Thí Thiên Đao
Chương 393: Gặp bà nội
Y không hiểu chẳng lẽ công tử không hiểu được tình hình của mình hiện nay sao? Vì sao còn tự tin như vậy mà không gặp mình? Không chịu nhận lời xin lỗi của mình? Hay là nói… Hắn không ý thức được những chuyện này? Quả thực xem mình chính là Sở vương rồi sao?
Không… Không phải như thế!
Vương Đại Phát dùng sức lắc đầu. Y rất hiểu rõ Sở Mặc cũng không phải là loại người có đầu óc như thế. Tuy rằng tuổi trẻ đến mức đủ để cho bất luận kẻ nào không biết hắn đều sẽ khinh thường hắn. Nhưng chỉ cần biết rằng thiếu niên này là người như thế nào thì tuyệt đối không dám có bất cứ ý khinh thường nào đối với hắn!
Ngay cả hoàng đế của Đại Hạ đều vô cùng kiêng kỵ đối với Sở Mặc hắn, Vương Đại Phát y…. Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả hoàng đế?
Nghĩ đến đây ngay lập tức thân hình Vương Đại Phát khẽ run lên.
Y hiểu được tại sao!
Thứ nhất, Sở Mặc khẳng định là có quân bài chưa lật!
Tuy rằng không biết quân bài đó là cái gì, nhưng nhất định là có.
Thứ hai, thái độ của y… Vẫn không có hoàn toàn nghiêm túc!
Đúng vậy, lúc này mà tới cửa sẽ cho người thấy một rằng: Xem như thế nào đây? Tuy rằng chuyện là ta làm sai, nhưng vấn đề là… Hiện tại ngươi đang cần dùng người đó không phải sao? Ta đến chẳng khác nào là tới giúp ngươi, giải tỏa khẩn cấp của ngươi! Như vậy sai lầm mà ta phạm phải, có phải hay không có thể bỏ qua chuyện cũ được không?
Với sự kiêu ngạo của Sở Mặc làm sao có thể gặp y đây?
Vương Đại Phát lau mồ hôi lạnh trên đầu, hướng về phía người gác cổng của Phàn phủ gật gật đầu, vẻ mặt khách khí nói:
- Được rồi, nếu công tử không vội ta sẽ không quấy rầy nữa. Ngày mai ta lại đến bái phỏng!
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Sở Mặc sau khi nhận được tin tức, nhếch miệng mỉm cười.
Thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc nói:
- Vương Đại Phát này chính là một nhân tài.
- Ha hả, là một nhân tài, tuy nhiên… Lần trước thiếu chút nữa là hại chết ta rồi.
Sở Mặc cười kể lại một chút chuyện tình khi ở Đại Tề.
Ông cụ và Tùy Hồng Nho cụt một tay cả hai đều là vẻ mặt khiếp sợ. Nhìn Sở Mặc trong mắt đều mang theo vẻ đau lòng.
Thực rõ ràng, nếu Sở Mặc không nói thì bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.
Thiếu niên phong vương huy hoàng, sau lưng lại có mấy ai biết được hắn từng trả giá những gì?
- Thật sự là làm khó con rồi.
Ông cụ có chút cảm thán nói.
- Không có việc gì, cuối cùng cũng là biến nguy thành an rồi.
Sở Mặc nói:
- Tuy nhiên bên phía Vương Đại Phát nhất định là phải cho hắn một bài học rồi. Hôm nay hắn đến cửa, dĩ nhiên là nhìn ra tình cảnh của con hiện tại. Cảm thấy lúc này tới tìm con nhận lỗi con sẽ vì bản thân mà suy xét nhất định sẽ tha thứ cho hắn. Không tính toán đến chuyện xảy ra ở Đại Tề nữa.
Sở Mặc nói xong, lắc đầu cười lạnh:
- Tâm cơ này…. Xem như là hắn đã dùng sai rồi! Không mỉa mai châm biếm hắn thật đúng là nghĩ đến việc con rời khỏi Vương Đại Phát hắn thì nhất định phải làm một tên vương gia tay không rồi.
Ông cụ không kìm được mà lắc đầu cười khổ. Nhìn tôn tử mà y nuôi lớn từ nhỏ, ở trước mặt y bàn chuyện liên quan đến giữa người với người ở chung cùng với những thủ đoạn của cấp dưới, trong lòng vô cùng cảm thán.
Tuy rằng y cảm thấy cháu của mình là ưu tú nhất rồi.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại… Hắn mới mười bốn tuổi!
Đây cũng không phải chỉ dùng hai chữ ưu tú để hình dung. Thật sự là có chút rất yêu nghiệt rồi!
Sáng sớm hôm sau, hai ông cháu Sở Mặc lặng lẽ cùng nhau ly khai Phàn phủ từ cửa sau. Hai người thậm chí không mang tùy tùng, trực tiếp cưỡi ngựa, thong dong thông suốt đi về thành bắc.
Từ nhỏ Sở Mặc cũng rất ít tới thành bắc. Bên đây đa phần là tầng lớp trung lưu và một số quý tộc nhỏ sinh sống. Phạm vi cấp bậc ở Viêm Hoàng Thành rất rõ ràng. Thân phận như Sở Mặc thường sẽ không tới nơi này. Cho nên, Sở Mặc đối với thành bắc không biết nhiều. Giờ tới đây mới phát hiện, nơi này phồn hoa náo nhiệt hơn nhiều so với tượng tượng của hắn. Nhưng lão gia tử lại rất quen thuộc chỗ này.Sở Mặc không nhịn được hỏi:
- Ông nội, ngài nói thật đi…có phải ngài cũng hay đến đây hay không?
Ông cụ đỏ mặt, thấp giọng mắng:
- Ngươi linh ta linh tinh. Một năm bốn mùa hầu như ta đều ở trong quân, thời gian đâu tới chỗ này. Chẳng qua từ nhỏ ta đã lớn lên ở Viêm Hoàng Thành, có chỗ nào ta không biết chứ, nhắm mắt cũng tìm được đường.
Sở Mặc bĩu môi, vẫn nghĩ ông nội nói xạo. E rằng ông nội cũng có lòng với cô gái này, chẳng qua ngại hắn nên mới không dám nhận tìnhcảm của người ta thôi. Thời đại này nhà giàu bảy tám mươi tuổi nạp thiếp thất mười bảy mười tám cũng chẳng ai nói gì. Chắc chắn, khúc mắc của ông nội ở chỗ hắn rồi. Sở Mặc thấy vô cùng áy náy.
Nhìn ông nội nói:
- Hôm nay chúng ta rước bà về chứ ạ?
- Sao có thể làm thế chứ?
Lão gia tử hơi bối rối.
- Làm vậy người ta lại bàn ra tán vào.
- Ai dám nói chứ. Giờ ngài là Tam Nguyệt Tướng quân, ai nóihuyên thuyên cầm gậy đánh chết là được.
Sở Mặc ra vẻ hống hách.
- Thôi đi, ngươi làm bộ kẻ ác cũng chẳng được đâu.
Ông cụ liếc Sở Mặc, có chút lo lắng:
- Tất cả người ở Viêm Hoàng Thành đều biết ông cháu ta không có quan hệ máu mủ. Nếu ta thật sự cưới một nữ nhân hơn ba mươi tuổi về, lại sinh cho ngươi một tiểu thúc thúc. Ngươi sẽ không ngại chút nào sao? Người bên ngoài, có khi xào xáo loạn lên ý chứ.
- Con không để ý chút nào mà. Ông nội, người nhìn người khác đi rồi nói. Như đương triều Nội các Thủ Phụ Hứa Trung Lương, người nóicó phải là một người chính trực đáng tôn trọng không ạ?
- Đương nhiên, Hứa lão cả đời vì nước vì dân, công chính liêm minh, tất nhiên đáng tôn trọng.
- Nhưng người không biết, hồi sau năm mới, Hứa gia gia có nạp một phòng thiếp thất, mặc dù rất kín tiếng nhưng chuyện này không phải không có người biết. Cô nương đó cũng không lớn hơn con mấy tuổi đâu ạ. Hứa gia gia đúng là càng già càng dẻo dai, chẳng mấy đã khiến cô nương đó có bầu, người nói Hứa Phù Phù có thể làm gì chứ ạ?
- Chuyện này…vậy chứ biết sao.Ông cụ nghẹn họng, muốn phản bác Sở Mặc lại không biết nói thế nào.
- Cho nên, người hoàn toàn không cần lo lắng gì đâu ạ. Tin con đi, chuyện người cưới vợ, chắc chắn mọi người còn chúc phúc đấy ạ.
Sở Mặc nghiêm túc nói.
- Thật chứ?
- Thật ạ.
Sau đó, Sở Mặc theo ông nội đi vào một tiểu viện yên tĩnh. Tiểu việncũng không xa hoa, nhưng vô cùng lịch sự lại tao nhã. Như ý nguyện, cuối cùng Sở Mặc cũng gặp được nữ tử theo đuổi ông nội nhiều năm.
Thí Thiên Đao
Không… Không phải như thế!
Vương Đại Phát dùng sức lắc đầu. Y rất hiểu rõ Sở Mặc cũng không phải là loại người có đầu óc như thế. Tuy rằng tuổi trẻ đến mức đủ để cho bất luận kẻ nào không biết hắn đều sẽ khinh thường hắn. Nhưng chỉ cần biết rằng thiếu niên này là người như thế nào thì tuyệt đối không dám có bất cứ ý khinh thường nào đối với hắn!
Ngay cả hoàng đế của Đại Hạ đều vô cùng kiêng kỵ đối với Sở Mặc hắn, Vương Đại Phát y…. Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả hoàng đế?
Nghĩ đến đây ngay lập tức thân hình Vương Đại Phát khẽ run lên.
Y hiểu được tại sao!
Thứ nhất, Sở Mặc khẳng định là có quân bài chưa lật!
Tuy rằng không biết quân bài đó là cái gì, nhưng nhất định là có.
Thứ hai, thái độ của y… Vẫn không có hoàn toàn nghiêm túc!
Đúng vậy, lúc này mà tới cửa sẽ cho người thấy một rằng: Xem như thế nào đây? Tuy rằng chuyện là ta làm sai, nhưng vấn đề là… Hiện tại ngươi đang cần dùng người đó không phải sao? Ta đến chẳng khác nào là tới giúp ngươi, giải tỏa khẩn cấp của ngươi! Như vậy sai lầm mà ta phạm phải, có phải hay không có thể bỏ qua chuyện cũ được không?
Với sự kiêu ngạo của Sở Mặc làm sao có thể gặp y đây?
Vương Đại Phát lau mồ hôi lạnh trên đầu, hướng về phía người gác cổng của Phàn phủ gật gật đầu, vẻ mặt khách khí nói:
- Được rồi, nếu công tử không vội ta sẽ không quấy rầy nữa. Ngày mai ta lại đến bái phỏng!
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Sở Mặc sau khi nhận được tin tức, nhếch miệng mỉm cười.
Thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc nói:
- Vương Đại Phát này chính là một nhân tài.
- Ha hả, là một nhân tài, tuy nhiên… Lần trước thiếu chút nữa là hại chết ta rồi.
Sở Mặc cười kể lại một chút chuyện tình khi ở Đại Tề.
Ông cụ và Tùy Hồng Nho cụt một tay cả hai đều là vẻ mặt khiếp sợ. Nhìn Sở Mặc trong mắt đều mang theo vẻ đau lòng.
Thực rõ ràng, nếu Sở Mặc không nói thì bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.
Thiếu niên phong vương huy hoàng, sau lưng lại có mấy ai biết được hắn từng trả giá những gì?
- Thật sự là làm khó con rồi.
Ông cụ có chút cảm thán nói.
- Không có việc gì, cuối cùng cũng là biến nguy thành an rồi.
Sở Mặc nói:
- Tuy nhiên bên phía Vương Đại Phát nhất định là phải cho hắn một bài học rồi. Hôm nay hắn đến cửa, dĩ nhiên là nhìn ra tình cảnh của con hiện tại. Cảm thấy lúc này tới tìm con nhận lỗi con sẽ vì bản thân mà suy xét nhất định sẽ tha thứ cho hắn. Không tính toán đến chuyện xảy ra ở Đại Tề nữa.
Sở Mặc nói xong, lắc đầu cười lạnh:
- Tâm cơ này…. Xem như là hắn đã dùng sai rồi! Không mỉa mai châm biếm hắn thật đúng là nghĩ đến việc con rời khỏi Vương Đại Phát hắn thì nhất định phải làm một tên vương gia tay không rồi.
Ông cụ không kìm được mà lắc đầu cười khổ. Nhìn tôn tử mà y nuôi lớn từ nhỏ, ở trước mặt y bàn chuyện liên quan đến giữa người với người ở chung cùng với những thủ đoạn của cấp dưới, trong lòng vô cùng cảm thán.
Tuy rằng y cảm thấy cháu của mình là ưu tú nhất rồi.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại… Hắn mới mười bốn tuổi!
Đây cũng không phải chỉ dùng hai chữ ưu tú để hình dung. Thật sự là có chút rất yêu nghiệt rồi!
Sáng sớm hôm sau, hai ông cháu Sở Mặc lặng lẽ cùng nhau ly khai Phàn phủ từ cửa sau. Hai người thậm chí không mang tùy tùng, trực tiếp cưỡi ngựa, thong dong thông suốt đi về thành bắc.
Từ nhỏ Sở Mặc cũng rất ít tới thành bắc. Bên đây đa phần là tầng lớp trung lưu và một số quý tộc nhỏ sinh sống. Phạm vi cấp bậc ở Viêm Hoàng Thành rất rõ ràng. Thân phận như Sở Mặc thường sẽ không tới nơi này. Cho nên, Sở Mặc đối với thành bắc không biết nhiều. Giờ tới đây mới phát hiện, nơi này phồn hoa náo nhiệt hơn nhiều so với tượng tượng của hắn. Nhưng lão gia tử lại rất quen thuộc chỗ này.Sở Mặc không nhịn được hỏi:
- Ông nội, ngài nói thật đi…có phải ngài cũng hay đến đây hay không?
Ông cụ đỏ mặt, thấp giọng mắng:
- Ngươi linh ta linh tinh. Một năm bốn mùa hầu như ta đều ở trong quân, thời gian đâu tới chỗ này. Chẳng qua từ nhỏ ta đã lớn lên ở Viêm Hoàng Thành, có chỗ nào ta không biết chứ, nhắm mắt cũng tìm được đường.
Sở Mặc bĩu môi, vẫn nghĩ ông nội nói xạo. E rằng ông nội cũng có lòng với cô gái này, chẳng qua ngại hắn nên mới không dám nhận tìnhcảm của người ta thôi. Thời đại này nhà giàu bảy tám mươi tuổi nạp thiếp thất mười bảy mười tám cũng chẳng ai nói gì. Chắc chắn, khúc mắc của ông nội ở chỗ hắn rồi. Sở Mặc thấy vô cùng áy náy.
Nhìn ông nội nói:
- Hôm nay chúng ta rước bà về chứ ạ?
- Sao có thể làm thế chứ?
Lão gia tử hơi bối rối.
- Làm vậy người ta lại bàn ra tán vào.
- Ai dám nói chứ. Giờ ngài là Tam Nguyệt Tướng quân, ai nóihuyên thuyên cầm gậy đánh chết là được.
Sở Mặc ra vẻ hống hách.
- Thôi đi, ngươi làm bộ kẻ ác cũng chẳng được đâu.
Ông cụ liếc Sở Mặc, có chút lo lắng:
- Tất cả người ở Viêm Hoàng Thành đều biết ông cháu ta không có quan hệ máu mủ. Nếu ta thật sự cưới một nữ nhân hơn ba mươi tuổi về, lại sinh cho ngươi một tiểu thúc thúc. Ngươi sẽ không ngại chút nào sao? Người bên ngoài, có khi xào xáo loạn lên ý chứ.
- Con không để ý chút nào mà. Ông nội, người nhìn người khác đi rồi nói. Như đương triều Nội các Thủ Phụ Hứa Trung Lương, người nóicó phải là một người chính trực đáng tôn trọng không ạ?
- Đương nhiên, Hứa lão cả đời vì nước vì dân, công chính liêm minh, tất nhiên đáng tôn trọng.
- Nhưng người không biết, hồi sau năm mới, Hứa gia gia có nạp một phòng thiếp thất, mặc dù rất kín tiếng nhưng chuyện này không phải không có người biết. Cô nương đó cũng không lớn hơn con mấy tuổi đâu ạ. Hứa gia gia đúng là càng già càng dẻo dai, chẳng mấy đã khiến cô nương đó có bầu, người nói Hứa Phù Phù có thể làm gì chứ ạ?
- Chuyện này…vậy chứ biết sao.Ông cụ nghẹn họng, muốn phản bác Sở Mặc lại không biết nói thế nào.
- Cho nên, người hoàn toàn không cần lo lắng gì đâu ạ. Tin con đi, chuyện người cưới vợ, chắc chắn mọi người còn chúc phúc đấy ạ.
Sở Mặc nghiêm túc nói.
- Thật chứ?
- Thật ạ.
Sau đó, Sở Mặc theo ông nội đi vào một tiểu viện yên tĩnh. Tiểu việncũng không xa hoa, nhưng vô cùng lịch sự lại tao nhã. Như ý nguyện, cuối cùng Sở Mặc cũng gặp được nữ tử theo đuổi ông nội nhiều năm.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 393: Gặp bà nội
10.0/10 từ 43 lượt.