Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 922
Đáng thương nhất là bác sĩ Chu, quá trẻ, ngây thơ, không hiểu chuyện, bận rộn cả đêm đến sáng lại bị lãnh đạo hắt hủi, đứng cuối đám đông như không khí.
Bác sĩ trẻ chân chạy vặt là vậy, gặp phải lãnh đạo không tốt thì đừng nói cơ hội thăng tiến, ngay cả chút công lao cũng bị lãnh đạo cướp mất. Làm vợ rồi thành ô sin cũng đúng với ngành y.
Bác sĩ Chu cúi đầu, lặng lẽ xem lại những thao tác của bậc thầy mà ông đã ghi chép tối qua để tự học.
Tạ Uyển Oánh cũng đang hỗ trợ trên xe cứu thương nhìn thấy dáng vẻ của bác sĩ Chu, nhíu mày.
Thay Khâu Thụy Vân trực cả đêm để hộ tống bệnh nhân, Hà Quang Hữu dặn dò cô: “Mặt em bị thương, lên xe khách ngồi đi, đi cùng thầy Nhϊếp.”
Nhận lệnh của tiền bối, Tạ Uyển Oánh nhảy xuống xe cứu thương. Trên xe thật sự không chứa được quá nhiều người. Cán bộ thôn muốn đưa ông ngoại của bé đến Quốc Hiệp cùng, nhưng cuối cùng không chen lên được.
Nhϊếp Gia Mẫn xuống xe cứu thương trước.
Viện trưởng bệnh viện huyện và những người khác cuối cùng cũng đợi được ông xuống xe, viện trưởng lại đưa tay ra mời nhiệt tình: “Thầy Nhϊếp, tối qua thầy đã cùng trưởng khoa Tề của khoa Ngoại chúng tôi hoàn thành một ca mổ khó, thầy vất vả rồi, đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.”
Hy vọng chuyên gia ở lại bệnh viện huyện thêm nửa ngày để hướng dẫn, viện trưởng bệnh viện huyện thầm tính toán như vậy.
Nhận được ý của thầy Nhϊếp, Tạ Uyển Oánh nói với đối phương: “Thầy Nhϊếp không biết trưởng khoa Tề là ai, chưa từng gặp.”
Đúng là đúng, không đúng là không đúng. Thái độ của chuyên gia kỹ thuật phải cẩn thận, thực tế.
Viện trưởng lắp bắp kinh ngạc, quay lại hỏi: “Trưởng khoa Trương, anh nói, anh nói tối qua anh đã gọi điện thông báo cho trưởng khoa Tề về việc chuyên gia đến bệnh viện chúng tôi hướng dẫn.”
Hóa ra tối qua Đào Trí Kiệt liên hệ với trưởng khoa Trương của khoa nhân sự bệnh viện huyện. Trưởng khoa Trương giải thích: “Tôi đã thông báo cho trưởng khoa Tề, cũng đã nói chuyện điện thoại với bác sĩ Chu.”
Khoa nhân sự biết cái quái gì, bác sĩ Chu trẻ tuổi cũng không hiểu chuyện, chưa từng nghe đến tên Nhϊếp Gia Mẫn, không tin là bậc thầy. Bác sĩ Quốc Hiệp cũng phân cấp bậc. Không phải chuyên gia thì không phải chuyên gia, tại sao ông ta phải đến giúp một bác sĩ nhiệt tình gánh vác rủi ro. Chờ mổ xong rồi đến thì không sao, dù sao chuyên gia cũng phải nể mặt trưởng khoa.
Bây giờ ngại là vị chuyên gia này vừa từ nước ngoài về, không hiểu những quy tắc ứng xử trong nước, đang làm khó ông ta. Trưởng khoa Tề nhíu mày, đành phải ho khan hai tiếng, nói: “Viện trưởng, tối qua tôi đã hướng dẫn bác sĩ Chu phối hợp phẫu thuật với chuyên gia qua điện thoại. Hơn nữa, bác sĩ Chu là do tôi đích thân đào tạo, tôi tin tưởng cậu ấy nên mới làm vậy.”
Bác sĩ Chu ngẩn người, không ngờ lúc này trưởng khoa lại nhớ đến mình, đáp: “Trưởng khoa Tề có nói ông ấy muốn đến, nhưng sau đó lại nói không rảnh…”
“Anh không rảnh đến à.” Viện trưởng nhìn trưởng khoa Tề với vẻ mặt khó hiểu.
“Kỹ thuật của bác sĩ Chu được cả khoa tín nhiệm.” Trưởng khoa Tề nhấn mạnh, cả khoa đều có công lao.
Trưởng khoa nói vậy, nếu ông ta dám phản bác nửa lời thì sẽ thành thù với cả khoa. Bác sĩ Chu cúi đầu, thôi vậy.
Tạ Uyển Oánh nảy ra ý tưởng, nói: “Thầy Nhϊếp thấy các bác sĩ bệnh viện anh rất có y đức, sáng sớm đã đến thăm bệnh nhân sau mổ.”
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
