Thập Niên 80 Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
8: Thiết Lập Kế Hoạch
66@-
Ngực phập phồng lên xuống nhiều lần, Chu Vu Phong kìm nén lửa giận trong lòng, tận lực bình phục lại tâm tình hiện đang vô cùng phẫn nộ, chuyện này, cần lên kế hoạch kỹ càng.
Cũng không thể chỉ dựa vào cái miệng ở nơi nào kêu cha gọi mẹ, người khác sẽ nghe ngươi, có khi còn coi ngươi là đang làm chuyện ngu ngốc cũng nên.
Hoặc nếu là có người nào thiện tâm, bị ngươi làm cho xúc động, trong lòng đồng tình một phen, nhưng chung quy cũng sẽ không giúp người bất cứ chuyện gì.
Tuy rằng không phải là ba mẹ ruột của mình, nhưng hai vị kia đều là người thiện lương, đơn giản.
Bóng người hiền lành rõ ràng khắc ở trong đầu Chu Vu Phong, ký ức cùng bọn họ ở chung cũng từng chút từng chút một hiện lên.
Có chút cảm động lây, nơi ngực của Chu Vu Phong mơ hồ bắt đầu thấy đau.
Ở nơi đó đứng hồi lâu, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho thân thể đang khô nóng của anh cảm nhận được một luồng cảm giác mát mẻ.
Chu Vu Phong thở ra một hơi dài, lần nữa hướng về phía nhà Hồ Hán đi tới.
Mất khoảng thời gian hơn nửa tiếng, Chu Vu Phong mới đến chỗ tiểu khu mà Hồ Hán đang ở.
Tiểu khu này có tổng bốn cái đơn nguyên chung cư liền kề nhau tạo thành hình chữ U, mỗi toà chung cư đều được thiết kế dạng 3 tầng lầu, từng lầu sẽ có 4 căn hộ.
Phía trước tiểu khu là một khoảng sân rộng, dùng gạch đỏ lát thành.
Vì hai mặt bên có tầng lầu che chắn, nên cũng đem ánh mặt trời che khuất một phần, bên trong khu nhà nhỏ có một khoảng râm mát khá lớn.
Chu Vu Phong đi tới cái đơn nguyên cuối cùng, Hồ Hán chính là ở tại nơi này, nhưng cụ thể ở tầng nào, hiện tại Chu Vu Phong còn không biết.
Từ sau khi ba mẹ có chuyện, ‘Chu Vu Phong’ vẫn luôn trốn tránh, không giống như Chu Vu Na, thường xuyên chạy tới nhà Hồ Hán gây sự, nghĩ tới đây, khiến anh không nhịn được muốn chửi tục vài câu.
"Chu Vu Phong, ngươi thật đúng là một tên súc sinh."
Ở dưới bức tường vây ngay sát cạnh toà chung cư của Hồ Hán, có một chồng gạch đỏ, xung quanh cũng bị người ta ném ra không ít rác, Chu Vu Phong liền trực tiếp ngồi xổm ở bên cạnh tường vây, chờ Hồ Hán tan tầm trở về.
Chu Vu Phong một mặt lệ khí ngồi xổm ở đây, rung đùi đắc ý, khí chất cùng mấy kẻ lưu manh bị nghiêm đánh ở niên đại này có mấy phần tương tự.
Âm thanh ve sầu từ trên cây liễu cách đó không xa truyền đến, thời điểm đến hoàng hôn, trong sân dần dần trở nên náo nhiệt, một vài đứa nhỏ cầm vòng sắt lăn, ở trong tiểu viện chơi đến vui vẻ.
Cũng tới giờ tan việc, không ngừng có người từ bên ngoài tiểu viện đi vào, Chu Vu Phong thoáng cái hơi co lại thân thể, luôn chú ý nơi lối vào tiểu khu.
Thời gian từng chút trôi qua, bầu trời từ từ tối lại, trong sân tiếng trẻ con chơi đùa cũng ít đi rất nhiều.
Vẫn không có nhìn thấy bóng người Hồ Hán, có điều Chu Vu Phong cũng không có chút nào sốt ruột, có một số việc, chỉ ở thời điểm có hai người, mới là thời cơ đàm luận tốt nhất.
Chu Vu Phong ở trong lòng đã thiết lập sẵn kế hoạch, anh đây dù sao cũng là một tổng giám đốc tinh anh, từng bước từ hai bàn tay trắng đưa công ty lên sàn chứng khoán, phát triển ra đến thị trường nước ngoài.
Luôn có thói quen đảm bảo chất lượng và nắm giữ mọi thứ trong kế hoạch của mình.
Chậm rãi, trời đen kịt lại!
Thập Niên 80 Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
Đây là Chu Vu Phong trong lòng dâng lên nghi hoặc, rất nhanh anh liền nghĩ rõ ràng một ít nguyên nhân trong đó.
Là bởi vì Hồ Hán sợ! Báo tai nạn lao động, sẽ phải kiểm tra tra thiết bị cơ giới, mà thân là chủ nhiệm phân xưởng, ông ta có quyền lợi không nhỏ, xưởng thép chọn mua thiết bị đều là do ông ta quản lý.
Hồ Hán sợ kiểm tra thiết bị, là bởi vì thiết bị có vấn đề!
Cho nên ông ta mới phải tìm mọi cách cản trở việc này, làm cho ba mẹ nguyên thân gánh trên lưng tội danh sai phạm khi thao tác thiết bị.
Nhờ đó tránh khỏi chuyện tra xét thiết bị này.
Chu Vu Phong dừng bước, nhìn người đến người đi trên đường phố, ánh mắt trở nên mê ly, nắm thật chặt hai tay, khuôn mặt mang theo một vệt lệ khí.
Ngực phập phồng lên xuống nhiều lần, Chu Vu Phong kìm nén lửa giận trong lòng, tận lực bình phục lại tâm tình hiện đang vô cùng phẫn nộ, chuyện này, cần lên kế hoạch kỹ càng.
Cũng không thể chỉ dựa vào cái miệng ở nơi nào kêu cha gọi mẹ, người khác sẽ nghe ngươi, có khi còn coi ngươi là đang làm chuyện ngu ngốc cũng nên.
Hoặc nếu là có người nào thiện tâm, bị ngươi làm cho xúc động, trong lòng đồng tình một phen, nhưng chung quy cũng sẽ không giúp người bất cứ chuyện gì.
Tuy rằng không phải là ba mẹ ruột của mình, nhưng hai vị kia đều là người thiện lương, đơn giản.
Bóng người hiền lành rõ ràng khắc ở trong đầu Chu Vu Phong, ký ức cùng bọn họ ở chung cũng từng chút từng chút một hiện lên.
Có chút cảm động lây, nơi ngực của Chu Vu Phong mơ hồ bắt đầu thấy đau.
Ở nơi đó đứng hồi lâu, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho thân thể đang khô nóng của anh cảm nhận được một luồng cảm giác mát mẻ.
Chu Vu Phong thở ra một hơi dài, lần nữa hướng về phía nhà Hồ Hán đi tới.
Mất khoảng thời gian hơn nửa tiếng, Chu Vu Phong mới đến chỗ tiểu khu mà Hồ Hán đang ở.
Tiểu khu này có tổng bốn cái đơn nguyên chung cư liền kề nhau tạo thành hình chữ U, mỗi toà chung cư đều được thiết kế dạng 3 tầng lầu, từng lầu sẽ có 4 căn hộ.
Phía trước tiểu khu là một khoảng sân rộng, dùng gạch đỏ lát thành.
Vì hai mặt bên có tầng lầu che chắn, nên cũng đem ánh mặt trời che khuất một phần, bên trong khu nhà nhỏ có một khoảng râm mát khá lớn.
Chu Vu Phong đi tới cái đơn nguyên cuối cùng, Hồ Hán chính là ở tại nơi này, nhưng cụ thể ở tầng nào, hiện tại Chu Vu Phong còn không biết.
Từ sau khi ba mẹ có chuyện, ‘Chu Vu Phong’ vẫn luôn trốn tránh, không giống như Chu Vu Na, thường xuyên chạy tới nhà Hồ Hán gây sự, nghĩ tới đây, khiến anh không nhịn được muốn chửi tục vài câu.
"Chu Vu Phong, ngươi thật đúng là một tên súc sinh."
Ở dưới bức tường vây ngay sát cạnh toà chung cư của Hồ Hán, có một chồng gạch đỏ, xung quanh cũng bị người ta ném ra không ít rác, Chu Vu Phong liền trực tiếp ngồi xổm ở bên cạnh tường vây, chờ Hồ Hán tan tầm trở về.
Chu Vu Phong một mặt lệ khí ngồi xổm ở đây, rung đùi đắc ý, khí chất cùng mấy kẻ lưu manh bị nghiêm đánh ở niên đại này có mấy phần tương tự.
Âm thanh ve sầu từ trên cây liễu cách đó không xa truyền đến, thời điểm đến hoàng hôn, trong sân dần dần trở nên náo nhiệt, một vài đứa nhỏ cầm vòng sắt lăn, ở trong tiểu viện chơi đến vui vẻ.
Cũng tới giờ tan việc, không ngừng có người từ bên ngoài tiểu viện đi vào, Chu Vu Phong thoáng cái hơi co lại thân thể, luôn chú ý nơi lối vào tiểu khu.
Thời gian từng chút trôi qua, bầu trời từ từ tối lại, trong sân tiếng trẻ con chơi đùa cũng ít đi rất nhiều.
Vẫn không có nhìn thấy bóng người Hồ Hán, có điều Chu Vu Phong cũng không có chút nào sốt ruột, có một số việc, chỉ ở thời điểm có hai người, mới là thời cơ đàm luận tốt nhất.
Chu Vu Phong ở trong lòng đã thiết lập sẵn kế hoạch, anh đây dù sao cũng là một tổng giám đốc tinh anh, từng bước từ hai bàn tay trắng đưa công ty lên sàn chứng khoán, phát triển ra đến thị trường nước ngoài.
Luôn có thói quen đảm bảo chất lượng và nắm giữ mọi thứ trong kế hoạch của mình.
Chậm rãi, trời đen kịt lại!
Thập Niên 80 Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 80 Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
Story
8: Thiết Lập Kế Hoạch
10.0/10 từ 22 lượt.