Thăng Quan Kiến Hỉ
Chương 10
Edit: Bàn
Hình như trong rừng cây có người hét lên thảm thiết.
Giờ học bắt đầu, không ít học sinh nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết đó, nhưng phần lớn đều chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái rồi thu lại ánh mắt.
Trên bục giảng, giáo viên môn tiếng Anh đẹp trai như vừa bước ra từ phim thần tượng đã đứng lại, dịu dàng nhìn học sinh của mình.
Âu Dương là kiểu giáo viên rất khó để học sinh ghét.
Vóc dáng hắn rất cao, đẹp trai, lời nói cử chỉ đều hết sức nhẹ nhàng tao nhã.
Cho dù là giữa hè hay mùa đông lạnh giá, hắn luôn ăn mặc như người mẫu nam vừa bước ra từ tạp chí thời trang cổ điển.
Nhưng Lý Tú không nhìn ra nổi quần áo của Âu Dương có gì đặc biệt, nhưng sau giờ học, nữ sinh trong lớp nhiều lần khen ngợi Âu Dương có khiếu thẩm mỹ tốt...!và xa hoa.
Khi lần đầu tiên biết cái đồng hồ trên cổ tay Âu Dương có khi còn đắt hơn chi phí sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của mình, cây bút bi trong tay Lý Tú dừng lại trên tờ đề mấy giây, ngòi bút chất lượng kém rỉ ra một vết mực lởm chởm trên giấy.
Tất cả mọi người trong trường đều biết thân phận phú nhị đại của Âu Dương.
Mà kỳ diệu là, khi các học sinh đối mặt với Âu Dương cũng gần như sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn một chút.
Không chỉ lớp Lý Tú, gần như toàn bộ học sinh trong khối đều rất thích Âu Dương.
"Gần như."
Trước khi bắt đầu giảng bài, Âu Dương quét mắt quanh phòng học như thói quen.
Lý Tú dưới bục giảng lặng lẽ cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Âu Dương...
Tóc gáy dựng đứng lên.
Lý Tú bén nhạy cảm nhận được tầm mắt của Âu Dương hình như dừng lại trên người cậu mấy giây, lòng bàn tay cậu vì thế mà cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt.
Quả nhiên một giây sau, cậu liền nghe thấy Âu Dương điểm danh mình.
"Lý Tú?"
Âu Dương dịu dàng nhìn Lý Tú.
"Thầy nghe nói sáng nay em không khoẻ, đã xin nghỉ rồi mà?"
Lý Tú ngẩng đầu, ánh mắt đặt lên bảng đen đằng sau Âu Dương.
"Em không sao."
Câu trả lời của thiếu niên yếu ớt, âm điệu đều đều.
"Thế thì tốt rồi, thầy thấy sắc mặt em hơi không ổn lắm."
Âu Dương kiên nhẫn nói.
"Nền tảng của em yếu hơn những bạn khác, cần dành thêm thời gian cho môn này.
Đề nâng cao lần trước thầy đã chữa rồi, em có mấy câu không nên sai, sau khi tan học em tới phòng làm việc của thầy một chút, thầy giảng lại cho em."
"...!Cảm ơn thầy."
Lý Tú cúi đầu, rũ mi che đi sự âm u trong mắt.
"Wow, Âu Dương thiên vị à, Lý Tú cậu cũng làm người ta hâm mộ quá rồi đó."
Nữ sinh ngồi cùng bàn thừa dịp Âu Dương quay người viết bài hôm nay lên bảng, không nhịn được lại gần nói thầm một câu với Lý Tú.
"Ừ."
Lý Tú nghiêm mặt thấp giọng trả lời một câu, nhưng ánh mắt lại có chút trống rỗng, bàn tay nắm bút vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
*
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Chuông tan học vang lên, Âu Dương cười tủm tỉm nhặt giáo án lên kẹp dưới nách, vẫy vẫy tay với Lý Tú trong góc phòng học.
Lý Tú ngồi tại chỗ, hít sâu một hơi rồi mới đứng lên, chậm rãi theo sau Âu Dương đến phòng làm việc.
Là một trường quý tộc, phần cứng của Khải Minh đương nhiên tốt hơn các trường công lập bình thường nhiều.
Không chỉ học sinh được hưởng điều kiện giảng dạy tuyệt vời, mà giáo viên cũng vậy -- ở Khải Minh, không có chuyện nhiều giáo viên cùng dùng chung một văn phòng, mỗi giáo viên đều được hưởng một căn phòng làm việc riêng với cơ sở vật chất đầy đủ.
Mà Âu Dương là giáo viên ngôi sao được hiệu trưởng dùng số tiền lớn mời đến, đãi ngộ cũng tốt hơn các giáo viên khác một chút.
Phòng làm việc của hắn nằm ở góc hành lang, là phòng lớn nhất và riêng tư nhất.
Nếu phải nói về điểm hạn chế duy nhất của căn phòng này, thì cũng vì trước cửa sổ có trồng một cây cổ thụ, cành lá sum suê chắn gần hết ánh sáng tự nhiên, nên ánh sáng không tốt lắm.
Cho dù là ban ngày, nếu không bật đèn, bên trong sẽ trông rất tối.
Mà bây giờ, Âu Dương không bật đèn.
Hắn đứng bên cửa phòng làm việc tối om, một tay đỡ cửa, vừa nghiêng đầu nhìn Lý Tú.
"Vào đi, Lý Tú."
Hắn nói.
Lý Tú không nhúc nhích.
"Thầy..."
Cậu cúi đầu mở miệng.
"Em tự về xem lại bài trước, nếu không hiểu thì đến gặp thầy sau ạ.
Nghỉ giữa tiết ngắn quá, tiết sau em..."
"Tiết sau của em là tiết thể dục mà?"
Âu Dương cắt lời Lý Tú một cách dứt khoát.
Mặt hắn trầm xuống, trong giọng điệu mang theo chút lạnh lùng.
"Thầy nhớ là em không cần học thể dục."
Lý Tú khẽ run một chút.
Cậu biết Âu Dương đang nhìn mình, cũng như ánh mắt thực sự đang chuẩn xác đặt lên mắt cá chân cậu.
Cổ họng cậu nghẹn lại, không thể phản bác.
Âu Dương nói không sai, vì dị tật ở chân, tiết thể dục là tiết tự học đối với cậu.
Nhưng sau khi bị Âu Dương chỉ ra điều này, sự lạnh lẽo vẫn luôn quanh quẩn sâu trong trong cơ thể từ sáng nay đột nhiên bùng nổ, Lý Tú chưa bao giờ cảm thấy lạnh như lúc này.
"Em không như những học sinh khác, học sinh ở đây tuy lười biếng, nhưng từ khi biết đi thì tất cả đã học hệ song ngữ rồi," Âu Dương nhìn Lý Tú, vẻ mặt điềm đạm, nhưng giọng điệu lại có sự nghiêm khắc mà chưa học sinh nào từng trải qua, "Hơn nữa tình huống của em rất đặc biệt, em phải nghiêm túc học tập hơn những người khác, Lý Tú ạ.
Thầy cũng vì tốt cho em, nên mới muốn bổ túc riêng cho em một chút."
Vừa nói, Âu Dương vừa tiến lên, đưa tay khoác lên vai Lý Tú.
Người đàn ông cao lớn lập tức cảm nhận được dưới lòng bàn tay, cơ thể của thiếu niên hơi run rẩy.
Cơ thể chưa nảy nở hết, chỉ có ở thiếu niên, trông rất nhỏ yếu dưới lòng bàn tay hắn, hai mắt giấu đằng sau kính gọng vàng của Âu Dương nhanh chóng loé lên một tia đen tối.
Nhưng giây tiếp theo, biểu cảm quái dị đi đã bị vẻ mặt "thầy giáo tốt dịu dàng có trách nhiệm" mau chóng thay thế.
"Được rồi, Lý Tú, đừng dè dặt thế," Giọng hắn chợt mềm đi, dưới sự đùn đẩy của hắn, Lý Tú không thể không kéo bước chân, từng bước đi vào phòng làm việc của hắn, "Đừng coi thầy là thầy giáo, thực ra thầy thích làm bạn với học sinh lắm."
"Cạch" một tiếng.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại.
*
Trong văn phòng, Âu Dương tỏ ra như một giáo viên tốt bình thường nhất, kiên nhẫn nhất, mềm mỏng nhất.
Bên trong rất tối, thầy giáo trẻ tuổi chỉ bật một cái đèn trên bàn, sau đó cầm tờ đề tiếng Anh kia đặt lên bàn.
Hắn kéo một cái ghế sang đặt bên cạnh vỗ vỗ, ý bảo Lý Tú ngồi cạnh mình.
"Để thầy giảng cho em mấy câu này."
Hắn nói.
Âu Dương rất hài lòng nhìn Lý Tú ngoan ngoãn ngồi ở vị trí đó.
Thiếu niên vẫn không nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp đến khó tin kia không có chút biểu cảm nào, giống như một chiếc mặt nạ được tỉa nét một cách tỉ mỉ áp lên mặt, chỉ có thái dương và gáy hơi toát mồ hôi mới cho thấy sự căng thẳng và chống cự vô cùng của cậu.
Nhưng sự phản kháng yếu ớt bất lực này lại khiến hơi thở của Âu Dương càng thêm vẩn đục.
Đang giảng đề, giọng Âu Dương chợt hạ xuống.
"...!Nghe nói gần đây em rất vất vả."
Hắn không tự chủ được mà giơ tay lên, mò về phía đùi Lý Tú.
"Lúc trước thầy đã nói rồi, nếu em gặp phải chuyện phiền phức gì, hoàn toàn có thể nói với thầy.
Dù sao thầy cũng có chút quan hệ ở Khải Minh."
Mắt thấy tay Âu Dương sắp chạm vào Lý Tú, đột nhiên ngoài cửa sổ có một cơn gió mạnh thổi tới, cửa sổ ban đầu đóng chặt "rầm" một cái mở ra, rèm cửa sổ sát đất dày nặng phần phật một tiếng, bỗng cuốn lên, đập vào giá sách.
"Bịch --"
Đằng sau Lý Tú, vô số sách vở và đồ trang trí rơi rào rào khỏi giá sách, tiếng động lớn phát ra ngay lập tức đập tan bầu không khí nặng nề nhớp nháp như đầm lầy trong văn phòng.
Âu Dương cũng sợ hết hồn.
"Đ*t mẹ nó --"
Hắn chửi bậy một câu.
Khi nhìn thấy đồ rơi trên đất, con ngươi người đàn ông hơi co lại, cũng không thèm để ý đến thứ gì khác, hắn hốt hoảng đẩy ghế ra đứng dậy, vội vã đến bên giá sách khom người xuống.
Ngoài một số đồ trang trí thủ công, còn có vài quyển sách bìa cứng dày cộp rơi xuống đất.
Không có vỏ ngoài, hộp đựng sách được bọc kín bằng bìa sách nhựa, cũng chính vì vậy mà phát ra tiếng rất to lúc rơi xuống đất.
Lúc nhặt mấy quyển sách đó lên, còn có mấy tấm ảnh tuột ra từ giữa các trang sách.
Thái dương Âu Dương nhô lên một đường gân, hắn nhanh tay cất lại ảnh về trang sách, sau đó cất từng món đồ về chỗ cũ.
"Ôi trời, lúc nãy đúng là sợ, chắc phải bảo nhân viên trường đến sửa lại cửa sổ rồi --"
Vừa cất đồ, Âu Dương vừa dẹp lại hoảng loạn trong lòng.
Hắn quay lưng về phía Lý Tú, lẩm bẩm mấy câu như đùa giỡn.
Giọng hắn đột nhiên dừng lại.
Vì hắn cảm nhận được rõ ràng, có một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.
Khoé miệng Âu Dương giật giật, đó là vì hắn muốn toét miệng cười, nhưng phải giấu đi sự đắc ý này, cuối cùng vẻ mặt lại trở nên quái dị.
"Sao tự nhiên lại mạnh dạn thế..."
Vị giáo viên nổi tiếng trêu chọc bằng giọng nói đục ngầu, giữa lúc đầy hả hê, khoé mắt hắn đặt lên bàn tay trên vai mình.
Nụ cười trên mặt Âu Dương chợt cứng đờ.
Đó không phải là bàn tay của Lý Tú trong tưởng tượng của Âu Dương, làn da bàn tay kia loang lổ, kinh mạch chằng chịt dưới lớp da khô héo, đầu ngón tay không có móng tay, chỉ có giường móng máu thịt be bét.
Một cảm giác ớn lạnh thấu xương lan tỏa dọc theo vị trí mà bàn tay đó chạm vào.
"A --"
Một tiếng hét ngắn phát ra từ cổ họng của người đàn ông.
Hắn nhảy dựng lên, vai đụng phải giá sách, lại đánh đổ mấy món đồ trang trí.
"Thầy...!Âu Dương?"
Một giọng nói bối rối ngập ngừng vang lên.
Âu Dương chưa tỉnh hồn ngẩng đầu lên, vừa nhìn là thấy Lý Tú vẫn ngồi trước bàn làm việc.
Thiếu niên đang quan sát hắn, vẻ mặt căng thẳng, trông cũng khá sợ hãi.
"Thầy, thầy sao vậy?"
Âu Dương nhìn Lý Tú chằm chằm, không mở miệng nói chuyện ngay.
Hắn hít thở dồn dập, nhìn về phía vai mình.
Cái tay kia đã biến mất từ lâu.
Trong chốc lát, trong đầu hắn đã loé lên vô số suy nghĩ.
Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Là ảo giác của hắn? Hay là Lý Tú trả thù? Nghe nói bây giờ trên mạng, đồ chơi khăm quỷ quái gì cũng có...!Không, không đúng, Lý Tú cách hắn một đoạn như vậy, hắn làm sao có thể để Lý Tú áp sát sau lưng chơi xỏ hắn mà không nghe thấy động tĩnh gì? Hơn nữa cái tay kia...
Hắn từng thấy cái tay đó.
Thậm chí hắn còn có thể nhớ lại cảnh tượng cái tay kia bấu chặt trên đất, toàn bộ móng tay bị xốc lên, để lại vệt máu thật dài trên thảm trải sàn.
Ký ức chôn sâu trong đáy lòng Âu Dương, cho dù thế nào cũng không muốn nhớ lại, chợt hiện lên.
Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ, Âu Dương bỗng rùng mình.
Lạnh quá...
Âu Dương nhận ra sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, nên đối với hắn vào giờ phút này, phòng làm việc vốn thoải mái lại lạnh lẽo không chịu nổi.
"Không, không sao."
Âu Dương nói với Lý Tú một cách khô khốc, chút dục vọng chiếm giữ trong lòng lúc đầu đã tiêu tán từ lâu.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ..
Thăng Quan Kiến Hỉ