Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 7
Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua bức rèm mỏng, len lỏi vào trong phòng, hòa cùng tiếng chuông báo thức vang lên đều đều. Trên chiếc giường kia, một cái cục bông nho nhỏ cuộn tròn trong chăn khẽ cử động, chậm rãi thò đầu ra.
Mái tóc mềm rối xù dính lên mặt, đôi mắt còn chưa kịp mở hẳn, cả người chỉ lười biếng lắc lư cái đầu ở mép giường, biên độ nhỏ đến đáng thương.
Mãi đến khi chiếc đồng hồ báo thức thứ hai vang lên, Lục Hòa mới miễn cưỡng thu lại cơn buồn ngủ, gắng gượng ngồi dậy, lần mò đi tìm quần áo để thay.
Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi phần. Lục Hòa mở cửa phòng bước ra, vừa vặn ngửi thấy một làn hương thơm dìu dịu phảng phất trong không khí. Theo mùi hương dẫn đường, cậu chậm rãi bước tới phòng ăn, liền nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng phong phú.
Cậu ngó quanh một vòng, nhưng lại chẳng thấy ai ở cạnh bàn ăn.
Đang lúc Lục Hòa còn đang nghi hoặc, một người phụ nữ dáng người thon thả, mặc tạp dề từ trong bếp đi ra. Bà ấy khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hậu dịu dàng, khóe mắt mang theo vài nếp nhăn thân thiết. Nhìn thấy cậu, bà mỉm cười nói:
"Có phải cháu là Lục tiểu thiếu gia không?"
Lục Hòa gật đầu đáp lại, lễ phép nói: "A di, buổi sáng tốt lành."
Người phụ nữ kia mỉm cười hiền hậu, đáp: "Gọi ta là dì Phỉ là được, Cố tổng nhà các con cũng gọi ta như vậy."
Lục Hà lịch sự gọi lại. "Dì Phỉ, chào dì."
Nhắc đến Cố tổng, cậu chợt nhớ ra hiện tại mình đang ở nhà người ta, liền nhìn quanh nhà vài lượt, lại chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.
Dì Phỉ thấy được động tác của cậu, cũng đoán được đại khái trong lòng cậu đang tìm ai, bèn nói: "Cố tổng đã đi làm rồi, sáng nào cậu ấy cũng ra khỏi nhà từ rất sớm."
Lục Hòa nghe vậy hơi sững ra, rồi ánh mắt vô thức dời về phía bàn ăn bày đầy đồ ăn sáng, thử mở miệng hỏi: "Vậy đồ ăn sáng này là.....?"
"À, là Cố tổng dặn ta sáng sớm qua đây nấu đấy." Dì Phỉ cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, "Nói là nhà có một cậu nhóc nhỏ người khá gầy gò tới ở, dặn ta làm phong phú một chút, tránh cho cháu kén ăn."
Bà nói rồi nhìn Lục Hòa đánh giá một lượt, cười càng hiền hậu: "Hôm nay vừa gặp, đúng là gầy thật. Dì đây chẳng dám nói gì khác chứ tay nghề bếp núc thì vẫn tạm được. Nào, cháu mau tới nếm thử xem?"
Lục Hòa nhìn dì Phỉ đang cười hiền từ trước mặt, trong lòng bỗng thấy có chút khó xử.
Cậu từ trước đến giờ sinh hoạt đều vô cùng thất thường, ăn uống cũng không đúng bữa. Bữa sáng ấy à, ban đầu còn cố ăn được bữa có bữa không, sau này dứt khoát bỏ luôn. Thành ra đến giờ, buổi sáng mà bảo ăn gì vào bụng, thật sự là chẳng có tí khẩu vị nào.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng của dì Phỉ, Lục Hòa cuối cùng cũng vươn tay cầm lấy một quả trứng gà trên bàn.
"Phỉ dì, con sắp muộn rồi, chắc không kịp ăn đâu." Câu nói này không phải để đối phó, cậu thực sự sắp muộn thật.
Trước khi rời đi, bước chân còn khựng lại đôi chút, dưới ánh mắt trìu mến của dì Phỉ, Lục Hòa quay đầu, nhỏ giọng dặn: "Lần sau dì đừng chuẩn bị nhiều như vậy nữa, con buổi sáng thật sự không hay ăn."
Dứt lời, cậu lập tức ra cửa.
Dù đã đổi nơi ở nhưng giờ giấc sinh hoạt của Lục Hòa vẫn giống như trước, hôm nay cũng vậy, vẫn kịp đúng giờ bước vào văn phòng giám đốc.
Không ngoài dự đoán, trên bàn làm việc của sếp, Cố tổng đã ngồi đó từ lúc nào không biết. Nhìn thần sắc người nọ có vẻ không tệ, tám phần tối qua thật sự nghe lời cậu mà uống một chén nước mật ong trước khi ngủ.
Lục Hòa chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Cậu đi về chỗ ngồi của mình, tiện tay đặt quả trứng gà vừa mang tới lên một bên bàn. Sau đó đứng dậy, ra ngoài phòng nước pha cho mình một ly cà phê nóng.
Sau khi xong xuôi, Lục Hòa trở lại bàn làm việc, lấy ra bản thiết kế tối hôm qua vẫn còn dang dở.
Đại khái hình dạng tổng thể cậu đã xác định xong, chỉ là mấy chi tiết nhỏ vẫn còn muốn chỉnh sửa thêm một chút.
Sau khi thử chỉnh vài phương án mà vẫn chưa ưng ý, Lục Hòa dứt khoát lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với bạn thân là Sander.
Cậu chụp lại mấy bản thiết kế mới nhất, gửi qua cho đối phương kèm một câu:
Lsla: Đây là cảm hứng thiết kế mới nhất của tớ.
Gần như ngay lập tức, bên kia liền trả lời lại.
Sander: Hình rắn? Bảo bối, hình như đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu thiết kế món trang sức mang đậm tính uy quyền như thế này đấy.
Lsla: Bởi vì tớ đã gặp được một đôi mắt rất đẹp nên muốn thiết kế một món trang sức thật phù hợp với đôi mắt ấy.
Sander: Mắt của ai mà lại được cậu đánh giá cao thế?
Lục Hòa ngẩng đầu, lặng lẽ liếc sang vị cấp trên bên kia vẫn còn đang tập trung xử lý công việc, cũng chẳng có ý định giấu giếm gì.
Lsla: Là đôi mắt của sếp mới của tớ. Cậu xem giúp tớ lại mấy phương án bên trên đi.
Thật ra đây là thói quen nhỏ của Lục Hòa, mỗi lần gặp bế tắc trong sáng tác, cậu đều thích nhờ bạn thân nhìn hộ một lượt. Cậu sợ mình cứ sa đà vào trong một bản thiết kế quá lâu rồi sẽ mất đi cái nhìn khách quan cần thiết.
Sander: Bảo bối à, cậu đúng là gan to thật đấy. Bản thiết kế kiểu này tốt nhất là đừng tùy tiện cho người khác xem.
Lsla: Tớ biết mà, chỉ cho cậu xem thôi. Mau giúp tớ coi lại đi.
Gửi xong tin nhắn, phía bên kia không trả lời lại ngay. Có vẻ như đang cắm đầu vào xem mấy bản thiết kế thật.
Mãi đến gần nửa tiếng sau, Lục Hòa mới nhận được hồi âm mới.
Sander: Cậu biết đấy, tớ vẫn luôn là fan ruột của cậu. Thật sự chẳng nhìn ra có vấn đề nào cả.
Nhìn mấy dòng tin nhắn hiện lên, Lục Hòa trầm mặc nhíu mày.
Cậu lại cúi đầu, tầm mắt dừng trên bản thiết kế trước mặt. Thực ra lời Sander nói cũng chẳng sai, nếu là bình thường, với trình độ hiện tại mà nói, cậu hẳn cũng đã hài lòng rồi. Thế nhưng không hiểu sao, giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy có chỗ không ổn, cứ thiếu thiếu cái gì đó.
Đang lúc còn lật đi lật lại mấy bản vẽ, Sander lại nhắn thêm mấy câu mới tới.
Sander: Cậu trước giờ chưa từng thiết kế cái nào phóng khoáng như thế này, cho nên mới có cảm giác không kiểm soát được. Nhưng thực ra đó chỉ là cảm giác của riêng cậu mà thôi. Chứ mấy phương án cậu vừa gửi, nếu thật sự làm ra thành phẩm, chắc chắn sẽ rất kinh người.
Sander: Nếu cậu thật sự vẫn phân vân không biết chọn bản nào, hay là hỏi thử cấp trên của cậu xem? Xem người ta thích bản nào hơn đi. đầu chó.jpg
Lsla: Thôi, để tớ tự suy nghĩ thêm vậy.
Lục Hòa nhắn lại câu đó xong, mà cái gọi là "suy nghĩ" ấy kéo dài đến tận trời tối cũng chưa ra nổi kết quả.
Tầm sáu giờ tối, trong thư phòng.
Cậu vẫn ngồi đối diện bản thiết kế kia, trầm mặc suy nghĩ. Thậm chí còn tưởng tượng ra từng kiểu dáng nếu đeo trên người một người đàn ông sẽ có dáng vẻ như thế nào. Nghĩ tới đây, chính Lục Hòa cũng tự cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch.
Cậu lắc đầu, tự quơ tay xua tan mấy ý nghĩ lung tung, định đi tắm cho tỉnh táo rồi nghĩ lại một lượt nữa.
Chỉ là trên đường về phòng, cậu bất chợt nghe thấy tiếng động ở cửa lớn. Lục Hòa sững người một thoáng, lập tức nghĩ đến có lẽ Cố tổng đã về.
Trong lúc cậu còn đang lơ ngơ đứng đó, người bên ngoài đã bước vào trong nhà.
Nhưng không phải Cố tổng mà là dì Phỉ buổi sáng cậu đã gặp.
Trên tay Phỉ dì xách theo mấy túi đồ, thấy Lục Hòa thì nở nụ cười hiền hậu: "Tiểu Lục, chắc con vẫn chưa ăn tối phải không? Dì đi nấu cơm đây, một lát là xong rồi."
Lục Hòa chớp chớp mắt, khẽ đáp: "Vâng ạ."
Lúc này cậu mới sực nhớ ra, hôm nay bản thân vì suy nghĩ mấy phương án thiết kế mà quên cả thời gian, cũng chẳng thấy đói bụng gì. Tình trạng này với Lục Hòa không phải chuyện lạ, mỗi lần bị cảm hứng cuốn đi là lại mất ăn mất ngủ, tinh thần cứ thế phấn chấn lạ thường.
Sau khi tắm xong, trên bàn ăn đã bày sẵn vài món ngon nóng hổi.
Cậu vừa mới tắm xong, trên người còn vương lại chút hơi nước, nhiệt độ da dẻ cũng hơi cao, Lục Hòa tiện tay cởi bớt hai cúc áo ngủ, để lộ xương quai xanh trắng nõn, làn da mềm mịn tựa như men sứ.
Vừa mới ngồi xuống bàn thì từ trong bếp, dì Phỉ đã bưng thức ăn ra, cười hiền hậu: "Tiểu Lục cứ ăn trước đi, còn một món canh nữa, sắp xong rồi."
Dì Phỉ vừa xúc cơm cho cậu, ánh mắt càng thêm trìu mến: "Cố tổng tối nay phải đi tiệc xã giao rồi. Cậu ấy bảo dì qua nấu cơm cho con thôi, ăn đi, để nguội là không ngon đâu."
Nghe vậy, trong lòng Lục Hòa bỗng mềm xuống một chút, có chút xúc động không tên. Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Dạ."
Tuy rằng trong công ty, Lục Hòa thường nghe thấy mấy lời oán thán về việc Cố tổng nghiêm khắc, khó gần, không dễ chung đụng, nhưng từ lúc cậu vào làm tới nay, Cố tổng vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu.
Trong lúc ăn cơm, như vô tình, Lục Hòa thuận miệng hỏi dì Phỉ: "Trong nhà có mật ong không ạ?"
Dì Phỉ vừa dọn thức ăn vừa cười hỏi: "Có chứ, ở phía trên tủ trong bếp đấy. Sao vậy, con muốn ăn gì à?"
Lục Hà lắc đầu: "Không ạ, con chỉ hỏi thôi."
Ăn xong, dì Phỉ cũng chuẩn bị ra về. Lục Hòa tiễn bà ra cửa, nói mấy câu khách sáo rồi quay lại thư phòng, tiếp tục vùi đầu vào bản thiết kế vẫn chưa chỉnh xong.
Không biết đã qua bao lâu, căn nhà vẫn im ắng, chỉ còn tiếng bút chì sột soạt và ánh đèn bàn dịu dịu. Bỗng nhiên, Lục Hòa nghe thấy tiếng động của khóa mật mã ở cửa chính vang lên. Trong nhà chỉ có một mình cậu, cho nên gần như ngay lập tức, Lục Hòa đã đoán được là ai trở về.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, khi Cố Cảnh vừa bước vào cửa, hắn khẽ khựng lại.
Thật ra từ tối hôm qua, hắn đã có chút không quen.
Từ khi tiếp quản công việc và bắt đầu tiếp xúc với nghiệp vụ công ty, Cố Cảnh vẫn luôn sống một mình. Mỗi lần xã giao về đến nhà, trong phòng luôn tối om, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn cảm ứng ngoài hành lang, cô tịch thành quen. Thành ra, lần nào nhìn thấy đèn sáng trong nhà, anh đều phải khựng người lại một chút mới kịp phản ứng.
Tuy rằng đèn trong nhà sáng trưng, nhưng phòng khách rộng lớn vẫn chẳng có lấy một bóng người. Không khí vẫn giống như mọi ngày, tĩnh mịch yên ắng.
Đúng lúc Cố Cảnh còn đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy trên lầu truyền xuống một tiếng động nhỏ. Ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của thiếu niên đứng ở đầu cầu thang.
Đôi mắt ấy sáng đến kinh người, dưới ánh đèn tựa như mang theo nước, dịu nhẹ mà thanh lãnh. Ánh sáng trong phòng dường như cũng ảm đạm đi mấy phần khi phản chiếu vào đáy mắt cậu.
Thiếu niên khẽ gọi một câu, giọng mềm nhẹ mà ôn nhu:
"Cố tổng, anh cuối cùng cũng về rồi."
Cố Cảnh bị tiếng gọi ấy kéo về thực tại, yên lặng nhìn người kia vài giây, rồi trầm giọng đáp lại một chữ: "Ừ."
Bước chân của Lục Hòa không dừng lại, cậu men theo cầu thang đi thẳng đến trước mặt Cố Cảnh mới đứng lại, nhẹ giọng nói:
"Tôi nghe dì Phỉ nói tối nay anh lại đi xã giao à?"
Cố Cảnh vẫn giống như hôm qua, hơi lui về sau một bước, đáp ngắn gọn: "Ừ."
Cố Cảnh cau mày, ánh mắt hơi híp lại, cặp mắt ưng sắc bén bất chợt thu hẹp, trong thoáng chốc trở nên tối sâu. Ánh mắt hắn dừng trên mảng da trắng muốt ấy, hầu kết cũng theo bản năng khẽ lăn nhẹ một cái.
Thế nhưng thiếu niên trước mặt lại hoàn toàn chẳng hay biết bầu không khí vừa mờ ám hơn vài phần, tựa hồ cậu chỉ là muốn lại gần để xác nhận điều gì đó.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Hòa ngẩng đầu, chớp đôi mắt đen nhánh, nhẹ giọng nói:
"Cố tổng, anh lại uống rượu à? Để tôi pha cho anh chút nước mật ong nhé."
Ánh mắt cậu trong trẻo, ý nghĩ cũng đơn giản vô cùng.
Từ lúc đi làm đến nay, Lục Hòa vẫn luôn cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt đến từ cấp trên. Ví như cho phép cậu ngủ trưa trong văn phòng, hay ví như sắp xếp chỗ ở mới cho cậu chuyển tới, lại ví như dặn dò dì Phỉ lo liệu bữa cơm hàng ngày cho cậu.
Trong mắt Lục Hòa, Cố tổng giống như một người anh lớn vậy, luôn chăm sóc cậu. Mà tính cậu lại là kiểu người ai đối xử tốt với mình, nhất định cũng sẽ muốn đáp lại thật tốt.
Về công việc, cậu tự biết bản thân tạm thời chẳng giúp được gì nhiều cho người kia. Nhưng trong sinh hoạt thường ngày, chút quan tâm nhỏ nhặt thế này, cậu vẫn có thể làm được.
Trước đây ở Ý, mỗi lần Sander uống say đau đầu, đều là Lục Hòa pha cho đối phương một ly nước mật ong ấm, hiệu quả rất tốt. Bởi vậy lúc này, cậu cũng thuận miệng nhắc vậy.
Lục Hòa ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt không rời khỏi đối phương. Nhưng qua cả nửa nhịp, thấy vẻ mặt Cố Cảnh dần trở nên cứng lại, vẫn không mở miệng đáp lời, cậu mới chậm rãi nhận ra hình như có chỗ nào đó không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Cố Cảnh lui hẳn về phía sau hai bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, giọng trầm thấp mà dứt khoát: "Không cần đâu."
Lục Hòa sững người một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh. Chỉ thấy vẻ mặt của đối phương lúc này đã khôi phục về dáng vẻ lạnh nhạt như khi ở công ty, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói cũng thản nhiên như không:
"Cậu không cần nghĩ đến chuyện báo đáp tôi làm gì." Hắn tựa như có thể nhìn thấu hết suy nghĩ trong đáy mắt Lục Hòa, giọng điệu bình thản mà cắt đứt:
"Anh cậu là bạn của tôi, tôi đối tốt với cậu là chuyện nên làm."
Nếu lúc này trợ lý Trần có mặt ở đây, chỉ cần nghe là hiểu ngay Cố tổng đang cố tình phân rõ ranh giới với người ta. Ý chính là - Tôi đối tốt với cậu, chỉ là vì nể mặt anh cậu, không phải vì cậu. Tôi không muốn giữa tôi và cậu có bất kỳ liên quan gì khác.
Chỉ tiếc, người đang đứng trước mặt hắn không phải trợ lý Trần đã theo bên cạnh gần mười năm, mà là Lục Hòa vừa mới tới không lâu.
Lục Hòa nghe xong, hoàn toàn không bắt được trọng điểm Cố tổng muốn truyền đạt. Ngược lại, đôi mắt cậu sáng lên, hơi há miệng thốt ra một câu:
"Thì ra anh với anh trai tôi là bạn thân ạ!"
Cố Cảnh sắc mặt khẽ động, môi mỏng hơi giật giật: "......"
Đây mà là trọng điểm à.
Nhìn thiếu niên trước mặt cười với mình, nụ cười vừa chân thành vừa ngây ngô, ánh mắt trong veo như hồ nước, Cố Cảnh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường.
Hắn hơi nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, chuyện này khả năng là đang dần lệch khỏi quỹ đạo mà hắn có thể kiểm soát. Rất có thể..... sẽ hướng đến một phương hướng mà chính hắn cũng không ngăn lại được.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 7
10.0/10 từ 33 lượt.
