Thập Niên 80 Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào
7: Ngờ Vực Cùng Suy Đoán
"Anh chờ một chút."
Tưởng Tiểu Đóa mày liễu hơi nhíu laij, tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Chu Vu Phong.
"Anh cứ như vậy đi à? Không ngẫm lại những biện pháp khác sao?"
Nếu cứ lỗ mãng đi tìm Hồ Hán đòi tiền, ông ta cũng không phải người dễ nói chuyện a, nhất định sẽ bị đánh một trận, Tưởng Tiểu Đóa lo lắng anh đi không công lại còn phải chịu một trận đánh.
"Đừng lo lắng, trước tiên anh sẽ tìm hiểu rõ tình huống, nói chung, tiền này nhất định phải lấy trở về.
Hơn nữa, ba mẹ nếu như đúng là do Hồ Hán gián tiếp hại chết, vậy anh khẳng định sẽ không tha cho ông ta!"
Chu Vu Phong sắc mặt kiên định nói, biểu cảm nghiêm túc này của anh, khiến Tưởng Tiểu Đóa có chút xa lạ, khí chất cả người lại như là biến thành người khác, có một loại cảm giác rất khó diễn tả.
Nhưng mới vừa rồi, thời điểm Chu Vu Phong nói hai từ "Ba mẹ", vẫn còn có chút không được tự nhiên.
"Em đừng lo, yên tâm ở nhà đợi anh."
Quay đầu an ủi Tưởng Tiểu Đoá một câu như vậy, Chu Vu Phong liền bước nhanh chân đi ra khỏi cửa.
Tưởng Tiểu Đóa khẽ mím môi, vẫn nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, mãi đến tận khi thân ảnh của anh khuất theo cánh cửa mới thôi.
Đi ra khỏi toà nhà, ánh mặt trời chói mắt chiếu ở trên gương mặt anh, Chu Vu Phong hơi hơi híp mắt.
Thời tiết lúc này thực sự quá nóng, đi chưa được mấy bước, cái trán đã lấm tấm mồ hôi.
Chu Vu Phong đi trên đường phố rộng rãi, thấy một ít tiểu thương trực tiếp ngồi xổm ở ven đường, rao hàng để đồ vật của chính mình.
Trên đường phố người và xe qua lại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy chiếc xe đạp do các cô gái có phong cách ăn mặc rất Tây chạy qua.
Hai bên kiến trúc phần lớn đều là thấp bé cũ kỹ, thậm chí còn có một chút kiến trúc lẩu cổ lẫn lộn ở trong đó, nhưng cũng không có vẻ đột ngột, đều là một màu xám của xi măng (bụi).
Rất hiển nhiên, những toà kiến trúc cổ xưa này đã được dùng ximăng để gia cố lại một lần.
Cột điện đều là chất liệu gỗ, phi thường chắc chắn dựng đứng ở ven đường, đi vài bước sẽ có một cái, dây điện trên đỉnh đầu cũng không cao lắm, nhìn lít nha lít nhít một mảng.
Cảnh tượng thập niên 80 như vậy, cùng những thứ Chu Vu Phong thấy qua trong ti vi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, khác biệt rất lớn.
Phóng tầm mắt nhìn cung quanh, mọi người ăn mặc quần áo cũng đều là màu xanh lam, màu đen, màu xám.
Đa số đều là màu sắc tối, có rất ít người mặc màu sắc sáng, cho dù Tưởng Tiểu Đóa mặc trên người nội y hồng nhạt, cũng chỉ là mặc bên trong.
Bộ đồ Chu Vu Phong mặc trên người, vẫn tương đối lưu hành, áo sơ mi trắng, áo sơmi lại chỉnh tề nhét vào màu trong quần đen, một đôi giày xăng-̣đan, còn có một đôi bít tất cao cổ.
Nghe người ta nói tới kính mát, các loại quần hình ống loe, nhưng ở tòa thành nhỏ trong thành phố này còn chưa nhìn thấy ai mặc, có điều ở những đô thị lớn bên kia, đã từ từ lưu hành lên.
Chậm rãi quan sát xong hoàn cảnh xung quanh, Chu Vu Phong bước đi càng lúc càng nhanh, hướng đi đến là nhà của Hồ Hán, nhíu mày, suy tư một ít chuyện.
Ở bên trong Lâm Thuỷ thị, nổi danh nhất chính là luyện thép, xưởng thép Lâm Thuỷ có thể giải quyết vấn đề nghề nghiệp của hơn nghìn người.
Nếu như có vợ chồng công nhân viên công tác ở bên trong xưởng thép, vậy thì gia đình kia cũng thuộc về gia đình khá là giàu gió.
Từ khi xưởng thép Lâm Thuỷ xây xưởng đến nay, còn chưa từng xảy ra mạng người, coi như là có người bị tai nạn lao động, thì cũng chỉ là vết thương nhỏ có thể chữa khỏi mà thôi, làm sao sẽ đột nhiên có chuyện thao tác bị sai dẫn đến mất mạng được?
Ba mẹ Chu Vu Phong công tác ở bên trong xưởng thép cũng sắp được hai mươi năm rồi, thời điểm thao tác thiết bị, thậm chí đều hình thành thói quen giống như một phần của cơ thể, làm sao sẽ phạm sai lầm trí mạng như vậy?
Chuyện này quá kỳ lạ!
Sự tình càng suy nghĩ sâu càng thấy có vấn đề, Chu Vu Phong bước đi càng nhanh, lúc này khuôn mặt anh càng thêm âm trầm.
"Tại sao người đàn ông Hồ Hán kia lại không cho ba mẹ nguyên thân báo tai nạn lao động đây? Tiền này lại không phải ông ta bỏ ra, xưởng thép bên trong cho tiền, ông ta giúp làm những việc này, thu xếp một hồi, còn có thể có được danh tiếng tốt, vậy tại sao ông ta không làm như vậy?"
Thập Niên 80 Trở Về Năm 1983 Làm Phú Hào