Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 654: Bài Đồng Dao Kinh Dị (16)


"Hô... Cuối cùng cũng có thể thở bình thường rồi." Đây là câu đầu tiên Tiểu Thán nói sau khi tháo mặt nạ bảo hộ xuống.


Lúc này, nhóm Giác Ca đã đi tới cuối đường sông. Tại đây không hề có hoa hồng đen hay phấn hoa độc, chỉ có một cái thác nước chảy ngược lên trên.


"Lại là cái thác này à..." Thấy thác nước chảy ngược, Phong Bất Giác liền liên tưởng đến thác nước hắn gặp khi đến Câu lạc bộ Suy Luận lần trước, "Hẳn là lại muốn dùng thiết lập xuyên vào thế giới trong đầu kỳ lạ như lần trước..."


Tuy quan ngại nhưng hắn cũng không có lựa chọn, dù sao đường sông này cũng không có lối rẽ, cũng không có chuyện đi ngược lại đường cũ.


"Mọi người, chúng ta trực tiếp đi lên theo dòng nước." Khi đến rìa thác, Phong Bất Giác giảm tốc độ, cất ống tẩu và quay lại nói với đồng đội.


"Ta không có ý kiến, dù sao cũng chỉ là thay đổi cân nặng mà thôi..." Buu nói tiếp.


"Ah... Ta cũng vậy, dù sao ta cũng đã ướt rồi." Tiểu Thán nói tiếp.


"Ta cũng không có ý kiến." Uub cũng tỏ ra đồng ý.


Tuy nhiên... hai cô gái chưa rơi xuống nước dường như không muốn nhảy xuống sông


"Bất Giác, ta muốn đứng trên vai ngươi một lúc, ngươi không ngại đâu nhỉ?" Nhược Vũ hỏi.


"Hả?" Phong Bất Giác sửng sốt một lúc rồi trả lời, "Không ngại... Nhưng... có cần thiết không?"


"Đương nhiên là có!" Nhược Vũ còn chưa kịp trả lời, Tiểu Linh đã tranh nói, "Mặc dù ngâm mình trong nước cũng không mất trị số gì, nhưng sau khi rời khỏi nước, quần áo ướt sẽ siêu khó chịu." Cô dừng lại một lúc, "Hơn nữa, chúng ta cũng chưa hề chạm vào nước, tới đây lại nhảy xuống sông sẽ khiến chúng ta cảm thấy nãy giờ mắc công."


"Được..." Phong Bất Giác tiếp tục nói: "Vậy... Tự Vũ đứng trên vai ta, còn Bi Linh... thì để Tiểu Thán khiêng."


"Ừm... Khiêng kiểu gì..." Tiểu Thán nói, "Tuy nói ta biết bơi, nhưng ta không thể đảm bảo rằng mình có thể giữ cho cơ thể mình không run rẩy khi có người đứng trên vai."


Phong Bất Giác cười: "Ha ha... rất đơn giản, cứ để cô ấy cưỡi lên cổ ngươi, chân kẹp..."



... ...


Ba mươi giây sau, các người chơi đã bước vào thác nước. Hướng trọng lực ở đây khác với khu vực trước nên mọi người không lo bị "ngã xuống" sau khi rời khỏi dòng nước. Đối với họ, những gì vừa "bên dưới" giờ đã trở thành "phía sau", còn "phía trước" vừa rồi đã trở thành "bên dưới" bây giờ .


"Chà... thật sự sẽ không rơi ..." Giác Ca ngồi xổm trên mặt nước, duỗi hai tay sang hai bên, căng cơ, vẻ mặt táo bón nói, "Rõ là ta phải gánh khối lượng của ba người, vậy mà vẫn không té xuống..."


Lúc này, Tiểu Thán, Buu và Uub đều nổi trên mặt nước; chỉ có Phong Bất Giác... đang ngồi xổm trên mặt nước như một nghệ sĩ tung hứng, mỗi bên vai có một người đứng...


"Con gái người ta nhẹ mà." Tiểu Linh đứng trên vai trái của Giác Ca nói tiếp.


"Điều đó còn tùy vào tình huống..." Phong Bất Giác trả lời, "Nếu 'người' ám chỉ Buu..."


"Giác-sensei, ta có thể trở nên rất nhẹ." Buu, người tình cờ lướt qua Giác Ca kịp thời bổ sung một câu (đao).


"Ai..." Phong Bất Giác thở dài một hơi, ngẫu hứng ngâm thơ, "Chớ than thuốc đắng, nói đùa sinh bi."


"Ừm... Y gì?" Uub, người đang đạp nước cách đó không xa, quay lại và hỏi.


"Ý tưởng cốt lõi là..." Nhược Vũ đứng trên vai phải của Giác Ca nói, "Hắn đã nhận thức sâu sắc rằng... tình trạng hiện tại của mình hoàn toàn là do cái tật nói tào lao của mình gây ra."


Sau khi Buu nghe vậy, lại vẫn tỏ ra ngưỡng mộ: "Ừm... Không hổ là Giác-sensei, ngâm thơ cũng thâm thúy như vậy..."


Uub cũng nói: "Không hổ là Giác-sensei... giỏi nghệ thuật hơn người thường một chút..."


"Có đúng hai thằng này không phải là do tác giả đặc biệt phái đến để bù đủ số từ không... Phải sử dụng cùng một cấu trúc câu bao nhiêu lần mới hài lòng..." Phong Bất Giác bề ngoài không cảm thấy thoải mái, còn trong lòng vẫn không quên khịa liên tục.


... ...


Mọi người cưỡi dòng nước lao nhanh về phía trước, không lâu sau, dòng sông vàng ở "đằng sau" biến mất khỏi tầm mắt của họ, cùng với đó... nguồn sáng cũng biến mất.


Dưới đáy "thác nước" này không hề có vàng bạc hay đồ trang sức gì cả, cũng không có ánh sáng nào phát ra từ đáy sông. Người chơi lại phải lấy thiết bị chiếu sáng ra và tự mình chiếu sáng con đường phía trước.



Đương nhiên, nghĩ kỹ lại... hướng họ đang hướng tới chính là "bóng tối" phía trên họ cách đây không lâu...


Trước khi họ kịp nhận ra, một cái bóng dày đặc đã bao quanh họ, ngay cả chiếc đèn pha trong tay Giác Ca cũng chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi chưa đầy năm mét.


Dòng nước xiết đẩy họ về phía trước, và bóng tối vô danh tiếp cận họ như một con thú hung dữ.


Trong tình huống này, mức độ sợ hãi của các người chơi đương nhiên là nước lên thì thuyền lên...


Ba người Tiểu Thán, Buu và Uub đều bơi đến gần Giác Ca, cũng lẫn nhau kéo lại đối phương. Trong lòng họ có một suy nghĩ kỳ lạ rằng chỉ cần bị nước cuốn trôi vào bóng tối thì sẽ không bao giờ tìm thấy đồng đội của họ nữa...


"Ừm... các ngươi có để ý thấy không... xung quanh đây hình như trở nên lạnh hơn." Vài phút sau, Tiểu Thán bỗng nhiên mở miệng nói.


"Có phải vì ngâm lâu trong nước lạnh nên nhiệt độ cơ thể giảm xuống không?" Buu nói tiếp.


"Không, quả thực đã trở nên lạnh hơn." Nhược Vũ tiếp tục với giọng điệu kiên quyết, "Nhiệt độ giảm từ 20 độ C xuống còn khoảng 5 độ."


Thân là người chưa từng xuống nước, lời nói của cô vẫn rất thuyết phục.


"Và... những bức tường đá ở hai bên đã biến mất..." Tiểu Linh tiếp tục. Vừa nói, cô vừa quét chiếc đèn pin trong tay sang hai bên.


Quả thực, hai bức tường đá vốn cách nhau ba mét đã biến mất... thay vào đó là bóng đêm dày đặc như nhung.


"Những cái này... Ta đều đã để ý thấy." Người duy nhất có thể trả lời những câu hỏi này một cách bình tĩnh là Phong Bất Giác, "Và ta đã nhận thấy điều đó từ lâu."


"Vậy sao ngươi không nói sớm?" Nhược Vũ hỏi.


"Ta tưởng các ngươi đều biết..." Phong Bất Giác trả lời với giọng đương nhiên, "Bóng tối ngày càng dày đặc, khoảng cách giữa các bức tường đá ngày càng rộng và không khí ngày càng lạnh hơn. Tất cả đều có thể được nhận biết bằng giác quan thị giác và xúc giác. Chúng ta lại chưa gặp phải bất kỳ quái vật hay thứ gì đặc biệt trên đường đi, lẽ ra các ngươi phải nhận ra được những cái này mới đúng..."


"Ừm... khi chúng ta nhận ra, có vẻ như đã quá muộn..." Tiểu Thán nói tiếp.


"Cũng như nhau thôi..." Phong Bất Giác lười biếng nói: "Cho dù ta phát hiện những thay đổi đó sớm hơn cũng không thay đổi được gì, không phải sao? Cùng lắm, tinh thần của ta bình tĩnh hơn các ngươi một chút, sẽ không có cảm giác hoảng sợ sau khi nhận ra trễ."



"Xét thấy ngươi sẽ không có cảm giác hoảng sợ trong bất kỳ tình huống nào." Nhược Vũ nói tiếp, "Lần sau khi ngươi phát hiện ra điều gì đó... tốt nhất nên nói ra càng sớm càng tốt."


Phong Bất Giác yếu ớt đáp: "Ừ... Lần sau ta..."


Tìm là tìm là tìm người bạn ~ Mãi mới tìm được một người bạn tốt ~Đột nhiên, một giọng nói trẻ con kỳ lạ vang lên, cắt ngang lời nói của Giác Ca.


Chào nhau và nắm chặt tay... Lúc này, giọng nói đó đột nhiên dừng lại...


"A!" Lúc này, Uub hét lên rồi chìm xuống nước.


"Chuyện gì vậy? Không phải tay hắn đang giữ các ngươi sao?" Phong Bất Giác lúc này quay đầu nhìn Buu và Tiểu Thán hỏi.


"Ta... Ta không biết..." Buu hoàn toàn sợ hãi nhìn Giác Ca với vẻ mặt đờ đẫn và ngập ngừng trả lời. "Hắn... khi bài hát bắt đầu... hắn dường như... tự buông tay..."


Lúc này, thanh âm trẻ con cười quái dị, tiếp tục hát: Hì hì... Mãi mới tìm được một người bạn tốt...


"Tìm Bíp-- ngươi..." Phong Bất Giác trực tiếp mắng, "Đừng làm vậy với ta, mau giao người ra đây!"


Giác Ca Brother biết rất rõ rằng trong một kịch bản có độ khó bình thường, tuyệt đối không thể có thể xuất hiện plot giết ngay lập tức mà không có dấu hiệu. Mà hắn cũng đã lập tức mở menu trò chơi để xác nhận... Ở cột đội, trạng thái hiện tại của Uub vẫn là "còn sống" . Bởi vậy... cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khả năng cao chỉ là plot dọa ma. Từ bầu không khí trước đó cho đến nội dung lời bài hát...tất cả đều là một phần của một cuộc chiến tâm lý mà thôi.


Trong trường hợp này, cần phải lấy đà áp đảo đối thủ và phá hủy bầu không khí kinh hoàng do đối thủ tạo ra... Bằng cách này... kẻ thù sẽ lộ ra sơ hở.


Tìm là tìm là tìm người bạn ~Sau vài giây, giọng nói trẻ con lại cất lên. Có vẻ như "nó" muốn phớt lờ Giác Ca mà lặp lại chuyện vừa rồi.


Nhưng... Phong Bất Giác há sẽ để cho hắn như nguyện...


"Hát Bíp-- ngươi!" Giác Ca lập tức hét vào bóng tối phía trước với giọng to gấp đôi kẻ kia, "Bố đang nói chuyện với ngươi đó!"


Lần này... giọng hát không được trôi chảy. Nó phải dừng lại vài giây trước khi tiếp tục: Tìm được một người bạn tốt...


"Ngươi CMN bị điếc à!" Phong Bất Giác hét lên, "Có gan ngươi hát thêm một câu thử xem?"



"Thức tỉnh võ Thiếu Lâm ~ ha ha hô~ võ Thiếu Lâm rất mạnh! Ta dùng Thiết Đầu Công ~ Thiết Đầu Công Vô Địch! Ngươi dùng Kim Cương Cước... Kim Cương Cước!" Phong Bất Giác dùng một bài hát như vậy để khiến "nó" nuốt câu tiếp theo về lại.


Cuối cùng, khi Giác Ca hát câu "Võ Thiếu Lâm rất mạnh", "nó" không thể nhịn được nữa...


"Dừng lại!" Giọng trẻ con hét lên, "Khó nghe muốn chết!"


Tiếng gầm này thông báo rằng... "nó" đã được đưa vào tiết tấu và khịa của Giác Ca. Theo một nghĩa nào đó...người chiến thắng đã được quyết định.


"Haha... thì ra ngươi có thể nghe thấy tiếng ta nói?" Phong Bất Giác dừng giọng hát ngỗ ngược của mình và mỉm cười nói, "Vậy thì dễ, nếu muốn thương lượng với ta... Trước tiên hãy trả lại bạn đồng hành của ta đây."


"Không trả thì sao?"Nó hỏi.


"Ta dùng Kim Cương Cước! Kim Cương Cước! Woo hoo~ oooh" một bài hát khàn khàn đáp lại câu hỏi của nó.


"Được rồi... Xem như ngươi lợi hại..." Giọng điệu bàng hoàng và bất lực của nó khiến người ta trực giác cảm thấy lúc này nó đang vô cùng thống khổ.


Ào ào --


Giây tiếp theo, bóng dáng của Uub đột nhiên nổi lên từ mặt nước gần những người chơi


"Haah...haah..." Ngay khi hắn thò đầu ra khỏi nước, miệng thở hổn hển, "Haah...cái gì...vừa...vừa...xảy ra?"


"Thật ra cũng không có gì... Ta cảm thấy... ngươi khá may vì vừa rồi không ở chỗ này." Khi Nhược Vũ nói điều này với Uub, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường của cô lại rơi vào Giác Ca.


"Phong Bất Giác... Ta vốn tưởng... lời đồn về ngươi có chút cường điệu..." Một lúc sau, nó lại lên tiếng, "Bây giờ xem ra... Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy..."


"Chúng ta vẫn chưa chính thức 'gặp' mà?" Phong Bất Giác nói, "Ít nhất... Không phải ta vẫn chưa nhìn thấy hình dạng thật của ngươi sao?" Hắn bình tĩnh thăm dò, "Chắc ngươi không tính nói cho ta biết bản thể của ngươi là một con chim sẻ đâu nhỉ..."


Hắn còn chưa nói xong, trong đầu vang lên thanh âm của Triện Hiệt Tôn: "Phong Bất Giác, đừng làm chuyện ngu xuẩn... Nếu ngươi trực tiếp đối đầu với 'nó', ngươi nhất định sẽ chết, ngay cả ta cũng không thể giúp ngươi..." Tôn Ca rất nghiêm túc nói, "Hiện tại, 'nó' đã hợp nhất với 'tôi' trong kịch bản. Tất cả những gì ngươi cần làm là tìm thi thể của cậu bé..."


"Câm miệng! Triện Hiệt Tôn!"


Đúng lúc này, một chuyện không thể tin được đã xảy ra... "Nó" hét lớn, cắt đứt âm thanh trong đầu Giác Ca.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 654: Bài Đồng Dao Kinh Dị (16)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...