Thăng Quan Kiến Hỉ
C11: Chương 11
Edit: Bàn
Người gõ cửa là một học sinh, sau khi cửa mở ra, học sinh này liếc mắt nhìn vào văn phòng, ánh mắt đặt lên người Lý Tú.
"Thầy Âu Dương, chủ nhiệm khối bảo em đến gọi Lý Tú tới phòng làm việc của thầy, nói là có chuyện muốn hỏi bạn ấy."
Cậu ta nói.
Chủ nhiệm khối thì hỏi Lý Tú chuyện gì được?
Nếu như mọi ngày thì đương nhiên Âu Dương sẽ biểu hiện sự quan tâm của một thầy giáo tốt, hỏi han săn sóc Lý Tú nhiều hơn. Nhưng lúc này, chính Âu Dương cũng tâm thần không yên, rõ ràng không có tinh thần để diễn kịch tiếp.
"Nếu có người tìm em thì em đi được rồi."
Âu Dương sắc mặt tái xanh nói.
Nhưng khi Lý Tú gần bước ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên hắn lại mở miệng gọi với theo đối phương: "Lý Tú --"
Lý Tú dừng bước, quay đầu nhìn về phía Âu Dương.
"Lúc nãy em có thấy gì không?"
Âu Dương tưởng mình có thể giả vờ bình tĩnh, kết quả âm thanh khàn khàn khi nói chuyện khiến chính hắn cũng giật mình. Sau khi nhất thời xúc động hỏi ra câu kia, hắn nhìn thẳng Lý Tú không chớp mắt, không dám bỏ qua bất cứ biểu cảm nào dù cho nhỏ nhất trên mặt người sau.
"Dạ?"
Lý Tú nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, không giống giả vờ.
Một cơn ớn lạnh lập tức xuyên thẳng từ gót chân đến đỉnh đầu Âu Dương.
"... Không sao, em đi đi."
Âu Dương nói.
Sau khi Lý Tú rời đi, Âu Dương thất tha thất thểu quay về ngồi trước bàn làm việc của mình.
Chẳng qua là gần đây áp lực quá nên hoa mắt mà thôi.
Người đàn ông không ngừng tự nhủ trong lòng. Nhưng khi hắn cầm cốc lên định uống một ngụm nước, nước lại văng đầy mu bàn tay... Tay hắn run không ngừng.
Hắn không khống chế được mà nhớ lại cái tay lúc nãy nhìn thấy.
Cảm giác ớn lạnh từ nỗi sợ hãi bao trùm lấy hắn, khiến hắn cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là như rơi vào hầm băng.
"Đùa cái gì thế."
Thầy giáo trẻ mở miệng thì thào.
"Mẹ nó đã bao nhiêu năm rồi, cho dù có là gặp quỷ cũng không đến mức chờ lâu thế chứ..."
Cho nên, nhất định là hoa mắt, nếu không thì là thằng nhóc Lý Tú kia nghe được lời đồn năm ấy từ đâu ra, đang dùng thủ đoạn mới lạ nào đó đùa giỡn hắn nhỉ. Tuy rằng đã thử thăm dò rồi, nhưng ai biết có phải kỹ thuật diễn của đối phương tốt nên lừa được hắn không?
Đầu óc Âu Dương rối bời muốn chết, thái dương cũng đau dữ dội, như có rất nhiều mũi kim vô hình đâm vào.
"Cộc cộc cộc."
Lúc này, cửa văn phòng của hắn lại bị gõ.
"Đang bận, có việc chờ lát nữa hẵng nói."
Tưởng lại là học sinh nào đến tìm mình, Âu Dương không để ý đến việc giữ gìn hình tượng thầy giáo tốt của mình nữa, quát về phía cửa một cách cộc cằn lạ thường.
Nhưng sau khi nghe thấy lời hắn nói, người ngoài cửa vẫn không buông tha, tiếp tục gõ cửa một cách có quy luật.
"Cộc cộc cộc."
"Cộc cộc cộc."
...
Tiếng gõ cửa máy móc vang lên không ngừng, làm đầu Âu Dương càng thêm đau như búa bổ.
Âu Dương không nhịn được nữa, nhảy dựng lên nhắm về phía cửa văn phòng, hung hăng mở cửa: "Không nghe thấy à?! Đã nói là có việc rồi, đập cửa lung tung cái gì --"
Giọng hắn bỗng kẹt lại.
Vì ngay giờ phút này, ngoài cửa phòng hắn không một bóng người, chỉ có một quyển album ảnh vừa dày vừa nặng lẳng lặng nằm yên trên đất.
Vừa thấy cách bọc bìa sách quen thuộc trên quyển album kia, mặt Âu Dương cắt không còn giọt máu.
"Làm sao có thể --"
Mấy thứ này không phải đã được hắn cất đi rồi sao? Sao có thể đặt ở bên ngoài? Chờ đã, là có người đã biết gì đó, trộm đi những món đồ sưu tầm đặc biệt này từ giá sách của hắn sao...
"Loạt soạt."
Trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng lật giấy rõ ràng.
Âu Dương hít vào một hơi lạnh, không dám tin nhìn album ảnh trên mặt đất tự mình mở ra mà không có ai động vào. Từng bức ảnh xấu xí và tà ác rơi lả tả ra từ tấm màng trong suốt.
Điều khác biệt chính là, trong những tấm hình kia ở trí nhớ chỉ có cơ thể non nớt của đám trẻ vị thành niên, nhưng bây giờ, hình của chính Âu Dương lại xuất hiện một cách vô cùng rõ ràng trong ảnh, che lại hết sạch những "đồ lưu niệm" kia.
"Là ai -- là ai đang làm trò đùa ngu ngốc này?!"
Âu Dương không kiểm soát được tâm trạng nữa, hắn vừa chửi bới, vừa dùng cả tay chân nhào xuống đất, liều mạng muốn gom lại những tấm ảnh.
Không ngờ rằng, ngay khi hắn vừa đụng vào những tấm ảnh, tất cả "Âu Dương" trong ảnh đồng loạt quay đầu lại, nhìn người đàn ông hoảng sợ bên ngoài ảnh chụp.
Bọn họ đều có khuôn mặt sưng vù bầm tím giống nhau, là kiểu mặt đã chết rất lâu, bị vứt bỏ để thối rữa ở một góc không người qua lại mấy ngày. Bọn họ cùng toét miệng với Âu Dương, đầu lưỡi màu nâu tím rơi ra, máu mủ màu đen chảy xuống tí tách.
【Thầy Âu Dương.】
Âu Dương nghe thấy giọng nói của "bản thân" vang lên bên tai.
【Phải làm một đứa trẻ ngoan, thầy mới thích em được.】
Cổ họng Âu Dương tràn ngập vị tanh ngọt, giống như tim hắn đập quá nhanh, đập nát nội tạng hắn dẫn đến xuất huyết vậy.
"Là ảo giác -- không, không đúng đây là ác mộng, mình nhất định đang gặp phải ác mộng --"
Mọi thứ vô cùng quái dị khiến Âu Dương hồn phi phách tán, hắn không ngừng tự nói chuyện, cố để mình tỉnh táo lại.
Sau đó, vai hắn bỗng nặng xuống.
Một cánh tay màu xanh duỗi ra, kẹp chặt lấy hắn như một cái vòng sắt.
*
Lúc đến phòng giáo vụ, còn chưa đẩy cửa ra, Lý Tú đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tống Thành? Hoàng Tiểu Đông? Trời mới biết là ai... À, bọn nó chơi cùng Vương gì gì ấy, em không quen."
Lý Tú cảm nhận được rõ ràng, mình vừa xuất hiện, chủ nhiệm khối liền thở phào một hơi.
"Bạn Lý Tú đến rồi à."
Người đàn ông trung niên hơi hói đầu lau thái dương một cái.
"À thì, bạn Phương, bạn Lý đã đến đây, vậy thì quấy rầy việc học của em rồi, trường học ấy mà, thực ra cũng chỉ muốn tìm hiểu tình huống một cách toàn diện hơn thôi. Không ngờ em không quen hai bạn kia, bây giờ em về lớp được rồi."
Chủ nhiệm khối nói chuyện cực kỳ hoà nhã với nam sinh cao lớn, vẻ mặt sốt ruột đang dựa vào ghế sô pha trước mặt mình.
Trên mặt ông ta cười híp mắt, nhưng cũng chỉ bản thân biết, nãy giờ ông ta đang điên cuồng mắng chửi trong lòng.
Thật là, không biết ai đầu đất hỏng não, hỏi chuyện hỏi ai không hỏi, lại đi mời vị thái tử gia này tới?!
Chỉ trong thời gian hỏi mấy câu qua loa cho xong chuyện với Phương đại thiếu gia, chủ nhiệm khối đã cảm thấy tuổi thọ mình ngắn đi 10 năm.
Người làm thầy, ai cũng không thích ứng phó với kiểu học sinh đau đầu này.
Mà nếu học sinh đau đầu này còn là đại thiếu gia không đánh không mắng được, chỉ có thể trăm phương nghìn kế dỗ dành nịnh hót, thì mức độ sốt ruột đúng là tăng theo mức luỹ thừa.
May mắn thay, sự xuất hiện của Lý Tú đã ngay lập tức giải toả áp lực kinh khủng như dưới biển sâu trong phòng giáo vụ.
"Bạn Lý, em có biết Tống Thành và Hoàng Tiểu Đông gặp tai nạn ở trường không?"
Trước mặt Phương Càn An, chủ nhiệm khối không dám khinh suất, nhưng trước mặt Lý Tú, ông ta mạnh mẽ trở lại trong nháy mắt.
"Em... không biết."
Thực ra lúc trên đường tới, Lý Tú đã ít nhiều nghe được một chút từ miệng học sinh dẫn đường kia, cũng biết chuyện có thể liên quan đến Tống Thành và Mặt Rỗ. Nhưng nói thật, Lý Tú thực sự không biết Tống Thành buổi sáng còn vui vẻ khoẻ mạnh, và Mặt Rỗ tên thật là Hoàng Tiểu Đông có thể sinh ra tai nạn gì nghiêm trọng.
Dựa theo ý học sinh kia tiết lộ, nói là hai người kia được xe cấp cứu đưa đi luôn, trước đó còn làm chủ nhiệm giáo dục sợ đến suýt ngất.
Chủ nhiệm khối híp mắt, ánh mắt nhìn Lý Tú trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Lý Tú lắc đầu.
"Em không biết thật? Nhưng những bạn khác nói, sáng nay khi hai em ấy tìm em, vẫn còn yên lành. Hơn nữa nghe nói, hôm nay bọn họ hình như còn lấy gì đó trong cặp em, bạn Lý Tú, hôm nay em mang gì đến trường?"
"Em không mang theo bất kỳ vật gì trái với nội quy trường học."
Nghe thấy lời ám chỉ của người đàn ông hơi hói, Lý Tú trả lời.
Cậu giương mắt nhìn đối phương, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lấy đồ từ trong cặp mình? Lý Tú nhớ lại sự khác thường mình phát hiện ra sau khi trở về từ phòng photo. Nghĩ đến gạo sống lộn xộn trong cặp, ra là Tống Thành và Mặt Rỗ làm.
Nhưng cái này thì liên quan gì đến ngộ độc?
Lý Tú mím chặt môi.
Cậu có thể cảm nhận được chủ nhiệm khối đang ám chỉ gì.
Có lẽ là muốn lấy cậu ra trút giận... Cũng có thể là người chịu tội thay.
Tuy Tống Thành và Mặt Rỗ ở trong nhóm chỉ là tay sai hàng chót, nhưng cho dù ra sao, bọn họ vẫn là học sinh của Khải Minh. Người vào được trường này, ngoài sự tồn tại đặc biệt như Lý Tú, ít nhiều đều có chút địa vị trong thành phố.
Nhưng bây giờ, học sinh ngộ độc ở trường đến nỗi sắp ợ ra rắm, nếu nhà trường thừa nhận trong trường mình có nguy cơ mất an toàn, thì không chỉ phụ huynh hai người kia, mà phụ huynh của những học sinh khác cũng có thể lột ban lãnh đạo nhà trường một lớp da.
Dưới tình huống như vậy, một học sinh bình thường gia cảnh nghèo khó như mình, có mâu thuẫn rõ ràng với Tống Thành và Hoàng Tiểu Đông, có vẻ chính là ứng cử viên sáng giá để cõng nồi.
Lòng Lý Tú dần nặng nề.
Cậu không phải thiếu niên ngây thơ lớn lên trong bình mật ong. Cậu thấy rất nhiều chuyện tương tự khi ở cạnh bà ngoại. Nhưng mà, biết thì biết, đến khi chuyện thế này thực sự xảy ra trên người mình, Lý Tú mới ngạc nhiên phát hiện hoá ra mình cũng hết cách.
Giống như khi cậu đối mặt với sự bắt nạt của nhóm đại ca trường có thân phận siêu nhiên, ngoài việc im lặng chịu đựng ra, thì cũng chẳng có cách nào khác.
"Bạn Lý, nghe nói quan hệ giữa em với Tống Thành và Hoàng Tiểu Đông cũng không được tốt lắm hả? Đương nhiên, bình thường hai bạn kia ở trường đúng là cũng cư xử không tốt. Em yên tâm nói với thầy, thầy nhất định sẽ xử lý việc này. Có điều, bạn Lý à, lúc trước em gặp nhiều chuyện không hay như vậy, có phải cũng từng nghĩ đến việc trả thù đối phương không..."
Chủ nhiệm khối hài lòng nhìn dáng vẻ của thiếu niên mặt trắng bệch trước mặt, đang định tiếp tục mở miệng tạo áp lực, ở bên cạnh bỗng phát ra một tiếng động thật lớn.
Đó là Phương Càn An đá vào bàn trà.
Bàn trà trong phòng giáo vụ là bằng gỗ lim thật, nặng đến mức mấy người cũng không khiêng nổi, nhưng một cú đá của Phương Càn An lại khiến bàn trà 1m5 lập tức thay đổi vị trí.
"Bạn Phương?!"
Chủ nhiệm khối vốn tưởng Phương Càn An đang xem kịch vui bên cạnh, kết quả đại thiếu gia bỗng làm khó dễ, doạ suýt nữa làm tim ông ta vọt ra ngoài.
"Ngại quá, lúc duỗi chân không để ý ạ."
Phương Càn An không hề e thẹn nhún nhún vai, vừa nói vừa đứng dậy.
Người to cao 1m9 dậy thì tốt đi thẳng tới trước mặt chủ nhiệm khối, mang đến áp lực cực lớn với người sau.
Ngay sau đó, Phương Càn An giơ tay lên, ôm ngay vai Lý Tú.
"Vào tiết 1, tên nhóc này ở cùng em, sau đó bọn em còn tới phòng y tế cùng nhau, thầy còn nhớ chứ?"
Phương Càn An rũ mắt, thản nhiên nói.
"À... à, đúng là có chuyện như thế."
Thái dương chủ nhiệm khối đổ mồ hôi, chậm nửa nhịp mới trả lời ngắc ngứ.
Ánh mắt ông ta đảo tới đảo lui giữa Phương Càn An và Lý Tú, sự bối rối trên mặt quả thực chuẩn bị tràn ra ngoài.
Phương Càn An và Lý Tú?
Khôn khéo như ông ta cũng trong giây lát không thể nghĩ ra hai người khác nhau một trời một vực này rốt cuộc là có quan hệ gì.
"Em ở cùng cậu ấy gần một buổi sáng, cậu ấy không thể nào ra tay với Tống Hoàng gì đó ngay dưới mắt em được. Với cả em thấy, cậu ấy thế này, Tống gì gì kia cũng không thể nào để mắt tới đồ của Lý Tú được."
Cánh tay của nam sinh cấp 3 vừa nặng vừa nóng, đè Lý Tú nặng trịch. Nhiệt độ cơ thể nóng rực trên người Phương Càn An truyền sang, thấm từng chút một lên Lý Tú, khiến người quen ở một mình như cậu thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Phương Càn An nói ra những lời kia càng làm cả người cậu cứng đờ tại chỗ.
Tuy ở ngoài không nhìn ra, nhưng trên thực tế, mức độ bối rối của Lý Tú và chủ nhiệm khối là ngang nhau.
"À, đúng, cũng đúng."
Chủ nhiệm khối ngơ ngác phụ hoạ theo Phương Càn An.
Phương Càn An gật đầu, cánh tay đặt trên vai Lý Tú dùng sức một cái, suýt nữa kéo thiếu niên vào lòng mình.
"Nên chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy cả."
Phương Càn An bình tĩnh nói.
"Nếu không còn chuyện gì để hỏi, thế thì em sẽ dẫn cậu ấy đi."
*
Đi khỏi phòng giáo vụ được một đoạn dài, Lý Tú vẫn ngơ ngác.
Cậu vẫn có thể nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của chủ nhiệm khối trước khi đóng cửa: Có Phương Càn An ở đó, thì cho dù chủ nhiệm khối có khó chịu, ông ta cũng sẽ không làm phiền Lý Tú nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lý Tú bỗng trở nên cực kỳ phức tạp.
Không cần vác nồi đương nhiên là an tâm rồi.
Nhưng hành động của Phương Càn An lại đúng là quái dị, quái đến nỗi làm lòng cậu bất ổn, mò không ra tên kia lại đang giở trò gì.
Dù sao cũng không đến nỗi là thủ đoạn bắt nạt gì mới nhỉ?
"Cái đó... Vì sao?"
Chờ đến lúc ý thức lại được, Lý Tú đã hỏi ra miệng.
"Vì sao cái gì?"
Phương Càn An vẫn là bộ dạng chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
"Vì sao giúp tôi." Lý Tú cúi đầu hỏi.
Với tư cách là sự tồn tại đặc biệt trong trường, Phương Càn An vốn không cần mở miệng giải vây giúp người như Lý Tú. Huống hồ trước đây Lý Tú đã nhận ra, Phương Càn An không hề thích mình.
Phương Càn An im lặng chốc lát.
"À, cái đó hả..."
Nam sinh cao to hơn thiếu niên bên cạnh n vòng kéo dài giọng.
Đm ai mà biết? Sao phải động kinh giải vây giúp một nhóc què tầm thường, hơn nữa còn là kiểu lừa đảo hắn không thích nhất.
"Hôm nay lúc ông già kia tới tìm tôi, chân phải đi vào phòng học trước."
Cuối cùng, Phương Càn An mặt không đổi sắc đáp.
Lý Tú: "Hả?"
Phương Càn An khẽ hừ một tiếng: "Tôi ghét nhất là người đi chân phải vào phòng học trước, đúng rồi đấy, nên là ngứa mắt ông ta, làm sao?"
Lý Tú thu lại ánh mắt.
"Không có gì."
Lát sau, một tiếng thì thầm nhỏ như muỗi kêu thoát ra từ đôi môi thiếu niên.
"Cảm ơn."
Khác với những lần trước, lần này mặc dù giọng cậu nhỏ, nhưng âm điệu êm ái, cả người thiếu niên trông như cũng mềm ra.
Từ góc của Phương Càn An nhìn sang, có thể thấy một phần cổ trắng như tuyết của Lý Tú lộ ở ngoài đồng phục, cùng vành tai trông vừa trắng vừa nhỏ dưới sợi tóc đen nhánh.
Không biết vì sao, Phương Càn An theo bản năng liếm lấy răng nanh của mình một chút.
"Mỗi thế?" Giọng của đại ca trường hung ác khẽ nâng lên, "Không phải chứ, nhóc què, tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, phải lấy ra chút lòng cảm tạ thiết thực chứ?"
Vừa dứt lời, Phương Càn An liền thấy vai Lý Tú run lên, thiếu niên gầy yếu dừng bước lại, xoay đầu nhìn về phía hắn không nói câu nào.
"Tôi không có gì lấy ra được."
Lý Tú nói.
Phương Càn An không biết trong chớp mắt vừa nãy, đầu Lý Tú lại suy nghĩ lung tung cái gì, nhưng chắc chắn là chẳng nghĩ chuyện gì hay. Khuôn mặt trắng như tuyết, không hiểu sao lại khiến Phương Càn An nghĩ đến kiểu, à ừm, quả phụ chết chồng không có ai dựa dẫm, cực kỳ mỏng manh có thể ức hiếp gì gì đó.
... Đù rốt cuộc hắn đang nghĩ lung tung cái gì thế.
Khi tỉnh táo lại, Phương Càn An cũng hơi sững sờ.
Nhưng cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực như bị rất nhiều móng vuốt nhỏ cào vào vẫn không vì hắn tỉnh táo lại mà biến mất.
"Cậu nói xem tôi muốn làm gì?"
Phương Càn An phải cưỡng ép đè xuống sự khác thường trong lòng, thản nhiên nói.
Nghe thấy câu này, Lý Tú lại rũ mắt không lên tiếng.
Phương Càn An rốt cuộc cũng phát hiện, khi Lý Tú gặp chuyện không vui, sẽ cố ý dời mắt không đối mặt với người ta. Nhưng mà ấy, nhất định chưa từng có ai nói với cậu, với dáng vẻ yểu điệu thanh tú kia của cậu, càng rũ mắt cố nghiêm mặt như vậy, càng khiến người ta muốn... muốn trêu chọc.
Phương Càn An: "Người xưa nói sao nhỉ, không có gì báo đáp, thì phải lấy thân báo đáp đúng không?"
Lý Tú quay đầu lại, quan sát Phương Càn An từ trên xuống dưới.
"Xin lỗi, tôi không phải đồng tính, không làm được chuyện này."
"Khụ khụ --"
Phương Càn An suýt nữa bị sặc nước bọt của mình.
"Tôi cũng không phải nhé!" Hắn kêu gào, "Chỉ đùa chút thôi!"
Đúng là chỉ ngứa mồm đùa một chút.
Nhưng phản ứng của Lý Tú thực sự quá nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi không hiểu sao mặt Phương Càn An nóng lên.
Đm.
"Nhưng tôi có thể giúp cậu học bù."
Lý Tú lé mắt nhìn Phương Càn An, tiếp tục nói.
"Tôi nhớ là thành tích của cậu rất tệ."
Trên thực tế là hạng nhất khối đếm ngược từ dưới lên.
Phương - ngay cả thi cũng không tham gia - Càn An, bây giờ thì đỏ mặt thật.
"Thành tích kia của tôi... Không, ai mà muốn kiểu cảm ơn này chứ? Có lòng thành không thế!"
Lại lần nữa, Phương Càn An vươn tay, nặng trịch ôm vai Lý Tú.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực xua tan cơn lạnh do cơn sốt nhẹ mang tới, khiến Lý Tú ngẩn ngơ trong chớp mắt.
【"A Tú."】
Cùng lúc đó, ở xa xa trên hành lang, vang lên một tiếng gọi trầm khàn.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Lý Tú đột nhiên quay người lại, đúng lúc có một người đang cúi đầu đứng trong góc.
"Bạn Lý Tú."
Người nọ gọi một lần nữa.
Toà nhà phức hợp, nơi đặt phòng giáo vụ, có quy mô vô cùng lớn. Trước đây khi thiết kế, một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới nào đó đã được mời đến.
Kết quả, thiết kế của toà nhà rất đi trước thời đại, nhưng khi thực tế sử dụng rất khó tả. Phương hướng của các văn phòng đều rất kỳ quái, tất cả được thông với nhau bằng hành lang, hơn nữa hành lang cũng được thiết kế rất rối rắm phức tạp, có thể coi như mê cung. Ngoài ra, nhiều hành lang như vậy nhưng lại không có cửa sổ, toàn bộ đều được chiếu sáng bằng ánh sáng nhân tạo.
Khi một bóng đèn nào đó bị hỏng, vị trí đó sẽ rất tối.
Mà lúc này, ở ngay phía trên góc đó vừa hay là một bóng đèn bị hỏng.
Quái lạ, lúc nãy khi bọn họ đi qua, bóng đèn kia đã hỏng rồi à?
"Xì xì -- xì xì --"
Cách xa như vậy, nhưng Lý Tú vẫn có thể nghe thấy tiếng dòng điện thỉnh thoảng vang lên.
Dưới ánh đèn chập chờn, bóng người kia cũng hơi khó phân biệt.
"Thầy... Âu Dương?"
Lý Tú híp mắt nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra rốt cuộc người kia là ai.
Thăng Quan Kiến Hỉ