Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ
Chương 45: 45: Khoảng Cách 27
Mẹ Hoa ở trong nhà đợi thấy hơi lâu nên có ra ngoài xem thử thì có thấy mọi hành động cùng lời nói bên ngoài, bà có hơi bất ngờ nhưng lại không ra ngăn cạ hay hành động gì làm khó.
Bà cư vậy bà quay lưng bước đi để cho hai người Vũ, Đằng không gian riêng nói chuyện.
"Hình như chúng ta đứng ở ngoài hơi lâu rồi đó anh, mình vô đi không mẹ lo lắng." Lúc này bên ngoài Hạ Vũ có hơi lo lắng nên ngỏ lời với Lăng Đằng phải đi vô.
"Ừm, đi vào thôi."
Hai người buông nhau ra rồi đi vào nhà tiếp tục bữa tiệc, nhưng Hạ Vũ lại không biết rằng mọi hành động của mình đều bị mẹ bắt gặp hết rồi.
Hạ Vũ vui vẻ đi vào nhà, cả gia đình lại cười đùa như trước.
Trời cũng đã khuya nên Lăng Đằng có xin phép đi về trước, Hạ Vũ thấy vậy có ngỏ lời muốn tiễn cậu về.
"Hay Lăng Đằng về một mình nhé.
Bác có chút chuyện muốn nói riêng với Hạ Vũ một tí."
Nhưng vừa bước đi thì Hạ Vũ bị mẹ mình kêu lại, cậu bất ngờ hỏi: "Sao vậy mẹ?".
Lăng Đằng thấy mẹ Hoa thực sự có chuyện quan trọng cần nói nên kêu Hạ Vũ ở lại đi cậu tự về được.
Hạ Vũ hơi bất ngờ nhưng cũng đành nghe theo lời mẹ, cậu tạm biệt Lăng Đằng rồi đi vào phòng khách.
...
Không khí trong phòng có phần hơi im lặng, Hạ Vũ khó hiểu bèn hỏi trước: "Ba mẹ có chuyện gì muốn nói sao ạ?"
Mẹ Hoa ngập ngừng hỏi Hạ Vũ: "Con có thích con gái không?" Bà vừa hỏi vừa xem biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Vũ.
Hạ Vũ hoảng hốt đáp: "Mẹ, sao mẹ hỏi kì vậy?"
"Con chỉ cần trả lời câu hỏi của mẹ, có hay là không?" Mẹ Hoa cứng rắn hỏi lại lần nữa.
Hạ Vũ bị hỏi dồn dập có hơi hoảng loạn, cậu trốn tránh câu trả lời bẻ lái sang ý nghĩa khác: "Con trai hay con gái gì chứ, đều là bạn bè mà mẹ.
Ai con cũng thích hết."
"Vũ, bình thường con thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu mẹ hỏi con chuyện gì sao? Mẹ muốn con nói chính là tình cảm nam nữ, ba mẹ biết hết rồi."
"Con...!con."
Cơ thể cậu bây giờ như tượng đá vậy, cậu bị mẹ hỏi cho đến đơ cả người.
Bây giờ cậu nghe rất rõ tiếng tim mình đang đập rất nhanh, nó chứng tỏ tâm trạng cậu đang rất hồi hộp.
Tiếng tim đập dồn dập.khiến cậu không thể thốt ra câu biện minh nào nữa.
"Vũ, ba mẹ không cấm con yêu đương, chỉ là việc yêu đương cùng giới tính con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Bà ngưng lại một lúc rồi nói tiếp: "Có lẽ con còn trẻ nên có hơi hiểu lầm cảm giác thích của mình thành yêu, mẹ chỉ mong con suy nghĩ thật kỹ rồi cho ba mẹ một câu trả lời thích đáng."
Hạ Vũ ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào cho thích đáng, trong đầu cậu bây giờ đang có hai luồng suy nghĩ đấu tranh nhau.
Một nửa muốn nói ra tất cả để cho ba mẹ biết, nhưng nửa kia lại ngăn cản cậu không cho nói vì nếu ba mẹ biết sẽ rất buồn.
Cậu là đứa con trai duy nhất, nếu nói ra mình thích người cùng giới, ba mẹ sẽ thất vọng trầm trọng về cậu cho coi.
Mẹ hoa thấy con trai mình khó xử, trong lòng bà cũng đoán được vài phần đáp án.
bà quyết định nói ra bí mật mà mình cất giấu bao lâu nay:
"Vũ thật ra con không phải là con ruột của Trục Lưu!"
Hạ vũ đang đấu tranh tư tưởng thì bất ngờ với câu nói của mẹ, sự thật quá đột ngột khiến cậu không thể tiếp thu nổi:
"Sao ạ? Mẹ có nói nhầm không?"
"Không, hiện tại mẹ rất bình tĩnh.
Con chính là con của mẹ nhưng Trục Lưu thì không."
Hai từ Trục Lưu phát ra từ miệng bà vô cùng chắc chắn, bà nói thẳng tên ra vì muốn cho Hạ Vũ biết ông không phải là cha ruột của nó.
Quyết định quá đột ngột, bà cũng đã suy nghĩ rất nhiều cho sự việc lần này.
"Ba!?" Cậu không dám tin vào lời mẹ nói, liền quay sang nhìn ba mình.
Có lẽ mẹ không muốn cậu yêu người cùng giới nên mới nói dối cậu như vậy.
Ba Lưu gật đầu rồi không dám nói gì nữa, ông để cho mẹ Hoa chủ trì cuộc nói chuyện.
"Mẹ hứa với ông ấy năm con mười tám tuổi sẽ nói tất cả sự thật cho con biết.
Vũ, con đã trưởng thành rồi nên con phải tự biết, quyết định của bây giờ không thể nào quay đầu lại được nữa.
Và mẹ cũng thế, mẹ lựa chọn nói ra cho con là vì không muốn con bị đắm chìm trong sự dối trá."
Bà đã quyết định nói ra tất cả nên sẽ không giấu giếm, bao nhiêu năm qua Trục Lưu đã vì hai mẹ con bà hy sinh quá nhiều.
Bà nên trả lại tự do cho ông ấy, nếu cứ như vậy mãi lương tâm bà sẽ rất cắn rứt.
"Mẹ, con có hơi bất ngờ!" Chuyện hàng xóm nói cậu không giống con của ba, cũng chẳng là chuyện ngày một ngày ai.
Nhưng đến cả mẹ cũng xác nhận chuyện này là đúng, thì Hạ Vũ có hơi bất ngờ.
Cậu cứ nghĩ đây là chuyện mẹ bịa ra, nhưng nhìn biểu cảm của mẹ và ba thì đó chính là sự thật.
"Ba mẹ xin lỗi con nhiều lắm, nhưng con hãy suy nghĩ cho thật kỹ.
Hạ Vũ, phải cho mẹ biết quyết định của con, mẹ đã sẵn sàng tâm lý."
Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ