Thí Thiên Đao
Chương 1728: Diệp Thanh
Diệp Thanh nghĩ chỉ có thần trong truyền thuyết mới có thể tự nhiên biến ra một căn nhà gỗ đẹp như vậy.
Nàng nhìn Sở Mặc, mặt dại ra hỏi:
- Công tử là thần sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Ta không phải thần. Sau tỷ cũng sẽ làm được. Vào trong xem một chút đi, chúng ta có khá nhiều chuyện cần trao đổi đấy.
Diệp Thanh rung động, mờ mịt theo Sở Mặc vào nhà gỗ. Sở Mặc chỉ vào phòng mình nói:
- Đây là phòng của ta. Bên này còn hai gian nữa chưa có người ở. Tỷ có thể tùy ý chọn lấy một gian.
Diệp Thanh ngơ ngác nhìn bố trí trong phòng, có rất nhiều đồ nàng chưa từng thấy bao giờ, thậm chí đến nghe cũng chưa nghe luôn chứ đừng nói đến là biết nó để làm gì hay dùng như thế nào.
- Chỗ này… có nữ nhân đúng không vậy?
Diệp Thanh nhìn một số đồ, theo bản năng hỏi. Tuy nhiên lập tức, nàng thấy mình quá thất lễ, định xin lỗi.
Sở Mặc cười nói:
- Đúng vậy. Đó là thê tử của ta. Giờ nàng không có ở đây.
- Từ ánh mắt của công tử có thể thấy ngài rất yêu vợ, rất nhớ vợ.
Thanh âm của Diệp Thanh trở nên thấp hơn.
- Không sai, nàng là người mà ta yêu nhất.
- Vậy… vì sao hai người lại không ở cùng nhau thế?
Diệp Thanh đánh bạo hỏi.
- Có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng nhất định sau này chúng ta sẽ ở cạnh nhau. Sở Mặc nghiêm túc nói.
- Có thể ở cùng người mình yêu là chuyện hạnh phúc nhất.
Diệp Thanh nhẹ giọng nói. Trong mắt nàng có sự đau thương tuy nhiên nàng tỉnh lại rất nhanh vì hôm nay, nàng đã thấy thần.
Tuy hắn không thừa nhận nhưng tự nhiên biến ra một tòa nhà như thế thì chỉ có thần thôi. Nên nếu hắn nói bên ngoài không có ai cười nhạo mình thì chắc đúng rồi.
- Phu quân ngươi thấy không? Ngươi nói người lương thiện tất sẽ gặp may. Ta đã gặp rồi đây. Diệp Thanh tư nghĩ, sau đó, nàng nhìn Sở Mặc, hơi e sợ mà nghiêm túc nói:
- Công tử, ta không biết dùng hơn nửa những thứ trong này. Ngài có thể dạy ta không?
Sở Mặc nhìn đôi mắt đã hết tuyệt vọng của Diệp Thanh, cười rộ nói:
Sau đó, Sở Mặc mang theo một nữ nhân thanh tú sống ở chỗ này. Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác. Nếu hắn là loại người như vậy, bên cạnh hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ mà. Tuy nhiên, mấy năm nay, hắn cũng chưa động vào ai, cả Thủy Y Y nữa. Sao hắn có thể liếc mắtmột cái đã động tâm với nữ nhân được. Nói cho cùng, Sở Mặc chỉ không muốn trơ mắt nhìn một thiên tài bị hủy ở địa phương này mà thôi.
- Chỗ này là thế giới như thế nào vậy?
Hai người ngồi ở cửa nhà gỗ, nhìn về phía Tiểu Hà thôn. Sở Mặc hỏi.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là một thế giới rất bình thường. Ta sinh ra và lớn lên ở đây. Người nào cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Nguy hiểm lớn nhất là từ hoang dã. Bên trong hoang dã có nhiều mãnh thú. Khi trượng phu ta đi săn đã từng bị một mãnh thú cắn trọng thương, suýt nữa thì chết. Lúc đórất nguy hiểm, rất dọa người. Hàng năm đều có người bị dã thú cắn chết.
Diệp Thanh thở dài:
- Nhưng cuối cùng chồng ta cũng không sống được, đều tại ta…
- Sao có thể trách tỷ chứ? Chuyện này đâu quan hệ gì với tỷ. Hơn nữa, một số chuyện đã qua thì hãy để nó qua. Lúc cần buông tay thì nên buông tay thôi.
- Công tử nói đúng. Chỗ chúng ta mỗi năm sẽ có vài người ngoài như công tử đến. Chúng ta không thích người ngoài vì có nguyên nhân. Theo Diệp Thanh kể, Sở Mặc đã hiểu được một chút. Chỗ này đúng là Thí luyện tràng nhưng đây là một vùng ven đặc thù. Nơi này không có người tu luyện nhưng tất cả đều có thọ nguyên và cảnh giới tốt. Đương nhiên, chính bọn họ cũng không biết, không ai nói với bọn họ cả.
Cho nên Diệp Thanh nghĩ là người thì ai cũng sống lâu như vậy. Ví dụ như trưởng thôn của Tiểu Hà thôn, ông lão nhìn như hơn 80 lúc trước, ông đã sống đến mấy ngàn năm. Chuyện này là chuyện khó tin ở thế tục nhưng trong này lại là chuyện quá bình thường.
Thi thoảng có người bên ngoài đến. Tất cả đều cực kỳ hung tàn, một khi gặp thôn dân sẽ chủ động công kích.
- Đứa con của Lỗ đại nương chính là do người bên ngoài giết chết. Một số người cũng có thân nhân bị người bên ngoài giết nên bọn họ rất căm ghét người bên ngoài. Tuy nhiên, hầu như những người đến từ bên ngoài cũng bị chúng ta giết gần hết.
Vừa nói, Diệp Thanh vừa cẩn thận nhìn Sở Mặc:
- Công tử khác với bọn họ.
Sở Mặc yên lặng gật đầu, hắn đã hiểu. Những người bên ngoài trong miệng của Diệp Thanh chính là những người tiến vào Thí luyện tràng, không cẩn thận lạc đến đây. Sau đó thì bối rối vì họ phát hiện chiến lực của họ không phát huy được hết ở địa phương này. Nhưng sâu trong nội tâm họ vẫn còn sát ý nên mới ra tay công kích người ở đây. Dù không có tu vi nhưng đã sống đủ lâu, những người ở đây cũng không chịu yếu thế.
- Thọ nguyên dài vậy thì nhân khẩu phải nhiều chứ, sao mỗi thôn lại chỉ có mấy trăm người vậy? Nơi này không có thành phố lớn ư?
Sở Mặc hỏi.
Diệp Thanh lắc đầu, hơi xấu hổ đáp:
- Tuy có thể sống lâu nhưng đến tuổi nhất định, nữ nhân sẽ mất khả năng sinh dục. Hơn nữa, tỷ lệ chết non của trẻ con rất cao. Tiểu hài tử mới ra đời đều rất yếu. Có rất ít đứa nhỏ có thể lớn lên. Nơi này cũngkhông có thành phố lớn, cao nhất chỉ có thị trấn thôi. Trấn trên phồn hoa hơn một chút so với các thôn.
- Tỷ có biết cổ thụ đã có từ lúc nào không?
Sở Mặc lại hỏi.
Diệp Thanh nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Sao công tử lại có thành kiến với thụ thần như thế? Thụ thần thật sự là thần thủ hộ của mỗi thôn. Nhờ có nó, khi dã thú tấn công, thôn dân mới được an toàn đó.
- Thật sao? Sở Mặc cười cười.
- Tỷ biết không, mỗi dã thú đều có địa bàn của mình, không muốn chia sẻ. Nếu có loài khác đến săn mồi trong phạm vi lãnh thổ của nó, tỷ nói nó sẽ làm thế nào?
Ánh mắt Diệp Thanh dại ra:
- Đương nhiên là đuổi đi rồi. Ý công tử là…
Sở Mặc gật đầu.
- Ta nghĩ thế.
- Không, không thể như thế.
Diệp Thanh cãi lại:
- Thụ thần đã tồn tại vô số năm. Chúng nó là thần linh, đều lấy việc thủ hộ mọi người lên đầu.
- Trượng phu của tỷ chết như thế nào?
Sở Mặc đột nhiên hỏi. Diệp Thanh lập tức trầm mặc, sau một lát mới lên tiếng:
- Sau khi ta gả tới được hai năm. Đột nhiên có một ngày chàng nói đau đầu, sau đó nói có cái gì đang ăn thân thể chàng. Lúc ấy ta quá sợ hãi, không biết chàng bị làm sao, muốn đi tìm người nhưng chàng lại không chịu được, chết luôn.
- Tỷ đã thấy mấy đứa nhỏ chết như thế nào chưa?
Sở Mặc lại hỏi.
Thí Thiên Đao
Nàng nhìn Sở Mặc, mặt dại ra hỏi:
- Công tử là thần sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Ta không phải thần. Sau tỷ cũng sẽ làm được. Vào trong xem một chút đi, chúng ta có khá nhiều chuyện cần trao đổi đấy.
Diệp Thanh rung động, mờ mịt theo Sở Mặc vào nhà gỗ. Sở Mặc chỉ vào phòng mình nói:
- Đây là phòng của ta. Bên này còn hai gian nữa chưa có người ở. Tỷ có thể tùy ý chọn lấy một gian.
Diệp Thanh ngơ ngác nhìn bố trí trong phòng, có rất nhiều đồ nàng chưa từng thấy bao giờ, thậm chí đến nghe cũng chưa nghe luôn chứ đừng nói đến là biết nó để làm gì hay dùng như thế nào.
- Chỗ này… có nữ nhân đúng không vậy?
Diệp Thanh nhìn một số đồ, theo bản năng hỏi. Tuy nhiên lập tức, nàng thấy mình quá thất lễ, định xin lỗi.
Sở Mặc cười nói:
- Đúng vậy. Đó là thê tử của ta. Giờ nàng không có ở đây.
- Từ ánh mắt của công tử có thể thấy ngài rất yêu vợ, rất nhớ vợ.
Thanh âm của Diệp Thanh trở nên thấp hơn.
- Không sai, nàng là người mà ta yêu nhất.
- Vậy… vì sao hai người lại không ở cùng nhau thế?
Diệp Thanh đánh bạo hỏi.
- Có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng nhất định sau này chúng ta sẽ ở cạnh nhau. Sở Mặc nghiêm túc nói.
- Có thể ở cùng người mình yêu là chuyện hạnh phúc nhất.
Diệp Thanh nhẹ giọng nói. Trong mắt nàng có sự đau thương tuy nhiên nàng tỉnh lại rất nhanh vì hôm nay, nàng đã thấy thần.
Tuy hắn không thừa nhận nhưng tự nhiên biến ra một tòa nhà như thế thì chỉ có thần thôi. Nên nếu hắn nói bên ngoài không có ai cười nhạo mình thì chắc đúng rồi.
- Phu quân ngươi thấy không? Ngươi nói người lương thiện tất sẽ gặp may. Ta đã gặp rồi đây. Diệp Thanh tư nghĩ, sau đó, nàng nhìn Sở Mặc, hơi e sợ mà nghiêm túc nói:
- Công tử, ta không biết dùng hơn nửa những thứ trong này. Ngài có thể dạy ta không?
Sở Mặc nhìn đôi mắt đã hết tuyệt vọng của Diệp Thanh, cười rộ nói:
Sau đó, Sở Mặc mang theo một nữ nhân thanh tú sống ở chỗ này. Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác. Nếu hắn là loại người như vậy, bên cạnh hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ mà. Tuy nhiên, mấy năm nay, hắn cũng chưa động vào ai, cả Thủy Y Y nữa. Sao hắn có thể liếc mắtmột cái đã động tâm với nữ nhân được. Nói cho cùng, Sở Mặc chỉ không muốn trơ mắt nhìn một thiên tài bị hủy ở địa phương này mà thôi.
- Chỗ này là thế giới như thế nào vậy?
Hai người ngồi ở cửa nhà gỗ, nhìn về phía Tiểu Hà thôn. Sở Mặc hỏi.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là một thế giới rất bình thường. Ta sinh ra và lớn lên ở đây. Người nào cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Nguy hiểm lớn nhất là từ hoang dã. Bên trong hoang dã có nhiều mãnh thú. Khi trượng phu ta đi săn đã từng bị một mãnh thú cắn trọng thương, suýt nữa thì chết. Lúc đórất nguy hiểm, rất dọa người. Hàng năm đều có người bị dã thú cắn chết.
Diệp Thanh thở dài:
- Nhưng cuối cùng chồng ta cũng không sống được, đều tại ta…
- Sao có thể trách tỷ chứ? Chuyện này đâu quan hệ gì với tỷ. Hơn nữa, một số chuyện đã qua thì hãy để nó qua. Lúc cần buông tay thì nên buông tay thôi.
- Công tử nói đúng. Chỗ chúng ta mỗi năm sẽ có vài người ngoài như công tử đến. Chúng ta không thích người ngoài vì có nguyên nhân. Theo Diệp Thanh kể, Sở Mặc đã hiểu được một chút. Chỗ này đúng là Thí luyện tràng nhưng đây là một vùng ven đặc thù. Nơi này không có người tu luyện nhưng tất cả đều có thọ nguyên và cảnh giới tốt. Đương nhiên, chính bọn họ cũng không biết, không ai nói với bọn họ cả.
Cho nên Diệp Thanh nghĩ là người thì ai cũng sống lâu như vậy. Ví dụ như trưởng thôn của Tiểu Hà thôn, ông lão nhìn như hơn 80 lúc trước, ông đã sống đến mấy ngàn năm. Chuyện này là chuyện khó tin ở thế tục nhưng trong này lại là chuyện quá bình thường.
Thi thoảng có người bên ngoài đến. Tất cả đều cực kỳ hung tàn, một khi gặp thôn dân sẽ chủ động công kích.
- Đứa con của Lỗ đại nương chính là do người bên ngoài giết chết. Một số người cũng có thân nhân bị người bên ngoài giết nên bọn họ rất căm ghét người bên ngoài. Tuy nhiên, hầu như những người đến từ bên ngoài cũng bị chúng ta giết gần hết.
Vừa nói, Diệp Thanh vừa cẩn thận nhìn Sở Mặc:
- Công tử khác với bọn họ.
Sở Mặc yên lặng gật đầu, hắn đã hiểu. Những người bên ngoài trong miệng của Diệp Thanh chính là những người tiến vào Thí luyện tràng, không cẩn thận lạc đến đây. Sau đó thì bối rối vì họ phát hiện chiến lực của họ không phát huy được hết ở địa phương này. Nhưng sâu trong nội tâm họ vẫn còn sát ý nên mới ra tay công kích người ở đây. Dù không có tu vi nhưng đã sống đủ lâu, những người ở đây cũng không chịu yếu thế.
- Thọ nguyên dài vậy thì nhân khẩu phải nhiều chứ, sao mỗi thôn lại chỉ có mấy trăm người vậy? Nơi này không có thành phố lớn ư?
Sở Mặc hỏi.
Diệp Thanh lắc đầu, hơi xấu hổ đáp:
- Tuy có thể sống lâu nhưng đến tuổi nhất định, nữ nhân sẽ mất khả năng sinh dục. Hơn nữa, tỷ lệ chết non của trẻ con rất cao. Tiểu hài tử mới ra đời đều rất yếu. Có rất ít đứa nhỏ có thể lớn lên. Nơi này cũngkhông có thành phố lớn, cao nhất chỉ có thị trấn thôi. Trấn trên phồn hoa hơn một chút so với các thôn.
- Tỷ có biết cổ thụ đã có từ lúc nào không?
Sở Mặc lại hỏi.
Diệp Thanh nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Sao công tử lại có thành kiến với thụ thần như thế? Thụ thần thật sự là thần thủ hộ của mỗi thôn. Nhờ có nó, khi dã thú tấn công, thôn dân mới được an toàn đó.
- Thật sao? Sở Mặc cười cười.
- Tỷ biết không, mỗi dã thú đều có địa bàn của mình, không muốn chia sẻ. Nếu có loài khác đến săn mồi trong phạm vi lãnh thổ của nó, tỷ nói nó sẽ làm thế nào?
Ánh mắt Diệp Thanh dại ra:
- Đương nhiên là đuổi đi rồi. Ý công tử là…
Sở Mặc gật đầu.
- Ta nghĩ thế.
- Không, không thể như thế.
Diệp Thanh cãi lại:
- Thụ thần đã tồn tại vô số năm. Chúng nó là thần linh, đều lấy việc thủ hộ mọi người lên đầu.
- Trượng phu của tỷ chết như thế nào?
Sở Mặc đột nhiên hỏi. Diệp Thanh lập tức trầm mặc, sau một lát mới lên tiếng:
- Sau khi ta gả tới được hai năm. Đột nhiên có một ngày chàng nói đau đầu, sau đó nói có cái gì đang ăn thân thể chàng. Lúc ấy ta quá sợ hãi, không biết chàng bị làm sao, muốn đi tìm người nhưng chàng lại không chịu được, chết luôn.
- Tỷ đã thấy mấy đứa nhỏ chết như thế nào chưa?
Sở Mặc lại hỏi.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1728: Diệp Thanh
10.0/10 từ 43 lượt.