Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 57: Lộ đề thi?


Kì nghỉ đông kết thúc, bây giờ đã là học kì hai lớp mười một.


Các thầy cô nghĩ học sinh đã có thời gian thư giãn, thoải mái ở nhà, nên cần phải giao thêm ‘nhiệm vụ’ để giúp các bạn trở lại trạng thái căng thẳng.


Chẳng hạn như làm bài kiểm tra để giáo viên có thể nắm bắt tình hình học tập của lớp.


Một ví dụ khác là cho nhiều bài tập liên tiếp để các bạn làm, sau đó thu lại để xem qua.


Một ví dụ khác là thông báo vòng thi đội tuyển Toán lần hai – cũng là vòng thi cuối cùng –  dự kiến diễn ra vào đầu tháng Ba.


Giang Quân được phân công làm cán sự môn Hoá học, thỉnh thoảng lại giúp giáo viên Hoá thu tài liệu và bài kiểm tra.


Tạm biệt năm cũ, đón chào năm mới đến, những thái độ của Giang Quân đối với Phương Văn Trạch vẫn không hề thay đổi. Điều này thể hiện qua khuôn mặt tươi cười, hoà nhã của cậu ta khi đi ngang chỗ ngồi Tống Bách Dương để thu bài kiểm tra của hắn. 


Thấy vẻ mặt của Phương Văn Trạch, nụ cười của cậu ta lập tức biến mất.


Phương Văn Trạch cúi đầu vội vàng tìm bài kiểm tra trong hộc bàn: “Mới thấy đây mà… Sao giờ lại không thấy đâu…” 


Giang Quân lờ đối phương, quay sang nói chuyện với Tống Bách Dương.


“Thấy rồi!”


Phương Văn Trạch rút bài kiểm tra ra, đứng dậy đưa cho Giang Quân.


Nghe vậy, cậu ấy im bặt, cầm lấy bài kiểm tra Hóa từ tay Phương Văn Trạch ra, dàn phẳng nó ra rồi xếp chồng lên bài của các bạn khác.


Đột nhiên, một tờ giấy rơi ra.


Hẳn là nó được kẹp bên trong, nên mới rơi ra khi Giang Quân trải phẳng tờ bài thi.


Giang Quân cúi đầu nhặt lên, rồi từ từ đứng dậy, tay cầm tờ giấy.


Trên đó có ba câu Toán chưa được giải, một câu lượng giác, hai câu đại số – cũng là những phần khó nhất đối với học sinh.


Chắc là đề cương Toán mà Phương Văn Trạch in.


Đề rất ngắn gọn, mỗi câu chỉ vài dòng, khác với các câu hỏi xác suất thống kê chiếm gần hết tờ giấy. Theo kinh nghiệm thi Toán nhiều lần của Giang Quân, đáp án càng phức tạp thì đề trông càng đơn giản.



Những câu hỏi Phương Văn Trạch in chắc hẳn rất khó chứ nhỉ?


Dù không muốn thừa nhận, nhưng Phương Văn Trạch quả thực rất giỏi Toán.


Đọc lướt qua thực sự không hiểu gì cả.


Giang Quân thở dài trong lòng.


Đúng là mình đã phí cả kì nghỉ đông. 


Trong giây lát, cậu ấy không khỏi lo lắng về vòng thi đội tuyển thứ hai.


Giây tiếp theo, bài thi trên tay cậu ấy bị Phương Văn Trạch giật lấy.


“Xin lỗi cậu.” Phương Văn Trạch thì thầm: “Tôi lỡ để cả đề cương vào.”


Giang Quân khịt mũi thay cho câu phản hồi, rồi tiếp tục cầm một chồng bài thi đi về phía trước.



Ngày sáu tháng Ba, Chủ Nhật, Phòng Giáo vụ sắp xếp vòng thi cuối cùng của đội tuyển Toán. 


Lần này, Chu Trì Tự mang theo cặp sách.


Giang Quân đang đứng ngoài phòng thi nhìn thấy cảnh này thì hoảng hốt: “Tôi cứ tưởng đại thần Chu không bao giờ mang cặp sách đi thi chứ…”


“Sao lại thế được?” Chu Trì Tự lấy đồ dùng học tập thi cử từ trong cặp ra, lật đến trang đã gấp sẵn: “Tôi đưa ra quyết định dựa vào tình hình thực tế thôi.”


Cậu tiếp tục giải thích: “Trong số sáu mươi người, ba người đứng đầu có thể đại diện trường để tham gia kì thi. Tôi phải vượt qua năm mươi bảy đối thủ; hơn nữa, tôi không giỏi Toán lắm, lúc làm được lúc không, nên cũng hơi bấp bênh.”


Giang Quân: Thế là mình hết hi vọng rồi sao?


Đối với Chu Trì Tự, cậu cảm thấy mình nói thế chẳng sai. Điểm Toán của cậu khá cao trong toàn khối, nhưng nếu tính top mười thì chỉ ở mức trung bình; có lúc cậu phát huy tốt, điểm của một môn nào đó lọt vào top ba. 


Điểm mạnh thực sự của cậu là môn Khoa học tổng hợp.


Môn Khoa học tổng hợp kiểm tra tốc độ trả lời câu hỏi. Xét riêng về tốc độ, cậu có thể vượt qua các học sinh khác; xét cả tỉ lệ trả lời đúng, điểm số của cậu cao đến kinh ngạc.


Sau đó, Tống Bách Dương, Chu Trì Tự, Giang Quân không nói gì nữa, mà ngồi xổm dựa vào tường thành một hàng, cầm tài liệu rồi điên cuồng học thuộc bài.



Mãi đến khi giám thị hô to bên ngoài cửa, yêu cầu các học sinh xếp hàng đi qua máy dò kim loại, bước vào phòng thi.


Trước giờ thi, Tống Bách Dương nói với Chu Trì Tự và Giang Quân: “Cố lên nha.”


Chu Trì Tự đáp lại: “Cậu cũng cố lên.”


Giang Quân trả lời: “Mọi người cố gắng nhé!”


Các học sinh ngồi vào chỗ, lấy mấy tờ giấy nháp màu xanh dương, xanh lá cây, hồng và vàng mà thầy cô trường A thích nhất, rồi lấy đề thi để xem mã đề. Sau khi Giang Quân điền thông tin cá nhân, cậu không dám chậm trễ, cầm bút bắt đầu làm bài.


Nếu cứ lề mề thì có khi làm không hết.


Đề thi này vẫn nối tiếp cái truyền thống b**n th** của cán bộ ra thi – cực kì khó nhằn. Giang Quân cứ làm một câu là bỏ một câu, mà mỗi lần bỏ thì tim cũng lạnh dần. Thậm chí, cậu còn  nghĩ đến việc nộp bài sớm, nhưng cuối cùng vẫn ép mình phải làm tiếp.


Dù sao thì, Giang Quân vẫn phải đọc hết tất cả các câu hỏi và nghiêm túc làm bài.


Nửa tiếng sau.


Làm đến câu hỏi khó gần cuối đề thi, Giang Quân chợt cứng người.


Câu hỏi này sao mà quen thuộc thế.


Tạm bỏ qua, cứ làm tiếp trước đã. 


Câu này cũng hơi quen?


Không… Phải đọc tiếp xem sao.


Cảm giác rất quen.


Những hình ảnh tưởng chừng đã phai mờ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, những mảnh kí ức rời rạc được chắp vá lại. Chẳng mấy chốc, Giang Quân đã nhận ra sự quen thuộc này là thế nào… 


Ba câu hỏi trên đề cương của Phương Văn Trạch. 


Tuy số đã được thay đổi, nhưng dạng câu hỏi thì vẫn như thế, đến cả cách diễn đạt cũng gần như y hệt. 



Giang Quân vẫn canh cánh trong lòng cho đến tận trưa về nhà ăn cơm. Cậu ấy không nhớ nhầm – ba câu hỏi tưởng như đơn giản, nhưng thực ra rất khó. Những câu hỏi ấy giáng cho cậu một đòn chí mạng, để lại ấn tượng sâu sắc.



Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng cậu ấy lại bùng lên.


Mãi đến tiết tự học buổi chiều, cậu ấy ngồi lì trên ghế, viết rất lâu nhưng vẫn nuốt không trôi.


Tôn Huệ Vân vốn là giáo viên dạy Toán cho lớp chọn và lớp đội tuyển, sao cô ấy lại không  đóng góp sức mình cho các giáo viên trong Tổ Toán nhỉ? Sao nỡ không giúp thằng học trò cưng của mình chứ?


Thôi thì cứ hỏi cho rõ ràng.


Giang Quân ném cây bút trên tay xuống, sải bước đến chỗ Phương Văn Trạch, nhìn xuống đối phương.


“Có người tiết lộ câu hỏi cho mày, đúng không?” 


Nghe vậy, Tống Bách Dương kinh ngạc, nhìn Giang Quân với vẻ mặt khó tin.


Những học sinh khác trong lớp cũng hoảng hốt vì giọng điệu chất vấn ấy, đều hướng mắt về phía Giang Quân.


Phương Văn Trạch cứng đờ một lúc, cúi đầu không nhìn Giang Quân rồi nhỏ giọng đáp lại, như thể đang nói với chính mình: “Cậu đang nói gì vậy?”


Giang Quân nói to hơn: “Tao nói là có người tiết lộ đề thi cho mày.”


“Không…” Phương Văn Trạch phủ nhận.


Giả ngu hả?


“Không?” Giang Quân tức giận, sau đó bật cười rồi hít một hơi thật sâu: “Có gan thì lấy tờ giấy ra xem.”


“Giấy… giấy nào?”


“Tờ giấy rơi ra từ bài thi của mày lúc tao thu bài thi Hóa hôm thứ Năm.”


“Mày nói mày không gian lận mà? Lấy ra rồi mình đối chất.” Giang Quân tự tin nói: “Tao nhớ trong đó có ba câu gần như giống hệt ba câu cuối đề thi đội tuyển sáng nay.” 


“Nếu tao nhớ sai thì xin lỗi mày.” Ánh mắt Giang Quân nhìn chằm chằm vào Phương Văn Trạch: “Nếu nhớ không sai, tao muốn đòi lại công bằng cho tất cả những học sinh đã tham gia kì thi chọn đội tuyển này.”


Phương Văn Trạch không nói gì. chậm rãi lôi cặp sách ra khỏi hộc bàn, cúi đầu mở khóa, tay mò mẫm bên trong một lúc rồi dừng lại như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.


Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác: “Tôi… Không tìm thấy.”


Giang Quân nhíu mày: “Không tìm thấy, hay là muốn trốn tránh sự thật?”



“Không tìm thấy.” Phương Văn Trạch nói xong, khựng lại một chút rồi nói thêm: “Nhưng ba câu ấy… Khác với ba câu trong đề thi hôm nay.”


“Nhưng dạng câu hỏi vẫn vậy, cách diễn đạt cũng gần giống hệt, chỉ thay đổi vài còn số thôi, thế mà cũng chưa chịu là lộ đề à?” 


Giang Quân nói đến đây, tiếng xì xào vang lên khắp cả lớp.


Phương Văn Trạch lại im bặt.


“Ai tuồn đề cho mày? Tôn Huệ Vân? Hay là người khác?”


Phương Văn Trạch im lặng một lát rồi cụp mắt xuống nói: “Cậu nhớ nhầm rồi, ba câu đó… Hoàn toàn khác với ba câu hỏi trong đề thi hôm nay.”


Cậu ấy lại nói lí nhí: “Tôi để quên… Ở nhà. Mai tôi… Mai tôi mang lên cho cậu xem.


“Mai mang lên cho tao xem?” Giang Quân như nghe truyện cười: “Để tối nay mày về in một tờ đề khác lừa tao?” 


“Tôi sẽ không làm như thế…”


“Mày sẽ không làm như thế?” Giang Quân nhìn Phương Văn Trạch chằm chằm: “Tao không tin!”


“Phương Văn Trạch!” Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi: “Tao thấy rõ ràng! Tao đã thấy tờ giấy của mày, trên đó có ba câu hỏi, thứ tự y đúc đề thi khôm nay, dạng câu hỏi giống, cách dùng từ cũng giống!” 


Giang Quân tức giận đến mức toàn thân run lên. “Nếu thi cử mà không công bằng thì sao gọi là thi cử được! Mày biết đề nên được trường chọn đi thi học sinh giỏi, không biết ngại à? Chẳng lẽ mày không nghĩ mình đã cướp đi công sức của một người khác?! Mày không nghĩ mình là thằng ăn cắp à!”


“Gian lận thì cũng đã gian lận rồi, sao mày không dám nhận đi!


“Tôi không gian lận!” Phương Văn Trạch cũng kích động hét lên.


Dừng một chút, cậu ta nói tiếp, môi run run, giọng cũng run run: “Nếu cậu nghĩ tôi biết đề thì cậu cứ đưa bằng chứng ra, còn không có bằng chứng thì đừng… Tuỳ tiện vu khống tôi!” 


Đối phương vừa dứt lời, Giang Quân đã nhào tới, vung nắm đấm lên.


Tống Bách Dương thấy thế, kịp thời ôm lấy eo Giang Quân.


“Đừng đánh nhau.” Tống Bách Dương thấp giọng nhắc nhở.


Bị bạn mình ngăn lại, Giang Quân đứng đó thở hổn hển. Pheromone alpha trong cơ thể cậu ấy hỗn loạn vì quá kích động, suýt nữa thì thoát khỏi sự ngăn chặn của vòng ức chế, hòa vào không khí trong lớp học.


May mắn thay, sau một phút, Giang Quân dần lấy lại nhịp thở, liếc nhìn Phương Văn Trạch thêm lần nữa.


“Phương Văn Trạch, tao thực sự khinh bỉ mày.”


Thời Tiết Mù Sương - Trà Các
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các Story Chương 57: Lộ đề thi?
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...