Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 601: Quyển 5 - Chương 601: Buổi Hẹn (Thượng)


Hckt: Từ nay sẽ sửa cách dịch một số sở trường như sau cho nhất quán:


Chữa bệnh → Y tế; Xạ Kích → Bắn súng; Linh thuật → Tâm linh


----------------


Ngày 19 tháng 6, thế giới thực, Thành phố S.


Một tuần trước, Phong Bất Giác và Lê Nhược Vũ đã cùng nhau đến thăm thế giới bên trong và quay trở lại không gian đăng nhập thành công trước bình minh.


Không ai biết họ đã đi đâu và làm gì...


Bốn người đồng đội cùng tham gia kịch bản đêm đó chỉ nhìn thấy hai người biến mất một cách khó hiểu trên sân thượng của Công Ty Điện Lực Quái Vật.


Sau đó, kịch bản kết thúc một cách kỳ lạ.


Bởi vì V1-Chiến Thần đã biến mất khỏi thế giới kịch bản nên hệ thống lập tức xác định người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ và đáp ứng các điều kiện qua cửa.


Đây hẳn là tin tốt cho Vương Thán Chi, Cổ Tiểu Linh, Quyện Mộng Hoàn và Tham Lang... bởi vì họ chỉ trải qua một trận chiến đã qua cửa cái kịch bản đoàn đội độ khó ác mộng này.


Nhưng... bốn người sau khi qua cửa cũng đều không tỏ ra vui vẻ cho lắm.


Quyện Mộng Hoàn thì không sao, chỉ có chút nghi hoặc; nhưng Tham Lang không như vậy. Thân là thành viên Đao Phong, hắn thấy rất nhiều điều lộn xộn trong kịch bản này, vì vậy phải viết một báo cáo chi tiết. Về phần tâm trạng của Tiểu Thán và Tiểu Linh là rất lo lắng...



May mắn thay, có một điều chắc chắn... Trong không gian đăng nhập, có thể xem qua danh sách bạn bè rằng trạng thái hiện tại của Phong Bất Giác và Tự Vũ Nhược Ly đều là "trong trò chơi", chính vì điều này mà Tiểu Thán và Tiểu Linh cũng không gọi điện thoại cũng không vội đến nhà hai người xem xét tình hình.


Ngày hôm sau, Giác Ca và Nhược Vũ quay trở lại cũng nói rằng họ chỉ kích hoạt một nhiệm vụ ẩn và sau đó tiến vào một bản đồ mới, không có gì bất thường xảy ra.


Nghe bọn họ nói như vậy, Tiểu Thán và Tiểu Linh cũng không hỏi nữa...


Vậy là... vấn đề đã được giải quyết.


Một tuần trôi qua trong chớp mắt.


Trong khoảng thời gian này, Phong Bất Giác và Lê Nhược Vũ hầu như luôn đi thành một đôi, thời gian hai người online tăng lên đáng kể, cấp và thực lực cũng đều tăng lên rất nhiều. Rõ ràng... họ đã đạt được hiệp nghị, giao dịch, hoặc âm mưu nào đó với Root...


Tuy nhiên, bề ngoài họ vẫn giả vờ thờ ơ, khẳng định không hề cố ý cày cấp.


Và những hành vi này... trong mắt người ngoài, liền có ý nghĩa khác...


Xem xét cuộc đối thoại kỳ lạ giữa hai người trên sân thượng đêm đó, mấy người Địa Ngục Tiền Tuyến còn lại đương nhiên liền nghĩ đến "phương diện kia".


Tất nhiên, với tư cách là những người bạn, người thân và cộng sự ngoài đời của Phong Bất Giác và Lê Nhược Vũ... Tiểu Thán, Tiểu Linh và An Nguyệt Cầm cũng khôn ngoan lựa chọn giả câm điếc. Tâm lý của họ rất đơn giản - hai kẻ lập dị này muốn có một cuộc hẹn hò bí mật trong một trò chơi kinh dị, vậy thì thành toàn cho bọn họ...


......


Ngày 19, vào lúc một giờ chiều, trước một quán cà phê nào đó.


"Ừm... Đến muộn à..." Phong Bất Giác cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại và lẩm bẩm, "Rõ là nhà mở phòng triển lãm tranh kiếm tiền, căn bản là muốn làm thì làm, không muốn làm thì nghỉ ngơi, trong nhà cũng có xe... mà không chỉ một chiếc..." Hắn nói tới nói lui, nhưng trong lòng không có một chút nóng nảy hay tức giận. "... Đến muộn thế này, chắc chắn là cố ý..."



Giọng nói có vẻ quen quen nhưng người nói không phải là người mà Giác Ca đang đợi.


Vẻ mặt của Phong Bất Giác thay đổi một chút khi nghe thấy âm thanh này, bởi vì hắn đã tìm kiếm nhanh trong cung điện ký ức, liền nhớ... chủ nhân của giọng nói này chính là bạn gái cũ của mình thời cấp 3.


"À... Là ngươi..." Giác Ca chậm rãi xoay người, khách khí nói một câu: "Đã lâu không gặp."


Cô gái trước mặt mặc một bộ váy rất giản dị, dáng vẻ rất xinh đẹp và đáng yêu. Cô ấy trông như một học sinh 17-18 tuổi, nhưng tuổi thật của cô ấy cũng giống như Giác Ca, đã 24 rồi.


"Đúng vậy... Đã lâu không gặp..." Cô gái tiếp tục, "Khoảng...năm năm, phải không?"


"Tầm đó." Phong Bất Giác trả lời, cố tình tỏ ra lơ đãng khi trả lời.


"Có vẻ như ngươi... cao hơn?" Cô gái nói.


"Một chút." Phong Bất Giác không muốn nói thêm nữa, cố gắng trả lời một cách lạnh lùng và ngắn gọn.


"Haha... Hiện tại so với hồi cấp ba đẹp trai hơn rất nhiều." Đối phương lại nói.


"Vậy sao..." Phong Bất Giác thản nhiên trả lời với đôi mắt trống rỗng.


Thực ra hôm nay Giác Ca chỉ chải đầu qua loa, chọn cái áo sơ mi dài tay và một chiếc quần jean nào đó, mang đôi giày thể thao nào đó, qua loa như vậy mà ra ngoài... Vậy mà khi được người khác khen, hắn lại không có lợi dụng tình huống này để trào phúng, điều này cho thấy hắn rất muốn kết thúc cuộc trò chuyện này...


"Ah! Hôm trước ta có thấy ngươi trên TV..." Nhưng h*m m**n trò chuyện của cô gái dường như không hề giảm đi chút nào, "Đó là chương trình có tên 'Tôi Là Nhà Văn: Cứ Tự Nhiên Trào Phúng' đúng không, ngươi thật là lợi hại!"


"Cũng thường thôi..." Giác Ca lãnh đạm đáp lại, nhưng trong lòng lại nói: "Này này... Ta rõ ràng bị loại mà, vậy mà cũng nói ta lợi hại... Có gì đó không ổn... Chẳng lẽ là sau khi vô tình gặp lại liền sinh ra ảo giác kiểu 'đây là duyên phận', cộng với việc hiện đang độc thân, cho nên não teo lại, thuận thế muốn khôi phục liên hệ với ta, dùng để làm lốp dự phòng hay gì đấy..."



(Lưu ý: Giác Ca biết được đối phương hiện tại đang độc thân thông qua quan sát và suy luận. Với hắn mà nói, mức độ suy luận này gần như là bản năng. Khi đứng ngoài đường không có việc gì làm, hắn sẽ nhìn người qua đường và đưa ra những phân tích vô trách nhiệm để giết thời gian...)


"Đúng rồi... mấy năm nay ngươi không đến dự buổi họp lớp nào, hôm nay chúng ta gặp nhau là một sự trùng hợp hiếm hoi. Hay ngươi để lại cho ta số điện thoại di động của ngươi đi. Rất nhiều bạn học cũ muốn liên lạc với ngươi nhưng không thể." Quả nhiên, đối phương đã nói ra một đoạn đối thoại mà Giác Ca ca thực sự không muốn nghe.


"Hmm... Có rất nhiều bạn (nạn) học (nhân) cũ muốn liên lạc với ta..." Phong Bất Giác thì thào.


Giác Ca là ai, vừa nghe hắn đã biết đối phương chỉ đang kiếm cớ để lấy số điện thoại di động của mình mà thôi.


"Hừm... Cô gái, nói nhảm cũng có mức độ." Phong Bất Giác hừ lạnh trong lòng, "Với những gì ta đã làm ở trường những năm đó... những người 'muốn' liên lạc với ta, hay nói đúng hơn... Người 'dám' liên hệ ta chỉ có những người trong "Ủy ban kế hoạch tiêu diệt Phong Bất Giác' và 'The Avengers' (những người này thực sự cay đắng và đầy thù oán, danh xứng với thực) mà thôi... Hơn nữa, mọi người bây giờ đều ở độ tuổi hai mươi, nên mấy cái tổ chức chuuni này chắc hẳn đã biến mất từ ​​​​lâu rồi..."


"Sao vậy? Có bất tiện gì không?" Cô gái bối rối hỏi khi thấy Phong Bất Giác không nhấc điện thoại trong tay lên.


"Nguy rồi... không thể nghĩ ra một cái cớ nào cả." Giác Ca thầm nghĩ, toát mồ hôi lạnh... Hắn thực sự không muốn liên quan gì đến bạn gái cũ, cũng không muốn liên lạc với những người bạn học cũ không phải là bạn của mình.


Phong Bất Giác không sử dụng các trang mạng xã hội và hiếm khi tiết lộ thông tin cá nhân, tất cả là để giữ cho vòng kết nối xã hội của mình không bị mở rộng. Nhưng trong tình huống này,, người ta chỉ nói chuyện với hắn rất bình thường... Nếu hắn thậm chí không cho số điện thoại di động thì thật là kỳ quặc và vô duyên...


"Phu — Ta nói, ngươi thật giỏi..."


Ngay khi Giác Ca nghĩ không được cách nào và chuẩn bị xuôi theo dòng nước thì một giọng nói khác lại vang lên.


Phong Bất Giác quay lại và nhìn thấy Lê Nhược Vũ.


Cô vẫn ăn mặc như cũ, áo phông đen và quần jean, mái tóc dài ngang vai buông xõa trên vai.


Chỉ là... lúc này Nhược Vũ, vậy mà đang hút thuốc lá.



"Bà đây đi mua bao thuốc lá, ở đây lại xuất hiện thêm một người?" Cách nói chuyện của Nhược Vũ y như một kẻ lưu manh, cô khoanh tay trái trước ngực, cầm điếu thuốc trong tay phải và trừng mắt nhìn Phong Bất Giác nói, "Nói đi... chuyện này đã giấu được bao lâu rồi?"


"Ừm..." Giác Ca vẫn chưa trả lời được.


"Không nói đúng không? Ngươi cũng không cần nói nữa, dù sao trong miệng ngươi cũng không có lời nào là nói thật." Nhược Vũ nhanh chóng nói tiếp một câu, sau đó nghiêng đầu lườm bạn gái cũ của Giác Ca, "Cô gái... Tỷ khuyên ngươi một câu, nếu chỉ bị lừa bởi sắc thì thôi, chỉ cần giữ tiền của mình là được, đừng để bị người ta bán đi cũng không biết. Hơn nữa... Nếu tên khốn này lấy mang ngươi đi phá thai, ngươi nhất định phải đi một cái bệnh viện hợp pháp, lần trước hắn dẫn người ta đi phòng khám dởm..."


Chưa kịp nói xong, cô gái kia đã quay người bước đi, chạy nước rút một mạch... như thể đang trốn tránh bệnh dịch. Và trước khi rời đi, cô liếc nhìn Giác Ca với vẻ chán ghét, và dường như hối hận vì đã chủ động nói chuyện với hắn.


Sau khi đối phương bước đi và biến mất ở một góc, Nhược Vũ mới đặt tàn thuốc xuống, "Khụ khụ... Khụ..." Cô che miệng ho mấy tiếng, phải hơn mười giây mới có thể thở đều đặn, "Hô... Sặc thuốc chết mất..."


"Này..." Giác Ca sửng sốt, mở to mắt nhìn Nhược Vũ hỏi, "Chuyện gì vậy?"


"Ah, là như thế này..." Nhược Vũ vừa nói vừa dập tàn thuốc rồi ném cả bao thuốc và bật lửa vào thùng rác ven đường. Sau đó, cô giơ ngón tay chỉ vào bên cạnh và phía sau Giác Ca nói, "Vừa rồi ta đi tới từ góc đó, tình cờ nhìn thấy ngươi và cô ấy đang trò chuyện. Thấy ngươi có vẻ rất khó xử, ta vội quay lại và nhìn thấy ở chỗ rẽ có tiệm tạp hóa liền tới đó mua thuốc lá và bật lửa, sau đó qua giúp ngươi giải vây."


"Ồ..." Giác Ca lau mồ hôi lạnh trên trán, "Kỹ năng diễn xuất của ngươi rất tốt, hù được cả ta luôn rồi."


"Thường thôi..." Nhược Vũ xoay người nói.


"Lần này thật sự làm phiền ngươi rồi..." Giác Ca lại nói, "Coi như ta nợ ngươi một ân tình."


"Không có gì." Nhược Vũ nói, "Nếu không phải ta đến muộn, hai chúng ta đã ngồi trong cửa hàng rồi, sẽ không có chuyện như vừa rồi xảy ra."


Thực ra, cô cũng khá chán nản, vì tìm chỗ đậu xe bên ngoài rất rắc rối nên co đã đi taxi đến và gặp tắc đường nên đến muộn hơn chục phút.


"Tóm lại... chúng ta vào trước đi..." Phong Bất Giác đúng lúc thay đổi chủ đề.


"Ừ." Nhược Vũ đáp lại, hai người bước vào quán cà phê phía sau.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 601: Quyển 5 - Chương 601: Buổi Hẹn (Thượng)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...