Thí Thiên Đao
Chương 394: Gọi tôi là Đại Ngốc (1)
Lần đầu gặp gỡ, thấy nữ tử này cũng không kinh diễm, chỉ thấy đây là một nữ tử vô cùng dịu dàng phóng khoáng. Nhìn kỹ hơn một chút, nữ tử này mặt mày thanh tú. Nước da trắng nõn khiến người khác muốn nhìn thêm lần nữa. Nếu không biết từ trước, chắc chắn Sở Mặc không nghĩ nữ tử như vậy lại có thể quản lý một thương đội không nhỏ, lại có thủ đoạn cứng rắn, can đảm không kém đấng mày râu.
Nữ tử thấy Sở Mặc, có chút đỏ mặt, dịu dàng nói:
- Ngươi là Sở Mặc sao? Xin chào, ta là Long Thu Thủy.Sở Mặc ngại ngùng cười:
- Xin chào bà nội ạ.
- Thằng ranh con…
Mặt Phàn lão tướng quân đang đứng ở bên đỏ bừng.
Long Thu Thủy cũng đỏ mặt đứng đó. Thật ra chuyện của Sở Mặc cũng làm nàng khó nghĩ. Nếu Sở Mặc không nhận nàng, chắc chắn Phàn Vô Địch cũng vĩnh viễn không tiếp nhận nàng.
Từ lúc Phàn Vô Địch nói với nàng ý của Sở Mặc, Long Thu Thủy vô cùng vui vẻ nhưng cũng có chút khó xử. Nói thật nàng rất sợ gặp SởMặc. Nàng sợ gặp Sở Mặc sẽ có cảm giác như nàng đang cướp đi ông nội của hắn. Đó là lí do vì sao sáng nay Long Thu Thủy thay đến bảy tám bộ quần áo, tâm tư rối loạn, không biết khi gặp Sở Mặc phải nói cái gì, nên nói cái gì.
Mặc dù Phàn Vô Địch đã nói nàng không cần lo lắng, Sở Mặc là đứa nhỏ thông minh lại hiểu biết. Ngăn cách giữa hai người vẫn là nhờ hắn khai thông. Nhưng sâu trong lòng, Long Thu Thủy vẫn không thể không rối rắm.
Đến lúc Sở Mặc gọi bà nội, làm Long Thu Thủy đờ đẫn, không biết nên làm gì, nhưng đồng thời, lo lắng cũng tan thành mây khói.- Không cần xưng hô như vậy…ta…ta còn chưa…
Long Thu Thủy lắp bắp, lại nhìn Phàn Vô Địch.
Giờ phút này, Phàn Vô Địch có một loại cảm giác mà hơn năm mươi năm trong đời, người chưa từng có. Cảm giác hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Vì vậy, Phàn tướng quân hành động lớn mật, chủ động đi lên trước, kéo Long Thu Thủy, đĩnh đạc nói:
- Đây là cháu của chúng ta, dĩ nhiên phải gọi bà nội rồi.
- Nhưng ta còn chưa gả cho ngài mà…Mặt Long Thu Thủy đã đỏ ửng, cả cổ cũng đỏ. Đầu cúi xuống, muốn rút tay mình ra khỏi tay Phàn Vô Địch.
Không ai hiểu cảm giác bị người đuổi giết đến tuyệt vọng của nàng lúc trước, cũng không ai biết trong cái khoảnh khắc vừa nhìn thấy Phàn Vô Địch, nàng đã thích cái vị trung niên đại thúc có chút thô lỗ này, thích đến mười năm rồi.
Từ khi còn là một thiếu nữ mười sáu, đến giờ đã gần ba mươi, phần tình cảm này chưa hề thay đổi. Cho dù Phàn Vô Địch từng nói cho nàng rất rõ ràng rằng bọn họ không thể tiến tới. Nàng cũng chưa từng thay đổi tâm ý. Đối với một nữ nhân, trong một đời rất khó có thể tìm được mộtnam nhân cho mình cảm giác an toàn. Nên khi tìm được, nàng không muốn từ bỏ, luôn luôn cố gắng. Đến tận hôm nay, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện.
Nước mắt Long Thu Thủy chảy xuống. Phàn Vô Địch nhìn ngẩn ngơ, bối rối không biết làm thế nào.
Sở Mặc cười ha hả, đưa cho ông nội một chiếc khăn tay sạch, sau đó nói:
- Con còn có chút việc cần xử lý. Hôm nay ông nội rước bà nội về nhà đi ạ. Sau đó chúng ta sẽ cùng bàn bạc để tổ chức một hôn lễ thật long trọng.Nói xong, thân mình Sở Mặc lóe lên, biến mất trước mặt hai người.
- Thằng oắt con…hôn lễ của lão tử cũng đến lượt ngươi xử lý chắc.
Phàn Vô Địch cầm khăn tay, mặt già đỏ bừng, lầu bầu mắng. Nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
- Ngài đừng mắng hắn, hắn là đứa nhỏ ngoan.
Long Thu Thủy vừa rơi nước mắt vừa cười, cả người tỏa ra ánh hào quang từ trước đến nay chưa từng có. Ánh hào quanh này mang tên hạnh phúc.
Sau khi Sở Mặc rời khỏi chỗ Long Thu Thủy liền đi về Thao Thiết lầu, hắn muốn gặp Cao Anh Tuấn. Mấy ngày vừa qua Cao Anh Tuấn vẫn ở Thao Thiết lầu.
Đối với Cao Anh Tuấn, chỗ này chẳng khác nào thiên đường, chẳng những được ăn no mà còn ăn ngon là đằng khác. Cao Anh Tuấn chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như vậy. Hơn nữa, những người ở đây cũng rất tôn trọng người khổng lồ này. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ thời gian ở Thao Thiết lầu là thời gian Cao Anh Tuấn thấy thoải mái nhất.
Nhưng Cao Anh Tuấn cũng không quên mục đích mình tới đây. Mặcdù có vẻ ngoài ngốc nghếch nhưng người này không ngốc tí nào. Biết Sở Mặc đã trở về, Cao Anh Tuấn rất vui, im lặng chờ Sở Mặc đến vì Cao Anh Tuấn biết công tử tự có chủ trương. Sở Mặc cảm nhận rõ có người đang theo dõi hắn từ trước lúc hắn tiến vào Thao Thiết lầu.
Sở Mặc cười lạnh. Tám chín phần mười những người này là người của hoàng gia, bọn họ đang lo lắng hắn và người khổng lồ có thể gây ra rắc rối gì đây mà.
- Các ngươi quá coi thường Cao Anh Tuấn, cũng quá coi thường ta rồi.
Sở Mặc lạnh lùng bước vào Thao Thiết lầu. Đã một năm rồi mới gặplại người bạn này.
- Anh Tuấn!
- Công tử!
To con thấy Sở Mặc, kích động không biết nói gì, giống như một đứa trẻ rụt rè đến trước mặt Sở Mặc.
Liễu Mai Nhi nghe tin Sở Mặc đã đến, đi ra nghênh đón liền thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi ngẩn người, khóe miệng co quắp. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cái người khổng lồ đáng sợ này có bộ dáng nhưcon nít. Mấy ngày qua, nàng cũng không dám nói chuyện nhiều. Biết Cao Anh Tuấn là người của Sở Mặc, vẫn chiêu đãi đồ ăn thức uống chu đáo.
- Mai Nhi tỷ, đã lâu không gặp!
Sở Mặc cười, chào Liễu Mai Nhi, sau đó nói:
- Huynh đệ của ta đã gây phiền phức cho tỷ rồi.
- Sao công tử lại nói vậy chứ. Đây là việc nhà mà, phiền gì mà phiền. Hơn nữa, Cao đại ca cũng giữ yên lặng nhiều, cả ngày không bước ra khỏi cửa…
Liễu Mai Nhi cúi chào Sở Mặc, ôn nhu nói.Sở Mặc bước tới, đấm vào bụng Cao Anh Tuấn một cái rồi nói:
- Ăn béo rồi nhỉ?
- Ồ, đâu có đâu. Công tử gạt người.
Cao Anh Tuấn trừng mắt, không phục giải thích:
- Làm sao ta có thể béo lên được chứ?
- Anh Tuấn này…
- Khụ…công tử cứ gọi ta là Đại Ngốc đi…
Cao Anh Tuấn cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Tới đây ta mới biết, thực ra ta cũng không khôi ngô lắm…- Nhưng ngươi cũng đâu có xấu.
- Kêu Đại Ngốc vẫn dễ nghe hơn mà.
Không biết bị cái gì kích thích, to con vẫn kiên trì muốn Sở Mặc gọi là Đại Ngốc.
- Nhưng chỉ công tử được gọi ta như vậy thôi.
Cao Anh Tuấn nhấn mạnh.
Sở Mặc cũng không để ý xưng hô thế nào, chỉ là một cách gọi mà thôi.- Được rồi Đại Ngốc, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?
Sở Mặc cười hỏi.
- Tốt lắm, ta rất thích.
To con thành thật trả lời.
- Ha ha ha, vậy sau này cho ngươi ở lại đây được không? Ngươi ở đây làm bảo vệ, hàng ngày đều được ăn uống miễn phí.
Thí Thiên Đao
Nữ tử thấy Sở Mặc, có chút đỏ mặt, dịu dàng nói:
- Ngươi là Sở Mặc sao? Xin chào, ta là Long Thu Thủy.Sở Mặc ngại ngùng cười:
- Xin chào bà nội ạ.
- Thằng ranh con…
Mặt Phàn lão tướng quân đang đứng ở bên đỏ bừng.
Long Thu Thủy cũng đỏ mặt đứng đó. Thật ra chuyện của Sở Mặc cũng làm nàng khó nghĩ. Nếu Sở Mặc không nhận nàng, chắc chắn Phàn Vô Địch cũng vĩnh viễn không tiếp nhận nàng.
Từ lúc Phàn Vô Địch nói với nàng ý của Sở Mặc, Long Thu Thủy vô cùng vui vẻ nhưng cũng có chút khó xử. Nói thật nàng rất sợ gặp SởMặc. Nàng sợ gặp Sở Mặc sẽ có cảm giác như nàng đang cướp đi ông nội của hắn. Đó là lí do vì sao sáng nay Long Thu Thủy thay đến bảy tám bộ quần áo, tâm tư rối loạn, không biết khi gặp Sở Mặc phải nói cái gì, nên nói cái gì.
Mặc dù Phàn Vô Địch đã nói nàng không cần lo lắng, Sở Mặc là đứa nhỏ thông minh lại hiểu biết. Ngăn cách giữa hai người vẫn là nhờ hắn khai thông. Nhưng sâu trong lòng, Long Thu Thủy vẫn không thể không rối rắm.
Đến lúc Sở Mặc gọi bà nội, làm Long Thu Thủy đờ đẫn, không biết nên làm gì, nhưng đồng thời, lo lắng cũng tan thành mây khói.- Không cần xưng hô như vậy…ta…ta còn chưa…
Long Thu Thủy lắp bắp, lại nhìn Phàn Vô Địch.
Giờ phút này, Phàn Vô Địch có một loại cảm giác mà hơn năm mươi năm trong đời, người chưa từng có. Cảm giác hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Vì vậy, Phàn tướng quân hành động lớn mật, chủ động đi lên trước, kéo Long Thu Thủy, đĩnh đạc nói:
- Đây là cháu của chúng ta, dĩ nhiên phải gọi bà nội rồi.
- Nhưng ta còn chưa gả cho ngài mà…Mặt Long Thu Thủy đã đỏ ửng, cả cổ cũng đỏ. Đầu cúi xuống, muốn rút tay mình ra khỏi tay Phàn Vô Địch.
Không ai hiểu cảm giác bị người đuổi giết đến tuyệt vọng của nàng lúc trước, cũng không ai biết trong cái khoảnh khắc vừa nhìn thấy Phàn Vô Địch, nàng đã thích cái vị trung niên đại thúc có chút thô lỗ này, thích đến mười năm rồi.
Từ khi còn là một thiếu nữ mười sáu, đến giờ đã gần ba mươi, phần tình cảm này chưa hề thay đổi. Cho dù Phàn Vô Địch từng nói cho nàng rất rõ ràng rằng bọn họ không thể tiến tới. Nàng cũng chưa từng thay đổi tâm ý. Đối với một nữ nhân, trong một đời rất khó có thể tìm được mộtnam nhân cho mình cảm giác an toàn. Nên khi tìm được, nàng không muốn từ bỏ, luôn luôn cố gắng. Đến tận hôm nay, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện.
Nước mắt Long Thu Thủy chảy xuống. Phàn Vô Địch nhìn ngẩn ngơ, bối rối không biết làm thế nào.
Sở Mặc cười ha hả, đưa cho ông nội một chiếc khăn tay sạch, sau đó nói:
- Con còn có chút việc cần xử lý. Hôm nay ông nội rước bà nội về nhà đi ạ. Sau đó chúng ta sẽ cùng bàn bạc để tổ chức một hôn lễ thật long trọng.Nói xong, thân mình Sở Mặc lóe lên, biến mất trước mặt hai người.
- Thằng oắt con…hôn lễ của lão tử cũng đến lượt ngươi xử lý chắc.
Phàn Vô Địch cầm khăn tay, mặt già đỏ bừng, lầu bầu mắng. Nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
- Ngài đừng mắng hắn, hắn là đứa nhỏ ngoan.
Long Thu Thủy vừa rơi nước mắt vừa cười, cả người tỏa ra ánh hào quang từ trước đến nay chưa từng có. Ánh hào quanh này mang tên hạnh phúc.
Sau khi Sở Mặc rời khỏi chỗ Long Thu Thủy liền đi về Thao Thiết lầu, hắn muốn gặp Cao Anh Tuấn. Mấy ngày vừa qua Cao Anh Tuấn vẫn ở Thao Thiết lầu.
Đối với Cao Anh Tuấn, chỗ này chẳng khác nào thiên đường, chẳng những được ăn no mà còn ăn ngon là đằng khác. Cao Anh Tuấn chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như vậy. Hơn nữa, những người ở đây cũng rất tôn trọng người khổng lồ này. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ thời gian ở Thao Thiết lầu là thời gian Cao Anh Tuấn thấy thoải mái nhất.
Nhưng Cao Anh Tuấn cũng không quên mục đích mình tới đây. Mặcdù có vẻ ngoài ngốc nghếch nhưng người này không ngốc tí nào. Biết Sở Mặc đã trở về, Cao Anh Tuấn rất vui, im lặng chờ Sở Mặc đến vì Cao Anh Tuấn biết công tử tự có chủ trương. Sở Mặc cảm nhận rõ có người đang theo dõi hắn từ trước lúc hắn tiến vào Thao Thiết lầu.
Sở Mặc cười lạnh. Tám chín phần mười những người này là người của hoàng gia, bọn họ đang lo lắng hắn và người khổng lồ có thể gây ra rắc rối gì đây mà.
- Các ngươi quá coi thường Cao Anh Tuấn, cũng quá coi thường ta rồi.
Sở Mặc lạnh lùng bước vào Thao Thiết lầu. Đã một năm rồi mới gặplại người bạn này.
- Anh Tuấn!
- Công tử!
To con thấy Sở Mặc, kích động không biết nói gì, giống như một đứa trẻ rụt rè đến trước mặt Sở Mặc.
Liễu Mai Nhi nghe tin Sở Mặc đã đến, đi ra nghênh đón liền thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi ngẩn người, khóe miệng co quắp. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cái người khổng lồ đáng sợ này có bộ dáng nhưcon nít. Mấy ngày qua, nàng cũng không dám nói chuyện nhiều. Biết Cao Anh Tuấn là người của Sở Mặc, vẫn chiêu đãi đồ ăn thức uống chu đáo.
- Mai Nhi tỷ, đã lâu không gặp!
Sở Mặc cười, chào Liễu Mai Nhi, sau đó nói:
- Huynh đệ của ta đã gây phiền phức cho tỷ rồi.
- Sao công tử lại nói vậy chứ. Đây là việc nhà mà, phiền gì mà phiền. Hơn nữa, Cao đại ca cũng giữ yên lặng nhiều, cả ngày không bước ra khỏi cửa…
Liễu Mai Nhi cúi chào Sở Mặc, ôn nhu nói.Sở Mặc bước tới, đấm vào bụng Cao Anh Tuấn một cái rồi nói:
- Ăn béo rồi nhỉ?
- Ồ, đâu có đâu. Công tử gạt người.
Cao Anh Tuấn trừng mắt, không phục giải thích:
- Làm sao ta có thể béo lên được chứ?
- Anh Tuấn này…
- Khụ…công tử cứ gọi ta là Đại Ngốc đi…
Cao Anh Tuấn cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Tới đây ta mới biết, thực ra ta cũng không khôi ngô lắm…- Nhưng ngươi cũng đâu có xấu.
- Kêu Đại Ngốc vẫn dễ nghe hơn mà.
Không biết bị cái gì kích thích, to con vẫn kiên trì muốn Sở Mặc gọi là Đại Ngốc.
- Nhưng chỉ công tử được gọi ta như vậy thôi.
Cao Anh Tuấn nhấn mạnh.
Sở Mặc cũng không để ý xưng hô thế nào, chỉ là một cách gọi mà thôi.- Được rồi Đại Ngốc, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?
Sở Mặc cười hỏi.
- Tốt lắm, ta rất thích.
To con thành thật trả lời.
- Ha ha ha, vậy sau này cho ngươi ở lại đây được không? Ngươi ở đây làm bảo vệ, hàng ngày đều được ăn uống miễn phí.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 394: Gọi tôi là Đại Ngốc (1)
10.0/10 từ 43 lượt.