Thí Thiên Đao
Chương 414: Đánh kẻ chạy đi, người chạy lại ta cũng đánh
Sắc mặt của môn chủ Thiên Kiếm Môn sợ hãi đến tái bệch đi mà nhìn Tiểu Sài Khuyển mà nói:
- Đây... đây là Nguyên thú cửu giới sao?
Luồng khí đó, khí thế đó... quả thực không còn gì để nghi ngờ nữa, đây chính là Nguyên thú cửu giới!
Tới lúc này, bọn chúng mới tỉnh ngộ mà nhận ra rằng: Tuy sư phụ của tên thiếu niên này đã phi thăng, nhưng ông ta đã sắp xếp một cách đầy đủ cho đệ tử của mình những quân át chủ bài để bảo vệ cho hắn!
Những nhân vật đó chỉ cần xuất hiện một người trong số đó thôi thì cũng đủ để khiến cho bọn chúng khổ sở lắm rồi, chứ đừng nói tới việc... lúc này quân át chủ bài của Sở Mặc không chỉ có một mà thôi.
Bọn chúng quả thự là lấy trứng chọi đá mà, hơn nữa lại còn nhân tiện chọc đúng một tổ ong vò vẽ!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn mặt cắt không còn giọt máu, y nhìn Sở Mặc với một dáng vẻ khổ sở rồi nói:
- Xin lỗi...
- Ha ha...
Từ trong cổ họng của Sở Mặc phát ra một vài tiếng cười khẽ khàng.
Hắn quả thực không nghĩ được rằng, bản thân mình đến phút chót tuy chưa đụng tới quân át chủ bài thực sự mà sư phụ để lại cho mình, nhưng chỉ cần dựa vào Tiểu Sài Khuyển và Đại Công Kê... mà có thể qua được ải này.
- Hôm nay... ta sẽ giết chết hai người các ngươi.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn một cái rồi thản nhiên nói.
Đại Công Kê ở bên hắn rất muốn nói lên một tiếng rằng: để một tên cho Kê gia ta xử lý...
Nhưng nếu như lúc này mà nó mở miệng ra thì chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Trong lòng Đại Công Kê biết rõ rằng Sở Mặc nói như vậy rồi, đồng nghĩa với việc hắn tự quy chuyện này cho một mình hắn mà thôi.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn khổ sở nói:
- Là chúng tôi đã đắc tội với công tử, cái chết của người trong môn phái chúng tôi... không nên trách cứ Sở công tử.
- Đám người các ngươi có chết cũng không hết tội!
Triệu Tiểu Tiểu lớn tiếng nói.
- ....
Đám người bên Thiên Kiếm Môn sa sẩm mặt mày. Nếu là thông thường thì một con nhóc Thiết Cốt Cảnh như Triệu Tiểu Tiểu thì sớm đã bị bọn chúng cho một cái bạt tai rồi. Không biết lớn bé như vậy, ai dạy ngươi ăn nói với trưởng bối như vậy đó hả?
Nhưng lúc này đây bọn chúng chỉ đành nuốt cục tức đó vào bên trong bụng, hoàn toàn không dám có bất cứ phản ứng gì hết.
- Đúng vậy... Hai người bọn chúng... chết chưa hết tội!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nghiến răng nhẫn nhục nói.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn rồi từ tốn nói:
- Nhưng ta đã bị đám người các ngươi liên thủ lại tấn công đến nỗi bị trọng thương.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn lúc này tức giận đến muốn hộc máu, y rất muốn nhổ vào mặt Sở Mặc, túm lấy cổ áo của hắn mà nói:
- Ngươi mới bị trọng thương thôi, còn phía chúng ta thì đã bị thiệt mạng mất hai người đó!
Nhưng nhìn thấy con thần điểu Chu Tước khắp người những là đuốc lửa, rồi lại còn có con Nguyên thú cửu giới đang lăm le hằm hè nhìn chằm chằm về phía bọn chúng... thì tất cả dũng khí của y rút cuộc đều đã tan biết hết.
- Chúng ta... sẽ cho Sở công tử một câu trả lời!
Nói đoạn, môn chủ Thiên Kiếm Môn bèn lấy từ trong nhẫn trữ đồ của mình ra một chiếc bình ngọc hình bầu dục và nói:
- Đây là bình đan dược trị thương được dùng nguyên dược cực phẩm chế luyện mà thành, có tác dụng khôi phục nội thương... cực tốt. Tề tiên sinh cũng biết rõ về loại đan dược này.
Tề tiên sinh bước lên phía trước cầm lấy lọ đan được đó, ông ta mở ra rồi ngửi mốt cái, rồi sau đó gật gật đầu nói với Sở Mặc:
- Không sai, đây đích thực là đan dược trị thương cực phẩm.
Sở Mặc sắc mặt vô cảm, không thể hiện thái độ rõ ràng.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nghiến răng một cái cố nén sự tức giận, ngay lập tức trước mặt của y hiện ra một đống nguyên thạch, phải có đến hơn một nghìn viên chứ không ít. Từ đống nguyên thạch đó phát tán ra một lực dao động thật mãnh liệt.
- Nguyên thạch cực phẩm!
Hai mắt của Tiêu Nhất Nguyệt sáng rực lên.
Đám nữ nhi đệ tử Phiêu Diêu Cung bọn Quách Nhất Hiểu và Triệu Tiểu Tiểu cũng đều muốn sáng bừng cả đôi mắt, tất cả bọn họ đều nhìn về hướng đống nguyên thạch đó.
Bọn họ đã quá quen thuộc với món đồ này rồi. Trước kia khi Phiêu Diêu Cung còn chưa bị giệt vong, cho dù có là những đệ từ cốt cán như bọn họ cũng hiếm khi mới có thể nhận được loại nguyên thạch cao cấp này.
- Chừng đây là một nghìn tám trăm nguyên thạch cực phẩm, coi như là món quà tạ tội của Thiên Kiếm Môn với Sở công tử.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn xót xa nói:
- Trên người chúng tôi.... cũng chỉ còn có chừng này mà thôi.
- Không đủ.
Lúc này Sở Mặc chỉ thản nhiên nói có hai từ như vậy thôi.
Dù gì cũng đã đắc tội với hắn rồi, hai bên đã kết thù oán hận rồi, vậy thì Sở Mặc chẳng cần ngại ngần gì mà không khiến cho mối thù này thâm sâu hơn một chút nữa.
Hôm nay nếu như không khiến cho đám người Thiên Kiếm Môn bọn chúng phải tức ói máu thì những kẻ đó quả thực cho rằng Sở Mặc hắn là kẻ dễ bị bắt nạt như vậy đó.
- Sở công tử... Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại!
Tên lão giả đại năng Ngộ Tâm Cảnh đứng bên cạnh môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn Sở Mặc một cách lạnh lùng và nói:
- Làm người đừng có ép người khác vào đường cùng...
Sở Mặc ngẩng đầu lên nhìn tên lão giả đại năng Ngộ Tâm Cảnh đó, hắn cười nhạt và hỏi:
- Sao nào, chẳng phải các ngươi nói hôm nay ta buộc phải chết hay sao?
- Ngươi...
Tên lão giả đó tức thì nghẹn lời không nói tiếp được câu nào.
Quả thực bọn chúng ban nãy không hề muốn tha cho tên thiếu niên này một mạng, lại càng không nghĩ tới việc làm người thì đừng ép người khác vào đường cùng.
- Giao nộp hết nhẫn trữ đồ của các ngươi ra đây đi. Đừng có lấy ra từng cái từng cái một như thế, ta... không phải là ăn mày.
Sở Mặc từ tốn nói.
- Sở Mặc ngươi...
Môn chủ Thiên Kiếm Môn thất sắc tức giận. Tên tiểu tử này đích thực là cậy thế hiếp người mà, lại còn ép bọn ta vào đường chết!
- Hôm nay các ngươi tới đây, không những muốn cướp đồ của ta mà còn tính lấy mạng của ta nữa.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn và nói:
- Nhưng ta thì sao, ta chỉ yêu cầu các ngươi để lại đồ vật mà sống sót cút xéo khỏi nơi đây... So sánh hai hành động đó với nhau thì ta cho rằng bản thân mình đã quá nhân từ với đám người các ngươi rồi.
Lúc này, Đại Công Kê trong dáng vẻ của Chu Tước đột nhiên phát tán thêm ra thật nhiều những đuốc lửa hừng hực cháy một cách đáng sợ. Dường như có một khí mãnh liệt đang muốn nổ tung lao về phía đám người Thiên Kiêm Môn mà tấn công tới.
Thí Thiên Đao
- Đây... đây là Nguyên thú cửu giới sao?
Luồng khí đó, khí thế đó... quả thực không còn gì để nghi ngờ nữa, đây chính là Nguyên thú cửu giới!
Tới lúc này, bọn chúng mới tỉnh ngộ mà nhận ra rằng: Tuy sư phụ của tên thiếu niên này đã phi thăng, nhưng ông ta đã sắp xếp một cách đầy đủ cho đệ tử của mình những quân át chủ bài để bảo vệ cho hắn!
Những nhân vật đó chỉ cần xuất hiện một người trong số đó thôi thì cũng đủ để khiến cho bọn chúng khổ sở lắm rồi, chứ đừng nói tới việc... lúc này quân át chủ bài của Sở Mặc không chỉ có một mà thôi.
Bọn chúng quả thự là lấy trứng chọi đá mà, hơn nữa lại còn nhân tiện chọc đúng một tổ ong vò vẽ!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn mặt cắt không còn giọt máu, y nhìn Sở Mặc với một dáng vẻ khổ sở rồi nói:
- Xin lỗi...
- Ha ha...
Từ trong cổ họng của Sở Mặc phát ra một vài tiếng cười khẽ khàng.
Hắn quả thực không nghĩ được rằng, bản thân mình đến phút chót tuy chưa đụng tới quân át chủ bài thực sự mà sư phụ để lại cho mình, nhưng chỉ cần dựa vào Tiểu Sài Khuyển và Đại Công Kê... mà có thể qua được ải này.
- Hôm nay... ta sẽ giết chết hai người các ngươi.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn một cái rồi thản nhiên nói.
Đại Công Kê ở bên hắn rất muốn nói lên một tiếng rằng: để một tên cho Kê gia ta xử lý...
Nhưng nếu như lúc này mà nó mở miệng ra thì chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Trong lòng Đại Công Kê biết rõ rằng Sở Mặc nói như vậy rồi, đồng nghĩa với việc hắn tự quy chuyện này cho một mình hắn mà thôi.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn khổ sở nói:
- Là chúng tôi đã đắc tội với công tử, cái chết của người trong môn phái chúng tôi... không nên trách cứ Sở công tử.
- Đám người các ngươi có chết cũng không hết tội!
Triệu Tiểu Tiểu lớn tiếng nói.
- ....
Đám người bên Thiên Kiếm Môn sa sẩm mặt mày. Nếu là thông thường thì một con nhóc Thiết Cốt Cảnh như Triệu Tiểu Tiểu thì sớm đã bị bọn chúng cho một cái bạt tai rồi. Không biết lớn bé như vậy, ai dạy ngươi ăn nói với trưởng bối như vậy đó hả?
Nhưng lúc này đây bọn chúng chỉ đành nuốt cục tức đó vào bên trong bụng, hoàn toàn không dám có bất cứ phản ứng gì hết.
- Đúng vậy... Hai người bọn chúng... chết chưa hết tội!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nghiến răng nhẫn nhục nói.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn rồi từ tốn nói:
- Nhưng ta đã bị đám người các ngươi liên thủ lại tấn công đến nỗi bị trọng thương.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn lúc này tức giận đến muốn hộc máu, y rất muốn nhổ vào mặt Sở Mặc, túm lấy cổ áo của hắn mà nói:
- Ngươi mới bị trọng thương thôi, còn phía chúng ta thì đã bị thiệt mạng mất hai người đó!
Nhưng nhìn thấy con thần điểu Chu Tước khắp người những là đuốc lửa, rồi lại còn có con Nguyên thú cửu giới đang lăm le hằm hè nhìn chằm chằm về phía bọn chúng... thì tất cả dũng khí của y rút cuộc đều đã tan biết hết.
- Chúng ta... sẽ cho Sở công tử một câu trả lời!
Nói đoạn, môn chủ Thiên Kiếm Môn bèn lấy từ trong nhẫn trữ đồ của mình ra một chiếc bình ngọc hình bầu dục và nói:
- Đây là bình đan dược trị thương được dùng nguyên dược cực phẩm chế luyện mà thành, có tác dụng khôi phục nội thương... cực tốt. Tề tiên sinh cũng biết rõ về loại đan dược này.
Tề tiên sinh bước lên phía trước cầm lấy lọ đan được đó, ông ta mở ra rồi ngửi mốt cái, rồi sau đó gật gật đầu nói với Sở Mặc:
- Không sai, đây đích thực là đan dược trị thương cực phẩm.
Sở Mặc sắc mặt vô cảm, không thể hiện thái độ rõ ràng.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nghiến răng một cái cố nén sự tức giận, ngay lập tức trước mặt của y hiện ra một đống nguyên thạch, phải có đến hơn một nghìn viên chứ không ít. Từ đống nguyên thạch đó phát tán ra một lực dao động thật mãnh liệt.
- Nguyên thạch cực phẩm!
Hai mắt của Tiêu Nhất Nguyệt sáng rực lên.
Đám nữ nhi đệ tử Phiêu Diêu Cung bọn Quách Nhất Hiểu và Triệu Tiểu Tiểu cũng đều muốn sáng bừng cả đôi mắt, tất cả bọn họ đều nhìn về hướng đống nguyên thạch đó.
Bọn họ đã quá quen thuộc với món đồ này rồi. Trước kia khi Phiêu Diêu Cung còn chưa bị giệt vong, cho dù có là những đệ từ cốt cán như bọn họ cũng hiếm khi mới có thể nhận được loại nguyên thạch cao cấp này.
- Chừng đây là một nghìn tám trăm nguyên thạch cực phẩm, coi như là món quà tạ tội của Thiên Kiếm Môn với Sở công tử.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn xót xa nói:
- Trên người chúng tôi.... cũng chỉ còn có chừng này mà thôi.
- Không đủ.
Lúc này Sở Mặc chỉ thản nhiên nói có hai từ như vậy thôi.
Dù gì cũng đã đắc tội với hắn rồi, hai bên đã kết thù oán hận rồi, vậy thì Sở Mặc chẳng cần ngại ngần gì mà không khiến cho mối thù này thâm sâu hơn một chút nữa.
Hôm nay nếu như không khiến cho đám người Thiên Kiếm Môn bọn chúng phải tức ói máu thì những kẻ đó quả thực cho rằng Sở Mặc hắn là kẻ dễ bị bắt nạt như vậy đó.
- Sở công tử... Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại!
Tên lão giả đại năng Ngộ Tâm Cảnh đứng bên cạnh môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn Sở Mặc một cách lạnh lùng và nói:
- Làm người đừng có ép người khác vào đường cùng...
Sở Mặc ngẩng đầu lên nhìn tên lão giả đại năng Ngộ Tâm Cảnh đó, hắn cười nhạt và hỏi:
- Sao nào, chẳng phải các ngươi nói hôm nay ta buộc phải chết hay sao?
- Ngươi...
Tên lão giả đó tức thì nghẹn lời không nói tiếp được câu nào.
Quả thực bọn chúng ban nãy không hề muốn tha cho tên thiếu niên này một mạng, lại càng không nghĩ tới việc làm người thì đừng ép người khác vào đường cùng.
- Giao nộp hết nhẫn trữ đồ của các ngươi ra đây đi. Đừng có lấy ra từng cái từng cái một như thế, ta... không phải là ăn mày.
Sở Mặc từ tốn nói.
- Sở Mặc ngươi...
Môn chủ Thiên Kiếm Môn thất sắc tức giận. Tên tiểu tử này đích thực là cậy thế hiếp người mà, lại còn ép bọn ta vào đường chết!
- Hôm nay các ngươi tới đây, không những muốn cướp đồ của ta mà còn tính lấy mạng của ta nữa.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn và nói:
- Nhưng ta thì sao, ta chỉ yêu cầu các ngươi để lại đồ vật mà sống sót cút xéo khỏi nơi đây... So sánh hai hành động đó với nhau thì ta cho rằng bản thân mình đã quá nhân từ với đám người các ngươi rồi.
Lúc này, Đại Công Kê trong dáng vẻ của Chu Tước đột nhiên phát tán thêm ra thật nhiều những đuốc lửa hừng hực cháy một cách đáng sợ. Dường như có một khí mãnh liệt đang muốn nổ tung lao về phía đám người Thiên Kiêm Môn mà tấn công tới.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 414: Đánh kẻ chạy đi, người chạy lại ta cũng đánh
10.0/10 từ 43 lượt.