trong hòa bình, Hoàng đế bất đắc dĩ phải hạ chỉ, giam Thái tử vào Tông Nhân Phủ.
Nghe nói sau khi Thái tử vào Tông Nhân Phủ, chưa đầy ba ngày đã khai nhận mọi chuyện.
Trên tờ nhận tội của Thái tử: Mua quan bán chức, gian lận khoa cử, phóng hỏa giết người… Những chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.
Điều duy nhất khiến ta kỳ lạ là, những việc Thái tử đã làm, Tạ Thiên tham gia không ít, nhưng về Tạ Thiên, Thái tử một chữ cũng không nhắc đến.
Ngày đầu tiên của năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu, Thái tử ở trong ngục vì sợ tội mà tự vẫn.
Sau khi Thái tử chết, Hoàng hậu vì dạy dỗ Thái tử không tốt, bị tước bỏ phong hiệu, giam cầm trong lãnh cung.
Thái tử chết, Hoàng hậu bị phế, nhưng Tạ Thiên vẫn sống tốt, ngoài việc bị phạt bổng lộc không đau không ngứa ra, không có gì cả.
Năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu, ngày rằm tháng giêng, Bệ hạ lại triệu ta và Tiêu Diễn vào cung.
Khác với lần đầu tiên vào cung, ta đã không còn căng thẳng nữa, nhưng Tiêu Diễn vẫn nắm tay ta suốt quãng đường.
Trên con đường trong cung, Vương Hỉ cúi gập người dẫn đường phía trước, ánh mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt của bọn ta, cười nói: “Vương gia, Vương phi ân ái như vậy, Hoàng thượng nhìn thấy nhất định cũng sẽ vui mừng, xem ra những lời đồn bên ngoài đều là tin vịt, không đáng tin.”
Vương Hỉ là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng, để ông ta đến đón bọn ta, thực sự là đã cho bọn ta đủ thể diện.
Ta cười đáp: "Mượn lời tốt của công công."
Ông ta lại nói: “Vương gia Vương phi đến đúng lúc lắm, hôm nay long thể Hoàng thượng khỏe mạnh. Mấy hôm trước phu thê Ung Vương đến thỉnh an, lại đúng lúc Hoàng thượng không khỏe, ngay cả mặt cũng không được gặp.”
Lời này của Vương Hỉ thực ra bao hàm hai tầng ý nghĩa, tầng thứ nhất là, Hoàng thượng không thích Ung Vương, mà nguyên nhân đương nhiên là vì cái chết của Thái tử.
Tầng thứ hai là, tại sao bọn ta không đến bái kiến sớm hơn, cứ phải đợi Hoàng thượng tuyên triệu mới vào cung.
Thực ra vào ngày mồng một ta đã nhắc với Tiêu Diễn, hắn lại chỉ nói: "Cứ yên ổn đón năm mới, qua năm rồi hẵng nói."
Nào ngờ năm còn chưa qua hết, thánh chỉ đã đến trước.
So với vị Đế vương uy nghiêm lần đầu gặp, vị Hoàng đế lần này gặp dường như đã già đi rất nhiều.
Chỉ trong nửa năm, hai bên thái dương của ông ta đã bạc trắng như tuyết.
Nghĩ lại cũng phải, liên tiếp những biến cố, dù ông ta là bậc cửu ngũ chí tôn, cũng khó tránh khỏi tâm lực quá mệt mỏi.
Ta và Tiêu Diễn cùng nhau quỳ lạy.
“Bình thân đi…”
Ta lại không đứng dậy, mà cúi đầu thấp hơn: "Nhi thần có tội."
“Vương gia vốn muốn đến bái kiến Phụ hoàng sớm hơn, nhưng nhi thần từ đầu năm đến nay sức khoẻ vẫn luôn không tốt, nên mới trì hoãn đến giờ, xin Phụ hoàng trách phạt.”
Tiêu Diễn thấy ta như vậy, cũng quỳ xuống: “Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần, Minh Vi ngày ngày canh cánh lo cho Phụ hoàng, là nhi thần thấy nàng ấy bệnh chưa khỏi, đã cố ngăn không cho vào cung.”
Hoàng đế bước xuống từ trên long ỷ, đích thân đỡ ta và Tiêu Diễn dậy: “Có tội gì chứ? Trẫm biết các ngươi hiếu thảo. Hôm nay thấy phu thê các ngươi đồng lòng, lòng trẫm rất vui mừng, có được nhi tử nhi tưc tốt như vậy, rất tốt, rất tốt.....”
Lần này gặp Hoàng đế vô cùng khác biệt, thật là có thể dùng từ người cha nhân từ để hình dung.
Đợi dùng xong bánh trôi, Hoàng thượng mới cho bọn ta xuất cung.
24
Tháng giêng vừa qua, tiền tuyến liền truyền đến tin dữ.
Võ An Hầu tử trận, phòng tuyến Vị Thủy thất thủ.
Vị Thủy cách kinh thành không quá ba thành trì, nếu lại bại lui, giang sơn này e là thật sự phải đổi chủ.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, trong triều lại không có ai để dùng, cuối cùng, một phong thánh chỉ được hạ xuống phủ Tấn Vương, lệnh cho Tiêu Diễn lập tức lĩnh binh xuất chinh, bình định phản loạn.
Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của ta, ta chưa từng nghĩ rằng, Tiêu Diễn sẽ có một ngày khoác áo giáp ra trận.
Ta cảm thấy mình tội nghiệt sâu nặng.
Kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện là phụ thân mình, vì sự yếu đuối của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trong biển lửa.
Ta thường hay nghĩ, nếu ta có thể cứu được các sĩ tử của Học Tử Phường, mọi chuyện sẽ không phát triển thành như ngày hôm nay.
Liễu Ký Minh sẽ không trở thành Liễu Biến, không có Liễu Biến, cũng sẽ không có cuộc phản loạn ở Hoài Âm.
Không có cuộc phản loạn ở Hoài Âm, sẽ không có nhiều người chết như vậy.
Ta nói với Tiêu Diễn: “Tiêu Diễn, ta muốn đi cùng ngài.”
Để Vương phi cùng ra chiến trường, có thể nói là chưa từng nghe thấy, nhưng ta nhất định phải đi.
Tiêu Diễn im lặng một lát, rồi nói: “Nàng phải biết, chuyến đi này lành ít dữ nhiều.”
Trên mặt của ta cũng là sự nghiêm túc chưa từng có: “Ta biết, nhưng ta nhất định phải đi.”
Tiêu Diễn gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Tiêu Diễn xuất chinh lần này, là tử cục do Ung Vương sắp đặt.
Sau khi Thái tử sụp đổ, Ung Vương cuối cùng cũng nhận ra, trên con đường đế vương của hắn ta còn có một hòn đá ngáng đường – Tiêu Diễn.
Chỉ khi trừ khử Tiêu Diễn, ngôi vị hoàng đế của hắn ta mới có thể vững vàng.
Ngày xuất chinh, ta giả trang thành gã sai vặt tùy tùng của Tiêu Diễn theo hắn cùng ra khỏi thành.
Đội quân không ngủ không nghỉ đi suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến được Kinh Châu, nơi giáp với Vị Thủy.
Vì chiến loạn, trong thành Kinh Châu một mảnh tiêu điều, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, chỉ sợ rước họa vào thân.
Tiêu Diễn sắp xếp ta ở trong quân trướng, rồi vội vàng dẫn binh đi tuần tra.
Đợi đến khi hắn quay lại, đã là đêm khuya.
Nhìn hắn nhíu chặt mày, ta không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
“Kinh Châu phòng bị trống rỗng, quân thủ thành chỉ có mấy ngàn người, cộng thêm tàn quân của Võ An Hầu trước đó, tổng cộng mới có hơn bốn vạn người, trong khi quân phản loạn một đường đến đây, đã gần năm vạn. Hơn nữa Kinh Châu nằm ở đồng bằng, không có địa thế hiểm trở để phòng thủ, nếu Vị Thủy vẫn còn thì tốt rồi…” Tiêu Diễn day day mi tâm, “Cái tên thùng cơm vô dụng Võ An Hầu này, Vị Thủy có trời che đất chở, cũng để hắn ta đánh mất, thực sự là chết không đáng tiếc!”
Võ An Hầu là phu quân trên danh nghĩa của trưởng tỷ, nhưng ta biết, trưởng tỷ và hắn ta không có tình cảm.
Lúc trẻ hắn ta lúc trẻ cũng có thể coi là một mãnh tướng, sau này đại quyền trong tay, chí khí và quyết tâm trước đó cũng sớm bị sự phồn hoa phú quý của kinh thành mài mòn hết.
Dẫn năm vạn đại quân đi giữ Vị Thủy, Vị Thủy không giữ được, còn mất cả tính mạng, cũng thật đáng tiếc.
“Vậy tình hình Vị Thủy bây giờ thế nào?”
“Vị Thủy bị quân phản loạn chiếm giữ, thủ lĩnh quân phản loạn Trần Quảng và Liễu Biến đều ở trong thành…”
Nghe thấy cái tên Liễu Biến, trái tim ta chợt thắt lại, bàn tay dưới tay áo cũng vô thức siết chặt.
Tiêu Diễn dường như không nhận ra sự khác thường của ta, tiếp tục nói: “Mặc dù Liễu Biến là loạn thần tặc tử, nhưng cũng may trong lòng người này vẫn còn vài phần đại nghĩa, trên đường tấn công đến đây, chưa làm ra chuyện tàn sát cả thành vô nhân đạo như vậy.”
Nghe đến đây, ta cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cứu người, ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Ta không thích thế đạo này, không thích triều đình hiện tại, không thích những đại thần giả dối kia, nhưng ta càng không hy vọng xảy ra chiến loạn.
“Ta tin ngài.”
Tiêu Diễn ngạc nhiên nhìn ta.
Ta nắm lấy tay Tiêu Diễn nói: “Ta tin chàng có thể cứu lê dân bách tính ra khỏi nước sôi lửa bỏng, không phải tin tưởng Tấn Vương, mà là tin tưởng Tiêu Diễn.”
Đây không phải là lời nói dối, ta thật sự tin tưởng Tiêu Diễn, tin rằng nếu hắn đăng cơ, sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
22
Sau khi Tiêu Diễn rời đi, Tạ Minh Đức định đứng dậy, lại bị trưởng tỷ khẽ quát ngăn lại: “Ngươi cứ tiếp tục quỳ đi.”
Tiếp đó trưởng tỷ cũng quỳ xuống, cung kính khấu đầu ba cái trước quan tài của mẫu thân, lúc tỷ ấy đứng thẳng người dậy, trong mắt đã ngấn lệ: “Ta từng hứa với mẫu thân sẽ không nói cho ai biết, nhưng nếu mọi người đều đã biết thì cũng không cần phải giấu giếm làm gì.”
“Tạ Minh Đức, mẫu thân vẫn luôn biết.”
“Biết… Cái gì?” Giọng nói Tạ Minh Đức run lên không thành tiếng.
Trưởng tỷ nói từng chữ một: “Biết phụ thân không dung được người vợ tào khang là bà ấy này, biết nhi tử bà ấy yêu thương nhất, trong bát thuốc mỗi ngày mang đến đều bỏ thêm thứ gì, thậm chí còn biết cả những chuyện bẩn thỉu của ngươi và Liên di nương...”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa…”
Tạ Minh Đức đau khổ lắc đầu, ta đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng không có bao nhiêu khoái trá, chỉ cảm thấy bi thương.
Mẫu thân đã dốc hết tất cả cho người nhi tử này, vậy mà hắn ta lại trở thành lưỡi dao đâm vào bà.
Ta vẫn còn nhớ, lúc đó ta vừa phát hiện thuốc của Tạ Minh Đức có vấn đề, liền sốt sắng đi báo cho mẫu thân.
Nhưng mẫu thân đã không chút lưu tình tát ta một cái, nói ta vu khống huynh trưởng.
Sau đó, ta đã hiểu ra, trong phủ này, xưa nay chưa từng dung chứa sự thật.
Trưởng tỷ nhìn ta: “Minh Vi, hôm nay ra khỏi cánh cửa này, muội cũng hãy quên chuyện này đi, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân.”
Ta im lặng gật đầu, mẫu thân đến chết vẫn bảo vệ hắn ta, ta có tư cách gì để lật mở tấm vải che xấu hổ này?
Nhưng ta không nói cho trưởng tỷ biết, ta có thể quên hắn ta hại chết mẫu thân, nhưng không thể quên hắn ta phóng hỏa Học Tử Phường.
Hơn năm trăm mạng người, ta không xứng khoan dung thay bọn họ, càng không có tư cách lãng quên thay bọn họ.
Khi trở về Vương phủ, đã là đêm khuya.
Ở tướng phủ giày vò cả một ngày, ta đã sớm mệt mỏi rã rời, ngủ thiếp đitrên xe ngựa.
Mãi cho đến khi Tiêu Diễn bế ta xuống, ta mới tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi tỉnh lại rồi, ta lập tức muốn xoay người xuống tự đi, nhưng Tiêu Diễn ôm rất chặt, ta không thể nhúc nhích chút nào, đành phải để hắn ôm trong lòng.
Trên đường trở về phòng ngủ, các thị nữ gã sai vặt đồng loạt cúi đầu né tránh, như thể không nhìn thấy gì, nhưng mặt ta đã đỏ bừng lên.
Khó khăn lắm mới đến được phòng ngủ, hắn mới đặt ta xuống.
Ta ngồi trên giường, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Cũng may Tiêu Diễn không làm thêm gì nữa, chỉ yên lặng cùng ta ngồi bên giường.
“Nàng có buồn không…” Hắn đột nhiên lên tiếng.
Ta thành thật trả lời: “Không biết, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nặng trĩu. Thực ra ta và mẫu thân không thân thiết, ở tướng phủ, chỉ có trưởng tỷ được coi là người nhà của ta.”
“Ừm… Lúc đó, ta chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, hận không thể kiến cả thế giới này chôn cùng bà ấy mới cam lòng…” Ta sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhận ra Tiêu Diễn đang nói về lúc mẫu thân của hắn, Huyên phi, qua đời. Tiêu Diễn tiếp tục nói, “Vậy nên hôm nay khi nghe được tin, ta lập tức chạy đến tướng phủ, ta sợ nàng cũng sẽ giống như ta lúc đó.”
Ta vội vàng giải thích: “Ta không cố ý không nói cho ngài biết, chỉ là không muốn ngài dính vào những chuyện bẩn thỉu này….”
Tiêu Diễn đột nhiên nắm lấy tay ta, chăm chú nhìn ta: “Ta hiểu.”
Trong lòng ta đột nhiên trào dâng một nỗi hoảng loạn không tên, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Vương gia… Ờ… Nghỉ ngơi đi ạ… Không phải, không phải… Ý ta là ngài nên về phòng rồi! Hôm nay thật sự...”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên trong đêm tối, khóe môi Tiêu Diễn cong lên, trong mắt cũng mang theo ý cười: “Được, nghe lời nàng.”
Kể từ ngày đó, giữa ta và Tiêu Diễn dường như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Bọn ta sẽ ngồi cùng nhau dùng bữa, gảy đàn, trò chuyện… Giống như một đôi phu thê thật sự.
Ta nghĩ, nếu hắn không phải là Tấn Vương, ta sẽ yêu hắn.
Bọn ta rất giống nhau.
Đều là những đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, để có thể sống tốt, đều buộc phải giả trang thành một người khác, có lẽ cũng đều muốn giữ lại một phần công đạo cho thiên hạ này.
23
Cuối năm Sùng Ninh thứ hai mươi lăm.
Ung Vương dẫn theo cha mẹ của các sĩ tử trong thảm án Học Tử Phường năm đó quỳ trước cửa Thái Hòa Môn thỉnh nguyện, cầu xin Bệ hạ hạ chỉ, phế truất Thái tử, và điều tra lại vụ án.
Hoàng đế không muốn phế Thái tử, trong lòng ông ta, dù Thái tử đã làm sai, nhưng vẫn là nhi tử ông ta yêu thương nhất.
Nhưng người thỉnh nguyện quá đông, từ cửa Thái Hòa Môn xếp hàng dài đến tận con đường ngoài cửa Ngọ Môn.
Thậm chí càng ngày càng dữ dội, không ít bá tánh và quan viên cũng tham gia vào.
Thấy tình hình không thể giải quyết trong hòa bình, Hoàng đế bất đắc dĩ phải hạ chỉ, giam Thái tử vào Tông Nhân Phủ.
Nghe nói sau khi Thái tử vào Tông Nhân Phủ, chưa đầy ba ngày đã khai nhận mọi chuyện.
Trên tờ nhận tội của Thái tử: Mua quan bán chức, gian lận khoa cử, phóng hỏa giết người… Những chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.
Điều duy nhất khiến ta kỳ lạ là, những việc Thái tử đã làm, Tạ Thiên tham gia không ít, nhưng về Tạ Thiên, Thái tử một chữ cũng không nhắc đến.
Ngày đầu tiên của năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu, Thái tử ở trong ngục vì sợ tội mà tự vẫn.
Sau khi Thái tử chết, Hoàng hậu vì dạy dỗ Thái tử không tốt, bị tước bỏ phong hiệu, giam cầm trong lãnh cung.
Thái tử chết, Hoàng hậu bị phế, nhưng Tạ Thiên vẫn sống tốt, ngoài việc bị phạt bổng lộc không đau không ngứa ra, không có gì cả.
Năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu, ngày rằm tháng giêng, Bệ hạ lại triệu ta và Tiêu Diễn vào cung.
Khác với lần đầu tiên vào cung, ta đã không còn căng thẳng nữa, nhưng Tiêu Diễn vẫn nắm tay ta suốt quãng đường.
Trên con đường trong cung, Vương Hỉ cúi gập người dẫn đường phía trước, ánh mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt của bọn ta, cười nói: “Vương gia, Vương phi ân ái như vậy, Hoàng thượng nhìn thấy nhất định cũng sẽ vui mừng, xem ra những lời đồn bên ngoài đều là tin vịt, không đáng tin.”
Vương Hỉ là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng, để ông ta đến đón bọn ta, thực sự là đã cho bọn ta đủ thể diện.
Ta cười đáp: "Mượn lời tốt của công công."
Ông ta lại nói: “Vương gia Vương phi đến đúng lúc lắm, hôm nay long thể Hoàng thượng khỏe mạnh. Mấy hôm trước phu thê Ung Vương đến thỉnh an, lại đúng lúc Hoàng thượng không khỏe, ngay cả mặt cũng không được gặp.”
Lời này của Vương Hỉ thực ra bao hàm hai tầng ý nghĩa, tầng thứ nhất là, Hoàng thượng không thích Ung Vương, mà nguyên nhân đương nhiên là vì cái chết của Thái tử.
Tầng thứ hai là, tại sao bọn ta không đến bái kiến sớm hơn, cứ phải đợi Hoàng thượng tuyên triệu mới vào cung.
Thực ra vào ngày mồng một ta đã nhắc với Tiêu Diễn, hắn lại chỉ nói: "Cứ yên ổn đón năm mới, qua năm rồi hẵng nói."
Nào ngờ năm còn chưa qua hết, thánh chỉ đã đến trước.
So với vị Đế vương uy nghiêm lần đầu gặp, vị Hoàng đế lần này gặp dường như đã già đi rất nhiều.
Chỉ trong nửa năm, hai bên thái dương của ông ta đã bạc trắng như tuyết.
Nghĩ lại cũng phải, liên tiếp những biến cố, dù ông ta là bậc cửu ngũ chí tôn, cũng khó tránh khỏi tâm lực quá mệt mỏi.
Ta và Tiêu Diễn cùng nhau quỳ lạy.
“Bình thân đi…”
Ta lại không đứng dậy, mà cúi đầu thấp hơn: "Nhi thần có tội."
“Vương gia vốn muốn đến bái kiến Phụ hoàng sớm hơn, nhưng nhi thần từ đầu năm đến nay sức khoẻ vẫn luôn không tốt, nên mới trì hoãn đến giờ, xin Phụ hoàng trách phạt.”
Tiêu Diễn thấy ta như vậy, cũng quỳ xuống: “Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần, Minh Vi ngày ngày canh cánh lo cho Phụ hoàng, là nhi thần thấy nàng ấy bệnh chưa khỏi, đã cố ngăn không cho vào cung.”
Hoàng đế bước xuống từ trên long ỷ, đích thân đỡ ta và Tiêu Diễn dậy: “Có tội gì chứ? Trẫm biết các ngươi hiếu thảo. Hôm nay thấy phu thê các ngươi đồng lòng, lòng trẫm rất vui mừng, có được nhi tử nhi tưc tốt như vậy, rất tốt, rất tốt.....”
Lần này gặp Hoàng đế vô cùng khác biệt, thật là có thể dùng từ người cha nhân từ để hình dung.
Đợi dùng xong bánh trôi, Hoàng thượng mới cho bọn ta xuất cung.
24
Tháng giêng vừa qua, tiền tuyến liền truyền đến tin dữ.
Võ An Hầu tử trận, phòng tuyến Vị Thủy thất thủ.
Vị Thủy cách kinh thành không quá ba thành trì, nếu lại bại lui, giang sơn này e là thật sự phải đổi chủ.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, trong triều lại không có ai để dùng, cuối cùng, một phong thánh chỉ được hạ xuống phủ Tấn Vương, lệnh cho Tiêu Diễn lập tức lĩnh binh xuất chinh, bình định phản loạn.
Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của ta, ta chưa từng nghĩ rằng, Tiêu Diễn sẽ có một ngày khoác áo giáp ra trận.
Ta cảm thấy mình tội nghiệt sâu nặng.
Kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện là phụ thân mình, vì sự yếu đuối của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trong biển lửa.
Ta thường hay nghĩ, nếu ta có thể cứu được các sĩ tử của Học Tử Phường, mọi chuyện sẽ không phát triển thành như ngày hôm nay.
Liễu Ký Minh sẽ không trở thành Liễu Biến, không có Liễu Biến, cũng sẽ không có cuộc phản loạn ở Hoài Âm.
Không có cuộc phản loạn ở Hoài Âm, sẽ không có nhiều người chết như vậy.
Ta nói với Tiêu Diễn: “Tiêu Diễn, ta muốn đi cùng ngài.”
Để Vương phi cùng ra chiến trường, có thể nói là chưa từng nghe thấy, nhưng ta nhất định phải đi.
Tiêu Diễn im lặng một lát, rồi nói: “Nàng phải biết, chuyến đi này lành ít dữ nhiều.”
Trên mặt của ta cũng là sự nghiêm túc chưa từng có: “Ta biết, nhưng ta nhất định phải đi.”
Tiêu Diễn gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Tiêu Diễn xuất chinh lần này, là tử cục do Ung Vương sắp đặt.
Sau khi Thái tử sụp đổ, Ung Vương cuối cùng cũng nhận ra, trên con đường đế vương của hắn ta còn có một hòn đá ngáng đường – Tiêu Diễn.
Chỉ khi trừ khử Tiêu Diễn, ngôi vị hoàng đế của hắn ta mới có thể vững vàng.
Ngày xuất chinh, ta giả trang thành gã sai vặt tùy tùng của Tiêu Diễn theo hắn cùng ra khỏi thành.
Đội quân không ngủ không nghỉ đi suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến được Kinh Châu, nơi giáp với Vị Thủy.
Vì chiến loạn, trong thành Kinh Châu một mảnh tiêu điều, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, chỉ sợ rước họa vào thân.
Tiêu Diễn sắp xếp ta ở trong quân trướng, rồi vội vàng dẫn binh đi tuần tra.
Đợi đến khi hắn quay lại, đã là đêm khuya.
Nhìn hắn nhíu chặt mày, ta không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
“Kinh Châu phòng bị trống rỗng, quân thủ thành chỉ có mấy ngàn người, cộng thêm tàn quân của Võ An Hầu trước đó, tổng cộng mới có hơn bốn vạn người, trong khi quân phản loạn một đường đến đây, đã gần năm vạn. Hơn nữa Kinh Châu nằm ở đồng bằng, không có địa thế hiểm trở để phòng thủ, nếu Vị Thủy vẫn còn thì tốt rồi…” Tiêu Diễn day day mi tâm, “Cái tên thùng cơm vô dụng Võ An Hầu này, Vị Thủy có trời che đất chở, cũng để hắn ta đánh mất, thực sự là chết không đáng tiếc!”
Võ An Hầu là phu quân trên danh nghĩa của trưởng tỷ, nhưng ta biết, trưởng tỷ và hắn ta không có tình cảm.
Lúc trẻ hắn ta lúc trẻ cũng có thể coi là một mãnh tướng, sau này đại quyền trong tay, chí khí và quyết tâm trước đó cũng sớm bị sự phồn hoa phú quý của kinh thành mài mòn hết.
Dẫn năm vạn đại quân đi giữ Vị Thủy, Vị Thủy không giữ được, còn mất cả tính mạng, cũng thật đáng tiếc.
“Vậy tình hình Vị Thủy bây giờ thế nào?”
“Vị Thủy bị quân phản loạn chiếm giữ, thủ lĩnh quân phản loạn Trần Quảng và Liễu Biến đều ở trong thành…”
Nghe thấy cái tên Liễu Biến, trái tim ta chợt thắt lại, bàn tay dưới tay áo cũng vô thức siết chặt.
Tiêu Diễn dường như không nhận ra sự khác thường của ta, tiếp tục nói: “Mặc dù Liễu Biến là loạn thần tặc tử, nhưng cũng may trong lòng người này vẫn còn vài phần đại nghĩa, trên đường tấn công đến đây, chưa làm ra chuyện tàn sát cả thành vô nhân đạo như vậy.”
Nghe đến đây, ta cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cứu người, ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Ta không thích thế đạo này, không thích triều đình hiện tại, không thích những đại thần giả dối kia, nhưng ta càng không hy vọng xảy ra chiến loạn.
“Ta tin ngài.”
Tiêu Diễn ngạc nhiên nhìn ta.
Ta nắm lấy tay Tiêu Diễn nói: “Ta tin chàng có thể cứu lê dân bách tính ra khỏi nước sôi lửa bỏng, không phải tin tưởng Tấn Vương, mà là tin tưởng Tiêu Diễn.”
Đây không phải là lời nói dối, ta thật sự tin tưởng Tiêu Diễn, tin rằng nếu hắn đăng cơ, sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Đánh giá:
Truyện Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Story
Chương 8
10.0/10 từ 48 lượt.