Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ
Chương 44: 44: Khoảng Cách 26
Lăng Đằng bước vào nhà trước với tư thế hiên ngang, cứ như ngôi nhà này là của cậu vậy.
Cậu đi thẳng vào nhà bếp như thói quen thường ngày rồi chào hỏi bác gái:
"Con chào bác, con mới đến ạ!"
Mẹ Hoa thấy giọng nói quen thuộc liền mỉm cười gật đầu nói: "Lăng Đằng đó hả? Ngồi đi con đồ ăn sắp xong rồi.
Hai cha con nhà kia không biết đang làm gì nữa!"
"Dạ thôi để cháu phụ bác một tay, đến nhà mà ngồi không cháu ngại lắm ạ!" Lăng Đằng đặt bánh kem xuống bàn rồi xắn tay áo lên tiến đến khu vực nấu ăn nói tiếp: "Bác ơi, cháu múc cái này vào dĩa đem ra bày nhé?"
"Đúng rồi, cháu bày biện ra bàn ăn đi.
Cháu giỏi việc trang trí nhất mà." Bà thấy Lăng Đằng cứng đầu quá nên cũng không ngăn cản, dù gì bình thường khi cậu đến nhà chơi cũng rất hay phụ mấy việc vặt như vậy.
Sau khi thức ăn được bày biện hoàn thành, Lăng Đằng mới gỡ hộp giấy ra để bánh kem vào trung tâm bàn ăn: "Bác ơi cháu làm xong rồi! Chúng ta bắt đầu thôi chứ nhỉ?"
"Được rồi, Hạ Vũ ngồi vào giữa đi con.
Hôm nay con là chủ của bàn tiệc này mà."
"Dạ mẹ!"
Hạ Vũ vui vẻ ngồi vào ghế giữa, Lăng Đằng đứng dậy xung phong đi tắt đèn.
Khi bóng đèn được tắt đi bóng tối liền bao phủ toàn bộ phòng ăn, mẹ Hoa cầm hột quẹt thắp nến lên.
Ánh nến lung linh phập phồng dần xuất hiện khiến không khí xung quanh thêm phần huyền ảo.
Hạ Vũ chắp tay mình lại cầu nguyện, cậu ước cho gia đình mình cứ như vậy hạnh phúc mãi mãi cho đến hết cuộc đời.
Cầu cho ba mẹ ở cạnh nhau hạnh phúc như bây giờ và cả đường tình duyên của cậu cũng suôn sẻ không gặp bất trắc như mối tình đầu tiên.
Khi cầu nguyện xong Hạ Vũ thổi tắt nến, cầu mong là những điều mình ước sẽ trở thành hiện thực.
Ánh nến tắt đi thì đây là lúc bóng đèn trở lại, Lăng Đằng thấy đã xong liền bật công tắc đèn rồi chạy lại chung vui cùng gia đình Hạ Vũ.
Bốn người cười nói vui vẻ cứ như là một gia đình, ai không biết nhìn vào lại cứ tưởng là bốn người họ thực sự là một gia đình.
Vì cha mẹ Hạ Vũ đã thật lòng xem Lăng Đằng như con trai mình mà đối đãi.
Lăng Đằng cầm hộp quà mình đã chuẩn bị từ lâu đem tặng cho Hạ Vũ, cậu đưa quà xong rồi kèm theo một câu nói phụ họa: "Chúc mừng sinh nhật cậu Tiểu Vũ, tớ mong là cậu sẽ mở nó khi không có ai ở cạnh."
Hạ Vũ không nghĩ nhiều liền ngây ngô nhận lấy hộp quà, không biết bên trong có gì mà Lăng Đằng phải bí mật như vậy.
"Ba...!Mẹ!!!"
Hạ Vũ giật mình nhìn sang mẹ cầu cứu thì chỉ thấy mẹ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mình, cậu bị mẹ nhìn đến phát run tê hết cả người.
Thấy không khí trong nhà hơi có vài phần gượng gạo bà liền đứng ra giải vây cho ba người đàn ông trước mặt: "Ông này cứ hay đùa giỡn vậy không, lỡ Lăng Đằng nó hiểu lầm thật thì Hạ Vũ hết bạn chơi đó."
"Ừ nhỉ, bác xin lỗi cháu nhé Lăng Đằng.
Cháu cứ xem đó là lời nói đùa đi nha." Ba Lưu gãi đầu cười ngại ngùng nhận lỗi.
Hạ Vũ được mẹ giải vây tâm trạng có vài phần nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn muốn nghe xem Lăng Đằng sẽ trả lời như thế nào, thừa nhận hay chối bỏ.
Vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được công khai nên mới mong chờ vào Lăng Đằng như vậy, nhưng thật sự mà nói bản thân cậu có hơi đặt niềm tin quá vào một người.
Đến cả mình mà còn không dám công khai giới tính thật cho ba mẹ biết, thì sao Lăng Đằng giám làm chứ.
Nhưng câu nói tiếp theo đây của Lăng Đằng lại khiến cậu phải hối hận vì đã suy nghĩ nhiều về việc này.
Vì cậu ta là một người bá đạo mặt còn dày hơn cái thớt mà, tạo sao lại không dám thừa nhận.
"Cháu cứ tưởng bác nói thật, xém tí nữa là hai bác có thêm một người con trai nữa rồi."
Câu nói vừa thốt ra khiến cho hai ông bà đơ mặt ra nhìn khó hiểu.
Con trai? Chẳng lẽ từ bữa đến giờ cách họ đối xử với Lăng Đằng vẫn chưa phải là một gia đình sao.
Hạ Vũ biết bây giờ ba mẹ đang nghĩ gì, chỉ có mình cậu là hiểu câu nói của Lăng Đằng có ngụ ý gì thôi.
Lăng Đằng đang còn tính nói tiếp thì bị Hạ Vũ bịt miệng lại không cho nói.
Cậu ngơ ngác quay sang nhìn Hạ Vũ, đôi mắt trợn to như muốn nói không hiểu hành động này của Hạ Vũ là gì.
"Ba mẹ đừng hiểu lầm.
Ý cậu ấy nói là, chúng ta giống như một gia đình rồi.
Tại sao bố lại nói là người yêu ý ạ." Hạ Vũ dùng tay mình bịt miệng Lăng Đằng lại, cuống cuồng giải thích, quay sang bịa chuyện với Lăng Đằng xin phép ba mẹ ra ngoài một tí: "Hình như cậu có gì muốn nói riêng với tớ đúng không? Vậy ra ngoài nói nhé, con xin phép ba mẹ bọn con ra ngoài nói chuyện riêng một chút ạ."
"Ờ...!mau vô nhé, bữa tiệc còn giang dỡ mà." Ba Lưu thấy vậy cũng không nói gì chỉ dặn dò vài câu.
...
"Sao anh lại nói vậy?" Hạ Vũ kéo Lăng Đằng ra trước nhà mình hờn trách: "Lỡ ba mẹ hiểu lầm rồi sao đây!"
Lăng Đằng nhìn bộ dạng hờn dỗi của Hạ Vũ tâm trạng liền vui lên, cậu nắm lấy cằm đối phương nói: "Không phải em thích anh nói như vậy hả? Anh đang thực hiện ước muốn của em thôi!"
"Em muốn như vậy bao giờ chứ? Anh đừng có mà nói bậy nha!" Hạ Vũ bị nói chúng tim đen liền không dám nhìn vào mắt Lăng Đằng mà sang chỗ khác chối bỏ.
"Thật sao?" Lăng Đằng dường như đoán trúng rồi, khuôn mặt cậu liền cúi xuống sát mặt Hạ Vũ hỏi.
Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào cổ, khiến Hạ Vũ rụt đầu lại sợ hãi cảnh cáo: "Anh đừng có mà làm bậy nha, chúng ta đang đứng trước nhà đó.
Nếu lỡ bị ai phát hiện thì không biết giấu mặt vào đi đâu."
"Sợ gì chứ? Nhìn em anh lại càng không thể kiểm soát nổi, hôm một tí thôi nhé!"
"Không được..." Hạ Vũ nhắm tịt cả mắt dùng hai tay che đi khuôn mặt mình, nhưng hành động tiếp theo của Lăng Đằng lại khiến cậu khó hiểu: "Ểh!?".
Lăng Đằng chỉ là hù dọa một chút mà đối phương đã sợ thành ra bộ dạng như vậy, nên cậu chỉ đứng nhìn Hạ Vũ che khuôn mặt mình chứ không có hôn.
"khụ...!haha..." Lăng Đằng nhìn bộ dạng mắc cười của Hạ Vũ liền bật cười thành tiếng: "Em...!nhìn em dễ thương quá, anh sẽ không làm vậy thật đâu...!haha."
"Anh...!anh" Trời ơi cậu quê chết đi được, vậy mà lại bị Lăng Đằng giỡn mặt.
Hạ Vũ giận đến run người, không nói nên lời luôn.
"Khoan...!nhưng mà anh vẫn mong.
Một ngày nào đó em đủ bản lĩnh thừa nhậm với ba mẹ mình về chuyện này." Lăng Đằng không đùa giỡn người yêu mình nữa, cậu cúi người xuống, đặt nhẹ đôi môi mình lên trán rồi thổ lộ tình cảm với Hạ Vũ: "Anh yêu em.
Vũ, anh rất yêu em!"
Hạ Vũ không đẩy đối phương vì đối tượng mình chọn mở lòng lần này vô cùng chính xác, cậu cảm thấy rất hạnh phúc: "Em cũng vậy, em thật sự rất thích anh, rất thích anh!"
Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ