Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ
Chương 12: 12: Sự Trừng Phạt Dành Cho Người Phản Bội
Hâm Bằng đứng hứng chịu mọi sự tức giận, hôm nay là lần đầu tiên anh vì một người mà chọc tức chủ nhân.
Hâm Bằng biết giới hạn của người đứng đầu chính là không thích con chó của mình làm trái mệnh lệnh, nếu bị cắn ngược thì con chó này nên chịu sự trừng phạt dành cho người phản bội.
"Hâm Bằng cái mạng của ngươi chính là ta cứu được, ngươi nên phục tùng ta cho đến khi sinh mạng ngươi kết thúc.
Hôm nay ngươi vì một con nhóc nghèo hèn bẩn thỉu mà chọc tức ta, ngươi có biết hậu quả của việc làm trái ý chủ nhân không Hâm Bằng?".
"Xin hãy trừng phạt tôi và tha cho cô bé ấy!".
Hâm Bằng vẫn quyết tâm quỳ gối cầu xin khiến cho ông ta điên lên vì bị chọc tức, đây chính là kết cục ngươi tự chọn.
Hâm Bằng à nếu như ngươi muốn cầu xin như vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy thứ ngươi quỳ gối cầu xin tha đang rên la dưới thân của người khác.
"Ngươi hãy nhìn xem người mà ngươi cầu xin tha đang sung sướng rên la dưới thân Tán Cẩm như thế nào!".
Mọi hành động của hai ngươi trong Tivi màn hình cỡ lớn được chiếu thẳng vào mắt anh, đừng động tác cùng sự rên la uất hận của người con gái cho đến từng tiếng gầm gừ của người đàn ông phía trên.
Hâm Bằng không thể nhìn được nữa anh muốn chạy thoát khỏi nơi này, chạy khỏi cái nơi quỷ quái này đã trói chặt anh bao nhiêu năm tháng.
Nhưng có cố gắng để không nhìn thấy thì tai vẫn có thể nghe thấy, đây chính là cái cực hình mà Hâm Bằng phải trải qua anh ghét nhất điều này từ ông ta độc ác vô tình.
Hoàn thành mục tiêu của mình đặt ra không trừ thủ đoạn.
Hâm Bằng trước khi đến đây đã có nhặt được điện thoại của cô bé ở ngoài lề đường, anh thấy cô bé lưu tên một người rất đặc biệt là mối tình đầu của tôi, nên anh đã nhắn cho chàng trai ấy một tin nhắn đến nơi đã hẹn để cứu lấy cô gái này.
Chỉ mong là cô bé không bị Tán Cẩm bức chết, tất cả việc Hâm Bằng có thể làm chỉ tới đó thôi, anh không chắc đêm nay mình sẽ còn sống sót rời khỏi nơi này.
"Cái giá cho sự phản bội này ngươi muốn như thế nào? Ta muốn ngươi lựa chọn vì ngươi đã theo ta ngần ấy năm, cũng đã chịu khổ không ít hay ta lấy đi cái lưỡi này để ngươi không còn cãi lại ta nữa?".
Ông ta nâng khuôn mặt điển trai của Hâm Bằng lên miệng không ngừng suýt xoa khen ngợi: "Nhan sắc này đúng là tuyệt phẩm, đôi mắt này luôn nhìn đời bằng ánh mắt khinh bỉ.
Còn đôi môi này ở phía trong có một cái lưỡi lúc nào cũng thích cãi lời của chủ nhân, ngươi nói xem ta nên móc mắt hay cắt lưỡi đây?".
Hâm Bằng bị bàn tay già nua sờ s0ạng khắp khuôn mặt, anh chỉ biết mím môi lại chịu đựng sự kinh tởm này.
Bỗng nhiên phía màn hình có tiếng la thất thanh của người đàn ông, hình như có ai đó đã xông vào căn phòng và cứu lấy cô gái.
Ông Lâm đang hào hứng dạy dỗ Hâm Bằng thì giật mình đứng dậy nhìn vào màn hình Tivi.
Khuôn mặt tên thiếu niên ấy khiến ông xanh mặt lại lập tức, chính là con trai nhà họ Trần ánh mắt đỏ lão đỏ lên vì tức giận không thể làm gì ngoài việc nhìn kế hoạch của mình đổ vỡ.
Người thiếu niên ấy chính là Giai Thụy con trai cưng của tập đoàn Trần Gia, tập đoàn đứng đầu cả nước về mảng kinh doanh điện tử.
Ông ta chỉ là một tâp đoàn sản xuất kim cương hạng năm cả nước không thể nào so sánh được với tâp đoàn Trần Gia, bàn tay ông bất giác nắm chặt thành nắm đấm cầm điện thoại lên gọi cho đám đàn em đang lê lết ngoài cửa ra mệnh lệnh.
"Rút hết cho ta!!!".
Ông không phải vì sợ một tên nhóc mới mười bảy tuổi, chỉ là ông dè chừng gia tộc đứng phía sau lưng thằng nhóc đó.
Nếu không có gia tộc chống lưng thì một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa sao có thể làm ông sợ mà rút lui được chứ.
Trong đầu ông bây giờ đang xoay quanh hàng chục câu hỏi, cơn tức giận làn ông không thể nào suy nghĩ sâu xa thêm được nữa.
Chuyện này hẳn là có lý do tại sao tằng nhóc đó lại biết nơi ông ta giấu người chứ?.
Chủ tịch Lâm hình như phá hiện ra điều gì đó quay lưng lại nhìn tên thuộc hạ đang quỳ gối này, ông hiểu rồi thằng khốn này dám phản bội ông.
"Hâm Bằng ngươi không giải thích một chút đi sao, chuyện gì đã sảy ra ở địa bàn của ta thế này?".
Ông ta thực sự đã bị chọc cho tức giận rồi, cứ ngỡ mọi việc sẽ suôn sẻ nhưng không ngờ lại có đứa phá hoại giữa chừng.
Tức đứa phá hoại chín thì tức tên phản bội mười, bây giờ ông ta chỉ muốn móc đi đôi mắt cắt đi chiếc lưỡi này để thỏa mãn sự tức giận đang bành trướng trong cơ thể ông ta.
Bây giờ nếu Hâm Bằng dán biện hộ thì càng làm cơn tức của ông ta tăng lên, răng ông ta nghiến chặt giọng nói phát ra nghe cả tiếng ken két:
"Sao ngươi không biện hộ đi? Hay là ngươi đã làm ra chuyện gì có lỗi với ta rồi hã?".
"HÂM BẰNG!!!".
Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ