Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 697: Kiểm Tra (Thượng)


Khi chiếc mũ trùm đầu màu đen được cởi ra, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu vào khuôn mặt của Phong Bất Giác, khiến hắn khó có thể mở mắt.


Nhưng mấy giây sau, hắn liền quen cường độ sáng này, sau đó liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.


Lúc này, hắn đang ngồi trên chiếc ghế trong một căn phòng hình khối có cạnh dài bốn mét. Sáu mặt của căn phòng được làm bằng bê tông, cả sáu mặt đều được sơn những họa tiết tương tự như graffiti trên đường phố.


Trong phòng không có cửa sổ, lối ra duy nhất là một tấm cửa kim loại trông rất dày và nặng.


Giữa phòng có hai chiếc ghế bành và một chiếc bàn gỗ bình thường, trên bàn có một chiếc đèn bẩn thỉu. Vì không thấy dây điện, Giác Ca suy đoán rằng chiếc đèn bàn này có pin tích hợp (ở thời đại Phong Bất Giác, công nghệ pin siêu nhỏ đã rất phổ thông nên và nhiều thiết bị gia dụng đã áp dụng thiết kế pin tích hợp, thông thường, một bộ pin có thể dùng trên mấy tháng, thậm chí một năm, hơn nữa nhiều nhà sản xuất cũng cung cấp dịch vụ thay thế tận nơi).


Ngoài ra, còn có một camera giám sát rõ ràng được lắp đặt ở góc giữa trần nhà và hai bức tường phía sau Phong Bất Giác... Phích cắm của camera này được kết nối với ổ cắm duy nhất trong phòng và chiều cao của ổ cắm cũng sát trần nhà. Thông thường, trừ khi có khả năng nhảy cao như Diêu Minh (Hckt: một cầu thủ bóng rổ), thì không thể chạm vào công tắc hay rút phích cắm ngay cả khi đứng trên bàn.


Đương nhiên, ngoại trừ những thứ này ra, điều đáng chú ý nhất trong căn phòng này... không thể nghi ngờ chính là người đã cởi mũ trùm đầu cho Giác Ca.


Đó là một người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest đen thường ngày, áo sơ mi trắng và cà vạt đen.



Ngoại hình của hắn c*̃ng khá đẹp trai, hơn nữa còn mang lại cho con người cảm giác trưởng thành và trầm tính. Trong mắt có chút lười biếng và u ám, đây cũng là một khí chất rất quyến rũ.


"Ta tên Cổ Trần." Cổ Trần không phí lời, đi thẳng vào chủ đề, "Bây giờ, ta sẽ hỏi ngươi một vài câu hỏi, xin hãy nghiêm túc trả lời." Khi nói chuyện, hắn ngồi xuống đối diện bàn và thản nhiên đặt chiếc mũ trùm đầu màu đen trong tay lên bàn.


"Ừm... Xin hỏi... ta có thể từ chối không?" Phong Bất Giác cười hỏi, đồng thời giữ bình tĩnh thử gỡ còng tay (hai tay của hắn vẫn bị còng).


"Dùng nụ cười để che dấu nội tâm, còn lễ phép hỏi một câu vô nghĩa... để đáp lại yêu cầu của ta." Cổ Trần bình tĩnh nhìn Giác Ca, nói, "Rất tốt, khá giống ta hồi trẻ." Hắn vừa nói vừa lấy ra một bình giữ nhiệt từ trong lòng, vặn nắp (bản thân nắp được thiết kế có thể dùng làm chén) và tự rót cho mình một ly cà phê.


"Ta nói... ông anh này, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi?" Phong Bất Giác nói.


"76." Cổ Trần mặt không thay đổi trả lời.


"Ồ ~" Vẻ mặt Phong Bất Giác rất đặc sắc, "Chăm sóc bản thân thật tốt..."


"Đây được gọi là 'Siêu Linh Thể'." Cổ Trần trả lời. "Không liên quan gì đến chăm sóc bản thân cả."


"Nghe có vẻ rất lợi hại..." Phong Bất Giác cảm thấy đối phương đang nói chuyện vô nghĩa với mình một cách nghiêm túc nên cũng hợp tác với hắn.



"Chuyện này ta đang muốn hỏi ngươi đây..." Phong Bất Giác, "Sao các ngươi biết..."


"Hình như ta không nhớ... cho phép ngươi đặt câu hỏi." Cổ Trần trực tiếp ngắt lời hắn, "Ngươi trả lời, không có tư cách đặt câu hỏi. Ta nói chuyện phiếm vài câu cùng ngươi là xuất phát từ sự thân thiện và hứng thú, ngươi tốt nhất đừng được voi đòi tiên."


"Ừm... Được được." Ánh mắt Phong Bất Giác hơi đổi, "Ngươi hỏi, ta sẽ cố gắng trả lời."


Cổ Trần hơi ngừng lại nửa giây, mở miệng nói: "Chúng ta đang ở đâu?"


"Hả?" Phong Bất Giác lập tức sửng sốt.


"Ngươi không nghe rõ sao? Vậy ta hỏi lại." Cổ Trần nhấn mạnh và lặp lại, "Chúng ta, đang ở đâu?"


"Ở..." Phong Bất Giác nhìn quanh, "Trong một phòng thẩm vấn?"


"Ta không hỏi hoàn cảnh, mà hỏi vị trí." Cổ Trần nói tiếp.


"Sao ta biết được?" Phong Bất Giác trợn to hai mắt, "Ta đã bị Bao Thanh cùm lại và đội mũ trùm đầu màu đen từ khi ở nhà, vừa ra nhà liền bị các ngươi nhét vào trong xe... Suốt quãng đường các ngươi dẫn ta đi, giờ ngươi lại hỏi ta?"



"Này!" Khi Phong Bất Giác nghe thấy ba chữ "tóc trên đầu" thì vẻ mặt đột ngột thay đổi, lúc này lớn tiếng hét lên, "Ngươi có biết nhân quyền là gì không? Có nhân tính hay không!"


"Người khác nói với ta mấy chữ này thì thôi, ngươi lại dám bàn nhân quyền và nhân tính với ta?" Cổ Trần hờ hững trả lời, "Không nói những việc lách pháp luật và ranh giới đạo đức mà ngươi làm thời kì vị thành niên... Chỉ bằng việc ngươi âm thầm điều tra 'Cửu Khoa' là ta đã có quyền cho ngươi bốc hơi khỏi thế gian với bất kỳ hình thức nào."


"Ơ! Dám doạ ta?" Phong Bất Giác lại không yếu thế, hắn lớn tiếng trả lời, "Ta muốn gặp thủ trưởng của ngươi!"


"Ta, chính là khoa trưởng Cửu Khoa." Cổ Trần thả chén cà phê xuống, nhìn thẳng hai mắt Giác Ca, "Ta chỉ có vài tên thủ trưởng, đều ở thành phố B... Ở đây, ta là lớn nhất." Hắn đột nhiên vỗ bàn một cái, "Hiện tại, mau trả lời ta, chúng ta đang ở đâu! Bằng không ta lập tức gọi mấy tên đô con vào, búng chim ngươi đến chết!"


"Tầng hầm, Đại lộ Nhân dân số 200." Một giây sau, Phong Bất Giác liền nói ra tám chữ này nhanh như chớp.


"Good!" Cổ Trần nói một từ tiếng Anh, lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, "Mời giải thích quá trình suy luận."


"Chính là..." Phong Bất Giác bất đắc dĩ trả lời, "Điều đầu tiên có thể loại trừ... là địa chỉ mà lần trước ta đã điều tra ra. Ta biết rằng sau khi tìm thấy nó không lâu, các ngươi đã lập tức dời đi, đồng thời cũng biến chỗ đó thành một cái cứ điểm bẫy. Thứ hai, có thể loại trừ địa phương cách nhà ta 40km trở lên, bởi vì không thể đi xa như vậy trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi... Sau đó, trong phạm vi còn lại, dựa vào cảm nhận về cơ thể, phương hướng, tần số nhịp thở để tính toán chính xác thời gian, cảm giác cơ thể để tính toán tốc độ... rồi tính toán đèn giao thông, lên dốc, xuống dốc và các yếu tố khác, liền có thể nhận được dữ liệu khoảng cách với sai số không quá 50m. Dựa trên sự hiểu biết của ta về bản đồ của Thành phố S, ta đưa ra kết luận như vậy..." Hắn nói một hơi tới đây mới dừng một chút, "Đương nhiên, ta c*̃ng đã cân nhắc khả năng... các ngươi dùng phương pháp nào đó để khiến cho cảm giác về thời gian và không gian của ta thay đổi rất nhiều, nếu vậy, ta thật sự không biết mình đang ở đâu."


"Hừm, không sai, khả năng điều tra rất mạnh, đã suy nghĩ thấu đáo." Cổ Trần vẫn là bộ dáng lười biếng, lại nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp, "Quan trọng nhất là... ngươi biết giả ngu, có triển vọng."


"Haha... Cám ơn đã khen." Phong Bất Giác cười gượng hai tiếng, cảm thấy không vui chút nào.



"Không nhiều." Phong Bất Giác trả lời.


Cổ Trần không có đáp lại hắn, nhưng sự im lặng... càng khiến người ta căng thẳng hơn.


"Không nhiều thật mà..." Phong Bất Giác lập tức nói thêm, "Các tài liệu liên quan quá phức tạp, mỗi cái đều có một phiên bản riêng, không biết cái nào đúng."


"Vậy hôm nay ngươi giết Zechariah thế nào?" Cổ Trần hỏi, "Theo báo cáo của đội Bao Thanh, trên đường đến nhà ngươi bọn họ vẫn có thể phát hiện ra sự hiện diện của đối phương, nhưng khi bọn hắn tới dưới nhà ngươi thì lại cảm nhận rõ ràng cái chết của người kia."


"Thật ra ta đã giấu một vòng tròn ma thuật trên tường (chính là nơi Asas để dấu chân lại. Trước khi sửa chữa, Giác Ca đã vẽ một vòng tròn ma thuật ức chế linh hoạt hơn bên trong để phòng trường hợp khẩn cấp)... và trong quá trình trò chuyện, dẫn Zechariah vào phạm vi của vòng tròn ma thuật." Phong Bất Giác trả lời, "Tuy nhiên, ta cũng không có giết hắn, là một người tên là Simon đã giết hắn." (Phong Bất Giác đã gặp Simon một lần trong "Vấn Đáp Tử Vong" và biết tên hắn, nhưng vẫn không biết hắn là ai)


"Ồ... Thì ra là như vậy." Cổ Trần đăm chiêu nói một câu.


Hai giây sau, hắn đứng dậy khỏi ghế, cất bình giữ nhiệt đi, quay mặt về phía cửa: "Tạm thời hỏi vậy thôi. Tiếp theo... Ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ."


"Cái gì?" Phong Bất Giác hỏi với vẻ mặt bối rối.


"Trong căn phòng này, có một con ác quỷ." Cổ Trần khiến Phong Bất Giác hít một ngụm khí lạnh, "Hiện tại ngươi không thể nhìn thấy hắn, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, hắn sẽ sớm ra tay sau khi ta rời đi." Nói xong, hắn mở cánh cửa kim loại và bước ra ngoài, "Ta cho ngươi mười phút, nếu ngươi có thể sống sót bước ra... chúng ta tiếp tục nói chuyện."


Còn chưa nói xong, hắn đã đóng cửa từ bên ngoài lại.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 697: Kiểm Tra (Thượng)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...