Thí Thiên Đao
Chương 413: Bản tôn cho phép ngươi rời đi chưa? (2)
Trước kia Sở Mặc chưa từng gặp mặt Tề tiên sinh, vì thế nên hắn khá lạ lẫm với vị lão giả tóc trắng này. Hắn không hiểu được vì sao ông lại hành lễ với mình.
- Xin lỗi công tử, tiểu lão Tề Sơn đã từng được ân sư công tử điểm hóa làm người bảo vệ cho công tử. Nay cuối cùng thì đã đột phá được cảnh giới nên mới nhanh chóng tới đây.
Tề tiên sinh một lần nữa hành lễ với Sở Mặc.
Sở Mặc nhanh chóng đáp lễ:
- Ngài khách khí quá.
- Đó đều là việc ta nên làm.
Thái độ của Tề Sơn thể hiện trước mặt Sở Mặc vô cùng khiêm tốn nhún nhường, điều này khiến cho những kẻ bên Thiên Kiếm Môn đều phải ngây người kinh ngạc.
Không giống như Đạm Đài tiên sinh và Uất Trì tiên sinh, vị Tề Sơn tiên sinh này rất có danh tiếng ở trong Thanh Long đại lục này.
Tuy danh tiếng mà ông ta có được không phải vì cảnh giới của ông ta rất cao, nhưng mối quan hệ của Tề Sơn tiên sinh... thì lại tương đối rộng!
Hơn nữa, trước kia Tề Sơn tiên sinh mãi dừng lại ở Kim Thạch Chi Cảnh, khó mà đột phá được cao hơn. Nhưng lần này gặp ông ta ở đây thì có thể cảm nhận được luồng khí của Tề tiên dài hơi nhẹ nhàng. Khi ông ta từ trên trời giáng xuống tới đây thì thấc sắc hoàn toàn ổn định thanh thoát. Hiển nhiên là Tề Sơn tiên sinh đã đột phá tới Minh Tâm Cảnh!
Một người như vậy thì cho dù ông ta có chỉ dừng lại ở Kim Thạch Chi Cảnh thôi thì đám người bọn Thiên Kiếm Môn cũng không muốn dính dáng ân oán gì tới rồi, chứ đừng nói là lúc này Tề tiên sinh đã đạt tới Minh Tâm Cảnh.
- Tề tiên sinh... lâu rồi không gặp.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn có chút ngượng ngùng, y cười một cái rồi hướng về phía Tề tiên sinh hành lễ. Hơn nữa, thái độ hành lễ của y... rõ ràng là thái độ của một kẻ vãn sinh hành lễ trưởng bối!
Điều này khiến cho những kẻ khác đều có chút kinh ngạc,
- Tiểu Trúc, chuyện này là ngươi không đúng!
Tề tiên sinh không bận tâm tới ánh nhìn kinh ngạc khó hiểu của những kẻ khác, ông ta nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn và từ tốn nói:
- Rút lui đi, chuyện này tới đây thôi.
- Việc này...
Môn chủ Thiên Kiếm Môn vẻ mặt đau khổ cứ tựa như đang ăn phải quả đắng vậy, y thực sự khổ tâm mà không nói được nên lời.
Lần này huênh hoang ngạo nghễ tới đây, cứ tưởng nhất định sẽ đoạt được thừa kế của Phiêu Diêu Cung về tay của mình.
Nhưng cho tới lúc này đây, tổn binh hao tướng, hai trưởng lão Minh Tâm Cảnh đã bị thiệt mạng rồi. Điều này quả là một tổn thất rất lớn cho Thiên Kiếm Môn, thân là môn chủ, y phải chịu trách nhiệm về việc này!
Sau khi quay về, đám lão tiền bối trong môn phái nhất định sẽ trách tội y. Địa vị môn chủ này của y có được tiếp tục nắm giữ nữa hay không... quả thực khó mà nói chắc được.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì nếu có thực sự đấu lại với bọn họ thì chỉ năm người còn lại của Thiên Kiếm Môn bọn chúng sẽ đều phải bỏ mạng tại đây mà thôi!
Không tính đến những người khác, chỉ tính riêng con Chu Tước đó thôi cũng đủ để khiến cho bọn chúng không sao chống đỡ được rồi.
Chứ đừng nói tới Tề tiên sinh, người đã từng chỉ điểm cho y, hơn nữa còn từng cứu mạng y một lần trong lúc bản thân y tu luyện gặp nạn!
Cũng giống như những gì mà Đạm Đài tiên sinh đã nói đó, có thù phải báo, nhưng có ân... cũng phải báo!
Chứ càng không nói tới từ một góc độ nào đó, Tề tiên sinh xuất hiện vào lúc này, kỳ thực là đã giải cứu cho y lần thứ hai!
Bọn chúng không nhìn thấy ánh hào quang lạnh lẽo toát ra từ khóe mắt của con Chu Tước mình đầy đuốc lửa đó hay sao?
Môn chủ Thiên Kiếm Môn hiểu rằng, Thiên Kiếm Môn của bọn chúng hôm nay đã gặp nạn rồi.
Y nghiến răng một cái rồi đáp lời:
- Tề tiên sinh có đại ơn với vãn bối, lời của Tề tiên sinh vãn bối sao dám không nghe? Vãn bối... xin được rời khỏi đây ngay bây giờ!
Lúc này, Chu Tước bèn lạnh lùng cất tiếng nói:
- Bổn tôn cho phép ngươi rời đi chưa vậy?
Bầu không khí của nơi đây bỗng nhiên như ngừng lại!
Lúc này đây ngay cả Tề tiên sinh cũng có vài phần kinh sợ thất sắc...
Ông ta quả thực không không biết lai lịch của con Chu Tước này, nhưng Tề tiên sinh thầm đoán trong đầu rằng: con Chu Tước này chắc chắn là thần thú bảo vệ mà vị thần nhân đó sắp xếp cho đồ đệ của mình.
Chỉ có điều môn chủ Thiên Kiếm Môn cũng coi như đã từng có chút thân tình với ông ta, Tề tiên sinh không muốn nhìn thấy đám trưởng lão đó và cả môn chủ Thiên Kiếm Môn phải bỏ mạng ở nơi này. Tức thì ông ta khẽ ho một tiếng rồi cười nói:
- Chu Tước tiền bối... ngài xem... có thể tha cho chúng một lần được không? Bọn chúng đều đã biết sai rồi.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Giọng nói lạnh lùng của Chu Tước tựa như từ cõi Cửu U vọng lại, mang theo những áp lực kinh hoàng.
Sắc mặt của Tề tiên sinh tức thì trở nên vô cùng ngượng ngùng, nhưng ông ta thực sự không dám nói thêm lời nào nữa. Nếu không con thần điểu này sẽ cho rằng mình là người của Thiên Kiếm Môn thì phải làm sao đây?
Sắc mặt của môn chủ Thiên Kiếm Môn lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi. Ở trong thế giới mà con người đang là chúa tể muôn loài này, ngay cả là thần thú cửu giới đi chăng nữa... cũng tuyệt nhiên không dễ gì bước chân được vào thế giới của loài người, chứ đừng nói tới việc có thể dễ dàng can dự vào việc ân oán của loài người.
Nhưng lúc này tất cả những từ như “có lẽ” và “thường thức” đều đã mất đi toàn bộ tác dụng của chúng.
Con thần điểu này không những đã can thiệp vào chuyện ân oán của loài người mà còn can thiệp một cách hết sức thô bạo bá đạo!
Chính vào lúc đó từ bên ngoài đằng xa kia vọng lại vài tiếng chó sủa chói tai, tiếp theo đó... một cái bóng màu vàng thoát một cài nhảy từ bên ngoài kia vào tới trước mặt mọi người, rồi sau đó nó xông thẳng đến chỗ Sở Mặc và phát ra những tiếng kêu thương xót buồn bã.
Ngay sau đó trên mình con Tiểu Sài Khuyển phát ra một luồng khí mãnh liệt kinh động trời đất!
Luồng khí đó nhằm thẳng hướng đám người Thiên Kiếm Môn mà lao tới đánh tiếng ầm một cái!
- Gừ!
Tiếng gừ gằn nhỏ giọng nhưng lại chan chứa đầy uy lực đó, tuyệt nhiên không thể phát ra được từ bất cứ một con chó thông thường nào.
Sắc mặt của tên môn chủ Thiên Kiếm Môn bỗng chốc trở nên trắng bệch, y sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Vài tên bên cạnh y cũng lùi lại về phía sau mấy bước, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều kinh hãi mà nhìn về phía Tiểu Sài Khuyển.
Thí Thiên Đao
- Xin lỗi công tử, tiểu lão Tề Sơn đã từng được ân sư công tử điểm hóa làm người bảo vệ cho công tử. Nay cuối cùng thì đã đột phá được cảnh giới nên mới nhanh chóng tới đây.
Tề tiên sinh một lần nữa hành lễ với Sở Mặc.
Sở Mặc nhanh chóng đáp lễ:
- Ngài khách khí quá.
- Đó đều là việc ta nên làm.
Thái độ của Tề Sơn thể hiện trước mặt Sở Mặc vô cùng khiêm tốn nhún nhường, điều này khiến cho những kẻ bên Thiên Kiếm Môn đều phải ngây người kinh ngạc.
Không giống như Đạm Đài tiên sinh và Uất Trì tiên sinh, vị Tề Sơn tiên sinh này rất có danh tiếng ở trong Thanh Long đại lục này.
Tuy danh tiếng mà ông ta có được không phải vì cảnh giới của ông ta rất cao, nhưng mối quan hệ của Tề Sơn tiên sinh... thì lại tương đối rộng!
Hơn nữa, trước kia Tề Sơn tiên sinh mãi dừng lại ở Kim Thạch Chi Cảnh, khó mà đột phá được cao hơn. Nhưng lần này gặp ông ta ở đây thì có thể cảm nhận được luồng khí của Tề tiên dài hơi nhẹ nhàng. Khi ông ta từ trên trời giáng xuống tới đây thì thấc sắc hoàn toàn ổn định thanh thoát. Hiển nhiên là Tề Sơn tiên sinh đã đột phá tới Minh Tâm Cảnh!
Một người như vậy thì cho dù ông ta có chỉ dừng lại ở Kim Thạch Chi Cảnh thôi thì đám người bọn Thiên Kiếm Môn cũng không muốn dính dáng ân oán gì tới rồi, chứ đừng nói là lúc này Tề tiên sinh đã đạt tới Minh Tâm Cảnh.
- Tề tiên sinh... lâu rồi không gặp.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn có chút ngượng ngùng, y cười một cái rồi hướng về phía Tề tiên sinh hành lễ. Hơn nữa, thái độ hành lễ của y... rõ ràng là thái độ của một kẻ vãn sinh hành lễ trưởng bối!
Điều này khiến cho những kẻ khác đều có chút kinh ngạc,
- Tiểu Trúc, chuyện này là ngươi không đúng!
Tề tiên sinh không bận tâm tới ánh nhìn kinh ngạc khó hiểu của những kẻ khác, ông ta nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn và từ tốn nói:
- Rút lui đi, chuyện này tới đây thôi.
- Việc này...
Môn chủ Thiên Kiếm Môn vẻ mặt đau khổ cứ tựa như đang ăn phải quả đắng vậy, y thực sự khổ tâm mà không nói được nên lời.
Lần này huênh hoang ngạo nghễ tới đây, cứ tưởng nhất định sẽ đoạt được thừa kế của Phiêu Diêu Cung về tay của mình.
Nhưng cho tới lúc này đây, tổn binh hao tướng, hai trưởng lão Minh Tâm Cảnh đã bị thiệt mạng rồi. Điều này quả là một tổn thất rất lớn cho Thiên Kiếm Môn, thân là môn chủ, y phải chịu trách nhiệm về việc này!
Sau khi quay về, đám lão tiền bối trong môn phái nhất định sẽ trách tội y. Địa vị môn chủ này của y có được tiếp tục nắm giữ nữa hay không... quả thực khó mà nói chắc được.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì nếu có thực sự đấu lại với bọn họ thì chỉ năm người còn lại của Thiên Kiếm Môn bọn chúng sẽ đều phải bỏ mạng tại đây mà thôi!
Không tính đến những người khác, chỉ tính riêng con Chu Tước đó thôi cũng đủ để khiến cho bọn chúng không sao chống đỡ được rồi.
Chứ đừng nói tới Tề tiên sinh, người đã từng chỉ điểm cho y, hơn nữa còn từng cứu mạng y một lần trong lúc bản thân y tu luyện gặp nạn!
Cũng giống như những gì mà Đạm Đài tiên sinh đã nói đó, có thù phải báo, nhưng có ân... cũng phải báo!
Chứ càng không nói tới từ một góc độ nào đó, Tề tiên sinh xuất hiện vào lúc này, kỳ thực là đã giải cứu cho y lần thứ hai!
Bọn chúng không nhìn thấy ánh hào quang lạnh lẽo toát ra từ khóe mắt của con Chu Tước mình đầy đuốc lửa đó hay sao?
Môn chủ Thiên Kiếm Môn hiểu rằng, Thiên Kiếm Môn của bọn chúng hôm nay đã gặp nạn rồi.
Y nghiến răng một cái rồi đáp lời:
- Tề tiên sinh có đại ơn với vãn bối, lời của Tề tiên sinh vãn bối sao dám không nghe? Vãn bối... xin được rời khỏi đây ngay bây giờ!
Lúc này, Chu Tước bèn lạnh lùng cất tiếng nói:
- Bổn tôn cho phép ngươi rời đi chưa vậy?
Bầu không khí của nơi đây bỗng nhiên như ngừng lại!
Lúc này đây ngay cả Tề tiên sinh cũng có vài phần kinh sợ thất sắc...
Ông ta quả thực không không biết lai lịch của con Chu Tước này, nhưng Tề tiên sinh thầm đoán trong đầu rằng: con Chu Tước này chắc chắn là thần thú bảo vệ mà vị thần nhân đó sắp xếp cho đồ đệ của mình.
Chỉ có điều môn chủ Thiên Kiếm Môn cũng coi như đã từng có chút thân tình với ông ta, Tề tiên sinh không muốn nhìn thấy đám trưởng lão đó và cả môn chủ Thiên Kiếm Môn phải bỏ mạng ở nơi này. Tức thì ông ta khẽ ho một tiếng rồi cười nói:
- Chu Tước tiền bối... ngài xem... có thể tha cho chúng một lần được không? Bọn chúng đều đã biết sai rồi.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Giọng nói lạnh lùng của Chu Tước tựa như từ cõi Cửu U vọng lại, mang theo những áp lực kinh hoàng.
Sắc mặt của Tề tiên sinh tức thì trở nên vô cùng ngượng ngùng, nhưng ông ta thực sự không dám nói thêm lời nào nữa. Nếu không con thần điểu này sẽ cho rằng mình là người của Thiên Kiếm Môn thì phải làm sao đây?
Sắc mặt của môn chủ Thiên Kiếm Môn lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi. Ở trong thế giới mà con người đang là chúa tể muôn loài này, ngay cả là thần thú cửu giới đi chăng nữa... cũng tuyệt nhiên không dễ gì bước chân được vào thế giới của loài người, chứ đừng nói tới việc có thể dễ dàng can dự vào việc ân oán của loài người.
Nhưng lúc này tất cả những từ như “có lẽ” và “thường thức” đều đã mất đi toàn bộ tác dụng của chúng.
Con thần điểu này không những đã can thiệp vào chuyện ân oán của loài người mà còn can thiệp một cách hết sức thô bạo bá đạo!
Chính vào lúc đó từ bên ngoài đằng xa kia vọng lại vài tiếng chó sủa chói tai, tiếp theo đó... một cái bóng màu vàng thoát một cài nhảy từ bên ngoài kia vào tới trước mặt mọi người, rồi sau đó nó xông thẳng đến chỗ Sở Mặc và phát ra những tiếng kêu thương xót buồn bã.
Ngay sau đó trên mình con Tiểu Sài Khuyển phát ra một luồng khí mãnh liệt kinh động trời đất!
Luồng khí đó nhằm thẳng hướng đám người Thiên Kiếm Môn mà lao tới đánh tiếng ầm một cái!
- Gừ!
Tiếng gừ gằn nhỏ giọng nhưng lại chan chứa đầy uy lực đó, tuyệt nhiên không thể phát ra được từ bất cứ một con chó thông thường nào.
Sắc mặt của tên môn chủ Thiên Kiếm Môn bỗng chốc trở nên trắng bệch, y sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Vài tên bên cạnh y cũng lùi lại về phía sau mấy bước, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều kinh hãi mà nhìn về phía Tiểu Sài Khuyển.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 413: Bản tôn cho phép ngươi rời đi chưa? (2)
10.0/10 từ 43 lượt.