Thiên Kim Danh Y
Chương 115: Thuốc mê 1
Đêm xuống, trong sân nhỏ sạch sẽ yên tĩnh, Vân Phi Tuân ôm chặt lấy Tô Liên Y, như thể chỉ có ôm thật chặt như vậy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, và khẳng định quyền sở hữu của mình.
Tô Liên Y bị siết đến đau nhức, đành âm thầm gồng mình chống đỡ. Chỉ cần nhìn vào lồng ngực phập phồng của đối phương cũng đủ biết, hắn đang giận, và giận không nhẹ.
Tô Liên Y tự thấy mình thật kỳ quặc. Rõ ràng Vân Phi Tuân đang hiểu lầm, đang nổi giận, nhưng nàng chẳng hề thấy lo hay áy náy, ngược lại còn thấy… vui. Hắn càng tức giận, càng cho thấy hắn quan tâm nàng. Cái cảm giác được ai đó đặt trong tim, nâng niu như bảo vật… thật sự rất tuyệt.
“Còn không nói? Tô Liên Y, nàng mau giải thích cho ta.” Vân Phi Tuân bắt đầu cuống.
Tô Liên Y lại càng không muốn nói. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, cứ thế mỉm cười, hưởng thụ cái niềm hạnh phúc có chút lệch lạc này.
Vân Phi Tuân càng lúc càng sốt ruột. Từ lần thổ lộ đầu tiên đến lần thứ hai, hắn đã phải tốn biết bao công sức mới có thể khiến nàng mở lòng. Sao có thể dễ dàng để nàng rời xa được? Hắn siết lấy vai nàng, kéo nàng ra khỏi lòng mình, giữ một khoảng cách, đôi mày nhíu chặt đến mức gần như dính vào nhau. Ánh mắt vốn sâu thẳm, lúc này vì cau mày mà càng lún sâu như hố không đáy. Sống mũi cao, môi mím chặt, cả khuôn mặt như được đẽo gọt từ đá tảng.
Tô Liên Y ngắm nhìn “thành quả lao động” của mình, tâm trạng lại càng nhẹ nhõm đến lạ lùng.
Vân Phi Tuân nào biết trong đầu Tô Liên Y đang nghĩ gì, chỉ tưởng nàng đã ngầm thừa nhận, trong lòng càng thêm bối rối, càng thêm hoảng sợ, một nỗi sợ thấm tận xương tủy. Sợ rằng những ngày hạnh phúc vừa mới bắt đầu đã tan biến như bọt nước giữa ánh mặt trời.
“Chẳng lẽ… nàng… thật sự thích hắn?” Đợi hồi lâu vẫn không thấy Tô Liên Y trả lời, giọng Vân Phi Tuân đã bắt đầu run nhẹ, hàng mày anh tuấn cũng dần thả lỏng. Chỉ cần lúc này nàng nói dối, chỉ cần gạt hắn một câu hắn cũng cam tâm tình nguyện tin tưởng.
Tô Liên Y nhìn gương mặt cứng rắn của hắn như sắp bật khóc đến nơi, bỗng bật cười “phụt” một tiếng: “Toàn là do ngươi nói đấy nhé, ta nào có nhận.”
Vừa nãy nàng không nói lời nào đã khiến Vân Phi Tuân hồn vía lên mây. Nếu thật sự nghe thấy điều gì chẳng lành từ miệng nàng, e là hắn không kiềm được mà xông ngay vào huyện thành lôi hai kẻ kia ra xử lý!
Hắn kéo nàng đến ngồi xuống ghế đá dưới tán cây bên sân, giữa hai người đặt một chiếc bàn nhỏ. Vân Phi Tuân vẫn siết chặt tay nàng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm: “Liên Y, nàng từng nói giữa ta và nàng, phải thành thật với nhau. Hôm nay… hôm nay nàng có thật sự đi cùng cái tên… Lý Ngọc Đường kia không?” Vừa thốt ra cái tên ấy, hàm răng Vân Phi Tuân đã nghiến chặt, lửa giận trong mắt suýt nữa trào ra.
Cơn gió đêm mang theo chút se lạnh, thổi tan cái oi bức ban ngày. Tay bị hắn nắm đến cứng đờ, Tô Liên Y định tỏ ra nghiêm túc, nhưng khóe môi lại cứ khẽ cong lên mãi.
Thì ra… có người yêu, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Thì ra… khi đàn ông ghen, trông lại vô cùng đáng yêu.
Thì ra… tình yêu thật sự có thể khiến một người thay đổi đến mức không còn nhận ra chính mình.
Nàng vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, trời đêm tối mịt không đèn, thân hình cao lớn của hắn xuất hiện như một con dã thú, cả người tỏa ra sát khí khiến người khác chỉ cần liếc mắt đã run rẩy.
Thế mà lúc này đây, đôi mắt đen của hắn lại ngập tràn nét trẻ con, ánh nhìn thuần khiết. Bàn tay to lớn vẫn đang siết chặt tay nàng không buông, vẻ mặt vô cùng đáng thương… hệt như một chú chó lớn bị bỏ rơi, ngồi đó khổ sở van xin chủ nhân đừng rời bỏ nó.
Theo lý mà nói, với tình hình thế này, người ta chắc chắn sẽ chọn dỗ dành đối phương trước tiên. Nhưng Tô Liên Y lại không hề muốn dỗ dành chút nào. Trái lại, nàng còn muốn… trêu tức hắn thêm một chút nữa.
Lòng người vốn luôn tồn tại mặt tối. Những chuyện như ái mẫu, sát phụ*… đều có căn cứ tồn tại trong học thuật tâm lý. Còn về khái niệm “thích hành hạ người khác”? Ừm…
(*“Ái mẫu” - Yêu mẹ và “sát phụ” - Giết cha là hai thuật ngữ bắt nguồn từ phân tâm học (psychoanalysis), thường được nhắc đến trong bối cảnh phân tích tâm lý hành vi con người, đặc biệt là các xung đột tâm lý tiềm ẩn.)
Thôi được rồi. Tô Liên Y cũng không định tự giải thích nữa. Lúc này đây, nàng chính là muốn bắt nạt Vân Phi Tuân.
“Ta đã nói rồi, chỉ là… sợ ngươi không chịu nổi thôi.” Tô Liên Y cụp mắt xuống, vẻ như đau buồn, nhưng thật ra là không dám nhìn gương mặt nhăn nhó kia thêm nữa. Nàng sợ… mình sẽ bật cười mất.
Quả nhiên, bàn tay to lớn của hắn khẽ run lên, lòng bàn tay vốn ấm áp cũng lạnh đi vài phần. “Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói gấp gáp, không kìm được lo lắng.
“Hôm nay ta đến Lý phủ, đưa bộ mỹ phẩm đầu tiên chuẩn bị ra mắt cho Lý phu nhân, chuyện này… chắc ngươi biết rồi?” Tô Liên Y chậm rãi nói, trong giọng còn lồng chút u sầu.
Vân Phi Tuân gật đầu: “Biết.”
Tô Liên Y lại cúi đầu thêm chút nữa, giấu đi nụ cười sắp bật ra. Nàng cố kìm nén quá khiến âm thanh cũng bắt đầu run rẩy: “Lý phu nhân kia bụng dạ không phải dạng vừa, tính toán hết cả rồi… muốn ta… gả vào Lý gia, làm trâu làm ngựa cho họ, còn ép ta và Lý Ngọc Đường…”
Vân Phi Tuân giật mình, biến sắc: “Vô lý! Trên đời sao lại có loại yêu phụ như thế!? Nàng… nàng không bị làm sao chứ!?”
Tô Liên Y nhẹ lắc đầu: “Ngươi có nghe đến loại dược tên Hợp Hoan Tán chưa?” Muốn cười… vẫn phải nhịn.
Tim Vân Phi Tuân như bị một đao đâm trúng. Sâu chuỗi lại những lời vừa nghe, hắn mơ hồ đoán ra vài phần, nhưng lại không dám nghĩ sâu. Trời thì nóng như thiêu đốt, mà lưng hắn lại lạnh toát. “Biết…” Giọng hắn cũng bắt đầu run.
Tô Liên Y khẽ thở dài: “Lúc ta tới, bà ta cố tình câu giờ, bắt ta chờ suốt gần một canh giờ, nói là trong nhà có việc gấp. Nhưng thực ra là đi tìm Lý Ngọc Đường. Công bằng mà nói… Lý công tử cũng vô tội, hắn là bị lừa tới.”
Mặt Vân Phi Tuân càng lúc càng trắng bệch, lòng lạnh dần, giọng nói khàn khàn: “Rồi… rồi sau đó?”
“Sau đó…” Tô Liên Y cố ý kéo dài: “Bà ta cho ta uống Hợp Hoa Tán. Còn sau đó nữa… chắc ngươi cũng đoán được rồi.”
Ban đầu, nàng chỉ định trêu chọc hắn đôi chút. Nhưng nói đến đây, trong lòng lại nảy sinh một ý niệm nhàm chán: Thử thách hắn một phen.
Nàng biết Vân Phi Tuân có tình ý với mình. Nhưng nàng không rõ… là thứ tình cảm kiểu gì? Mức độ yêu thích đến đâu? Dù sao hắn cũng là người xuất thân từ nơi sắt máu, nay ở trong ngôi làng nhỏ cách biệt thế gian, ngày ngày chỉ quanh quẩn với một nữ nhân là nàng. Nói thẳng ra, đến heo nái nhìn lâu cũng thấy như Tây Thi, huống hồ nàng tự nhận dung mạo mình không đến nỗi nào.
Hắn từng nói, ngày trước đứng giữa rừng kỹ nữ quân doanh và khuê tú thế gia cũng chưa từng động lòng. Nhưng nói gì thì nói, hắn còn trẻ lắm, chưa tới hai mươi. Đường đời phía trước còn dài, những người hắn gặp sẽ chỉ ngày càng nhiều. Nam nhân sợ chọn sai nghề, nữ nhân sợ gả nhầm người. Nàng… không thể không phòng bị.
Không khí như đông cứng lại. Tô Liên Y chỉ cảm thấy bàn tay to của hắn càng lúc càng lạnh, đến mức lỏng dần, không còn sức níu giữ. Trái tim nàng cũng rơi xuống một nhịp, tự trách, thầm mắng bản thân. Chuyện như vậy, đến đàn ông hiện đại còn không chịu nổi, huống gì là một người cổ đại. Nàng đúng là… tự chuốc lấy.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay ấy chần chừ một khắc, rồi lại siết chặt tay nàng, còn chặt hơn trước.
“Liên Y, nhìn ta… trả lời ta.” Vân Phi Tuân khàn giọng, lời nói mang theo sự gấp gáp, xen lẫn đau thương rõ rệt: “Nàng bị hạ dược… là nàng không tự nguyện, đúng không?”
Tô Liên Y theo phản xạ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn, có chút lúng túng: “…Phải, ta không tự nguyện.”
Vân Phi Tuân khẽ nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, hít sâu một hơi thật dài như muốn dồn nén tất cả cảm xúc trong lồng ngực: “Chỉ cần lòng nàng không thay đổi… thì không sao cả. Là ta vô dụng, mới để nàng một mình đối mặt với nguy hiểm như vậy. Đợi ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, nàng… đừng xuất đầu lộ diện nữa. Ta nuôi nàng.”
Tô Liên Y khựng lại. Chẳng lẽ… hắn không nghĩ tới việc sau khi bị hạ dược, có khả năng đã xảy ra chuyện gì? Nàng tự chuốc khổ vào thân mà buông thêm một câu thử thách nữa: “Nhưng có một số chuyện… đã lỡ xảy ra rồi.” Lời đã nói rất rõ ràng, không thể nào hiểu sai được.
Đôi mắt Vân Phi Tuân lập tức đỏ bừng, từng tia máu nổi rõ. Bàn tay siết lấy tay nàng càng thêm mạnh.
“Ta biết.” Hắn ngập ngừng, giọng nghẹn lại, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng: “Liên Y… chuyện này… ta không trách nàng. Ta đã nói rồi, lỗi là ở ta. Nếu… nàng hận, cứ hận ta. Sau này… ta sẽ bù đắp cho nàng gấp đôi, gấp ba.”
Tô Liên Y từng tưởng tượng ra đủ loại phản ứng: Lạnh nhạt, giằng co, thậm chí là giận dữ mắng mỏ, nhưng tuyệt đối không ngờ, lại là kết cục thế này.
“Ngươi có gì sai chứ?” Nàng khẽ hỏi.
Vân Phi Tuân đáp, giọng không còn chút do dự hay hoảng loạn, chỉ còn lại sự kiên định đến thầm lặng: “Nếu nàng có người để dựa vào, đâu cần phải bôn ba khắp nơi buôn bán kiếm sống như vậy? Liên Y, bất kể đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần lòng nàng không đổi… thì ta không bận tâm.” Câu trả lời ấy khiến Tô Liên Y kinh ngạc đến chết lặng.
Hắn biết rất rõ, giữa nàng và Lý Ngọc Đường có thể đã xảy ra chuyện, mà vẫn không bận tâm?
“Tại sao?” Nàng thì thầm.
“Bởi vì… điều ta yêu là con người nàng, là Tô Liên Y, chứ không phải là sự trinh tiết của một nữ nhân.” Hắn nhìn nàng, mắt như lửa thiêu: “Chuyện đó, nàng cũng là nạn nhân. Ta không có tư cách ghét bỏ nàng.”
Lời Vân Phi Tuân nghe thì nhẹ nhàng, nhưng thật ra là đang dốc hết sức để trấn an nàng. Còn bản thân hắn thì mặt khi xanh khi trắng, mắt đỏ vằn tơ máu, môi mím chặt đến tái nhợt. Không khó để tưởng tượng, răng hắn đang nghiến chặt thế nào trong miệng.
Tô Liên Y thực sự… bị hắn làm chấn động. Bàn tay đang nắm lấy tay nàng kia, lạnh buốt, vậy mà vẫn kiên quyết không chịu buông, khiến người ta đau lòng đến nghẹt thở.
Nàng muốn rút tay về, nhưng thử rồi… không rút nổi. Vân Phi Tuân không chịu buông tay. Nếu hắn thật sự buông, thì sợ rằng… Tô Liên Y sẽ mãi mãi không quay lại nữa.
Thân hình vạm vỡ ấy, lúc này lại trông vô cùng yếu đuối, giống như một tảng đá lớn đang dốc sức chống đỡ giữa một trận sơn băng địa liệt… chỉ để níu lấy một người.
Dù là trái tim băng giá đến mấy, vào khoảnh khắc này cũng bị làm tan chảy. Tô Liên Y nhìn người trước mặt, cuối cùng cũng không nỡ tiếp tục giày vò hắn nữa.
“Thứ dược kia… ta đúng là đã uống phải trong lúc không hay biết. Nhưng Lý công tử thì không. Hắn kéo ta chạy khỏi đó, sau còn sắc thuốc giải cho ta uống. Cho nên… ta không sao cả.” Nàng mỉm cười, đôi mắt đẹp tựa nước mùa thu, dịu dàng lấp lánh.
Vân Phi Tuân ngây người nhìn nàng, mãi một lúc sau niềm vui mừng như vỡ òa trong tim.
“Cảm ơn nàng… Liên Y.” Giọng hắn run nhẹ, như trút được gánh nặng đã đè nén suốt bao lâu.
Tô Liên Y khẽ bật cười mà không biết nên khóc hay nên mắng: “Cảm ơn ta làm gì? Nếu phải cảm ơn, thì nên cảm ơn Lý công tử. Chuyện này… thật sự khiến ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn về hắn. Chuyện cũ bỏ qua đi. Mọi thứ đều có nguyên do của nó, bây giờ xem như là bắt đầu lại.”
Dù những chiêu trò trước đây của Lý Ngọc Đường có phần dính dáng đến bản thân hắn, nhưng lần này… hắn đã cứu nàng.
Ngỡ rằng một trận kinh hoảng thế là kết thúc, nào ngờ Vân Phi Tuân trong lòng vẫn còn dư âm sợ hãi. “Liên Y… nàng còn nhớ trước kia ta đưa nàng ngân phiếu không?” Hắn hỏi.
Tô Liên Y không hiểu hắn định nói gì, bèn gật đầu: “Ta vẫn chưa dùng nhiều, phần lớn còn nguyên đó. Phát triển xưởng rượu của Tô gia, đều là dùng tiền tích góp của đại ca ta.”
Vân Phi Tuân hơi ngập ngừng, rồi cất giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được bất an: “Vậy… từ nay nàng đừng ra ngoài lộ diện làm ăn buôn bán nữa, được không?”
Đôi mắt dịu dàng của Tô Liên Y chợt lạnh xuống.
“Ý ngươi là… đàn bà thì chỉ nên quanh quẩn trong hậu viện, lấy việc chăm chồng dạy con làm thiên chức, cả đời không được mưu cầu sự nghiệp hay theo đuổi lý tưởng?”
Vân Phi Tuân lập tức nhận ra sự thay đổi trong thái độ của nàng, vội lắc đầu, dáng vẻ luống cuống đầy khẩn trương: “Không phải vậy! Liên Y, nàng hiểu lầm ta rồi. Bao tháng ngày bên nhau, sao ta lại không biết nàng có chí hướng? Chỉ là…”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt đượm buồn: “Chỉ là… thế đạo này đối với nữ tử vốn chẳng công bằng. Chỉ cần một câu chuyện phiếm, một lời đồn thổi… cũng đủ để hủy hoại thanh danh cả một đời người.”
“Ta tuy không rành chuyện giao thiệp, nhưng cũng đã từng chứng kiến. Hồi ở kinh thành, có một vị quan to, đích thê của ông ấy bị vu oan rằng tư thông với kẻ khác. Lời đồn truyền càng lúc càng ác độc, làm dậy sóng cả thành. Cuối cùng… vị phu nhân ấy treo cổ tự vẫn.”
Tô Liên Y hơi sững lại. Nàng nghĩ một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.
Nàng nhớ đến lời tuyệt mệnh của nữ minh tinh Nguyễn Linh Ngọc năm xưa, một người phụ nữ thời hiện đại, mà đến chết vẫn để lại câu nói khiến người ta rợn lòng: Nhân ngôn khả úy.
(Lời người, đáng sợ biết bao.)
Bình thường Vân Phi Tuân vốn là người ít nói, nhưng không có nghĩa là không biết suy nghĩ. Những chuyện xảy ra xung quanh, hắn đều nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng. Hắn tuy không thích gây chú ý hay công khai đối đầu với thế tục, nhưng trong tâm lại có chủ kiến riêng. Một lần nữa, Tô Liên Y lại càng thêm khẳng định điều ấy.
Nàng khẽ thở dài một hơi: “Phi Tuân, có một điều ngươi đã lầm rồi. Ta vốn không phải là người có chí lớn gì. Điều ta mong nhất… chỉ là một cuộc sống bình dị. Như ngươi từng nói: Nam cày ruộng, nữ dệt vải. Ta nói như vậy, ngươi có thấy bất ngờ không?”
Quả thực có phần bất ngờ. Vân Phi Tuân khẽ gật đầu.
Tô Liên Y tiếp lời, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến người ta lặng đi vì nỗi chua xót trong đó: “Ngươi là người chứng kiến rõ nhất mà. Hãy nhớ lại xem, ta bắt đầu phát triển sản nghiệp Tô gia, chẳng phải là bởi vì Lý Ngọc Đường ra sức chèn ép, phong tỏa đường buôn bán sao? Để phá vỡ thế cục ấy, ta mới nghiên cứu rượu thuốc, mới tìm kiếm bí phương. Ban đầu vốn định cứ thế mà làm ăn yên ổn, ai ngờ lại nảy sinh chuyện Thắng tửu. Để giữ được đường sống, ta mới đưa rượu Tô gia bán ra ngoại thành.”
“Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi hiểu rõ mà, bí phương của rượu Tô gia, không thể che giấu mãi. Một khi quy mô sản xuất mở rộng, thì sớm muộn cũng sẽ có người phát hiện. Để giữ bí mật ấy, ta buộc phải mở xưởng mỹ phẩm làm bình phong. Nói cho cùng, không phải vì ta có chí lớn gì, mà là số phận ép ta phải không ngừng bước tiếp.” Tô Liên Y cười khổ.
Những lời ấy, Vân Phi Tuân đều biết, nhưng khi nghe nàng tự mình nói ra, hắn vẫn không khỏi thở dài thật dài.
“Phải rồi… tạo hóa trêu người.” Hắn cúi đầu nhìn Tô Liên Y, ánh mắt dịu lại, như có thêm vài phần thương xót và xót xa.
“Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ lần này… nàng giao lại xưởng mỹ phẩm cho người khác quản lý đi. Nàng hãy sống cuộc sống mà mình muốn, được không?”
Trong lòng Tô Liên Y dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp đến nghẹn ngào. Nàng thích cảm giác được người ta cưng chiều, được thấu hiểu và tôn trọng từng quyết định. Nhưng… chính vì có được sự yêu thương ấy, nàng lại càng phải tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình.
Bởi vì…
“Phi Tuân, nếu ngươi chỉ là con trai một nhà dân thường, hay là một công tử thế gia địa phương, thì có lẽ… đúng như ngươi nói, ta sẽ chọn sống cuộc đời mà mình muốn. Nhưng ngươi xuất thân hiển hách, nếu ta và ngươi thực sự muốn đi đến cuối cùng… thì ta nhất định phải làm nên một sự nghiệp riêng.”
Vân Phi Tuân ngẩn ra: “Điều đó… liên quan gì đến gia thế của ta?”
Tô Liên Y khẽ lắc đầu, ánh mắt xen lẫn bất đắc dĩ và thương cảm: “Đừng ngốc nữa, cũng đừng mơ mộng nữa. Chẳng lẽ ngươi không hiểu thế nào gọi là ‘môn đăng hộ đối’? Ngươi nghĩ đi? Khi nhiệm vụ kết thúc, ngươi dắt ta về nhà, rồi quỳ trước phụ mẫu ngươi, dốc lòng kể về tình yêu đích thực giữa ta và ngươi… họ sẽ cảm động rơi lệ, phá bỏ lễ giáo, đồng ý để ngươi chỉ cưới một người vợ không môn đăng hộ đối sao?”
Nàng cười lạnh một tiếng, giọng nói sắc như gió đêm thổi qua rừng khô.
“Những cảnh như vậy… chỉ có trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao.”
Vân Phi Tuân rốt cuộc cũng không thể nói thêm gì nữa. Hắn trầm mặc.
“Về nhà rồi, ngươi sẽ giải thích với phụ mẫu ngươi thế nào?”
“Bảo rằng trong lúc làm nhiệm vụ, ngươi lại yêu một cô thôn nữ tay trắng, rồi quyết tâm cả đời chỉ cưới một người vợ?”
“Có thể giữa ta và ngươi là tình yêu đích thực, nhưng giữa ta và gia đình ngươi, lại chẳng có chút chân tình nào. Họ sẽ không bao giờ hiểu.”
Tô Liên Y nói những lời sắc bén, xé toang mọi ảo tưởng đẹp đẽ về tình yêu. Bởi nàng chưa bao giờ là người sống trong mộng tưởng viển vông.
“Vậy thì họ không hiểu cũng mặc họ. Chúng ta hai người, cùng nhau bỏ đi thật xa!” Vân Phi Tuân xúc động nói.
Tô Liên Y lại khẽ cười, nụ cười chan chứa bất lực: “Ngươi vì ta mà cắt đứt với gia đình, lìa xa quê hương, còn ta thì sao? Chẳng lẽ ta lại có thể bình thản, vui vẻ đón nhận tất cả những điều đó? Mấy chục năm sau, mỗi mùa trùng dương, nhìn ngươi nhìn trăng nhớ quê, ta chẳng lẽ lại không cảm thấy day dứt? Phi Tuân, ngươi vẫn còn quá ngây thơ.”
Vân Phi Tuân chau mày, lông mày rậm kéo thành một đường đầy trăn trở: “Sao nàng cứ luôn nói ta ngây thơ? Rõ ràng nàng còn nhỏ hơn ta hai tuổi mà.”
Tô Liên Y nhướng mày, đôi mắt giảo hoạt lấp lánh: “Bí mật đấy.”
Vân Phi Tuân dở khóc dở cười: “Ta mặc kệ là trưởng thành hay ngây thơ, ta đều không quan tâm. Chỉ cần được ở bên nàng, thế nào cũng được.”
Tô Liên Y không hiểu tại sao Vân Phi Tuân lại yêu nàng sâu đậm như thế. Có lẽ tình yêu vốn chẳng cần lý do, chẳng thể dùng bất kỳ kinh nghiệm hay quy luật nào để đo lường. Nhưng có một điều nàng biết chắc, nàng rất thích cảm giác được một người yêu đến si mê, yêu không điều kiện như thế này.
“Phi Tuân, ta làm như vậy, không phải là để đẩy hết gánh nặng cho ngươi, bắt ngươi phải chống lại cả gia đình. Một số khó khăn, ta muốn cùng ngươi vượt qua. Một vài hủ tục lạc hậu, ta muốn cùng ngươi phá bỏ. Như vậy, chẳng phải tốt hơn sao?”
Vân Phi Tuân trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta có lòng tin, có thể giúp nàng tránh khỏi những lời gièm pha.”
Tô Liên Y nheo mắt, đầy hứng thú: “Ồ? Nói nghe xem, ngươi định làm thế nào?”
Bởi bản thân nàng nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra được cách. Nàng thực sự tò mò, không biết Phi Tuân có kế sách kỳ diệu gì.
Ánh mắt đen thẳm của hắn nhìn nàng chăm chú, kiên định vô cùng: “Chỉ cần ta không dao động, là đủ rồi. Nếu nàng bị đồn xấu ngoài kia, thì ta sẽ là người đầu tiên đứng ra bênh vực nàng.”
Tô Liên Y suy nghĩ một chút, rồi không nhịn được mà khen ngợi Vân Phi Tuân: “Đúng vậy, có lẽ người thực sự bị lời đồn đánh gục trong chuyện ở kinh thành, không phải là vị phu nhân kia, mà chính là phu quân của nàng ta. Chính ông ấy là người đầu tiên không tin nàng ta, sau đó lời đồn như được mặc nhiên thừa nhận mà lan ra. Chuyện vốn rất đơn giản thôi.”
“Không chỉ vậy.” Vân Phi Tuân nghiêm túc nói: “Ta, Vân Phi Tuân, thề rằng từ nay sẽ dốc sức thăng tiến trên con đường làm quan. Khi ta có đủ thực lực, thì sẽ chẳng còn ai có thể can thiệp vào chuyện của ta nữa.”
Huynh trưởng của hắn, Vân Phi Dương, chính là ví dụ sống. Kim Bằng đại tướng quân lừng danh thiên hạ, người trong nhà tự nhiên chẳng ai dám quản nhiều.
Tô Liên Y cũng mỉm cười gật đầu, rồi khẽ rút tay về. Khi Vân Phi Tuân còn chưa kịp hiểu gì, nàng đã đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn lên.
Nàng chăm chú nhìn gương mặt đã khôi phục phần lớn vẻ tuấn tú ban đầu. Tuy không lạnh lùng kiêu ngạo như Lý Ngọc Đường, cũng chẳng yêu mị như Diệp Từ, nhưng lại mang theo một nét anh tuấn thanh nhã rất riêng.
Vân Phi Tuân bất giác căng thẳng, rất thích cảm giác đôi bàn tay nhỏ bé kia ôm lấy mặt mình.
Tô Liên Y khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn. Gương mặt Vân Phi Tuân lập tức đỏ ửng như bị thiêu đốt.
“Vậy thì… chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.” Tô Liên Y mỉm cười, buông tay ra.
Chỉ một cái hôn đơn giản thế thôi, nhưng đối với Phi Tuân lại tựa như bay vút lên tận chín tầng trời, như thể uống liền mấy vò rượu ngon, chẳng còn biết hôm nay là ngày nào nữa.
Tô Liên Y nhìn Vân Phi Tuân trước mặt, không nhịn được bật cười. Đứa trẻ này, thật dễ dỗ, cũng dễ thỏa mãn.
Nàng đứng dậy: “Không trò chuyện nữa đâu, ta đi rửa mặt ngủ đây.”
Nhưng khi vừa quay người định rời đi, lại bị Vân Phi Tuân gọi giật lại: “Liên Y, nàng có thể… hứa với ta một chuyện không?” Giọng nói của chàng nhanh và đầy khẩn thiết.
“Ừ, ngươi nói đi.” Tô Liên Y hỏi.
“Ta… nàng có thể…” Gương mặt Vân Phi Tuân đỏ rực, không rõ là vì cái hôn lúc nãy, hay vì điều hắn sắp nói ra quá khó mở lời.
Tô Liên Y âm thầm nghi ngờ: Không lẽ… hắn định nói muốn động phòng ngay tối nay?
Vân Phi Tuân nghiến răng một cái, dứt khoát: “Nàng… có thể đừng tiếp xúc với Lý Ngọc Đường nữa không?”
Ngay khi Tô Liên Y còn đang nghĩ cách từ chối "yêu cầu tưởng tượng" kia, thì lại nghe thấy một câu hỏi thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn. Nàng lúng túng đáp: “Thật ra ta và Lý Ngọc Đường không có quan hệ gì cả.”
Thiên Kim Danh Y
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y
Story
Chương 115: Thuốc mê 1
10.0/10 từ 19 lượt.