Thí Thiên Đao
Chương 2480: Tính không để sót (2)
- Quả nhiên chính là đám người kia.
Lam Quang lão tổ hít sâu một hơi, trên mặt của ông cũng lộ ra một nụ cười, nhìn Kinh Hồng, giống như là cố ý nói:
- Cả thế giới Bàn Cổ, thật ra sức mạnh đỉnh cao thật sự chính là đám người này! Phán đoán trước đây của chúng ta không có sai! Cũng chỉ có nhóm người bên cạnh Sở Mặc mới có thể nhận được vận may chân chính. Tu sĩ cảnh giới Đại Tổ e rằng nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngàn người, những người khác, Sở Mặc có lẽ là không có cách nào khống chế. Y có thể dùng thật ra chỉ có mấy trăm người mà thôi!
Thẩm Khê lấy lại tinh thần nói:
- Không sai, bọn họ có thể dùng… cũng không nhiều, Tuy nói bọn họ có thể thủ ở đó, nhưng đã bị chúng ta thấy được điểm yếu và khuyết điểm của họ! Mười mấy đạo hữu của chúng ta không hy sinh vô ích, bọn họ đã thám thính được tin tức quan trọng nhất.
Tuệ Thiên nói rằng:
- Sở Mặc quả thật là không điên cuồng như vậy, những người ngoài đó mai phục cũng nói rõ là bọn họ căn bản không có thủ đoạn khác! Cho dù Sở Mặc thật sự điên, muốn dùng toàn bộ tài nguyên của thế giới Bàn Cổ, những người khác cũng phải đồng ý mới được!
Kinh Hồng hơi khẽ cau mày, nàng là thần tiên, nhưng nàng cũng là một nữ nhân, với trực giác của một người phụ nữ, nàng luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của mọi người, nàng vẫn quyết định bản thân không muốn giội nước lạnh. Nàng cũng biết, hành động thường xuyên giội nước lạnh của nàng kỳ thực không ai thích. Không ai thích nàng như vậy.
Lúc này tuy là tổn thất mười mấy thiên nhân tu sĩ, nhưng trong con mắt của mọi người, đây hết thảy đều là đáng giá!
Vì thắng lợi của cuộc chiến tranh này bọn họ đã trả giá nhiều sinh mệnh lắm rồi. Kết quả sau cùng, bọn họ muốn giống như trong trí tưởng tượng của họ là quét sạch thế giới Bàn Cổ. Nghiền nát tất cả những sinh linh họ thấy!
- Khoan.
Lam Quang lão tổ lạnh lùng nói.
Bên ngoài.
Đám người Ma Quân kia trong nháy mắt giết mười mấy người tu sĩ thiên nhân, liếc nhìn lẫn nhau, đều là từ trong ánh mắt của đối phương, nhìn thấu được sự chấn động.
Sở lão cũng không nhịn được cười khổ:
- Cháu trai của ta không ngờ biến thành quân thần rồi? Tính không bỏ sót mà!
- Bọn họ nhất định sẽ phái người đi dò đường. Bọn họ bây giờ có thể đang rất vui đó?
Sở Thiên Hùng vừa cười vừa nói.
- Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Không có chuyện của chúng ta nữa.
Sở lão khoát tay.
Sau đó đám người hướng về phía xa rời đi.
Trận pháp lớn mênh mông vẫn đang cực khổ chống đỡ.
Như là kéo dài hơi tàn sau cùng.
Đám người Sở Mặc đứng ở vụ trũ hư không xa xăm lẳng lặng nhìn cảnh này.
Hầu tử mang theo gậy sắt lớn, đứng ở bên cạnh Sở Mặc, có chút khó chịu nói:
- Xem ra, trận chiến này thực sự không có việc của chúng ta rồi?
Sở Mặc liếc mắt nhìn nó, cười khổ nói:
- Sau này… đến ngày chúng ta chinh phạt tứ đại thiên giới, ngươi nghĩ đánh bao nhiêu năm đều tùy ngươi.
Ánh mắt con khỉ đột nhiên sáng lên, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nói thật? Chúng ta về sau... thật sự có ngày phản công tứ đại thiên giới?
Sở Mặc gật đầu, nói:
- Nhân loại chúng ta chính là tính khí này. Cũng không thể để người ta ức hiếp nhiều năm như vậy mà lại không có hành động phản kháng nào hết? Nếu như vậy, không phải là người ta coi thường sao? Nghĩ chúng ta sợ hãi?
Theo câu nói của Sở Mặc, từ phương xa truyền đến tiếng nổ ầm vang!
Pháp trận đã vận hành nhiều năm ầm ầm vỡ vụng, hoàn thành sứ mệnh của nó.
Sau đó liền thấy nhiều tu sĩ thiên nhân, giống như là hồ thuỷ điện xả lũ, ồ ạt ồ ạt, một mạch …liều chết xông về phía này.
Ầm!
Nơi sâu xa trong vũ trụ, một hồi ầm vang.
Pháp trận thứ hai, mở ra rồi.
Kinh Hồng là người hành động chậm nhất, trong thời gian pháp trận vỡ vụn, nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu tiên, nhìn qua giống như là bởi vì hao phí cực lớn mà tạo thành nội thương nghiêm trọng. Một ngụm máy tươi phun ra, cho nên căn bản không ai nghi ngờ nàng là đang giả vờ.
Lam Quang lão tổ cùng Thẩm Khê đã xông qua bên kia, Huệ Thiên không có dừng lời, mà là trực tiếp truyền âm lại cho nàng, kêu nàng nghỉ ngơi hồi phục, đừng chạy đến.
Ngoại trừ Kinh Hồng ra, tất cả tu sĩ quân đoàn tứ đại giới đều xông ra ngoài.
Trên người của bọn họ mang theo một khí thế chưa từng có từ trước tới nay, mang theo một sát khí kinh thiên. Trong lòng của bọn họ, thật sự hận thù thế giới Bàn Cổ đến cực điểm. Một khắc cũng không muốn dừng lại. Hận không thể bây giờ lập tức giết chết đám người Sở Mặc trước mặt.
Thậm chí bọn họ đều có chút tiếc nuối, vì sao sau khi đi ra, mấy trăm tên người phàm Đại Tổ toàn bộ đều biến mất không thấy? Chẳng lẽ là bị hù chạy sao? Ha ha, các ngươi chạy được sao? Thực sự là ngây thơ!
Đến lúc đó, chúng ta quét sạch cả thế giới Bàn Cổ, các ngươi có thể chạy đến nơi nào chứ?
Lưu lạc trong vũ trụ sao? Giống như con chó chết chủ sao, mãi mãi mất đi nhà của mình, nếu như vậy, thì tùy ý các ngươi!
Lúc đám người tu sĩ thiên nhân suy nghĩ đủ thứ trong đầu thì một sức mạnh quen thuộc với bọn họ đột nhiên bộc phát ra. Sau đó … pháp trận thứ hai trực tiếp mở ra. Đem đám tu sĩ quân đoàn thiên nhân mới thoát ra nhốt trong đó!
- A!
- Làm sao có thể?
- Tại sao như vậy?
- Làm sao còn có pháp trận thứ hai?
- Đại sư pháp trận chúng ta đều ngốc sao? Tại sao còn chưa tỉnh ngộ?
- Trời ơi … ta … ta muốn chết rồi!
Toàn bộ quân đoàn thần tiên, lần nữa trở về tình trạng trước đây, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng loạn. Bọn họ điên cuồng hô rống, rống giận gầm thét. Có rất nhiều người... lại đang kêu thảm!
Bởi vì vừa mới bị vây trong pháp trận đó, ngay cả đám người Lam Quang lão tổ cũng không kịp phản ứng trong thời gian ngắn nhất.
Cho nên, trong nhất thời có một lượng lớn tu sĩ bị sức mạnh của pháp trận nghiền nát thân thể, ma diệt tinh thần.
Đến khi đám người Lam Quang lão tổ kịp phản ứng, lúc tạo ra phòng ngự đã có hơn ba ngàn tu sĩ thiên nhân vốn dĩ là chưa hồi phục được vết thương bỏ mình!
Đồng thời, người bị thương nặng trước đây toàn bộ đều có nguy cơ. Lúc nào cũng có người chết!
Đám người Lam Quang lão tổ thiếu chút nữa là điên rồi!
Bọn họ điên cuồng tạo ra phòng ngự, sau đó hô hào mọi người cùng nhau vận hành công pháp, cùng nhau khởi động phòng ngự tiến hành chống đỡ.
Nhưng vấn đề là, bọn họ lúc này đây … thiếu một chủ lực mạnh là Kinh Hồng!
Kinh Hồng căn bản không có vào!
Thí Thiên Đao
Lam Quang lão tổ hít sâu một hơi, trên mặt của ông cũng lộ ra một nụ cười, nhìn Kinh Hồng, giống như là cố ý nói:
- Cả thế giới Bàn Cổ, thật ra sức mạnh đỉnh cao thật sự chính là đám người này! Phán đoán trước đây của chúng ta không có sai! Cũng chỉ có nhóm người bên cạnh Sở Mặc mới có thể nhận được vận may chân chính. Tu sĩ cảnh giới Đại Tổ e rằng nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngàn người, những người khác, Sở Mặc có lẽ là không có cách nào khống chế. Y có thể dùng thật ra chỉ có mấy trăm người mà thôi!
Thẩm Khê lấy lại tinh thần nói:
- Không sai, bọn họ có thể dùng… cũng không nhiều, Tuy nói bọn họ có thể thủ ở đó, nhưng đã bị chúng ta thấy được điểm yếu và khuyết điểm của họ! Mười mấy đạo hữu của chúng ta không hy sinh vô ích, bọn họ đã thám thính được tin tức quan trọng nhất.
Tuệ Thiên nói rằng:
- Sở Mặc quả thật là không điên cuồng như vậy, những người ngoài đó mai phục cũng nói rõ là bọn họ căn bản không có thủ đoạn khác! Cho dù Sở Mặc thật sự điên, muốn dùng toàn bộ tài nguyên của thế giới Bàn Cổ, những người khác cũng phải đồng ý mới được!
Kinh Hồng hơi khẽ cau mày, nàng là thần tiên, nhưng nàng cũng là một nữ nhân, với trực giác của một người phụ nữ, nàng luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của mọi người, nàng vẫn quyết định bản thân không muốn giội nước lạnh. Nàng cũng biết, hành động thường xuyên giội nước lạnh của nàng kỳ thực không ai thích. Không ai thích nàng như vậy.
Lúc này tuy là tổn thất mười mấy thiên nhân tu sĩ, nhưng trong con mắt của mọi người, đây hết thảy đều là đáng giá!
Vì thắng lợi của cuộc chiến tranh này bọn họ đã trả giá nhiều sinh mệnh lắm rồi. Kết quả sau cùng, bọn họ muốn giống như trong trí tưởng tượng của họ là quét sạch thế giới Bàn Cổ. Nghiền nát tất cả những sinh linh họ thấy!
- Khoan.
Lam Quang lão tổ lạnh lùng nói.
Bên ngoài.
Đám người Ma Quân kia trong nháy mắt giết mười mấy người tu sĩ thiên nhân, liếc nhìn lẫn nhau, đều là từ trong ánh mắt của đối phương, nhìn thấu được sự chấn động.
Sở lão cũng không nhịn được cười khổ:
- Cháu trai của ta không ngờ biến thành quân thần rồi? Tính không bỏ sót mà!
- Bọn họ nhất định sẽ phái người đi dò đường. Bọn họ bây giờ có thể đang rất vui đó?
Sở Thiên Hùng vừa cười vừa nói.
- Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Không có chuyện của chúng ta nữa.
Sở lão khoát tay.
Sau đó đám người hướng về phía xa rời đi.
Trận pháp lớn mênh mông vẫn đang cực khổ chống đỡ.
Như là kéo dài hơi tàn sau cùng.
Đám người Sở Mặc đứng ở vụ trũ hư không xa xăm lẳng lặng nhìn cảnh này.
Hầu tử mang theo gậy sắt lớn, đứng ở bên cạnh Sở Mặc, có chút khó chịu nói:
- Xem ra, trận chiến này thực sự không có việc của chúng ta rồi?
Sở Mặc liếc mắt nhìn nó, cười khổ nói:
- Sau này… đến ngày chúng ta chinh phạt tứ đại thiên giới, ngươi nghĩ đánh bao nhiêu năm đều tùy ngươi.
Ánh mắt con khỉ đột nhiên sáng lên, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nói thật? Chúng ta về sau... thật sự có ngày phản công tứ đại thiên giới?
Sở Mặc gật đầu, nói:
- Nhân loại chúng ta chính là tính khí này. Cũng không thể để người ta ức hiếp nhiều năm như vậy mà lại không có hành động phản kháng nào hết? Nếu như vậy, không phải là người ta coi thường sao? Nghĩ chúng ta sợ hãi?
Theo câu nói của Sở Mặc, từ phương xa truyền đến tiếng nổ ầm vang!
Pháp trận đã vận hành nhiều năm ầm ầm vỡ vụng, hoàn thành sứ mệnh của nó.
Sau đó liền thấy nhiều tu sĩ thiên nhân, giống như là hồ thuỷ điện xả lũ, ồ ạt ồ ạt, một mạch …liều chết xông về phía này.
Ầm!
Nơi sâu xa trong vũ trụ, một hồi ầm vang.
Pháp trận thứ hai, mở ra rồi.
Kinh Hồng là người hành động chậm nhất, trong thời gian pháp trận vỡ vụn, nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu tiên, nhìn qua giống như là bởi vì hao phí cực lớn mà tạo thành nội thương nghiêm trọng. Một ngụm máy tươi phun ra, cho nên căn bản không ai nghi ngờ nàng là đang giả vờ.
Lam Quang lão tổ cùng Thẩm Khê đã xông qua bên kia, Huệ Thiên không có dừng lời, mà là trực tiếp truyền âm lại cho nàng, kêu nàng nghỉ ngơi hồi phục, đừng chạy đến.
Ngoại trừ Kinh Hồng ra, tất cả tu sĩ quân đoàn tứ đại giới đều xông ra ngoài.
Trên người của bọn họ mang theo một khí thế chưa từng có từ trước tới nay, mang theo một sát khí kinh thiên. Trong lòng của bọn họ, thật sự hận thù thế giới Bàn Cổ đến cực điểm. Một khắc cũng không muốn dừng lại. Hận không thể bây giờ lập tức giết chết đám người Sở Mặc trước mặt.
Thậm chí bọn họ đều có chút tiếc nuối, vì sao sau khi đi ra, mấy trăm tên người phàm Đại Tổ toàn bộ đều biến mất không thấy? Chẳng lẽ là bị hù chạy sao? Ha ha, các ngươi chạy được sao? Thực sự là ngây thơ!
Đến lúc đó, chúng ta quét sạch cả thế giới Bàn Cổ, các ngươi có thể chạy đến nơi nào chứ?
Lưu lạc trong vũ trụ sao? Giống như con chó chết chủ sao, mãi mãi mất đi nhà của mình, nếu như vậy, thì tùy ý các ngươi!
Lúc đám người tu sĩ thiên nhân suy nghĩ đủ thứ trong đầu thì một sức mạnh quen thuộc với bọn họ đột nhiên bộc phát ra. Sau đó … pháp trận thứ hai trực tiếp mở ra. Đem đám tu sĩ quân đoàn thiên nhân mới thoát ra nhốt trong đó!
- A!
- Làm sao có thể?
- Tại sao như vậy?
- Làm sao còn có pháp trận thứ hai?
- Đại sư pháp trận chúng ta đều ngốc sao? Tại sao còn chưa tỉnh ngộ?
- Trời ơi … ta … ta muốn chết rồi!
Toàn bộ quân đoàn thần tiên, lần nữa trở về tình trạng trước đây, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng loạn. Bọn họ điên cuồng hô rống, rống giận gầm thét. Có rất nhiều người... lại đang kêu thảm!
Bởi vì vừa mới bị vây trong pháp trận đó, ngay cả đám người Lam Quang lão tổ cũng không kịp phản ứng trong thời gian ngắn nhất.
Cho nên, trong nhất thời có một lượng lớn tu sĩ bị sức mạnh của pháp trận nghiền nát thân thể, ma diệt tinh thần.
Đến khi đám người Lam Quang lão tổ kịp phản ứng, lúc tạo ra phòng ngự đã có hơn ba ngàn tu sĩ thiên nhân vốn dĩ là chưa hồi phục được vết thương bỏ mình!
Đồng thời, người bị thương nặng trước đây toàn bộ đều có nguy cơ. Lúc nào cũng có người chết!
Đám người Lam Quang lão tổ thiếu chút nữa là điên rồi!
Bọn họ điên cuồng tạo ra phòng ngự, sau đó hô hào mọi người cùng nhau vận hành công pháp, cùng nhau khởi động phòng ngự tiến hành chống đỡ.
Nhưng vấn đề là, bọn họ lúc này đây … thiếu một chủ lực mạnh là Kinh Hồng!
Kinh Hồng căn bản không có vào!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2480: Tính không để sót (2)
10.0/10 từ 43 lượt.