Thiên Kim Danh Y

Chương 116: Thuốc mê 2


Vân Phi Tuân biết rõ Tô Liên Y không phải hạng nữ tử tùy tiện, nhưng chuyện này… không hiểu sao hắn vẫn thấy bất an: “Không được, Liên Y, trừ chuyện này ra, những chuyện khác ta đều có thể không để tâm. Chỉ riêng chuyện này, chỉ riêng về Lý Ngọc Đường…”


“Ờ, biết rồi.” Tô Liên Y khó hiểu gật đầu.


Thật ra Tô Liên Y không hề hay biết, rằng năm xưa nguyên chủ từng si mê Lý Ngọc Đường đến mức nào, mà Vân Phi Tuân lại là người tận mắt chứng kiến tất cả. Dù biết rõ Tô Liên Y bây giờ đã không còn là Tô Liên Y của ngày trước, tính tình thay đổi kỳ lạ. Nhưng không hiểu sao, cứ liên quan đến Lý Ngọc Đường là hắn lại có một nỗi bất an khó diễn tả thành lời.


“Còn chuyện gì nữa không?” Tô Liên Y hơi nghiêng đầu hỏi.


Vân Phi Tuân rất muốn nói: Ta không nỡ rời xa nàng như vậy, ta nhìn nàng vẫn chưa đủ, vẫn muốn ở bên nàng thêm chút nữa. Nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ cố nén lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng: “Hết rồi.”


“Ừ, vậy ngủ ngon nhé.” Tô Liên Y mỉm cười gật đầu, quay người vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Vân Phi Tuân đứng yên trước cửa phòng, muốn khóc nhưng không khóc được, đầy luyến tiếc nhìn bóng hình mảnh mai vừa khuất sau cánh cửa. Tại sao đến miệng rồi mà những lời trong lòng lại chẳng thể nói ra? Đáng chết thật!



Mỹ phẩm "Thần Tiên Phương" chính thức được tung ra thị trường.


Ngay trước khi lên kệ, xưởng mỹ phẩm đã lần lượt nhận được vô số đơn đặt hàng từ các quý phu nhân khắp nơi gửi về. Những quý bà tiêu tiền như nước này, vì nhan sắc và tuổi xuân, căn bản chẳng thèm để tâm đến giá cả, ít thì đặt mười hộp, nhiều thì đặt cả trăm hộp.


Tô Liên Y nhìn đống đơn đặt hàng mà chỉ biết cười khổ, lô hàng đầu tiên chỉ có năm trăm hộp, lấy đâu ra mà cung cấp đủ cho họ chứ?


Cuối cùng, nàng quyết định: Mỗi người đặt hàng sẽ chỉ nhận được một thùng. Dù vậy, vẫn còn gần cả trăm người không nhận được sản phẩm.


Tô Liên Y sắp xếp đơn hàng rất có nguyên tắc, tuyệt đối không dựa vào số lượng đặt hay thân phận của khách hàng, chỉ căn cứ vào thời gian đơn đến xưởng trước hay sau.


Tất nhiên, nàng cũng không phải người quá thanh cao đến mức không màng quyền thế. Ngoài năm trăm hộp phân phối chính thức, nàng còn để dành riêng năm mươi hộp làm hàng dự trữ, đề phòng trường hợp khẩn cấp.


Nếu thật sự gặp phải quý phu nhân mà không thể đắc tội, nàng cũng sẽ linh động mà cho "đi cửa sau".


Cứ như vậy, lô mỹ phẩm đầu tiên, dù còn chưa chính thức bày bán ra thị trường, đã hoàn toàn cháy hàng.


Tô Liên Y đếm bạc, tính toán sổ sách. Việc có đưa sản phẩm ra thị trường hay không, nàng thật ra chẳng mấy bận tâm. Vì mỹ phẩm này chỉ là lớp ngụy trang để che giấu bí phương của rượu Tô gia. Sản phẩm đã ra mắt, danh tiếng cũng có rồi, thế là đã coi như nhiệm vụ hoàn thành.


Mỹ phẩm "Thần Tiên Phương" nổi tiếng như vậy, kẻ muốn bắt chước nhất định không ít. Cứ bắt chước đi, những phương thuốc ấy đâu phải cứ nói là làm theo được.


Mỹ phẩm làm nhái chắc chắn sẽ có giá rẻ, có thể bán cho các cô gái nhà thường dân, điều này cũng coi như nàng góp một phần công đức. Còn bán cho các quý phu nhân ư? Còn lâu mới đủ tư cách.


Chuyện này cũng giống như khi xưa giữa Thắng tửu và danh tửu, có sự khác biệt rõ ràng.


Xưởng mỹ phẩm vẫn tiếp tục sản xuất đều đặn, không mở rộng quy mô, vẫn giữ nguyên sản lượng như cũ. Cứ để các quý phu nhân từ từ xếp hàng mà đợi đi vậy.



Hôm ấy, Tô Liên Y hiếm hoi được rảnh rỗi, nên đến nhà Sơ Huỳnh ngồi chơi một lát.


Sơ Huỳnh vẫn như xưa, ăn chế độ dinh dưỡng do Tô Liên Y kê đơn. Ngoài giờ nghỉ ngơi, nàng ta thường được bà cụ Tôn dìu đi dạo quanh sân nhỏ gần nhà.


Ngày sinh nở càng lúc càng gần.


Sơ Huỳnh là điển hình của một cô gái nhỏ nhắn, vóc dáng thấp bé nhưng hết sức tinh xảo, tựa như yêu tinh vậy. Lúc này, chiếc bụng tròn càng trở nên nổi bật, khiến Tô Liên Y từng nghi ngờ là song thai. Nhưng bà cụ Tôn – người có nhiều kinh nghiệm – lại bảo, chỉ có một đứa thôi. Nhìn bụng lớn thế này, khả năng cao là con trai.


Nói chuyện với Tô Liên Y một lúc, Sơ Huỳnh đã mệt, liền thiếp đi.


Tô Liên Y nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sau đó rón rén bước ra ngoài. Bà cụ Tôn đang đợi nàng trong sân.



“Bà à, bà thấy… thế nào?” Tô Liên Y nắm lấy tay bà, cùng bà bước ra khỏi cổng, nhỏ giọng hỏi.


Bà cụ Tôn khẽ thở dài: “Ta thấy… hầy…” chỉ thở dài, không nỡ nói tiếp.


Lông mày xinh đẹp của Tô Liên Y chợt nhíu lại, quay đầu nhìn về phía phòng Sơ Huỳnh. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không để Sơ Huỳnh xảy ra chuyện! Nàng sẽ dùng tất cả những gì mình học được để cứu Sơ Huỳnh, nàng thề!


Bỗng nhiên, một câu nói của ai đó thoáng vụt qua trong đầu nàng, khiến nàng lập tức vui mừng khôn xiết.


Lúc người đó nói, nàng vốn không để tâm, giờ nhớ lại, chẳng phải chính là thứ nàng đang cần sao?


“Bà Tôn, dạo này làm phiền bà chăm sóc nhiều rồi. Giờ ta có việc gấp, phải ra ngoài một chút.” Tô Liên Y vội vàng nói.


Bà cụ Tôn nhanh chóng gật đầu: “Vâng, Liên Y cô nương cứ đi lo việc, nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”


“Vâng, làm phiền bà rồi.”


Tạm biệt bà cụ Tôn xong, Tô Liên Y vội vàng trở về nhà. Trong nhà, Vân Phi Tuân đang khắc gì đó để giết thời gian, thấy nàng hớt hải trở về, liền đặt dao khắc xuống: “Có chuyện gì gấp vậy?”


“Đi huyện thành.” Tô Liên Y vội vàng nói.


Vân Phi Tuân lặng lẽ bước ra sân, chuẩn bị xe lừa cho nàng: “Đi sớm về sớm.”


Tô Liên Y thay một bộ y phục khác rồi bước ra: “Cảm ơn.”


Nói xong, nàng liền lên xe, rời đi.



Biệt viện của Lý phủ, trời đã ngả về chiều.


Lý Ngọc Đường vừa dùng bữa trưa xong thì bắt đầu ngồi vào bàn, kiểm sổ sách. Gần đây, phụ thân hắn - Lý Phúc An lần lượt giao thêm nhiều cửa hàng cho hắn tiếp quản.


Thời buổi binh đao loạn lạc, Lý lão gia cũng giống như Tô Liên Y, bắt đầu thu hẹp sản nghiệp ở những nơi xa xôi, chỉ giữ lại các cửa hàng quanh thành, nơi dễ quản lý hơn. Mà sản nghiệp của Lý gia tại huyện Nhạc Vọng, ông đã giao toàn bộ cho Lý Ngọc Đường.


Cũng vì lão gia nhận ra, từ sau vụ việc liên quan đến Thắng Tửu, con trai ông đã thay đổi không ít, tính cách trở nên trầm ổn, tác phong làm việc cũng cẩn trọng và có đầu óc hơn nhiều.


Lý Ngọc Đường rất có đầu óc tính toán, xử lý sổ sách luôn rõ ràng rành mạch. Nhưng hắn lại có một thói quen đặc biệt: Làm việc thì phải thật yên tĩnh. Trong thư phòng, ngoại trừ bản thân ra thì không cho ai vào, ngay cả người hầu thân cận như Mặc Nông cũng ít được bén mảng. Nếu không phải việc quan trọng thì đừng mong làm phiền.


Thế mà hôm nay, bên ngoài lại có người lên tiếng: “Thiếu gia, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo.”


Lý Ngọc Đường hơi nhíu mày. Thường ngày ai dám cắt ngang giờ làm việc của hắn chứ?


Một tuần trà trôi qua, người bên ngoài vẫn chưa chịu đi, lại gọi thêm một tiếng: “Thiếu gia, thật sự là chuyện quan trọng, xin thứ lỗi mạo muội.”


Gia nhân kia trong lòng kêu khổ, hôm nay Mặc Nông lại không có ở nhà, biết tìm ai đỡ đầu bây giờ?


Lý Ngọc Đường suýt nữa nổi giận, nhưng rồi chợt nhớ tới một câu Tô Liên Y từng nói: “Tính cách quyết định vận mệnh. Làm việc gì cũng phải giữ được sự trầm tĩnh.”


Nghĩ đến đó, lửa giận trong lòng hắn như được dội một gáo nước lạnh, dần nguội đi.


Hắn gác bút, thu lại sổ sách, giọng bình thản: “Nói đi, có chuyện gì?”


Nghe thiếu gia không trách mắng, gia nhân kia như trút được gánh nặng: “Bẩm thiếu gia, bên ngoài có người cầu kiến.”


Lý Ngọc Đường nhướng mày: “Ai?”


Hắn là người kỹ tính, chuyện làm ăn đều phải có thiệp mời đàng hoàng, hẹn giờ rõ ràng. Tự tiện đến cửa, trong mắt hắn là vô cùng thất lễ. Nếu là trước kia, chỉ một câu “thiếu gia không tiếp khách” là đủ tiễn về.



Nhưng hôm nay, hắn muốn thay đổi bản thân. Thay đổi sự kiêu ngạo và cố chấp bấy lâu nay. Thế là, hắn đứng dậy, đích thân đi xem vị khách không mời kia là ai.


Không tự chủ được, hắn lại nghĩ đến Tô Liên Y. Có lẽ, người duy nhất khiến hắn thay đổi… cũng chỉ có nàng. Chỉ là, giờ phút này, không biết nàng đang làm gì?


“Bẩm thiếu gia, là Nhị tiểu thư của xưởng rượu Tô gia, Tô Liên Y.” Gia nhân bên ngoài dè dặt đáp.


Lý Ngọc Đường giật mình: “Ngươi nói ai?”


Hắn lập tức buông quyển sổ còn đang xem dở, vòng qua bàn, bước nhanh ra ngoài phòng. Vì hành động quá bất ngờ, tiểu đồng đứng chờ ngoài cửa bị dọa đến giật mình.


Xong rồi! Nghe đồn Nhị thiếu gia ghét nhất là Tô Liên Y, giờ nàng ta lại chủ động đến tìm, liệu có chuốc giận vào thân không đây?


Gia nhân nọ cắn răng, mặt như đưa đám, cố gắng bẩm lại: “Bẩm thiếu gia… là Tô cô nương, Tô Liên Y.”


Trong đôi mắt dài hẹp của Lý Ngọc Đường thoáng qua một tia vui mừng khó giấu, ngay cả khóe môi vốn hiếm khi mỉm cười cũng khẽ nhếch lên một nét xúc động: “Nàng ở đâu? Mau dẫn ta đi.”


Gia nhân kia ngẩn người, vội vàng đáp: “Ở tiền sảnh, thưa thiếu gia.”


Không đợi dẫn đường, Lý Ngọc Đường đã xoay người bước đi, sải chân lớn, mỗi bước đều đầy phấn khởi và nhẹ nhàng, tựa như đã chờ đợi ngày này rất lâu.


Tiền sảnh rộng rãi, ánh sáng dịu dàng. Tô Liên Y ngồi yên trên ghế, nét mặt trầm tĩnh. Trà thơm bốc khói nghi ngút bên cạnh nhưng nàng chưa động đến, như đang mãi suy nghĩ điều gì.


Khung cảnh rất bình thường, một cô gái áo quần giản dị, cúi đầu trầm mặc. Nhưng trong mắt Lý Ngọc Đường lúc này lại là một bức tranh khiến người ta không thể rời mắt.


Hắn bước vào, dịu giọng: “Tô cô nương.”


Tô Liên Y thoáng giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Ngọc Đường mặc TSm trắng đang bước qua ngưỡng cửa tiến vào, nàng liền đứng dậy hành lễ: “Lý công tử, thật xin lỗi vì đã đường đột quấy rầy trong lúc công tử bận rộn.”


Nàng tới đây là để cầu hắn một chuyện.


Lý Ngọc Đường khẽ cười, vẻ mặt ôn hòa: “Sao lại gọi là quấy rầy được.” Buổi trưa buồn tẻ này, nàng đến, lại khiến lòng ta vui không tả xiết.


Hắn đưa tay làm động tác mời: “Mời ngồi.”


Tô Liên Y mỉm cười, ngồi xuống ghế: “Chuyện là thế này. Lý công tử còn nhớ hôm qua, ở phía sau tiệm thuốc, công tử từng nhắc, hồi mới bước vào thương trường, Lý lão gia từng dạy công tử cách nhận biết các loại xuân dược, mê dược, cùng thuốc tê… đúng không?”


Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Tô cô nương đến đây… là muốn học cách nhận biết các loại thuốc này sao?”


Tô Liên Y lắc đầu: “Không, thật ra ta muốn hỏi cụ thể, thuốc mê và thuốc tê… là những thứ gì?”


Tốt nhất là loại có tác dụng như Ma Phí Tán, thứ thuốc làm tê liệt cảm giác đau đớn khi phẫu thuật.


Lý Ngọc Đường hơi ngạc nhiên trước câu hỏi có phần kỳ lạ ấy: “Thuốc mê và thuốc tê đều là các loại độc dược dùng để khống chế con người. Nhưng chúng có điểm khác nhau: Người trúng thuốc mê sẽ bất tỉnh, rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn. Còn nếu trúng thuốc tê thì tay chân sẽ vô lực, không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, miệng vẫn có thể nói chuyện được.”


Tô Liên Y gật đầu, thầm nhủ: “Thì ra là thế.”


Nàng lại hỏi tiếp: “Vậy… Lý công tử có sẵn hai loại thuốc đó không?”


Lý Ngọc Đường ngớ người, dở khóc dở cười: “Không có. Ta sao lại giữ mấy thứ thuốc hại người như vậy được? Tô tiểu thư nghĩ ta là loại người đó sao?”


Tô Liên Y hơi sốt ruột, giọng thấp đi mấy phần: “Vậy… công tử có biết ở đâu có thể mua được không?”


Lý Ngọc Đường càng lúc càng khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Nàng cần hai loại thuốc đó làm gì?”


Tô Liên Y thành thật đáp, ánh mắt tha thiết nhìn hắn: “Ta có việc gấp. Là để cứu người, không phải hại người. Làm ơn giúp ta tìm được hai loại thuốc ấy, ta xin hứa, tuyệt đối không dùng vào mục đích xấu.”


Lý Ngọc Đường nhìn nàng, thấy vẻ lo lắng không hề giả tạo, bèn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được, nàng chờ một chút.”



Tô Liên Y thấy thế, biết Lý Ngọc Đường quả nhiên có biết đường dây mua những thứ này, liền vội vã chạy ra khỏi tiền sảnh: “Quản sự đại thúc, xin hãy dừng bước một chút!” Cả Lý Ngọc Đường và quản sự đều quay đầu nhìn nàng, không hiểu chuyện gì.


Tô Liên Y lại hỏi: “Lý công tử, trong biệt viện của công tử có sẵn kim châm hay dao y tế không?”


Lý Ngọc Đường lắc đầu: “Biệt viện không có đại phu túc trực, nên cũng không chuẩn bị kim châm gì cả.”


Tô Liên Y liền nói ngay: “Vậy… phiền công tử cho người chuẩn bị thêm cho ta một bộ kim châm nữa, được không?”


Người quản sự nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc, Tô tiểu thư cần kim châm làm gì chứ? Nhưng Lý Ngọc Đường đã quay đầu dặn dò rõ ràng, yêu cầu tiện thể đến dược phòng mua luôn một bộ kim châm, nên ông cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu lĩnh mệnh rồi rời phủ đi chuẩn bị.


Trong lúc người quản sự ra ngoài thu xếp, hai người quay trở lại tiền sảnh.


Lý Ngọc Đường vốn nhịn không được, mở lời hỏi: “Không biết Tô tiểu thư cần những thứ này để làm gì?”


Tô Liên Y do dự thật lâu, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào. Nàng có nên nói rõ rằng mình định thực hiện một ca phẫu thuật? Rằng nàng sẽ mổ bụng một sản phụ để lấy thai nhi ra? Chuyện này nếu nói ra, liệu có dọa Lý Ngọc Đường sợ chết khiếp không?


Thấy nàng trầm ngâm không đáp, Lý Ngọc Đường vội nói: “Nếu không tiện nói, Tô tiểu thư không cần miễn cưỡng.”


Tô Liên Y nghe vậy lại càng cảm thấy áy náy. Lý Ngọc Đường đã nhiều lần giúp nàng, hôm nay lại vì nàng mà sai người đi tìm cả thuốc mê lẫn kim châm, nếu nàng cứ giấu mãi, e rằng chính bản thân cũng không qua được lương tâm mình.


Suy nghĩ một chút, hàng mi thanh tú của nàng hơi chau lại. Nàng khẽ cắn môi, rồi chậm rãi nói: “Thật ra ta rất muốn nói cho ngươi biết… chỉ là, ta sợ… sẽ khiến ngươi khiếp sợ.”


Lý Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ… trông ta yếu bóng vía lắm sao?”


Tô Liên Y biết hắn không phải kẻ nhát gan, khẽ thở dài một tiếng, rồi rời ghế của mình, bước đến ngồi bên cạnh Lý Ngọc Đường, cúi thấp giọng nói: “Chuyện là thế này. Một người bạn của ta sắp đến ngày sinh, nhưng thân thể nàng ấy quá nhỏ bé, trong khi thai nhi lại quá lớn. Ta sợ nàng ấy không thể sinh thường… nên đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu thật sự không thể, ta sẽ thực hiện một cuộc… mổ lấy thai.”


Nàng hơi dừng lại, rồi giải thích thêm, giọng cực nhỏ: “Nghĩa là… rạch bụng mẹ ra, lấy đứa bé ra ngoài, sau đó khâu lại…”


Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Lý Ngọc Đường thoáng chốc đỏ bừng, dù sao cũng là một nam nhân chưa thành thân, nghe đến chuyện sinh nở nữ tử đã thấy bối rối. Nhưng rồi, sắc mặt hắn dần trắng bệch. Mổ bụng? Rạch ra để lấy thai!?


Cặp mắt hẹp dài của hắn mở lớn, hoảng hốt nhìn nàng: “Ngươi… ngươi nói cái gì cơ? Rạch bụng… lấy con?”


Tô Liên Y nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Phải, chính là… mổ bụng lấy thai.”


Lý Ngọc Đường cảm thấy Tô Liên Y điên rồi, nếu không phải nàng điên, thì chính là hắn phát điên mất.


“Rạch bụng ra rồi… người còn sống nổi sao?”


Tô Liên Y thở dài một hơi: “Đương nhiên là sống được. Thật ra nguyên nhân tử vong thường chia làm chết não và chết cơ thể. Chỉ cần tránh tổn thương đến các cơ quan chính, né được động mạch, tĩnh mạch, và kiểm soát được lượng máu chảy, thì sẽ không chết người.”


Lý Ngọc Đường nghe mà đầu óc quay cuồng, làm sao hắn hiểu nổi mấy điều đó chứ?


“Không được, tuyệt đối không được! Mổ bụng người ta rồi sao còn sống được? Tô Liên Y, ngươi tỉnh lại đi! Chẳng lẽ mổ chuột nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”


Tô Liên Y ngẩn ra: “Mổ chuột? Là gì vậy?”


Lý Ngọc Đường lập tức ngậm miệng, sắc mặt cứng đờ: Tiêu rồi, lỡ lời rồi.


"Mổ chuột" chẳng phải chính là chuyện hôm đó ở Vạn Trân Lâu, Tô Liên Y tự mình giải phẫu con chuột trong vò rượu Tô gia sao? Nhưng chuyện đó hắn và Diệp Từ chỉ đứng sau bình phong lén nhìn, đáng lý ra hắn không nên biết… chỉ vì quá lo lắng mà buột miệng.


Lý Ngọc Đường bối rối vô cùng.


Ánh mắt Tô Liên Y chuyển động một vòng, sau đó đầy nghi ngờ nhìn hắn: “Chẳng lẽ là… chuyện ở Vạn Trân Lâu?”


May mà Lý Ngọc Đường phản ứng nhanh, rất tự nhiên gật đầu, gương mặt hiện vẻ quân tử ngay thẳng: “Phải, ta nghe chưởng quầy Trương kể lại chuyện đó. Tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng đối với Tô cô nương thì… quả thật rất khâm phục.”


Tô Liên Y bật cười: “Khâm phục sao? Vừa rồi còn bảo ta mổ chuột.”



Đúng lúc đó, quản sự đã quay lại. Vì thiếu gia dặn phải cần gấp, ông đã sai tiểu đồng chạy vội đến tiệm thuốc gần nhất lấy thuốc, nên chỉ mất thời gian uống một chén trà là đã quay về.


“Thiếu gia, đã lấy được rồi.” Quản sự đem hai gói thuốc và một bộ kim châm đặt lên bàn trước mặt Lý Ngọc Đường, sau đó lui ra ngoài.


Tô Liên Y bước tới cầm lấy hai gói thuốc, cân nhắc độ nặng nhẹ, rồi đưa lên ngửi. “Cái này… dùng thế nào?”


Lý Ngọc Đường sững sờ: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn… uống à?”


Tô Liên Y gật đầu: “Đúng. Còn nhớ ta nói với ngươi về ca mổ lấy thai không? Mổ thì chắc chắn sẽ đau, cho nên ta cần một loại thuốc tương tự thuốc gây tê để giảm đau cho bệnh nhân.”


Hôm nay Lý Ngọc Đường quả thật bị kinh hãi không ít, thậm chí cảm thấy mình đang mơ. Tô Liên Y mà hắn vẫn nghĩ là trầm ổn, thanh nhã, sao giờ lại muốn mổ bụng một phụ nữ mang thai!?


Hắn kinh ngạc! Rất rất kinh ngạc!


“Tô cô nương, ngươi thật sự không đùa ta đấy chứ?”


Tô Liên Y thu lại nụ cười thường ngày, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mắt hắn: “Ta không hề đùa.”


Lý Ngọc Đường bỗng cảm thấy choáng váng, muốn ngất xỉu. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình lúng túng đến thế, và người khiến hắn nên nỗi này… lại chính là nữ tử mà hắn kính trọng, thậm chí là có tình cảm.


Tô Liên Y thấy hắn vẫn còn ngơ ngác, bèn để mặc hắn đờ người, còn mình thì mở từng gói thuốc ra. Ngửi một gói, rồi chấm một chút nếm thử.


“Cái này là thuốc tê à?” Bột thuốc vừa chạm vào đầu lưỡi liền mang theo cảm giác tê dại, chắc hẳn nguyên lý cũng giống với loại thuốc gây tê mà nàng từng biết đến.


Gói còn lại vừa mở ra, liền thoảng ra mùi cam nhè nhẹ. Nếu gói trước là thuốc tê, thì gói này, rất có thể là thuốc mê.


**Thuốc tê không mùi, chạm vào đầu lưỡi sẽ tê tê.


**Thuốc mê có hương cam.


**Thuốc độc có mùi hoa.


Có lẽ, đây chính là cách mà Lý Ngọc Đường nói để phân biệt các loại thuốc độc khi ra ngoài hành tẩu.


Tô Liên Y cất lại gói thuốc mê, đổ gói thuốc tê vào chén trà của mình, đậy nắp lại rồi lắc cho tan đều.


“Tô cô nương, ngươi… ngươi định làm gì vậy?” Lý Ngọc Đường hôm nay coi như mở rộng tầm mắt. Trước đây thấy Tô Liên Y thần bí khó đoán, mỗi lần gặp gỡ đều khiến hắn phát hiện một điều mới. Nhưng hôm nay… nàng không phải là bí ẩn nữa, mà là một cái hố sâu không đáy!


Mỗi lần tiếp xúc, nàng đều khiến hắn kinh ngạc. Lần này cũng không ngoại lệ, rốt cuộc nàng định làm gì? Hay đây mới chính là con người thật của Tô Liên Y?


“Ta muốn uống thử.” Nàng đáp. Nàng từng nghĩ sẽ về nhà tự mình thử, nhưng chắc chắn Vân Phi Tuân sẽ không nỡ xuống tay với nàng, dù gì Vân Phi Tuân cũng thích nàng. Còn Lý Ngọc Đường thì không, hai người chỉ là bạn bè xã giao, chắc hẳn sẽ làm được.


Lý Ngọc Đường hoảng hốt: “Tô Liên Y, hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Có phải bị chuyện gì kích động không? Hay là gặp cú sốc gì? Nàng nói với ta đi, chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết. Đừng như vậy mà…”


Tô Liên Y bật cười: “Thật ra, ta không muốn làm ngươi sợ. Nhưng hiện giờ, người có thể giúp ta… chỉ có ngươi thôi.”


Lý Ngọc Đường kinh ngạc: “Chỉ có ta?”


Tô Liên Y gật đầu: “Thuốc này là để dùng trong tình huống khẩn cấp với bạn ta. Trước khi dùng, ta nhất định phải thử nghiệm kỹ xem có hiệu quả hay không? Thuốc có tác dụng thế nào? Vì lát nữa ta cần có người châm cứu, thậm chí rạch trên người ta, gia nhân nhà ta không thể làm được, nên ta tìm đến ngươi.”


Lý Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ ta thì làm được?”


Tô Liên Y suýt nữa buột miệng nói “chẳng phải trước kia ta từng quấy rầy ngươi rất nhiều sao”, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, sợ hắn nhập vai quá sâu lại chém thật mất mạng.


“Người ta nói, đàn ông không tàn nhẫn không phải anh hùng. Muốn làm đại sự, phải có quyết tâm.”


Lý Ngọc Đường bật cười: “Hôm qua, ta nhớ có người còn trách ta quá nóng vội.”


Tô Liên Y ngượng ngùng cười, đúng là tự vả. Không buồn giải thích, nàng liền cầm chén trà lên, uống một hơi cạn. Vì lượng thuốc rất đậm đặc, từ khoang miệng đến thực quản rồi xuống dạ dày, chẳng mấy chốc, cả người nàng tê dại, không còn cảm giác gì nữa.



Thiên Kim Danh Y
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y Truyện Thiên Kim Danh Y Story Chương 116: Thuốc mê 2
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...