Thiên Hương Bách Mị

Chương 127: Phong Ấn (1)

121@-
Trước hàng loạt sự việc liên quan đến lần lưu trú trước đây tại khách điếm trong thị trấn, ngay cả hai vị lão bối tiên nhân Thủ Trung và Thúy Huyền cũng phải lộ mặt trước các tiên gia, việc này đã vượt qua tưởng tượng của mọi người nên ai nấy đều vội vã tiếp tục lên đường. Đi mấy ngày liên tiếp, ban đêm chỉ tìm một khu rừng hoặc ngọn núi nào đó để dừng chân nghỉ ngơi chứ không tìm chỗ nghỉ trọ nữa.

May mắn thay, hung thú như Thao Thiết không phải là phổ biến. Mặc dù những con yêu vật và hung thú càng lợi hại hơn khi càng đi về vùng Trung Thổ, nhưng mười mấy vị trưởng lão cũng không phải chỉ đi theo cho có, hai vị trưởng lão Nghiễm Vi và Xung Di bảo vệ các đệ tử của mình rất kỹ lưỡng như lời đã hứa từ trước.

Đã đến gần Bạch Biên Chi Nhai, mấy ngày đi đường này lũ yêu vật luôn vội vàng né tránh, thỉnh thoảng có những hung thú dám đến khiêu khích nhưng trong nháy mắt sẽ bị xử lý hết. Đông Dương chân nhân không khỏi bật cười nói: ” Không nghĩ đến có con bé này ở đây ngay cả những con yêu vật ngay vùng trung tâm Trung Thổ cũng phải né tránh, nên đường đi của chúng ta cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Xung Di, ngươi không bằng dạy nàng luyện tập bản lĩnh này, sau này thành tiên rồi, sẽ trở thành một tiên pháp lợi hại.”

Xung Di chân nhân cũng cười nói: ” Làm sao có thể rèn luyện được năng lực bẩm sinh này? Ta hoàn toàn chẳng có cách nào cả, ngươi luôn thích nghĩ ra những ý tượng lạ lùng này.”

“Ồ? Trừ tà khử uế?” Thúy Huyền tiên nhân bay bên cạnh vẫn luôn không nói gì, đột nhiên nâng đôi mắt mơ màng buồn ngủ lên, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lê Phi một hồi lâu. “Trên người nàng có pháp bảo gì mà lại có uy lực mạnh như thế?”

Xung Di chân nhân nói: “Đây là Lưu Ly Bảo Kính vãn bối ngày xưa vừa thành tiên luyện thành, cảm thấy tiểu đồ dùng rất thích hợp nên đã tặng cho nàng.”

Đôi mắt của Thúy Huyền tiên nhân luôn dán chặt vào trên người Lê Phi, trong mắt của lão có hàm ý khó tả, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng chỉ có thể cúi đầu xuống, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

“Trong phương pháp tu hành của Hải phái, có một loại Ngự Yêu Thuật không liên quan gì đến ngũ hành linh khí, nên cũng coi là một loại Huyền thuật*.” Thúy Huyền tiên nhân chậm rãi dời tầm mắt đi rồi lại nói: “Ngự yêu Huyền thuật là để khiến quái vật sợ hãi, sau đó có thể chế ngự thành công, dường như là một phương pháp đến từ Hải Ngoại. Nữ đệ tử này trời sinh đã có thể chất đặc biệt, đến Vô Nguyệt Đình ta có chút lãng phí tài năng, đi Hải phái hẳng là thích hợp hơn.”

*Huyền thuật: phép thuật thần bí

… Không hổ là lão bối tiên nhân, Lê Phi kính sợ cúi đầu xuống thấp hơn.

Thúy Huyền tiên nhân bỗng nói: “Ngươi là người nơi đó sao? Cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh chứ?”

Lê Phi trầm giọng đáp: “Đệ tử không biết thân thế quê hương của mình. Từ nhỏ đã được sư phụ nuôi dưỡng, sống cùng sư phụ trong vùng núi non cằn cỗi, kiếm sống bằng Phương thuật Đuổi yêu.”


Thúy Huyền tiên nhân cười một tiếng: “Phương thuật? Ta đoán sư phụ của ngươi cũng không phải vị cao nhân xuất thế gì, nhưng ngươi tại sao lại đến Vô Nguyệt Đình tu hành?”

Đây là đang gặng hỏi thân thế lai lịch của nàng sao? Lê Phi trong lòng âm thầm cảnh giác, lại nói: ” Sư phụ đột nhiên có một ngày để lại thư rồi bỏ nhà đi. Trùng hợp thay, nhờ nhân duyên con gặp được Đông Dương trưởng lão, được đưa đến Thư Viện sơ tuyển, từ đó bước vào con đường tu hành.”

Thúy Huyền tiên nhân lại nhìn Đông Dương chân nhân, thấy ông gật đầu nói đúng, liền hòa nhã nói: “Vậy con đã tìm được sư phụ mình chưa?”

Lê Phi buồn bã lắc đầu: “Dạ vẫn chưa.”

Đông Dương chân nhân nhớ đến lúc đầu nàng vốn dĩ nói là tới Vô Nguyệt Đình tìm đại sư huynh gì đó, lập tức cười nói: “Sư phụ không tìm được, vậy sư huynh của con cũng không tìm được sao? Đến Vô Nguyệt Đình cũng đã sáu năm rồi.”

Ánh mắt Thúy Huyền tiên nhân chuyển động một cái: “Sáu năm?”

Đông Dương chân nhân cười lớn: “Đúng vậy, đứa nhỏ này rất thú vị. Lần đầu tiên gặp nàng đen như cục than, nhưng bây giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân yêu kiều rồi. Nếu không nói ta biết, ta nào dám tin đó là nàng chứ. Lúc đó nàng chắc mới lên mười, nửa đêm xuất hiện giữa Thanh Khâu khiến chúng ta giật cả mình.”

“Ồ? Thanh Khâu? Ngươi lúc trước ở Thanh Khâu sao?” Thúy Huyền tiên nhân cũng mỉm cười. “Nơi đấy yêu ma hoành hành, lá gan của thầy trò ngươi cũng thật là lớn.”

Lê Phi cũng chỉ có thể cười khiêm tốn nói vài câu, thầm trách Đông Dương chân nhân nói quá nhiều, không thể tiết lộ quá nhiều về thân thế của mình cũng như tung tích của sư phụ, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đệ tử ở Vô Nguyệt Đình học hỏi được không ít điều. Mấy năm nay dốc lòng tu hành theo sư phụ, những chuyện còn bé cũng không nhớ rõ lắm.”

Thúy Huyền tiên nhân ừ một tiếng, không nói nữa, Lê Phi khom người khiến đám mây nhỏ lùi lại mấy thước rồi dừng bên cạnh Lôi Tu Viễn, lặng lẽ thở phào một cái nhưng vẫn còn lo lắng trong lòng. Thúy Huyền tiên nhân đột nhiên hỏi nàng nhiều như thế là có ý gì? Tuy rằng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra, vị tiên nhân này rất kiêu ngạo, đối xử với mấy đệ tử trẻ tuổi cũng chẳng phải tận tâm gì, chỉ là vì Lôi Tu Viễn quả thật quá xuất chúng nên mới khen được mấy câu còn lại cũng chẳng có biểu hiện gì khác. Lần gặng hỏi nàng vừa nãy quả thật là quá khó hiểu.

Nàng đang trầm tư thì Lôi Tu Viễn đột nhiên nói: “Trên mặt nàng dính tro đen kìa.”

Tro đen?! Lê Phi vội vàng xoa xoa mặt mình: “Ở đâu?”


Lôi Tu Viễn kéo nàng ên đám mây trắng của mình, cúi đầu ôm lấy mặt nàng, búng nhẹ vào trán nàng, cười khẽ: “Bây giờ không còn nữa.”

Hắn chỉ thích trêu nàng như thế thôi! Lê Phi trừng hắn một cái, nhưng không nhịn được lại muốn cười. Lôi Tu Viễn vẫn luôn không thể nhìn nàng có chút tâm sự nào, chỉ cần nghĩ đến hắn là được rồi. Nàng nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu lên rồi cùng hắn cười cười nói nói.

Thúy Huyền tiên nhân nhìn thấy cử chỉ của hai người rất thân mật, không khỏi quay đầu lại hỏi Nghiễm Vi chân nhân: “Hai người này đã là đạo lữ rồi sao?”

Nghiễm Vi chân nhân mỉm cười nói: “Tuy rằng vẫn chưa phải, nhưng hẳn là sẽ sớm thôi. Nói đến cũng rất thú vị, Tu Viễn đứa nhỏ này ngày trước là vì cô nương này mới đến Vô Nguyệt Đình.”

Thúy Huyền tiên nhân suy nghĩ một chút: “Ồ, nàng không phải là đến Vô Nguyệt Đình tìm sư huynh sao?”

“Chuyện này vãn bối cũng không rõ lắm.”

Thúy Huyền tiên nhân khẽ mỉm cười: “Đám tiên nhân tiểu bối các ngươi cũng thật là, hỏi cái gì cũng không biết. Lần trước có Tần Dương Linh, hôm nay chuyện của cô nương này cũng nói không rõ lắm. Vô Nguyệt Đình tư khi nào lại tùy tiện thu nhận đệ tử như vậy?”

Nghiễm Vi chân nhân ngạc nhiên một chút, không biết trả lời như thế nào, các vị lão bối trưởng lão như Thúy Huyền tiên nhân đã sớm không hỏi chuyện của đệ tử trong môn phái, hiếm khi lão lại chú ý chuyện của Khương Lê Phi như vậy, thật hiếm thấy.

“Thanh Khâu… Sáu năm… Thể chất đặc biệt…” Thúy Huyền tiên nhân khép hai mắt lại, tựa như đang lẩm bẩm một mình, thật lâu sau mới nói: “Lần này sau khi trở về, có thời gian thì đến Thanh Khâu một lần đi.”

Nghiễm Vi chân nhân càng kinh ngạc hơn: “Dám hỏi đứa nhỏ Khương Lê Phi có chỗ nào không ổn sao?”

Thúy Huyền tiên nhân ha ha cười: “Mấy lão già chúng ta sống nhiều năm rồi, song gió gì cũng đã từng trải qua, cho nên hành động của chúng ta khó tránh khỏi thận trọng hơn, chỉ coi như lão già này có chút hoài nghi thôi. Chuyện này đừng nói cho ai biết, đi về trở lại gặp riêng ta.”

Nghiễm Vi chân nhân trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành phải yên lặng gật đầu.


Lê Phi đang nói chuyện với Lôi Tu Viễn về chuyện luyện chế pháp bảo, chợt khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng trắng to lớn bên cạnh, nàng vội quay đầu lại thì thấy Nhật Viêm đã trở lại, trong đôi mắt xanh mắt xanh nhạt của hắn có vài vệt máu đỏ ngầu, cũng may không còn phát điên như mấy ngày trước nữa.

Lê Phi nhẹ giọng nói: “Nhật Viêm, ngươi không sao chứ? Vị Thanh Thành tiên nhân kia đã qua đời rồi.”

Hắn trôi lơ lửng bên cạnh nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực, đột nhiên nói: “Hiện tại người đã không còn, mọi thứ đều vô nghĩa thôi. May mắn thay, hắn cuối cùng cũng được giải thoát, ta cũng chẳng còn tiếc nuối gì nữa.”

Lê Phi dịu dàng nói: “Ông ấy có đưa cho ta một cuốn sách màu đen, khi nào có cơ hội sẽ cho ngươi xem. Ta sẽ bảo quản thật tốt, ngươi đừng quá thương tâm, ông ấy ra đi rất thanh thản.”

Nhật Viêm cười thở dài: “Thật sao? Hắn rốt cuộc vẫn đưa đồ của mình cho ngươi.”

Lê Phi cảm thấy trong lời nói của hắn có gì đó, không khỏi trầm ngâm, chợt nghe hắn nói: “Tâm ma của ta đã được giải trừ, phong ấn Họa Sùng Chi Niên của ta cũng bắt đầu nới lỏng. Ta khuyên không được Thanh Thành, đời này ta có hối hận, nhưng lại không thể mãi hối hận. Đồ vật ngươi nhớ cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy, hãy nhớ lấy!”

Lê Phi sửng sốt, không khỏi nhìn về phía phong ấn sau lưng hắn, quả nhiên thấy màu sắc của phong ấn đó mờ đi rất nhiều, nàng vừa mừng vừa sợ, vội vàng hạ giọng nói: “Phong ấn của ngươi sắp biến mất rồi! Thật là tốt quá!”

Cái hắn gọi là tâm ma, ý chỉ Thanh Thành tiên nhân sao?

“Nhật Viêm, ngươi và Thanh Thành tiên nhân rốt cuộc…” Nàng còn chưa hỏi xong, Nhật Viêm đã ngắt lời nàng: “Nếu đã muốn làm người bình thường thì đừng hỏi gì nữa và cũng đừng quan tâm đến bất cứ điều gì. Khi nào ngươi biết rõ thứ mình muốn, nếu muốn trở về Hải Ngoại, ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết. Chẳng qua nếu ngươi biết được tất cả mọi thứ, ngươi chắc chắn không thể ở lại Trung Thổ được nữa. Đã muốn làm người bình thường thì không nên hỏi lung tung cái này cái kia, hãy coi mình như một người bình thường thực sự. Việc ngươi có lòng lương thiện, trọng tình trọng nghĩa đương nhiên là rất tốt, nhưng mọi chuyện không thể nào hoàn hảo hết được, hai thứ ngươi chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Lê Phi không khỏi ủ rũ, nàng quay đầu nhìn về phía Lôi Tu Viễn, người thiếu niên thông minh này dường như đã sớm đoán được là cữu vĩ hồ đến nên nghiêng đầu qua ngắm phong cảnh, nhường chỗ cho bọn họ.

Trong lòng nàng thấy ấm áp, người nàng yêu đang ở nơi này.

Lại nhìn về Xung Di chân nhân cách đó không xa, ân sư thứ hai trong cuộc đời nàng. Khi mọi người phớt lờ nàng, chính y đã thu nhận nàng vào môn phái, dạy dỗ nàng cẩn thận và chăm sóc nàng hết lòng, ân tình này cả đời nàng cũng không quên được.


Còn có Chiêu Mẫn sư tỷ, người nàng đã từ lâu coi như tỷ tỷ ruột. Trong thời gian trưởng thành từ một đứa trẻ, chính tỷ ấy đã dạy mình vô số đạo lý, biến tiểu tử lang thanh trước đây thành một cô gái thực thụ, lòng tốt này nàng cũng không thể nào quên.

Còn có các bằng hữu của nàng nữa: Ca Lâm, Tô Uyển, Xướng Nguyệt, Diệp Diệp, thậm chí còn Kỷ Đồng Chu. Bọn họ bầu bạn với nàng suốt tuổi thơ ngu ngơ, cùng cười đùa, cùng nhau cố gắng, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn, tình bạn lâu dài và ấm áp này là điều mà nàng sẽ không bao giờ quên.

Cuối cùng, còn có sư phụ đã mất tích đã lâu, nếu không có công nuôi nấng của sư phụ thì sẽ không có Tiểu Bổng Chùy ngày đó, lại càng không có Khương Lê Phi hôm nay. Nàng có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ có sư phụ, làm sao nàng có thể quên được.

Có quá nhiều người đã mang đến sự ấm áp cho nàng, Tả Khâu tiên sinh, Hồ Gia Bình, thậm chí Đông Dương chân nhân, Thanh Nhạc chân nhân…. Hành trình của nàng tưởng chừng như đầy song gió nhưng thật ra luôn thuận buồm xuôi gió, luôn có người chăm sóc nàng. Vì thế, cho dù có chết đi, nàng cũng sẽ không bao giờ quên được tất cả những điều này.

“Ta vẫn muốn làm người bình thường.” Lê Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhật Viêm. “Làm người bình thường vẫn là tốt nhất.”

Nhật Viêm khẽ gật đầu, lần này hắn không mắng nàng ngu xuẩn hay hồ đồ nữa, mà thay vào đó lại nhè nhẹ thở dài: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ lựa chọn như vậy… Ngươi cũng đã trải qua nhiều rồi, đường là do mình tự chọn, ta sẽ không can thiệp nữa, ngày sau chớ có hối hận.”

Lê Phi cười nói: “Nếu không thể có được tất cả vậy thì cho dù ta có chọn cái nào cũng sẽ có tiếc nuối, không phải sao?”

Nhật Viêm mỉm cười: “Đúng vậy. Được rồi, ngươi lùi lại một chút, ta có mấy lời muốn nói với tiểu quỷ này.”

Lê Phi ngạc nhiên: “Hắn làm sao có thể nghe được ngươi nói chuyện?”

“Câu hỏi ngu ngốc! Lùi lại!”

Lê Phi nhún vai nhẹ nhõm, nàng đã quyết định làm một người bình thường, quyết tâm một chút thì nhưng điều khiến nàng phiền muộn cũng sẽ biến mất thôi. Nàng sẽ không lưỡng lự nữa, cũng không tò mò và đau khổ về những bí mật về thân thế của mình nữa. Nàng dứt khoát lùi lại mấy bước, tìm Xung Di chân nhân nói chuyện.

Nhật Viêm trôi lơ lửng ở giữa không trung, cảnh giác nhìn bóng lưng Lôi Tu Viễn, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Tiểu tử, quay người lại!”

Lôi Tu Viễn chậm rãi xoay người, lặng lẽ nhìn con cửu vĩ hồ trắng như tuyết này, trầm giọng nói: ” Nhật Viêm lão tiên sinh.”
Thiên Hương Bách Mị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị Truyện Thiên Hương Bách Mị Story Chương 127: Phong Ấn (1)
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...