Thí Thiên Đao
Chương 2479: Tính không để sót (1)
Loại hành hạ dài này thật là khó chịu!
Thời gian đang từng giờ từng phút trôi qua, dưới sự chống đỡ của đại chủ tướng và những phó chủ tướng, pháp trận giết người khủng bố này cuối cùng bắt đầu xuất hiện chút buông lỏng.
Đối với lần này, tứ đại chủ tướng gần như là trong thời gian đầu tiên toàn bộ cảm nhận được!
Trên mặt của bọn họ rốt cuộc cũng đã hiện lên vẻ vui mừng, loại hài lòng đó thật sự là phát ra từ nội tâm.
Tiếp theo, những phó tướng cũng cảm thấy sự suy kiệt của pháp trận này, nụ cười trên mặt họ, một chút đã thể hiện ra, quả thực là vui vẻ!
Rất nhanh, tình cảm này lan truyền đến 31000 tu sĩ trong quân đoàn.
Tất cả mọi người đều không tự kiềm được hoan hô.
Quá khó khăn!
Loại cảm giác này thật là quá thoải mái rồi!
Niềm vui tràn trề!
Sống sót sau tai nạn … chính là loại cảm giác này?
Trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu thiên nhân đều có ý niệm này trong đầu.
Nhưng mà, pháp trận tuy là thả lỏng, nhưng nếu muốn hoàn toàn tan vỡ cũng là một quá trình khá dài. Nhất định phải chờ toàn bộ tài nguyên tiêu hao hết, pháp trận mới có thể thật sự tan vỡ.
Nhưng đối với đám tu sĩ thiên nhân thực lực mạnh mẽ này mà nói, bọn họ cũng không cần đến pháp trận thật sự suy thoái mới có thể ra ngoài.
Chỉ cần khe hở dãn ra lớn một chút, bọn họ đã có thể rời khỏi.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ thiên nhân toàn bộ đều xoa tay, trong ánh mắt mang theo cảm giác hưng phấn mãnh liệt, đồng thời, nhắc đến toàn bộ sinh linh thế giới Bàn Cổ, sát khí và hận ý trên người bọn họ cũng là mạnh mẽ đến tột cùng!
- Chờ ta ra ngoài, thấy bất kì sinh linh nào ở thế giới Bàn Cổ, ta đều sẽ không bỏ qua!
- Ta cũng giống vậy, ta bây giờ gần như là đợi không kịp rồi! Ta sẽ giết hết tất cả sinh linh thế giới Bàn Cổ! Muốn giết hết tất cả bọn họ!
- Cuộc đời ta vẫn là lần đầu tiên có nỗi hận thù như vậy.
- Nếu như có cơ hội, ta hy vọng có thể tự tay đánh chết Sở Mặc!
- Đúng vậy, ta cũng hy vọng, nếu như có thể, ta hy vọng có thể chém y ngàn đao!
Đám người Lam Quang lão tổ tất nhiên có thể cảm nhận rõ ràng sự giận dữ và xao động của đám sinh linh thiên nhân này, bọn họ vốn không có ngăn cản, thậm chí cảm thấy rất vui. Bởi vì không cần bọn họ động viên, những tu sĩ thiên nhân này đã biến bản thân thành những hùng sư khủng bố!
Chiến tranh là phương thức rèn luyện tốt nhất.
Bất kể là người hay là thần tiên, sau khi trải qua chiến tranh, tất cả mọi người đều có thay đổi cực lớn.
Cái này là chuyện tốt!
Rốt cục, ngày này, trên bầu trời, sức mạnh pháp trận vẫn cuộn trào mãnh liệt. Lực lượng vẫn còn đang còn không ngớt. Đỉnh trời cao … lại răng rắc xuất hiện một kẽ hở!
- Pháp trận sắp vỡ rồi!
Lam Quang lão tổ phát ra một tiếng rống.
Thẩm Kê truyền ra một thần niệm mãnh liệt:
- Tất cả thiên nhân không cần gấp, chưa phải lúc, bây giờ ra ngoài vẫn bị sức mạnh pháp trận nghiền nát. Chờ một chút!
Lúc này có thiên nhân tu sĩ đề nghị:
- Chủ tướng, đừng để chúng ta đợi nữa, chúng tôi muốn đi giết những sinh linh thế giới Bàn Cổ rồi!
- Đúng vậy đó các chủ tướng, phòng ngự này dời về phía trước, để chúng tôi giết chết bọn chúng!!
- Tất cả loài người đều đáng chết, cái tên gọi là Sở Mặc … càng đáng chết hơn! Để cho chúng ta ra ngoài, giết sạch sẽ hết bọn chúng!
Một đám thiên nhân tu sĩ, bắt đầu lớn tiếng hô quát.
Lam Quang lão tổ nhìn thoáng qua đám người Thẩm Khê, sau đó mấy người đó toàn bộ đều gật đầu.
Bọn họ tiêu hao sức mạnh khổng lồ của bản thân từ từ đem phạm vi phòng ngự hướng về phía bầu trời trên cao kia.
Nhưng trong quá trình này, có một vài chỗ phòng ngự trở nên yếu đi, trực tiếp bị sức mạnh pháp trận công kích vào.
Ngay lập tức có mười mấy thiên nhân trực tiếp bị sức mạnh này nghiền nát. Dọa mấy tu sĩ thiên nhân khác, vội càng di chuyển hướng vào bên trong.
Cho dù là hóa thành tinh thần thể thuần túy, cũng cần chiếm giữ phạm vi lớn. Đặc biệt với tính cách của thiên nhân, gần như mỗi người đều rất cao ngạo, bọn họ cũng không thể chấp nhận tinh thần thể của người khác theo sát tinh thần thể của mình.
Cái loại cảm giác này cũng không khác gì con người cởi sạch quần áo ôm lấy nhau … Chuyện này, con người cũng không thể chấp nhận, nói chi đến đám thần tiên này.
Cho nên, theo như sự di chuyển lên phía trên của lớp phòng ngự, không ngừng có thiên nhân bị đẩy ra ngoài.
Khi đám người bọn họ di chuyển đến gần khe nứt đã có thêm mấy trăm thiên nhân bởi vì bị gạt ra ngoài, mà bị sức mạnh của pháp trận nghiền nát, trực tiếp bị ma diệt.
Loại thương vong này khiến cho tất cả tứ đại quân đoàn từ trên xuống dưới toàn bộ đều khó chịu. Trong lòng bọn họ oán hận đối với sinh linh thế giới Bàn Cổ, đối với Sở Mặc, càng sâu sắc hơn vài phần.
Họ đều thề với lòng, chỉ cần từ đây xông ra, nhất định khiến cho đám sinh linh đê tiện kia biết tay!
Nhất định phải chém bọn họ thành muôn mảnh!
- Mọi người cẩn thận, phái vài người ra kiểm tra tình hình!
Lúc này, bốn đại quân đoàn bên này cũng đã có kinh nghiệm. Bọn họ rốt cục học được cách dùng đầu óc để làm việc.
Vì vậy, có mười mấy thần tiên trong quân đoàn tu sĩ, cẩn thận từng chút một, từ trên đỉnh đầu phòng vệ đi ra, sau đó vọt thẳng vào cái khe kia.
Lúc này, đám người Lam Quang lão tổ bên trong, trong lòng càng gấp gáp vội vàng hơn, bọn họ đều hết sức chăm chú chú ý sự biến hóa truyền ra từ khe nứt đó.
Quả nhiên, những thần tiên đó vừa mới ra ngoài trực tiếp gặp phải phục kích cường đại!
Đám người do Ma quân dẫn đầu.
Đám người Phiêu Linh Nữ Đế, Sở lão cùng mấy trăm nhân tộc cảnh giới Tổ cảnh không biết đã chờ ở đó từ bao giờ.
Mười mấy thiên nhân tu sĩ, vừa mới ló đầu một cái, đã bị công kích khủng bố trực tiếp đánh cho thành mảnh vụn!
Chỉ có một người thân mang trọng thương, điên cuồng chạy về bên kia. Sau đó phát ra tiếng kêu hoảng sợ:
- Không được, bọn họ có mai phục bên ngoài! Người của chúng ta … người của chúng ta đều chết hết rồi!
- Ngươi bình tĩnh một chút.
Một gã phó tướng lạnh lùng quát lớn:
- Tình hình bên ngoài … rốt cuộc là như thế nào?
Lúc này, tên tu sỉ thiên nhân này bình tĩnh lại được một chút, gã thở hổn hển nói:
- Bên ngoài, đám người bên ngoài chính là năm đó xông ra chiến đấu với thiên quân Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới, thực lực của bọn họ, giống như trở nên càng mạnh mẽ hơn!
Thí Thiên Đao
Thời gian đang từng giờ từng phút trôi qua, dưới sự chống đỡ của đại chủ tướng và những phó chủ tướng, pháp trận giết người khủng bố này cuối cùng bắt đầu xuất hiện chút buông lỏng.
Đối với lần này, tứ đại chủ tướng gần như là trong thời gian đầu tiên toàn bộ cảm nhận được!
Trên mặt của bọn họ rốt cuộc cũng đã hiện lên vẻ vui mừng, loại hài lòng đó thật sự là phát ra từ nội tâm.
Tiếp theo, những phó tướng cũng cảm thấy sự suy kiệt của pháp trận này, nụ cười trên mặt họ, một chút đã thể hiện ra, quả thực là vui vẻ!
Rất nhanh, tình cảm này lan truyền đến 31000 tu sĩ trong quân đoàn.
Tất cả mọi người đều không tự kiềm được hoan hô.
Quá khó khăn!
Loại cảm giác này thật là quá thoải mái rồi!
Niềm vui tràn trề!
Sống sót sau tai nạn … chính là loại cảm giác này?
Trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu thiên nhân đều có ý niệm này trong đầu.
Nhưng mà, pháp trận tuy là thả lỏng, nhưng nếu muốn hoàn toàn tan vỡ cũng là một quá trình khá dài. Nhất định phải chờ toàn bộ tài nguyên tiêu hao hết, pháp trận mới có thể thật sự tan vỡ.
Nhưng đối với đám tu sĩ thiên nhân thực lực mạnh mẽ này mà nói, bọn họ cũng không cần đến pháp trận thật sự suy thoái mới có thể ra ngoài.
Chỉ cần khe hở dãn ra lớn một chút, bọn họ đã có thể rời khỏi.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ thiên nhân toàn bộ đều xoa tay, trong ánh mắt mang theo cảm giác hưng phấn mãnh liệt, đồng thời, nhắc đến toàn bộ sinh linh thế giới Bàn Cổ, sát khí và hận ý trên người bọn họ cũng là mạnh mẽ đến tột cùng!
- Chờ ta ra ngoài, thấy bất kì sinh linh nào ở thế giới Bàn Cổ, ta đều sẽ không bỏ qua!
- Ta cũng giống vậy, ta bây giờ gần như là đợi không kịp rồi! Ta sẽ giết hết tất cả sinh linh thế giới Bàn Cổ! Muốn giết hết tất cả bọn họ!
- Cuộc đời ta vẫn là lần đầu tiên có nỗi hận thù như vậy.
- Nếu như có cơ hội, ta hy vọng có thể tự tay đánh chết Sở Mặc!
- Đúng vậy, ta cũng hy vọng, nếu như có thể, ta hy vọng có thể chém y ngàn đao!
Đám người Lam Quang lão tổ tất nhiên có thể cảm nhận rõ ràng sự giận dữ và xao động của đám sinh linh thiên nhân này, bọn họ vốn không có ngăn cản, thậm chí cảm thấy rất vui. Bởi vì không cần bọn họ động viên, những tu sĩ thiên nhân này đã biến bản thân thành những hùng sư khủng bố!
Chiến tranh là phương thức rèn luyện tốt nhất.
Bất kể là người hay là thần tiên, sau khi trải qua chiến tranh, tất cả mọi người đều có thay đổi cực lớn.
Cái này là chuyện tốt!
Rốt cục, ngày này, trên bầu trời, sức mạnh pháp trận vẫn cuộn trào mãnh liệt. Lực lượng vẫn còn đang còn không ngớt. Đỉnh trời cao … lại răng rắc xuất hiện một kẽ hở!
- Pháp trận sắp vỡ rồi!
Lam Quang lão tổ phát ra một tiếng rống.
Thẩm Kê truyền ra một thần niệm mãnh liệt:
- Tất cả thiên nhân không cần gấp, chưa phải lúc, bây giờ ra ngoài vẫn bị sức mạnh pháp trận nghiền nát. Chờ một chút!
Lúc này có thiên nhân tu sĩ đề nghị:
- Chủ tướng, đừng để chúng ta đợi nữa, chúng tôi muốn đi giết những sinh linh thế giới Bàn Cổ rồi!
- Đúng vậy đó các chủ tướng, phòng ngự này dời về phía trước, để chúng tôi giết chết bọn chúng!!
- Tất cả loài người đều đáng chết, cái tên gọi là Sở Mặc … càng đáng chết hơn! Để cho chúng ta ra ngoài, giết sạch sẽ hết bọn chúng!
Một đám thiên nhân tu sĩ, bắt đầu lớn tiếng hô quát.
Lam Quang lão tổ nhìn thoáng qua đám người Thẩm Khê, sau đó mấy người đó toàn bộ đều gật đầu.
Bọn họ tiêu hao sức mạnh khổng lồ của bản thân từ từ đem phạm vi phòng ngự hướng về phía bầu trời trên cao kia.
Nhưng trong quá trình này, có một vài chỗ phòng ngự trở nên yếu đi, trực tiếp bị sức mạnh pháp trận công kích vào.
Ngay lập tức có mười mấy thiên nhân trực tiếp bị sức mạnh này nghiền nát. Dọa mấy tu sĩ thiên nhân khác, vội càng di chuyển hướng vào bên trong.
Cho dù là hóa thành tinh thần thể thuần túy, cũng cần chiếm giữ phạm vi lớn. Đặc biệt với tính cách của thiên nhân, gần như mỗi người đều rất cao ngạo, bọn họ cũng không thể chấp nhận tinh thần thể của người khác theo sát tinh thần thể của mình.
Cái loại cảm giác này cũng không khác gì con người cởi sạch quần áo ôm lấy nhau … Chuyện này, con người cũng không thể chấp nhận, nói chi đến đám thần tiên này.
Cho nên, theo như sự di chuyển lên phía trên của lớp phòng ngự, không ngừng có thiên nhân bị đẩy ra ngoài.
Khi đám người bọn họ di chuyển đến gần khe nứt đã có thêm mấy trăm thiên nhân bởi vì bị gạt ra ngoài, mà bị sức mạnh của pháp trận nghiền nát, trực tiếp bị ma diệt.
Loại thương vong này khiến cho tất cả tứ đại quân đoàn từ trên xuống dưới toàn bộ đều khó chịu. Trong lòng bọn họ oán hận đối với sinh linh thế giới Bàn Cổ, đối với Sở Mặc, càng sâu sắc hơn vài phần.
Họ đều thề với lòng, chỉ cần từ đây xông ra, nhất định khiến cho đám sinh linh đê tiện kia biết tay!
Nhất định phải chém bọn họ thành muôn mảnh!
- Mọi người cẩn thận, phái vài người ra kiểm tra tình hình!
Lúc này, bốn đại quân đoàn bên này cũng đã có kinh nghiệm. Bọn họ rốt cục học được cách dùng đầu óc để làm việc.
Vì vậy, có mười mấy thần tiên trong quân đoàn tu sĩ, cẩn thận từng chút một, từ trên đỉnh đầu phòng vệ đi ra, sau đó vọt thẳng vào cái khe kia.
Lúc này, đám người Lam Quang lão tổ bên trong, trong lòng càng gấp gáp vội vàng hơn, bọn họ đều hết sức chăm chú chú ý sự biến hóa truyền ra từ khe nứt đó.
Quả nhiên, những thần tiên đó vừa mới ra ngoài trực tiếp gặp phải phục kích cường đại!
Đám người do Ma quân dẫn đầu.
Đám người Phiêu Linh Nữ Đế, Sở lão cùng mấy trăm nhân tộc cảnh giới Tổ cảnh không biết đã chờ ở đó từ bao giờ.
Mười mấy thiên nhân tu sĩ, vừa mới ló đầu một cái, đã bị công kích khủng bố trực tiếp đánh cho thành mảnh vụn!
Chỉ có một người thân mang trọng thương, điên cuồng chạy về bên kia. Sau đó phát ra tiếng kêu hoảng sợ:
- Không được, bọn họ có mai phục bên ngoài! Người của chúng ta … người của chúng ta đều chết hết rồi!
- Ngươi bình tĩnh một chút.
Một gã phó tướng lạnh lùng quát lớn:
- Tình hình bên ngoài … rốt cuộc là như thế nào?
Lúc này, tên tu sỉ thiên nhân này bình tĩnh lại được một chút, gã thở hổn hển nói:
- Bên ngoài, đám người bên ngoài chính là năm đó xông ra chiến đấu với thiên quân Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới, thực lực của bọn họ, giống như trở nên càng mạnh mẽ hơn!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2479: Tính không để sót (1)
10.0/10 từ 43 lượt.