Thiên Hương Bách Mị

Chương 128: Phong Ấn (2)

97@-
Nhật Viêm im lặng nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nói: “Tên của ta là tiểu nha đầu kia nói cho ngươi biết sao? Những lời ta nói vừa rồi, ngươi hẳn là nghe được đúng không? Loài người các ngươi, đặc biệt là nữ nhân, luôn ngu ngốc dựa dẫm vào người khác, cái gì cũng nói cho ngươi biết, không thể rời xa ngươi dù chỉ một khắc, đó có phải là mục đích của ngươi không?”

Lôi Tu Viễn hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, đột nhiên bình tĩnh nói: “Nghe nói yêu không phân giới tính và cũng chẳng có chuyện tình duyên, đương nhiên không thể hiểu hết cảm xúc của con người, điều này ta hiểu.”

Nhật Viêm lập tức tức giận, nghiêm mặt nhìn hắn: “Lại là thứ tình tình yêu yêu nhảm nhí này nữa! Lão tử chưa bao giờ tin vào điều này! Nhất là ngươi! Đây chẳng qua là bản năng độc chiếm của ngươi thôi! Một khúc xương cánh tay thôi đã khiến ngươi như vậy rồi, huống chi là một người sống sờ sờ trước mặt!”

“Ta biết nàng đến từ nơi nào.” Lôi Tu Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh nhạt của hắn. “Vậy thì sao? Liên quan gì đến ta? Trên thế giới này có quá nhiều nghi hoặc, từ đầu đến cuối, điều ta mong muốn, chỉ có một người mà thôi.”

Nhật Viêm không khỏi bật cười, vừa cười vừa nghiêm nghị nói: “Liều mạng mà cầu mong? Nàng bây giờ nhu nhược không có gốc rễ, ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không thể tự lo liệu được! Nàng vốn có thể vô địch thiên hạ kìa! Vậy mà lại bị ngươi và những thứ nhảm nhí ngu xuẩn kia làm nàng chỉ muốn trở thành người bình thường! Vì tình mà dây dưa, so với ngày xưa còn ngu ngốc hơn! Điều ngươi mong muốn chẳng qua là muốn độc chiếm nàng mà thôi! Ngươi biết tất cả về nàng còn chuyện của ngươi nàng biết được bao nhiêu? Ngươi chẳng qua là dùng tình cảm để mê hoặc nàng mà thôi, căn bản là đang hại nàng!”

Lôi Tu Viễn dời tầm mắt đi, dùng giọng lãnh đạm nói: “Trước đây nàng thường xuyên không vui, chắc hẳn là do Nhật Viêm lão tiên sinh thường xuyên thường dùng mấy lời nói đao to búa lớn này khiến nàng sợ hãi đúng chứ?”

Đao to búa lớn?! Chín cái đuôi của Nhật Viêm cùng nhau dựng lên vì tức giận: “Đúng là vì đi theo ngươi nên đầu óc của nàng mới càng ngày càng mơ hồ!”

Trên đời này hết thảy sự ngây thơ và cả tin đều là do quá được sủng ái, chỉ vì có người để nương tựa nên mới buông thả và yếu đuối, muốn tinh tế và ngoan cường trong suy nghĩ và hành động thì phải trải qua rèn luyện cực khổ. Một Thanh Thành đã nuông chiều nàng đến mức không học được gì, cuối cùng sau khi rời khỏi Thanh Thành, vì có chút vất vả nên đã trưởng thành hơn một chút, bây giờ lại có một Lôi Tu Viễn khiến nàng chỉ suốt ngày biết gọi “Tu Viễn.” Vậy thì nàng sau này có thể chịu được song to gió lớn gì nữa? Nếu một ngày nào đó người nàng yêu thương rời đi thì nàng làm sao có thể sống tiếp được đây!

“Lòng người vẫn luôn khó dò, hôm nay thân thiết là thế nhưng ngày mai có thể trở mặt chém giết nhau. Ta không tin ngươi được, ngược lại còn ghét ngươi hơn!”

Nhật Viêm nhìn thẳng vào hắn, giọng nói lạnh lùng.


Lôi Tu Viễn khoanh tay nhìn về phía xa vô định: “Thật sao? Nhưng ta thì rất thích ngài đấy.”

“Ta khinh!” Nhật Viêm ức giận mắng: “Những chiêu trò đó của ngươi đối với ta không có tác dụng! Ngươi...”

“Nhật Viêm lão tiên sinh, nếu ngài có thời gian ở nây nói chuyện với ta, không bằng quay về Thanh Khâu một chuyến. Ngài đã thân thiết với Thanh Thành tiên nhân như thế hẳn phải biết dưới giường ở tiểu viện Thanh Khâu có di vật của ông ấy. Hôm nay đã có Vô Nguyệt Đình tiên nhân nghi ngờ rồi thì những di vật kia cũng sẽ sớm bị phát hiện sớm thôi, ngài không cảm thấy thế sao?”

Nhật Viêm tức giận đến mức cảm thấy ngực mình nghẹn lại, một lời phản bác cũng không nói ra được. Nói chuyện với Lôi Tu Viễn lâu như thế lại thành vô ích còn bị hắn cư.ỡng bức kéo vào giúp đỡ, chuyện này đúng là bản thân hắn không thể nào không giúp, đúng là tức đến muốn phát nổ mà.

“Ngươi quả thật là tuổi trẻ thông minh, đầu óc nhanh nhẹn, tính cách mạnh mẽ, nhưng đừng nghĩ rằng mọi thứ trên thế giới đều có thể bị ngươi khống chế, huống chi là lòng người.” Nhật Viêm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. “Mặc dù đứa nhỏ ngốc kia hiện giờ vẫn đang ngu xuẩn dựa dẫm vào ngươi, nhưng một ngày nào đó khi nàng thông suốt rồi, ta sẽ chống mắt lên xem nàng còn nguyện ý để ngươi độc chiếm hay không!”

Lôi Tu Viễn vẫn không nhìn hắn, nhưng giọng nói lại trở nên rất ôn hòa: “Nhật Viêm tiên sinh, ta hết sức cảm kích ngài vì đã hết lòng chăm sóc Lê Phi trong những năm qua.”

Nhật Viêm hừ một tiếng, vẫy cái đuôi dài một cái rồi biến mất trong chớp mắt. Đột nhiên không thấy hắn nữa, Lê Phi vội vàng bước tới hỏi: “Nhật Viêm đâu rồi? Chàng chọc tức hắn rồi à?”

Lôi Tu Viễn bật cười: “Trong lòng nàng, ta tệ đến vậy sao?”

Không kém bao nhiêu đâu... Lê Phi cười trừ hai tiếng.


“Hắn có chuyện phải đi trước, sau một thời gian ngắn sẽ quay lại.” Lôi Tu Viễn lại lại một lần nữa kéo nàng lên đám mây trắng nhỏ của mình, ánh mắt có chút phiền muộn. “Đúng là một buổi giảng đạo thật dài, trong lòng ta đang rất buồn đây.”

Lê Phi mỉm cười, dịu dàng nói: “Nhật Viêm đúng là rất thích thuyết giáo. Tuy lời hắn nói có chút khó nghe nhưng ta biết đều là vì muốn tốt cho ta mà thôi. Ngọc không mài không thành đồ vật, hắn chẳng qua là hy vọng ta tự lập hơn chút, mạnh mẽ hơn chút mà thôi.”

Trước kia có sư phụ, nàng cái gì cũng phụ thuộc vào sư phụ. Sau đó sư phụ rời đi, nàng gặp Nhật Viêm, lại bắt đầu lệ thuộc vào Nhật Viêm. Sau khi Nhật Viêm rơi vào năm năm hơn ngủ say, nàng liền ỷ lại vào Lôi Tu Viễn. Hiện giờ nàng và Lôi Tu Viễn đã hiểu rõ tâm ý của nhau, Lê Phi quyết tâm từ nay trở thành một người bình thường, không bao giờ muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai khác nữa.

“Lúc nào cũng được chăm sóc là không tốt, sau này đến lượt ta quan tâm đến chàng.” Lê Phi trách móc cười với hắn. “Phong ấn trên lưng Nhật Viêm gần biến mất rồi, ta cũng chẳng còn gì để giúp hắn nữa, chỉ biết làm theo lời hắn nói mà thôi.”

Lôi Tu Viễn có chút nặng nề khi thấy nụ cười rạng rỡ hiếm có của nàng, đưa tay ấn đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Đôi khi có thể không cần nghe lời, nếu nghe lời hắn quá nhiều sẽ khiến ta gặp rắc rối đấy.”

Lê Phi nháy mắt với hắn: “Cho chàng xem một thứ.”

Cổ tay nàng vừa nhấc lên, một tầng Thổ Chủ Hộ Thân màu cam bao quanh thân nàng rất đẹp, không có chút tì vết nào. Sau đó nàng lại nhấc cổ tay lên, tầng Thổ Chủ Hộ Thân thứ hai hiện lên. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, nàng thi triển năm tầng Thổ Chủ Hộ Thân, ánh sáng màu cam đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Những trưởng lão đứng gần đó bắt đầu khen ngợi nàng: “Đứa trẻ này thật kiên trì! Thật sự đã tu tập thành công Thổ Chủ Hộ Thân trong những ngày qua!”

Lê Phi cười tủm tỉm nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lôi Tu Viễn, có chút đắc ý: “Đây chính là tâm tu hành mà sư phụ nói đúng không? Ta cuối cùng cũng biết mình muốn gì, quả nhiên người tu hành phải có tâm tu hành mới có thể tiến bộ được.”

Lôi Tu Viễn thấp giọng nói: “Nàng muốn cái gì?”

“Ta bây giờ chỉ muốn làm người bình thường, tu hành thật tốt, và báo đáp ân tình.” Lê Phi dừng một chút, khuôn mặt nàng lại đỏ bừng, nhưng vẫn đánh bạo nói ra: “Còn nữa, ta muốn ở bên chàng mãi mãi.”

Lôi Tu Viễn lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên vươn tay bế nàng lên, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nàng. Lê Phi giật mình, da mặt nàng không dày đến mức giữa thanh thiên bạch nhật có nhiều trưởng lão trước mặt như thế mà âu yếm với hắn, nàng nhẹ nhàng nhéo hắn một cái: “Thả ta xuống nhanh!”

Lời còn chưa dứt, môi nàng đã nóng lên, là được hắn khẽ hôn một cái. Cả người Lê Phi cứng đờ, nàng nào dám nhìn hai bên, bỗng nghe hắn hạ giọng nói nhỏ: “Vậy ta cũng có một bí mật muốn nói cho nàng biết, sau khi chuyến săn yêu luyện pháp bảo này kết thúc.”

Bí mật? Lê Phi cúi đầu nhìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, sương mù từng tràn ngập trong mắt hắn dường như đã biến mất, vừa thẳng thắn, vừa táo bạo. Nàng nhìn một hồi lâu, thấy đáy mắt hắn chậm rãi hiện lên ý cười khoan khoái, nàng cũng không nhịn được mà cười theo.

“Được thôi.” Nàng cụng nhẹ một cái vào trán hắn. “Bí mật ghê gớm gì cũng không thể dọa được ta đâu, chàng cứ yên tâm mà kể.”

“Khụ khụ.” Nghiễm Vi chân nhân đột nhiên ho khan hai tiếng, Lê Phi nhảy xuống từ vòng tay của Lôi Tu Viễn, cố gắng bình tĩnh lại để không tỏ ra quá xấu hổ. Xung Di chân nhân bèn cười nói: “Đã đến Bạch Biên Chi Nhai rồi, hai con một mình ở ngoài rất nguy hiểm, nên hãy vào cùng chúng ta đi.”

Hóa ra đã tới Bạch Biên Chi Nhai rồi, Lê Phi nhìn xung quanh chỉ thấy một vùng đồng cỏ xanh mướt vô tận, trên thảo nguyên có đầy đủ các loại hoa, rất rực rỡ. Ở giữa thảo nguyên ấy có hai ngọn núi cao sừng sững, có một hàng nối liền hai đỉnh núi lại với nhau, chỗ rộng nhất chỉ có năm sáu tấc, trên đỉnh không có cỏ mọc, toàn bộ hai ngọn núi đều đen như mực, chỉ có hàng đá kia là trắng như tuyết, chẳng trách được gọi là Bạch Biên Chi Nhai*.

*bạch: Màu trắng; biên: viền, cạnh; chi: thuộc về; nhai: vách núi.

“Nơi này là nơi luyện tập cho các đệ tử sắp đột phá Bình Cảnh thứ sáu.” Xung Di chân nhân nói: “Nó rất khác với nơi các con đi trước đó. Sau khi tiến vào, hai người các con đợi ở lối vào, chớ có đi loạn.”

Hai người Lê Phi lập tức cung kính đáp một tiếng vâng. Mọi người mở kết giới ở bia đá lối vào ra, Lê Phi cảm nhận được một lực nhẹ nhàng nhưng khó cưỡng lại ngay lập tức kéo mình vào trong kết giới, hoa mắt một cái, lại thấy mình đứng ở vách núi cao chót vót, mà trước phía trước vách đá là biển mây cuồn cuộn, có vô số đại điện tráng lệ và những hòn đảo khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, chúng lộng lẫy hơn vô số lần so với hòn đảo nổi trong Thư Viện. Cảnh tượng này quá tráng lệ và đẹp đẽ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong đời.

Xung Di chân nhân lại nói: “Nơi này trước kia là từng là một tiên gia môn phái năm trăm năm trước khi Hải Vẫn, môn phái này bị diệt môn, từ đó thành nơi trú ngụ của bầy yêu và thú dữ.”


Tiên gia môn phái bị diệt môn! Tình huống này phải thê thảm như thế nào! Thế lực của môn phái này nhìn qua cũng không kém Vô Nguyệt Đình là bao, tại sao lại bị diệt môn?

Thúy Huyền tiên nhân liếc nhìn Xung Di chân nhân: “Sao lại có thể chuyện gì cũng nói với tiểu bối đệ tử thế hả?

Xung Di chân nhân lại cười nói: “Vãn bối chẳng qua là cảm thấy không cần phải che giấu nhiều như thế, những gì cần biết ngày nào đó tất nhiên sẽ tự phát hiện ra.”

“Vậy thì hãy chờ đến lúc đó hãy nói sau, ngươi mạo muội rồi.” Thúy Huyền tiên nhân chắp hai tay lại, khi lão mở ra lần nữa thì khe nứt của Tiểu Thiên Thế Giới đã mở ra giữa hai lòng bàn tay. “Thủ Trung, theo ta vào xem mọi chuyện có ổn không. “

Lê Phi không khỏi quay đầu nhìn Lôi Tu Viễn một cái. Thanh Thành tiên nhân đã qua đời, mặc dù không phải là không phải bọn họ làm ra chuyện này, nhưng hai người là người duy nhất đi vào Tiểu Thiên Thế Giới. Quyển sách màu đen kia vẫn còn trong người nàng, nếu là vị lão nhân gia Thúy Huyền tiên nhân vừa kỹ lưỡng vừa đa nghi này nhất quyết tìm hiểu tận cùng, chị sợ tất cả mọi chuyện lại bại lộ.

Lôi Tu Viễn nắm nàng tay, nhẹ nhàng bóp hai cái. Một khắc sau Thúy Huyền tiên nhân nhanh chóng đi ra khỏi Tiểu Thiên Thế Giới, đôi mắt mơ màng buồn ngủ của lão mở to, ánh mắc sắc bén nhìn quanh, sau đó không nói một lời mà nhìn chằm chằm Lê Phi và Lôi Tu Viễn, hai người lập tức cúi đầu làm ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bối rối.

“Xung Di, theo ta đi vào.” Thúy Huyền tiên nhân uy nghiêm mà ra lệnh.

Xung Di chân nhân cũng không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, vội vàng đi theo Thúy Huyền tiên nhân vào Tiểu Thiên Thế Giới. Y cũng là lần đầu tiên biết thế nào là Tiểu Thiên Thế Giới, khi nhìn thấy hai đỉnh núi tương phản nhau, lập tức nhận ra đây là Kính Diện Chi Pháp, ngọn núi được phản chiếu kia mới thực sự Tiểu Thiên Thế Giới.

Sau khi vào Dị Dân Mộ, lại thấy Thủ Trung tiên nhân đứng trước một thi thể đang ngồi ở sâu trong đại điện, cẩn thận thi triển tiên pháp tìm kiếm như muốn tìm thứ gì đó trên thi thể kia. Sự nghi ngờ trong lòng Xung Di chân nhân càng lớn hơn nhưng cũng không tiện hỏi.

“Dùng Linh Minh Lung của ngươi nhìn xem trong đại điện có khí tức gì khả nghi hay không.” Thúy Huyền tiên nhân lại thêm một câu: “Đừng bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, cho dù là nhỏ nhất.”
Thiên Hương Bách Mị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị Truyện Thiên Hương Bách Mị Story Chương 128: Phong Ấn (2)
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...