Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ
Chương 11: 11: Vết Nhơ Cả Đời
Hâm Bằng chỉ là một người thực hiện theo lời nói của cấp trên, ở trên yêu cầu hắn làm gì hắn chỉ biết tuân lệnh.
Vì ngày đó được ông chủ cứu giúp nếu không sẽ chẳng có Hâm Bằng ngày hôm nay, mệnh lệnh của chủ nhân là vàng nếu hắn không thực hiện mạng này cũng không cần giữ nữa.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn làm trái lời ông chủ, Hâm Bằng đứng im hồi lâu cũng không biết bản thân muốn làm gì nữa.
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Hâm Bằng gọi vọng ra chưa cho phép thì người đó đã tự tiện đi vào cất giọng
"Ồh...!Cảnh tượng tôi đang thấy là gì đây? Một tên sống chết phục tùng chủ nhân như một con chó, vậy mà giờ đây đứng im không hành động sao?".
Người tiến vào phòng chính là người hay đối đầu với Hâm Bằng hắn ta tên là Tán Cẩm, một người được ông chủ trọng dụng sau hắn.
Nếu Hâm Bằng là tay trái thì hắn chính là tay phải đắc lực của người, Hâm Bằng là người cứng rắn không thích giao tiếp ai ngoài người giao nhiệm vụ, nên khi gặp Tán Cẩm ở đây sự ngụy tạo từ lúc đến giờ đều tan thành mây khói.
Tán Cẩm bước vào liền thấy Hâm Bằng đứng ra che chắn cho cô bé phía dưới, hôm nay hắn ta đến đây chính là được ông chủ nhờ vả.
Vì ông ta biết Hâm Bằng là người chính trực sẽ không nỡ ra tay với cô bé học sinh này, nếu nhìn sơ thì cô bé này không đến nổi nuốt không trôi.
"Chậc..."
Tán Cẩm tặc lưỡi huýt sáo hắn tỏ vẻ mình đã thấy người con gái phía sau lưng Hâm Bằng và rất thú vị, Hâm Bằng khó chịu nhăn mặt không biết vì lý do gì hắn lại đứng che chở co cô gái phía dưới, nhưng đây chính là hành động duy nhất để khiến bản thân không cắn rứt lương tâm.
"Đây là nhiệm vụ của tao, tốt nhất mày đừng xen vào!".
"Nếu mày làm được thì ông chủ còn kêu tao đến sao?".
Hâm Bằng trợn mắt khó hiểu nhìn Tán Cẩm, ông chủ sợ hắn không thực hiện được nhiệm vụ sao.
Bàn tay Hâm Bằng nắm chặt run lên vì tức giận, lần đầu tiên bị người khác cướp nhiệm vụ nhưng nhiệm vụ này chính xác là hắn không thể nào thực hiện.
Tán Cẩm đi đến vỗ vai Hâm Bằng nhếch miệng an ủi: "Mày đừng lo để tao hoàn thành nốt phần còn lại cho, cái mày cần làm bây giờ là đi đến gặp ông chủ để nhận quà trừng phạt."
Hầm Bằng rất muốn không đi nhưng đám đàn em của Tán Cẩm đã đứng đầy hai bên tay của hắn, tội lỗi cùng ăn năn cứ làm trong lòng hắn nhói lên khó chịu.
Hâm Bằng bất đắc dĩ phải bước đi, trước khi bước ra khỏi cửa Hâm Bằng quay đầu lại nhìn bên trong lần cuối, thấy ánh mắt căm hận đầy xát khí của Gia Hân nhìn mình.
"Hâm Bằng đi thôi! Ông chủ đang đợi anh đó!".
Nơi Hâm Bằng đặt chân đến là một khu nghĩ dưỡng hạng sang chỉ dành cho giới quý tộc, từng cái cây cho tới ngọn cỏ đều có giá trị trăm đô.
Khi đi qua con đường đến phòng Vip khắp nơi đều lấp lánh màu vàng óng ánh, khắp nơi đều được dát bằng vàng chỉ lên sự giàu có của người sở hửu khu nghĩ dưỡng này.
Hâm Bằng đi đường dài cuối cùng cũng đặt chân đến khu phòng Vip, tên vệ sĩ đứng canh cửa thấy hắn thì liền mở cửa ra.
Đập vào mắt hắn chính là căn phòng chứa đựng toàn những đồ dùng xa xỉ, phía xa kia chính là nơi ngồi của ông chủ.
Ông ta chính là chủ tịch của công ty sản xuất đá quý, những thứ mà con người mơ ước có được tất cả đều ở trong tay ông ta.
Chủ tịch Lâm ông ta năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, thứ khiến ông ta sống chết phải có đó chính là tiền.
Người ông ta nhắm đến đó chính là gia tộc nhà họ Trần, ông ta mơ ước được gã con gái mình vào nhà họ Trần để duy trì sự giàu có, vì chỉ có nhà họ Trần mới sánh đôi được với họ Lâm như ông.
Nhưng mọi thứ lại bị con nhóc tên Gia Hân kia cưỡm mất, khiến con gái ông bị ra rìa không thể nào tiếp cận Giai Thụy con trai cưng của Trần gia.
Thứ mà ông không có được thì phải phá hủy đi chứ sao, nếu như lần này nhổ được cái gai nhỏ bé này ra khỏi mắt Giai Thụy ông ta tin con gái mình sẽ có cơ hội trở mình.
Ông ngồi thảnh thơi ngắm nhìn những mỹ nữ trước mặt, chờ đợi Hâm Bằng đã lâu thấy anh đi vào liền đứng dậy đi đến cạnh anh.
"Đến rồi sao? Nhiệm vụ ngươi chê là cỏn con lại không thể nào thực hiện được, Hâm Bằng ngươi vẫn như xưa những việc ngươi không thích nhất định sẽ không làm."
Ông cầm điếu xì gà hút dở trên tay c ắm vào áo vest của Hâm Bằng dùng lực rất mạnh, những tiếng cháy xì xèo vang lên khiến áo anh thủng một lỗ to.
Hâm Bằng từ lúc vào tay vẫn bắt chéo ra phía sau thân không nhúc nhích, như là những việc như này anh ta đã quá quen thuộc.
"Đến đây và chơi bọn nó cho ta xem!".
Ông ta ra lệnh cho Hâm Bằng tiến lên thực hiện hành vi đồi bại, nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích khiến ông ta tức giận ném điếu thuốc vào mặt anh.
"Tốt lắm!! Nhiệm vụ ta giao như nào thì ngươi phải thực hiện như thế! Ngươi đủ lông đủ cánh rồi đến lời nói của chủ nhân mà ngươi cũng không thực hiện được sao?".
"Thưa chủ nhân tôi xin nguyện chịu mọi hình phạt chỉ mong người hãy buông tha cho cô bé ấy!" .
Ông ta nghe hai từ Buông tha tư miệng Hâm Bằng hai tay liền ôm vào thân thể cúi gầm mặt xuống đất, thân thể ông ta run lên cứ như đang cảm động đến phát khóc.
"khụ...Hah...haha".
Nhưng cử chỉ tiếp theo lại khiến người khác kinh ngạc vì ông ta không phải khóc mà là đang cười, ông ta cười vì sự ngu dốt của Hâm Bằng cười anh tin rằng khi nói ra điều này ông sẽ đồng ý tha cho cô bé đó.
"Lý do là gì hã Hâm Bằng? Tại sao ta phải làm theo ý của ngươi?".
"Tôi nghĩ ông cũng có con gái, nếu con mình bị như vậy thì sẽ như thế nào đây thưa ông chủ?".
Chủ tịch Lâm mặt nghiêm nghị lại không cười đùa nữa, khi Hâm Bằng nhắc đến con gái mình tính khí ông lại bắt đầu tệ trở lại, giọng nói giữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Hâm Bằng.
"Ngươi lại dám đem con nghèo hèn như nó so sánh với con gái ta sao Hâm Bằng!!".
Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ