Thí Thiên Đao
Chương 1727: Thụ yêu (2)
Thiếu phụ mờ mịt nhìn Sở Mặc, không hiểu rõ ý hắn. Nhưng nàngcó thể xác định, ánh mắt của tiểu ca này nhìn nàng chỉ có thông cảm và thương hại, không có tí dục niệm nào.
Mấy kẻ nhàn rỗi trong thôn đã sớm vụng trộm nhìn nàng với ánh mắt khác. Ngoài miệng thì mắng chửi nhưng trên thực tế ánh mắt nhìn nàng lại đầy sự dơ bẩn.
Mấy người bên thôn Tiểu Hà cũng hồi hộp nhìn nữ tử. Họ không dám cứng rắn đuổi nàng đi chính vì trượng phu đã chết của nàng từng là thanh niên anh dũng nhất thôn, mang đến cho thôn rất nhiều lợi ích.
Người phụ nữ này là vợ góa, đương nhiên có thể ở phòng ốc củangười đó. Dù bọn họ có ghét nữ nhân này thế nào, nghĩ đến trượng phu của nàng, họ cũng có thể bức nàng đi, hoặc để nàng tự đi là tốt nhất.
Nữ tử nhìn Sở Mặc, trong con ngươi tuyệt vọng lóe lên chút sức sống, nàng hỏi:
- Ở bên ngoài thật sự sẽ không có người trào phúng ta chứ?
Sở Mặc lắc đầu:
- Sẽ không, nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.
Bên ngoài là Thí luyện tràng, dĩ nhiên là nguy hiểm rồi. Hoặc có thể đây cũng là một bộ phận của Thí luyện tràng, cũng có nguy hiểm nhấtđịnh.
Nữ tử bỗng cười nhẹ:
- Thật ra chỗ này cũng rất nguy hiểm. Ta không sợ nguy hiểm, chỉ muốn không tiếp tục bị người ta cười nhạo hay nhục mạ thôi.
Một số người ở Tiểu Hà thôn lộ vẻ áy náy, tuy nhiên, bà lão xấu xí và một số đàn ông trung niên vẫn thờ ơ như thường. Trong mặt họ, người phụ nữ này chính là người mang điềm xấu. Chỉ cần cô ta đồng ý rời đi, Tiểu Hà thôn có khi còn tổ chức yến hội long trọng để ăn mừng ý chứ. Sở Mặc gật đầu nói:
- Vậy tỷ thu dọn một chút đồ rồi đi cùng ta.
Nữ tử gật đầu.
Toàn bộ người Tiểu Hà thôn, kể cả lão già hơn 80 kia đều không nhịn được thở phào một cái, vẻ mặt sung sướng. Bọn họ nghĩ cái họa tinh kia cuối cùng cũng đi rồi, đi khỏi Tiểu Hà thôn.
Bà lão xấu xí vui đến phát khóc. Bọn nhỏ nấp sau người lớn hoan hô ầm lên. Sắc mặt thiếu phụ tái hơn. Nàng nhớ khi chồng nàng còn sống, những đứa bé kia đều rất thích nàng. Nàng cũng thích chúng, còn thường xuyên làm một chút đồ ăn ngon cho chúng ăn. Lúc đó thật vui.
Trên mặt thiếu phụ nở nụ cười tự giễu, nàng hạ giọng nói:
- Ta cũng chẳng có gì. Cứ đề lại hết đi.
- Không không không…
Bà lão xấu xí hét lên.
- Ngươi vẫn nên mang hết đồ của ngươi đi không sau chúng ta lại mất công tiêu hủy. Chúng ta không muốn đụng vào đồ của ngươi.
- …
Khóe miệng Sở Mặc co quắp. Hắn thật sự xúc động, muốn đập cho bà lão Chuẩn Chí tôn kia một phát, thầm nghĩ: chính các ngươi muốn chết thì đừng trách người khác nhé.
Thông qua Phong thủy thần thông, hắn đã suy diễn ra rất nhiều chuyện. Trước kia cổ thụ còn chưa động thủ vì không khí ở nơi này còn rất thịnh vượng. Khi nó muốn động thì nữ tử kia lại được gả đến đây, vẫn áp chế nó đến tận hôm nay.
Hơn ai hết, cái cây này càng hy vọng thiếu phụ đi nhanh nhanh chút. Thiếu phụ ngẩn người, đi đến một ngôi nhà, yên lặng thu dọn đồ đạc của mình. Lão già nhìn Sở Mặc thật kỹ, không nói gì thêm, chống quải trượng xoay người ly khai.
Mấy người xung quanh cũng lần lượt tán đi, chỉ còn lại vài người muốn tận mắt nhìn thấy Sở Mặc và thiếu phụ rời đi mới yên tâm.
Chỉ sau chóc lát, thiếu phụ đã cầm một cái tay nải chậm rãi đi ra. Nàng nhìn lại ngôi nhà của mình đã ở vài năm, lại nhìn nghĩa địa của Tiểu Hà thôn, nàng rất muốn nhìn mặt phu quân mình lần cuối nhưng nàng biết những người đó sẽ không đồng ý. Nàng không khóc nữa, nước mắt chỉ để ở trong lòng. Sở Mặc nhìn nàng, hơi thâm ý nói:
- Tỷ muốn nhìn chồng mình lần cuối phải không? Không cần gấp gáp, chẳng mấy chốc tỷ có thể trở về rồi. Không ai ngăn tỷ nữa đâu.
Trong biển thần thức, cổ thụ bất mãn gầm thét. Sở Mặc không để yên nữa, trực tiếp phản kích. Cổ thụ lạnh run, lá cây rơi xuống, không dám giương oai với Sở Mặc nữa.
- Chúng ta đi thôi.
Sở Mặc nói với nữ tử.
Đến cửa thôn, nữ tử kinh ngạc nhìn đám lá rụng, thần sắc đau thương, bước nhanh rời đi.
Chẳng mấy chốc hai ngươi đã đi rất xa, cách Tiểu Hà thôn ít nhấthơn mười dặm. Nhìn thiếu phụ không thay đổi, Sở Mặc cười hỏi:
- Tỷ tỷ không mệt sao?
Nữ tử lắc đầu:
- Đi lại một chút thôi, không sao.
- Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của tỷ tỷ.
Sở Mặc nói.
- Ta họ Sở, tên một chữ Mặc.
- Ta là Diệp Thanh, có nghĩa là lá cây có màu xanh ý.
Nữ tử thấp giọng nói.
- Được, vậy từ giờ ta gọi tỷ là Thanh tỷ tỷ nhé. Ta có một tỷ tỷ, cũng tên là Thanh nhưng là thanh trong thanh tịnh cơ.
Sở Mặc lại nói.
- Ồ.
Diệp Thanh có vẻ không thích nói lắm. Sở Mặc hỏi một câu, nàng đáp một câu. Sở Mặc không hỏi, nàng cũng không mở miệng. Từ lời nói của Sở Mặc, nàng có thêm một chút hy vọng sống nhưng nàng vẫn chưa dứt bỏ được quá khứ.
Sau đó, hai người lại đi rất lâu. Đến một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi có một chỗ khá bằng phẳng, Sở Mặc nhìn thoáng qua nói:
- Chúng ta ở tạm chỗ này một thời gian nhé. Ta có một số việc cần trao đổi với tỷ.
Diệp Thanh nhìn thoáng xung quanh, trong mắt chứa chút tò mò nhưng cũng không lắm miệng. Nàng vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc lúc trước.
Hơn nữa, nàng đã bị dồn vào đường cùng rồi. Nếu không cũng không có chuyện cứ thế di theo một người xa lạ rời khỏi nhà của mình. Bi thương này phải người trong cuộc mới hiểu được. Nên giờ dù nàng có nghi hoặc, vì sao không đi mà lại ở đây, nàng vẫn không muốn hỏi. Sở Mặc nói:
- Tỷ yên tâm, chúng ta ở chỗ này chờ một chuyện. Ta biết tỷ rất thiện lương, tuy người của Tiểu Hà thôn đối với tỷ như vậy nhưng tỷ vẫn không muốn bọn họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn phải không?
Diệp Thanh nhìn Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Ta đi rồi, bọn họ có thể có chuyện gì chứ.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Hiện tại tỷ vẫn chưa tin lời ta. Tỷ đi cùng ta chỉ vì không thể ở kia được nữa. Nhưng không sao, rất nhanh sẽ xác minh được thôi. Sở Mặc nói xong, trực tiếp lấy ra một tòa nhà từ Thương Khung Thần Giám. Đây là một căn nhà gỗ khá tinh mỹ. Có ba phòng ngủ, một phòng khách lớn. Ở giữa còn có một phòng bếp, bên trong có đầy đủ mọi thứ cho cuộc sống thường ngày.
Nhà gỗ này do hắn và Kỳ Tiêu Vũ làm. Trong này vẫn còn lưu lại hơi thở của Kỳ Tiêu Vũ. Sở Mặc nhìn vật nhớ người, nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, nét mặt hắn trở nên dịu dàng.
Diệp Thanh bị sợ đơ người. Nàng chưa từng thấy chuyện gì thần kỳ như vậy. Tuy có rất nhiều truyền thuyết về người bên ngoài nhưng đó chỉ là từng mảnh rất nhỏ, không phải một câu chuyện hoàn chỉnh. &
Thí Thiên Đao
Mấy kẻ nhàn rỗi trong thôn đã sớm vụng trộm nhìn nàng với ánh mắt khác. Ngoài miệng thì mắng chửi nhưng trên thực tế ánh mắt nhìn nàng lại đầy sự dơ bẩn.
Mấy người bên thôn Tiểu Hà cũng hồi hộp nhìn nữ tử. Họ không dám cứng rắn đuổi nàng đi chính vì trượng phu đã chết của nàng từng là thanh niên anh dũng nhất thôn, mang đến cho thôn rất nhiều lợi ích.
Người phụ nữ này là vợ góa, đương nhiên có thể ở phòng ốc củangười đó. Dù bọn họ có ghét nữ nhân này thế nào, nghĩ đến trượng phu của nàng, họ cũng có thể bức nàng đi, hoặc để nàng tự đi là tốt nhất.
Nữ tử nhìn Sở Mặc, trong con ngươi tuyệt vọng lóe lên chút sức sống, nàng hỏi:
- Ở bên ngoài thật sự sẽ không có người trào phúng ta chứ?
Sở Mặc lắc đầu:
- Sẽ không, nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.
Bên ngoài là Thí luyện tràng, dĩ nhiên là nguy hiểm rồi. Hoặc có thể đây cũng là một bộ phận của Thí luyện tràng, cũng có nguy hiểm nhấtđịnh.
Nữ tử bỗng cười nhẹ:
- Thật ra chỗ này cũng rất nguy hiểm. Ta không sợ nguy hiểm, chỉ muốn không tiếp tục bị người ta cười nhạo hay nhục mạ thôi.
Một số người ở Tiểu Hà thôn lộ vẻ áy náy, tuy nhiên, bà lão xấu xí và một số đàn ông trung niên vẫn thờ ơ như thường. Trong mặt họ, người phụ nữ này chính là người mang điềm xấu. Chỉ cần cô ta đồng ý rời đi, Tiểu Hà thôn có khi còn tổ chức yến hội long trọng để ăn mừng ý chứ. Sở Mặc gật đầu nói:
- Vậy tỷ thu dọn một chút đồ rồi đi cùng ta.
Nữ tử gật đầu.
Toàn bộ người Tiểu Hà thôn, kể cả lão già hơn 80 kia đều không nhịn được thở phào một cái, vẻ mặt sung sướng. Bọn họ nghĩ cái họa tinh kia cuối cùng cũng đi rồi, đi khỏi Tiểu Hà thôn.
Bà lão xấu xí vui đến phát khóc. Bọn nhỏ nấp sau người lớn hoan hô ầm lên. Sắc mặt thiếu phụ tái hơn. Nàng nhớ khi chồng nàng còn sống, những đứa bé kia đều rất thích nàng. Nàng cũng thích chúng, còn thường xuyên làm một chút đồ ăn ngon cho chúng ăn. Lúc đó thật vui.
Trên mặt thiếu phụ nở nụ cười tự giễu, nàng hạ giọng nói:
- Ta cũng chẳng có gì. Cứ đề lại hết đi.
- Không không không…
Bà lão xấu xí hét lên.
- Ngươi vẫn nên mang hết đồ của ngươi đi không sau chúng ta lại mất công tiêu hủy. Chúng ta không muốn đụng vào đồ của ngươi.
- …
Khóe miệng Sở Mặc co quắp. Hắn thật sự xúc động, muốn đập cho bà lão Chuẩn Chí tôn kia một phát, thầm nghĩ: chính các ngươi muốn chết thì đừng trách người khác nhé.
Thông qua Phong thủy thần thông, hắn đã suy diễn ra rất nhiều chuyện. Trước kia cổ thụ còn chưa động thủ vì không khí ở nơi này còn rất thịnh vượng. Khi nó muốn động thì nữ tử kia lại được gả đến đây, vẫn áp chế nó đến tận hôm nay.
Hơn ai hết, cái cây này càng hy vọng thiếu phụ đi nhanh nhanh chút. Thiếu phụ ngẩn người, đi đến một ngôi nhà, yên lặng thu dọn đồ đạc của mình. Lão già nhìn Sở Mặc thật kỹ, không nói gì thêm, chống quải trượng xoay người ly khai.
Mấy người xung quanh cũng lần lượt tán đi, chỉ còn lại vài người muốn tận mắt nhìn thấy Sở Mặc và thiếu phụ rời đi mới yên tâm.
Chỉ sau chóc lát, thiếu phụ đã cầm một cái tay nải chậm rãi đi ra. Nàng nhìn lại ngôi nhà của mình đã ở vài năm, lại nhìn nghĩa địa của Tiểu Hà thôn, nàng rất muốn nhìn mặt phu quân mình lần cuối nhưng nàng biết những người đó sẽ không đồng ý. Nàng không khóc nữa, nước mắt chỉ để ở trong lòng. Sở Mặc nhìn nàng, hơi thâm ý nói:
- Tỷ muốn nhìn chồng mình lần cuối phải không? Không cần gấp gáp, chẳng mấy chốc tỷ có thể trở về rồi. Không ai ngăn tỷ nữa đâu.
Trong biển thần thức, cổ thụ bất mãn gầm thét. Sở Mặc không để yên nữa, trực tiếp phản kích. Cổ thụ lạnh run, lá cây rơi xuống, không dám giương oai với Sở Mặc nữa.
- Chúng ta đi thôi.
Sở Mặc nói với nữ tử.
Đến cửa thôn, nữ tử kinh ngạc nhìn đám lá rụng, thần sắc đau thương, bước nhanh rời đi.
Chẳng mấy chốc hai ngươi đã đi rất xa, cách Tiểu Hà thôn ít nhấthơn mười dặm. Nhìn thiếu phụ không thay đổi, Sở Mặc cười hỏi:
- Tỷ tỷ không mệt sao?
Nữ tử lắc đầu:
- Đi lại một chút thôi, không sao.
- Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của tỷ tỷ.
Sở Mặc nói.
- Ta họ Sở, tên một chữ Mặc.
- Ta là Diệp Thanh, có nghĩa là lá cây có màu xanh ý.
Nữ tử thấp giọng nói.
- Được, vậy từ giờ ta gọi tỷ là Thanh tỷ tỷ nhé. Ta có một tỷ tỷ, cũng tên là Thanh nhưng là thanh trong thanh tịnh cơ.
Sở Mặc lại nói.
- Ồ.
Diệp Thanh có vẻ không thích nói lắm. Sở Mặc hỏi một câu, nàng đáp một câu. Sở Mặc không hỏi, nàng cũng không mở miệng. Từ lời nói của Sở Mặc, nàng có thêm một chút hy vọng sống nhưng nàng vẫn chưa dứt bỏ được quá khứ.
Sau đó, hai người lại đi rất lâu. Đến một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi có một chỗ khá bằng phẳng, Sở Mặc nhìn thoáng qua nói:
- Chúng ta ở tạm chỗ này một thời gian nhé. Ta có một số việc cần trao đổi với tỷ.
Diệp Thanh nhìn thoáng xung quanh, trong mắt chứa chút tò mò nhưng cũng không lắm miệng. Nàng vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc lúc trước.
Hơn nữa, nàng đã bị dồn vào đường cùng rồi. Nếu không cũng không có chuyện cứ thế di theo một người xa lạ rời khỏi nhà của mình. Bi thương này phải người trong cuộc mới hiểu được. Nên giờ dù nàng có nghi hoặc, vì sao không đi mà lại ở đây, nàng vẫn không muốn hỏi. Sở Mặc nói:
- Tỷ yên tâm, chúng ta ở chỗ này chờ một chuyện. Ta biết tỷ rất thiện lương, tuy người của Tiểu Hà thôn đối với tỷ như vậy nhưng tỷ vẫn không muốn bọn họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn phải không?
Diệp Thanh nhìn Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Ta đi rồi, bọn họ có thể có chuyện gì chứ.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Hiện tại tỷ vẫn chưa tin lời ta. Tỷ đi cùng ta chỉ vì không thể ở kia được nữa. Nhưng không sao, rất nhanh sẽ xác minh được thôi. Sở Mặc nói xong, trực tiếp lấy ra một tòa nhà từ Thương Khung Thần Giám. Đây là một căn nhà gỗ khá tinh mỹ. Có ba phòng ngủ, một phòng khách lớn. Ở giữa còn có một phòng bếp, bên trong có đầy đủ mọi thứ cho cuộc sống thường ngày.
Nhà gỗ này do hắn và Kỳ Tiêu Vũ làm. Trong này vẫn còn lưu lại hơi thở của Kỳ Tiêu Vũ. Sở Mặc nhìn vật nhớ người, nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, nét mặt hắn trở nên dịu dàng.
Diệp Thanh bị sợ đơ người. Nàng chưa từng thấy chuyện gì thần kỳ như vậy. Tuy có rất nhiều truyền thuyết về người bên ngoài nhưng đó chỉ là từng mảnh rất nhỏ, không phải một câu chuyện hoàn chỉnh. &
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1727: Thụ yêu (2)
10.0/10 từ 43 lượt.