Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 901
“Trên xe có chuyên gia Quốc Hiệp phải không?”
Cửa sau xe cứu thương mở ra, Nhϊếp Gia Mẫn và Tạ Uyển Oánh ngồi trên xe nghe thấy tiếng người mặc áo blouse trắng đứng ngoài xe nói.
Mấy người này có lẽ là bác sĩ cấp cứu của bệnh viện huyện.
Tạ Uyển Oánh quay đầu lại, thấy gương mặt trầm tĩnh của thầy Nhϊếp bỗng nhiên im lặng như tờ.
Lúc này nói gì đến chuyên gia? Lúc này chẳng phải nên hỏi trước tình hình bệnh nhân sao? Hỏi thân phận bác sĩ làm gì?
Có thể thấy thầy Nhϊếp rất coi trọng tính chuyên nghiệp, có lẽ không thích đối phương hỏi thăm thân phận thể hiện sự tò mò trong tình huống này. Tạ Uyển Oánh nghĩ, chủ yếu là thầy ở nước ngoài không rõ lắm tình hình nhân viên y tế cơ sở trong nước. Bác sĩ ở cơ sở bình thường không có cơ hội được học tập với những giáo sư giỏi nhất, ngành y lại cần học tập suốt đời, vì vậy nghe nói có chuyên gia hiếm hoi từ thủ đô đến đều rất phấn khích.
Thầy tỏ rõ thái độ không trả lời. Tạ Uyển Oánh nhảy xuống xe trước, thay thầy tiếp chuyện với bác sĩ về tình hình bệnh nhi: “Bệnh nhi chưa đến hai tuổi, một tuổi mười tháng, nghi ngờ vỡ lách, cần làm chọc dò ổ bụng và siêu âm.”
Nghe cô nói vậy, mấy bác sĩ tập trung trở lại bệnh nhi: “Không chụp CT sao?”
“Chụp CT sợ kết quả lâu quá, không kịp.” Theo tính cách cẩn thận của Nhϊếp Gia Mẫn, phải đợi báo cáo chính thức mới được. Vì vậy trên đường Nhϊếp Gia Mẫn quyết định làm siêu âm và chọc dò ổ bụng trước cũng là như vậy.
Mấy bác sĩ bệnh viện huyện nghe ra ý tứ trong lời cô, nhìn nhau, nói với cô: “Khoa Ngoại chúng tôi không làm được phẫu thuật cho trẻ sơ sinh. Đứa nhỏ này còn quá nhỏ, bệnh viện chúng tôi chưa làm phẫu thuật cho trẻ nhỏ như vậy.”
“Trước tiên đưa bé vào phòng cấp cứu.” Tạ Uyển Oánh nói: “Cho hỏi bác sĩ trực khoa Ngoại tối nay là ai?”
“Tôi họ Chu, Khoa Ngoại Tổng hợp bệnh viện huyện, được gọi xuống cấp cứu.” Bác sĩ Chu tự giới thiệu.
Phòng cấp cứu bệnh viện huyện, thường chỉ có một bác sĩ trực đêm, cần thì gọi thêm bác sĩ nội trú xuống.
Tạ Uyển Oánh nhìn thấy bác sĩ Chu tuổi tác xem ra cũng tương đương thầy Tôn. Rất bình thường, các bệnh viện tuyến một thường để người trẻ trực, tích lũy kinh nghiệm lâm sàng.
Hai bác sĩ phía sau bác sĩ Chu tuổi tác lớn hơn một chút, nhìn giống nhân viên y tế cơ sở đến bệnh viện huyện học tập hơn là bác sĩ trực khoa Nội.
“Nhanh lên, hỗ trợ đẩy giường.” Bác sĩ Chu chỉ huy mọi người.
Bệnh nhi được nhanh chóng đẩy từ xe cứu thương vào phòng cấp cứu.
Tạ Uyển Oánh và mọi người đi theo, có thể thấy phòng cấp cứu ở đây rất nhỏ, chỉ có một giường cấp cứu, năm giường theo dõi, một máy điện tim, một phòng khám Nội và một phòng khám Ngoại.
Trong sảnh rộng khoảng một trăm mét vuông bên ngoài toàn là ghế ngồi, bệnh nhân truyền dịch ngồi đầy ghế. Tuy bệnh viện Nhân dân huyện nhỏ, nhưng xung quanh chỉ có mỗi bệnh viện này là cao cấp nhất, người dân không đến đây khám bệnh cũng không biết đi đâu khác.
Năm giường theo dõi là dành cho những bệnh nhân nặng nguy kịch mà người nhà không đồng ý chuyển viện, nằm ở đây chờ đợi phép màu. Đây là lời bác sĩ Chu nói.
Giường cấp cứu trống, nhưng trên một chiếc giường đẩy bên cạnh có một thi thể được phủ vải trắng, nghe nói đang đợi người nhà đến đưa đi.
Y tá thấy bệnh nhân mới đến, di chuyển tấm bình phong chắn tầm mắt tò mò của những người xung quanh.
Người dân bị chắn bên ngoài, nhưng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình học hỏi của nhân viên y tế cơ sở với vị giáo sư từ thủ đô đến.
Bệnh nhi được đặt lên giường cấp cứu, Tạ Uyển Oánh đang dặn dò y tá về đường truyền tĩnh mạch trung tâm trên người bệnh nhi thì cảm thấy tiếng nói chuyện phía sau càng lúc càng lớn. Quay đầu lại thấy một đám người chen chúc xô đẩy.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
