Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 696: Bắt Giữ
Phong Bất Giác đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía cửa.
Lúc này, hắn nghĩ nhanh như chớp: "Muộn như vậy... có thể là ai? Là Asas đã trở về rồi sao? Hay là người hàng xóm ở tầng dưới lên hỏi vì nghe thấy tiếng nổ? Nếu là trường hợp sau, sau khi ta mở cửa, đối phương nhất định sẽ chú ý đến vết máu trên người ta và mùi máu trong phòng... Nhưng nếu ta không mở cửa, liệu họ có bỏ qua không..."
Trong khi Giác Ca đang do dự, ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Bất giác, mở cửa, là ta."
"Bao Thanh?" Phong Bất Giác vừa nghe đã nhận ra giọng nói của Bao đại nhân, nhưng sự nghi ngờ của hắn càng tăng lên vì điều này, "Có gì đó không đúng... Hắn, một công chức có gia đình hạnh phúc và sự nghiệp thành đạt, vì sao lại xuất hiện trước cửa nhà ta lúc hai giờ sáng..." Ánh mắt hắn di chuyển, "Chẳng lẽ là cãi nhau với vợ nên bị đuổi ra ngoài? Không đúng... Ngay cả khi hắn thực sự bị vợ đuổi ra khỏi nhà và định đến nhà ta ở tạm một đêm... thì cũng phải gọi điện một tiếng trước mới đúng. Hơn nữa... máy liên lạc của ta thậm chí còn không đổ chuông, làm sao hắn vào được tòa nhà?"
Nói đến đây, Giác Ca tiến về phía cửa vài bước, nói: "Ồ... Lão Bao, muộn như vậy, có chuyện gì không?"
"Ta đến đây để giúp ngươi." Bao Thanh trả lời với giọng điệu rất nghiêm túc.
"Hả?" Giác Ca vừa giả ngu câu giờ vừa lén đi tới sau cửa, nhìn ra ngoài xuyên qua mắt mèo, "Ngươi đang nói cái gì?"
"Bất giác, ta biết ngươi đang ở sau cửa nhìn chúng ta." Khi Bao Thanh đáp lời, hắn cùng mười mấy bóng người đi phía sau đều đã lọt vào tầm mắt của Phong Bất Giác, "Ta cũng biết... rằng vừa rồi có một 'thiên thần quyền năng' đã chết trong phòng ngươi." Hắn dừng một chút, "Nói chung... ngươi cứ mở cửa cho chúng ta vào trước, có chuyện từ từ nói."
Click ——
Còn chưa nói xong, Phong Bất Giác đã mở cửa.
"Ơ?" Bao Thanh c*̃ng sửng sốt một chút, hắn vốn nghĩ mình sẽ phải tốn nhiều lời hơn để thuyết phục Giác Ca mở cửa, không ngờ nói chưa được hai câu, đối phương đã làm theo, "Sao ngươi..."
"Sao mở cửa nhanh thế?" Phong Bất Giác cười, nói phần còn lại giùm Bao đại nhân. "À... Có hai lý do chính..." Khi nói, hắn nhẹ nhàng mở cửa, quay lưng về phía cửa không chút dè dặt, quay lại phòng khách, "Một trong số đó là các ngươi binh đông lính mạnh, nếu thật sự muốn xông vào, cánh cửa quèn này... chỉ sợ không ngăn được các ngươi. Giờ ngươi lại tiên lễ hậu binh, cũng coi như là nể mặt ta. Thứ hai... con người ta có không nhiều bạn, ngươi đã quen biết ta nhiều năm, ta tin ngươi sẽ không hại ta."
"Hừ..." Bao Thanh lộ ra một nụ cười đầy hàm ý, trong đó có một chút nhẹ nhõm, một chút cay đắng, lại có chút ngưỡng mộ, "Được lắm, Phong Bất Giác."
Trong lúc nói, hắn đã dẫn theo hơn chục người đàn ông lực lưỡng đi vào rồi đóng cửa lại.
"Vậy... chúng ta nên bắt đầu từ đâu?" Sau khi Phong Bất Giác quay lại phòng khách, liền xoay người nhìn Bao Thanh hỏi.
"Bắt đầu từ thân phận của ta đi..." Bao Thanh trả lời, "Ta, Bao Thanh, quân hàm trung úy, và trực thuộc Cục Giám sát và quản lý các vấn đề siêu nhiên của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa... Hay còn gọi là 'Cửu Khoa'. Nhiệm vụ của ta trong những năm gần đây là... giám sát các mục tiêu cụ thể, đồng thời thường xuyên phân tích và báo cáo mức độ đe dọa của chúng."
"Hahahahahaha..." Nghe vậy, Phong Bất Giác cười lớn, không biết tiếng cười đó có ý nghĩa gì.
"Ngươi cảm thấy khó tin hay là khó tiếp nhận?" Bao Thanh trầm giọng hỏi.
"Không không không..." Phong Bất Giác Phong Bất Giác ngừng cười, xua tay, "Ta mới phát hiện... gần đây... cuộc sống của ta đã xuất hiện quá nhiều sự thay đổi kinh khủng, khiến ta cảm thấy rất thú vị." Hắn lại cười, "Ngươi nói tiếp đi..."
"Được rồi..." Bao Thanh nói, "Ban đầu... mục tiêu của ta chỉ có một, đó là Vương Thán Chi..."
"Chờ một chút..." Phong Bất Giác lập tức ngắt lời đối phương, "Ngươi có nhầm không?" Hắn vừa lấy ra mấy tờ khăn giấy trên bàn và lau mặt (trên mặt hắn vẫn còn rất nhiều máu, nhưng Bao Thanh và các đặc vụ của Cửu Khoa đều phớt lờ chuyện này) vừa nói, "Ta nhớ lần đầu ngươi chơi với chúng ta... là từ hồi mẫu giáo? Ngươi đã làm đặc vụ từ khi mới năm tuổi?"
"Ban đầu... Ta quả thật chỉ là bạn chơi với các ngươi mà thôi." Bao Thanh giải thích, "Ta vốn được tuyển dụng khi còn học lớp năm, đến cấp hai ta mới trở thành nhân viên chính thức và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Cân nhắc quan hệ giữa ta và Tiểu Thán, ta liền được giao nhiệm vụ giám sát lâu dài."
"Năm lớp năm... ngươi ra đời thật sớm..." Giác Ca không khỏi khịa.
"Cũng không sớm lắm." Bao Thanh bình tĩnh trả lời, "Các đặc công ở nước ta đều được bắt đầu bồi dưỡng từ năm 9-14 tuổi. Chúng ta không phải tổ chức não tàn thích bí mật tuyển dụng người vào Ivy League (liên minh các trường danh tiếng của Mỹ) như CIA. Chúng ta là loại tổ chức... cho phép các đặc vụ gia nhập Ivy League, chờ được CIA tuyển dụng và gia nhập vào hàng ngũ của tổ chức này."
"Này này... không đúng!" Phong Bất Giác đột nhiên lại lên tiếng, "Nói như ngươi, người như ta... đáng lẽ phải được Cơ quan An ninh Quốc gia gọi phỏng vấn khi chín tuổi chứ?"
"Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi... Khi ngươi tám tuổi, bọn họ đã tính đến việc phỏng vấn ngươi..." Trên khuôn mặt khổ qua của Bao Thanh hiện lên một biểu cảm kỳ lạ, "Nhưng một năm sau, ngươi lại được đưa vào một danh sách khác... Ừm... đến giờ ta vẫn chưa thể kiểm tra 'danh sách' đó là gì, và ngươi cũng bị giám sát từ đó."
"Hả? Không phải ngươi đã nói rằng khi ngươi đến cấp 2, mục tiêu giám sát duy nhất là Tiểu Thán thôi sao?" Phong Bất Giác lại hỏi.
"Ban đầu, ngươi không phải do ta giám sát." Bao Thanh nói, "Vì lý do nào đó... cấp bậc giám sát của ngươi còn cao hơn Tiểu Thán... là một đặc công lâu năm giám sát ngươi."
"Hả? Ai vậy?" Giác Ca trợn to hai mắt hỏi, hắn thật sự không có cảm giác mình bị theo dõi.
"Cho đến cấp 3, tất cả chủ nhiệm lớp của ngươi... đều đến từ Cục An ninh Quốc gia." Bao Thanh trả lời, "Sau khi tốt nghiệp trung học, ta mới tiếp quản... bởi vì khi đó ta đã đủ tuổi."
"Cái quái gì vậy?" Trong mắt Phong Bất Giác loé ra khuôn mặt các đời chủ nhiệm lớp của mình, "Quả thật là chuyên nghiệp, có thể giấu ta lâu như vậy!"
"Thật ra..." Bao Thanh nuốt ngụm nước bọt, "Sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ giám sát ngươi... tất cả bọn họ đều xin thuyên chuyển với lý do quá áp lực... và sẽ không đi công tác hiện trường nữa... Tiện thể nói luôn, chủ nhiệm lớp 7 của chúng ta đã xuất gia trên Ngũ Đài Sơn sau khi ngươi khi tốt nghiệp..."
"Cái giọng điệu... 'tất cả là vì ngươi' của ngươi là cái quái gì?" Phong Bất Giác hét lên, "Chuyện này không liên quan đến ta! Còn có... 'danh sách' đến giờ ngươi vẫn chưa thể kiểm tra rốt cuộc là cái gì!"
"Ta đã nghe được một số tin đồn..." Bao Thanh trả lời, "Theo truyền thuyết... danh sách đó ghi lại một số 'người cực kỳ nguy hiểm, nhưng dường như họ sẽ hữu ích khi cần thiết'."
"Ừm..." Phong Bất Giác hạ giọng, "Ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, bởi vì hắn không thể phản bác.
"Được rồi..." Lúc này, Bao Thanh chỉnh sắc mặt, "Sau này còn nhiều thời gian ôn chuyện, bây giờ... ta còn có nhiệm vụ." Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, "Phong Bất Giác, mời ngươi đi theo ta một chuyến."
"Đi đâu?" Phong Bất Giác hỏi.
"Đương nhiên là... Cửu Khoa." Bao Thanh trả lời.
"Ừm... hay là ngươi để địa chỉ cho ta, ta đi tắm một cái rồi tự đi có được không?" Phong Bất Giác ôm thái độ "thử cũng chả chết ai" mà hỏi.
"Địa chỉ... ngươi không phải đã biết rồi sao?" Bảo Thanh mặt không biểu cảm trả lời.
Vừa nói những lời này, Phong Bất Giác liền giật mình. Hai giây sau, hắn cười khổ nói: "Ha... Các ngươi luôn biết... ta đang điều tra các ngươi?"
"Đúng vậy." Bao Thanh thẳng thắn nói.
"Vậy tại sao không bắt ta sớm hơn?" Phong Bất Giác nghiêng đầu hỏi: "Các ngươi muốn xem ta có thể làm được đến đâu?"
"Những câu hỏi này..." Bao Thanh nói, "Ta không thể trả lời ngươi." Hắn nói xong câu này, liền lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc còng tay và một chiếc mũ trùm đầu màu đen, "Tất cả đều là ý của cấp trên... Lúc này ở đây, ta tới trước mặt ngươi, nói cho ngươi những điều này, đều là cấp trên an bài..."
"Xem ra ta không có lựa chọn nào khác?" Phong Bất Giác nhìn vào mắt người bạn cũ và mỉm cười hỏi.
"Thực xin lỗi." Ba chữ này của Bao Thanh mang rất nhiều cảm xúc.
Hắn là một người phức tạp hơn nhiều so với vẻ ngoài, tình bạn giữa hắn và Phong Bất Giác, Vương Thán Chi cũng không hề giả dối. Đó là tình cảm thuần khiết nhất không có bất kỳ tạp chất nào, điều cực kỳ khó tìm thấy trong thế giới người lớn. Nhưng quan điểm sống và lòng trung thành với đất nước buộc hắn phải đảm nhận một vai trò mà ngay cả mình cũng căm ghét...
"Được rồi, ta đi với ngươi là được." Lúc này, Giác Ca tựa hồ rất thoải mái, cũng rất hợp tác. Hắn nhanh chóng nhìn nhóm đặc công Cửu Khoa trong phòng và cười nói, "Ha... Muốn bắt một người bình thường như ta cần gì phải điều binh mã dữ vậy."
Bao Thanh bước tới và còng tay Phong Bất Giác: "Đừng hiểu lầm, họ... đến đây để dọn dẹp hiện trường."
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 696: Bắt Giữ
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 696: Bắt Giữ
