Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 58: Video.


“Không được, tao phải báo cáo.”


Chập tối, Giang Quân và Tống Bách Dương ngồi ăn với nhau trong căn tin, vẫn nghĩ mãi về nghi án Phương Văn Trạch gian lận thi cử.


Tống Bách Dương hiểu được cảm xúc của Giang Quân, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, lí trí: “Mình không có bằng chứng, cho dù có báo cáo thì cũng bị bỏ qua.” 


“Hơn nữa, hiện tại chưa có điểm thi, danh sách học sinh đại diện trường dự thi cấp thành phố cũng chưa được công bố.” Tống Bách Dương bắt đầu phân tích: “Có bằng chứng cũng không biết báo cáo kiểu gì. Gửi e-mail cho hiệu trưởng thấy không ổn lắm, tới lúc người ta đọc thư với xử lí thì có khi kì thi cấp thành cũng xong rồi.”


Giang Quân nhíu mày: “Vậy phải làm sao?”


“Sau khi danh sách thí sinh trúng tuyển được đăng tải trên trang web chính thức của trường, thông tin liên lạc của ban tổ chức cuộc thi sẽ được ghi bên dưới, đại loại kiểu ‘nếu có bất kì phản hồi về kết quả, vui lòng liên hệ ban tổ chức cuộc thi trong vòng 7 ngày qua hotline xxxxxxxx hoặc e-mail [email protected]’.”


“Mày đừng gấp, mình không có bằng chứng, cho dù có thuyết phục đến mấy thì cũng đang ở thế bất lợi. Tốt nhất là đừng hành động hấp tấp, chờ có danh sách đã.” 


Tống Bách Dương nhìn Giang Quân, nghiêm túc nói: “Mày yên tâm. Tao chắc chắn sẽ truy tới cùng, không để việc này chìm.”


Giang Quân tin tưởng gật đầu, rồi chợt thở dài: “Anh Tống, mày nghĩ tao không nên vội vàng chất vấn Phương Văn Trạch sao?”


“Ai cũng sẽ giận vì gặp chuyện bất công, nhưng…” Tống Bách Dương dừng lại một lúc rồi nói: “Nhưng lúc trước Phương Văn Trạch còn không dám thừa nhận việc rò rỉ pheromone trước mặt cả lớp, thì làm sao dám thừa nhận gian lận trước mặt mày chứ?”


“Tiết tự học chiều Chủ Nhật cũng chẳng có mấy ai, nhưng nếu nó nhận mình gian lận thì ngày mai cả nhà biết hết.” Tống Bách Dương suy luận: “Trong tình huống đó, dù Phương Văn Trạch có liêm sỉ thì cũng sẽ chối vì sĩ diện thôi, đúng không? Nó có phải người dám làm dám chịu đâu.”


“Tao hoàn toàn không có ý trách mày, tao hiểu cảm giác của mày chứ.” Tống Bách Dương cau mày nói tiếp: “Tao chỉ nghĩ nhé, giả sử nó gian lận thật, nếu mày nói riêng thì có thể nó sẽ nhận. Nhưng mày chất vấn nó trước mặt cả lớp như thế, theo tao thì nó không có gan để mà nhận.” 


Giang Quân đơ ra, thấy cũng hiểu hiểu, nhưng cũng không hiểu lắm.



Tống Bách Dương xoa thái dương, tiếp tục giải thích cho bạn mình: “Mục đích của mày là để nó thừa nhận chuyện gian dối, huỷ bỏ kết quả, đòi lại công bằng cho mọi người, chứ không phải muốn nó bẽ mặt trước cả lớp, nhỉ?”


Giang Quân cười khẩy: “Tao chỉ muốn công bằng thôi, không quan tâm thằng đó.” Cậu ấy nói thêm: “Nếu nó thực sự được biết đề thi.” 


“Thực ra, lớp mình chỉ có tám người vào đến vòng hai. Ngoài tám người này, không ai quan tâm đến kết quả thi, hay điểm số và thứ hạng của Phương Văn Trạch.”


“Nếu mày gặp riêng Phương Văn Trạch để nói chuyện, nó nhận tội, sau đó bị huỷ kết quả, thêm một cái thông báo chỉ trích công khai trên trang web chính thức thì chuyện sẽ không bung bét như bây giờ – ai mà không biết chứ.” 


“Nếu mày gặp riêng, có thể nó sẽ nhận và cầu xin mày đừng kể với ai. Càng nhiều người chú ý, Phương Văn Trạch càng không dám nhận lỗi. Giờ mà nó lợi dụng việc mình không có  chứng cứ mà khăng khăng bản thân không gian lận, thì cũng khó cho mình.”


Giang Quân không ngờ lại có nhiều vấn đề như vậy: “Phải làm sao đây?”


Tống Bách Dương nghiêm túc đáp lời: “Đừng lo, tao sẽ tìm cách.”



Tiết tự học buổi tối Chủ Nhật, tất cả học sinh bắt buộc phải tham gia.


Chuyện Giang Quân tra hỏi Phương Văn Trạch chắc chắn sẽ bị lan truyền.


Trong lúc Tống Bách Dương đang giải bài, hắn thoáng thấy phản ứng của Phương Văn Trạch. Cậu ta cúi đầu, mải mê với bài tập của mình, không hỏi Tống Bách Dương bài tập Ngữ văn như thường lệ, cũng không bắt chuyện với hắn. 


Phương Văn Trạch im lặng suốt buổi tối.


Ngay khi trở về kí túc xá sau tiết tự học, Tống Bách Dương nhận được cuộc gọi từ Giang Quân.


Giọng nói oang oang của Giang Quân vang lên qua chiếc điện thoại di động kiểu cũ: “Trời ơi! Anh Tống, chuyện Phương Văn Trạch nổ đùng đùng rồi!”



“Chuyện hồi chiều tao chất vấn Phương Văn Trạch gian lận bị quay clip, đăng tải lên diễn đàn của trường.”


Tống Bách Dương hỏi: “Ai quay vậy?”


“Tao không biết. Bài đăng ẩn danh, chế độ quay chân dung, hình ảnh rung lắm nên không thấy rõ mặt tao hay Phương Văn Trạch, nhưng nhìn góc quay thì chắc là có người lén lút từ phía sau tao.” Nghe Giang Quân có vẻ hả hê: “Chắc là bạn nào lớp mình không chịu nổi Phương Văn Trạch lúc nào cũng được ưu ái. Người ta cũng đang đòi lại công lí đấy!”


Tống Bách Dương hỏi tiếp: “Bài đăng hot không?”


“Đương nhiên là hot chứ, còn leo thẳng lên top, nếu không làm sao tao biết được.” Giang Quân nói trả lời: “Mấy đứa bạn QQ của tao hỏi chuyện, vì video chỉ quay được một phần chứ không phải toàn bộ.”


Tống Bách Dương cụp mắt xuống, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Giang Quân nói xong, hắn im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Vậy… Những bình luận dưới bài đăng thế nào?”


“Có người chỉ trích Phương Văn Trạch, có người giữ thái độ trung lập…. À, có người bênh vực Phương Văn Trạch, nhưng bị cư dân mạng dí với công kích ghê lắm – chắc vì ai cũng thấy nó đạo đức giả.”


“Có người bàn tán về vụ rò rỉ pheromone mà nó để Chu Trì Tự gánh tội thay.”


“Cũng có người nói Tôn Huệ Vân thiên vị…”


Giang Quân tóm tắt: “Những người chửi nhiều nhất toàn là nặc danh, hơn trăm bình luận rồi đó. Chắc là mấy đứa học đội tuyển cảm thấy bị mất quyền lợi, cũng phải hơn sáu mươi người từ vòng đầu tiên chứ ít gì.” 


“Mấy bình luận chửi Phương Văn Trạch…” Tống Bách Dương thở dài, không hỏi thêm: “Thôi bỏ đi, chắc chửi nặng lắm. Nếu chuyện đúng là như vậy thì sao không tức cho được?”


Giang Quân cười ha hả ở đầu dây bên kia: “Anh Tống, tao nói thật đấy, tao không ngờ học sinh trường A chửi hay như hát! Chắc phải được hai cái miệng của tao – không chửi tục một câu nhưng lực sát thương thì kinh khủng!” 


Tống Bách Dương không đáp lại.


“Alo… Anh Tống?”



“Mày không thấy sướng hết cả người à?”


“Tao hơi lo…” Tống Bách Dương ngập ngừng : “Có khi nào sẽ thành bạo lực mạng không…”


Giang Quân đáp: “Tao xem rồi, không ai chỉ trích nó hết, mọi người chỉ nói sự thật thôi.” 


“Hơn nữa, nó đã chọn gian lận thì phải chịu hậu quả. Tao nghĩ mình không nhìn nhầm, chắc chắn là nó gian lận.” 


“Ừ, tao hiểu rồi.” Tống Bách Dương tạm biệt Giang Quân rồi cúp máy.


Chẳng mấy chốc, hai người bạn cùng phòng của hắn cũng trở về ký túc xá.


Tống Bách Dương là học sinh duy nhất của lớp 11/1 chọn ở kí túc xá, nên hắn tìm thêm hai bạn lớp khác để ở ghép, ba người trả tiền phòng bốn người.


Hai bạn vừa mở cửa là đã hỏi Tống Bách Dương: “Lớp mày có người gian lận hả?”


Tống Bách Dương kinh ngạc, không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh đến vậy.


Một đứa cùng phòng rút điện thoại ra, màn hình hiển thị diễn đàn trường A mà Giang Quân đã nhắc đến trước đó, rồi tò mò hỏi: “Mày xem đi, cái thằng gian lận này… Tao đọc bình luận thấy tên nó là Phương Văn Trạch, thật không vậy?” 


Tống Bách Dương lắc đầu: “Tao không biết.”


Người bạn cùng phòng kia không có điện thoại, nhưng vẫn hỏi: “Tao thấy tụi nó nói cũng đúng, không có lửa làm sao có khói, nhỉ?” 


Tống Bách Dương không đồng tình, cũng không phản đối, mà nói: “Cho tao mượn điện thoại xem thử đi?”


“Đây.” Chiếc điện thoại được chuyền đến tay Tống Bách Dương.



#47 – Người dùng ẩn danh: Bạn Phương à /toát mồ hôi hột ×3/ Mình biết bạn ấy. Học sinh giỏi bên lớp 1 đây mà. Trong mắt Tôn Huệ Vân, lớp ấy được chia thành hai loại: bạn Phương và những người còn lại. Nghe nói đợt này cũng cô Tôn ra đề, bạn Phương muốn cô tiết lộ đề thì cũng dễ như ăn kẹo chứ nhỉ? /cười khẩy/


#48 – Người dùng ẩn danh: Không cần nói nhiều, nếu là sự thật thì bạn Phương gian lận! Rút tên đi! Rút tên đi! Rút tên đi!


#49 – Người dùng ẩn danh: Cô Tôn lúc nào chẳng thiên vị bạn Phương. Mình ghét cả hai từ lâu rồi! 


#50 – Người dùng ẩn danh: Trong lúc mình đang chuẩn bị cho kì thi thì bạn Phương đã cầm đáp án trên tay rồi sao? Vãi thật! 


#51 – Người dùng ẩn danh: Bạn Phương có tiền án. Lúc trước, nó không dám thừa nhận vụ rò rỉ pheromone, nghe nói còn để bạn cùng lớp nhận tội thay. Lần này chắc nó lại gian lận, nhưng không có gan nhận! Nhiều người không biết vụ rò rỉ pheromone ở lớp 1 hồi học kì trước vì cô Tôn bưng bít rồi. Chuyện này đáng lẽ phải được báo cáo và phê bình ngay tiết sinh hoạt sáng, thế mà cô Tôn ‘hảo tâm’ còn giấu giúp nó? Đụ! /toát mồ hôi hột/


#52 – Người dùng ẩn danh: Gian lận là chó!


#53 – Người dùng ẩn danh: Tôi đồng ý với bạn trên! Bạn Phương tởm thật đấy, oẹ! /toát mồ hôi hột/ 


#54 – Người dùng ẩn danh: Mình chỉ là người qua đường, tò mò hóng hớt thôi. Chuyện này chưa được xác nhận, sao mọi người chửi dữ dằn vậy? (Mình tò mò thôi, đừng chửi mình)


Người dùng ẩn danh trả lời Người dùng ẩn danh: Đọc #51 đi. Bạn Phương có tiền án mà, nó gian lận có gì lạ đâu. 


#55 – Người dùng ẩn danh: Không đời nào, không đời nào, không đời nào! Giờ mà có người không biết chuyện bạn Phương sử dụng miếng dán chặn pheromone hết hạn, vì mấy cái đó… Rẻ! /cười khẩy/ Nguyên nhân vụ rò rỉ pheromone gần đây đó! /cười khẩy/ (đây không phải tin đồn, mà đã được xác nhận rồi; hỏi lớp 9 đi, ai lớp 9 cũng biết đó) 



Đọc thêm mấy chục bài đăng, Tống Bách Dương trả lại điện thoại cho bạn cùng phòng mà không nói một lời.


Hắn biết mọi chuyện sẽ không như Giang Quân mô tả, rằng mọi người ‘chỉ nói sự thật thôi’. 


Một khi đã có tranh cãi thì sẽ luôn có những người vượt quá giới hạn để chửi bới, nhất là khi định nghĩa về ‘sự thật’ của mỗi người là khác nhau, dẫn đến giới hạn cũng khác nhau.


Những lời xác nhận này nhất thời khiến Tống Bách Dương tin rằng đây chính là ‘sự thật’ không thể lung lay.


Thời Tiết Mù Sương - Trà Các
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các Story Chương 58: Video.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...