Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 6


Lục Hòa hôm nay vẫn như thường lệ ngồi vào chỗ làm và tiếp tục phát ngốc.


Cúi đầu nhìn tin nhắn, anh trai cậu thông báo chuyện nhà cửa đã được thu xếp ổn thỏa, khi nào muốn thì cứ dọn sang ở là được. Phía dưới còn kèm thêm một cái định vị.


Lục Hòa bấm vào xem thử, phát hiện chỗ đó cách công ty chưa tới một cây số. Cậu có chút kinh ngạc. Theo như mấy lần tan l*m t*nh cờ quan sát được, khu vực quanh công ty cơ bản đều bị mấy toà thương mại cao tầng chiếm hết, thật không ngờ cách gần như vậy lại còn có khu nhà ở phố.


Đang lúc còn chưa hết sững sờ, anh trai cậu lại nhắn thêm một tin —


Anh cả: Tiểu Hòa định khi nào thì chuyển đến? Anh sẽ sắp xếp người qua dọn đồ giúp em.


Anh cả: Hoặc là nhờ sếp của em đến hỗ trợ cũng được.


Lục Hòa sững sờ. Kêu sếp đến hỗ trợ? Cái này thì liên quan gì tới vị sếp nhà cậu chứ.....


Cậu lựa chọn làm lơ tin nhắn kia, nhưng sau khi nhớ lại mấy buổi sáng quạnh quẽ gần đây, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là trả lời lại cho tin nhắn trước đó.


Lsla: Chiều nay chắc em sẽ dọn đến luôn.


Sau khi gửi tin nhắn xong, Lục Hòa liếc mắt nhìn vị cấp trên vẫn đang cẩn thận, nghiêm túc làm việc bên kia, tính lát nữa sẽ qua xin nghỉ một chút. Dù sao thì công việc của cậu ở công ty hiện tại cũng chỉ là đọc mấy lý luận kinh doanh, ngoài ra cũng chưa có việc gì gọi là chính thức nghiêm túc.


Phát ngốc suốt cả buổi sáng, ném mấy bản thiết kế không vừa ý vào thùng rác, rất nhanh cũng đến giờ nghỉ trưa.


Giống như mấy ngày trước, Lục Hòa đứng dậy, chỉ là lần này không trực tiếp đi ra cửa lớn của văn phòng mà đổi hướng bước đến chỗ người đàn ông vẫn đang nghiêm túc làm việc kia.


"Cố tổng."


Người đàn ông ngồi ở ghế làm việc không lập tức trả lời, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi màn hình máy tính. Hắn không trả lời, Lục Hòa cũng không vội, chỉ ngoan ngoãn đứng chờ một bên.


Qua mấy phút sau, ghế làm việc bên phía đối diện mới truyền đến tiếng động.


"Có chuyện gì?" Giọng nam nhân nhàn nhạt, nghe không rõ cảm xúc.


Lục Hòa nói: "Tôi muốn xin nghỉ chiều nay."


Đến lúc này, cấp trên mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu. Bị ánh mắt sắc bén ấy quét tới, Lục Hòa bỗng có chút chột dạ, không nhịn được nhớ lại mấy bản thiết kế sáng nay vừa bị chính mình ném vào thùng rác.


"Lý do xin nghỉ ?" Cố Cảnh mím môi, giọng điệu vẫn nhàn nhạt.


Lục Hòa thành thật đáp: "Dọn nhà."


Không biết có phải do cậu ảo giác hay không, Lục Hòa cảm thấy rõ ràng sau khi bản thân nói xong câu đó, ánh mắt của sếp liền thoáng sửng sốt.



Cậu nhìn thấy đối phương nhấc nhẹ tay khỏi con chuột, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ đen gì đó đưa về phía mình.


Giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp một tấm thẻ màu đen, bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi về phía trước, cuối cùng lơ lửng giữa không trung.


Lục Hòa ngẩn người một chút, còn chưa kịp phản ứng đã ngốc ngốc vươn tay ra để nhận lấy tấm thẻ kia.


"Thẻ ra vào khu chung cư." Cố Cảnh mở miệng.


Lục Hòa ngơ ngác, "Hả?"


Cố Cảnh cũng không nhìn cậu nữa, cầm di động nhắn tin cho trợ lý riêng.


Lục Hòa cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, nhất thời không hiểu ra sao, cẩn thận hỏi lại: "Vậy..... Cố Tổng đồng ý cho tôi nghỉ ạ?"


Vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt "Chẳng lẽ còn không phải" từ cấp trên.



Lục Hòa nắm chặt tấm thẻ, đi ra khỏi văn phòng giám đốc. Cách đó không xa, cậu trông thấy trợ lý Trần cũng vừa ra ngoài.


Trợ lý Trần cúi đầu nhìn điện thoại, cảm giác có người đến gần thì ngẩng đầu lên, cười chào.


"Tiểu Lục, chiều nay em chuyển nhà có phải không?"


Lục Hòa nghe vậy hơi sững một chút, lại nhớ đến lúc nãy Cố tổng vừa nhắn tin cho ai đó trong văn phòng, trong lòng đại khái đoán được vài phần, liền khẽ gật đầu với trợ lý Trần.


Trần trợ lý cười cười, nói một câu: "Vậy buổi chiều gặp."


Lục Hòa khi đó cũng chẳng hiểu rõ ý tứ câu này cho lắm. Mãi đến tận chiều, lúc chuẩn bị đến địa chỉ mà anh trai đã gửi cho, cậu lại nhận được một cuộc gọi từ trợ lý Trần.


"Tiểu Lục, cậu sắp tới rồi phải không?"


Lục Hòa ngẩn người một lát, rồi bỗng nhiên như bừng tỉnh, cảm giác mơ hồ cả ngày cuối cùng cũng thông suốt đôi chút.


"Sắp đến nơi rồi ạ."


Dưới sự dẫn dắt của trợ lý Trần, Lục Hòa liền nhanh chóng dọn đồ vào trong khu biệt thự này.


Nơi này cũng không tính là nhỏ, nhưng theo lời giới thiệu của trợ lý Trần, toàn khu chỉ có đúng chín căn biệt thự.


Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước cửa một căn biệt thự trong số đó. Lúc nhập mật mã, trợ lý Trần quay đầu nhắc: "Mật mã mở cửa chính là 13151719."


Lục Hòa lập tức ghi nhớ kỹ.



Sau khi vào nhà, cậu đại khái đảo mắt nhìn quanh. Biệt thự được trang trí với tông màu xám tro nhã nhặn, tổng thể phong cách khá đơn giản và gọn gàng. Trợ lý Trần dẫn cậu đến một căn phòng: "Trợ lý Tiểu Lục, đây sẽ là phòng ngủ sau này của cậu."


Tuy đây chỉ là một căn phòng dành cho khách nhưng diện tích rất lớn, cách bài trí giản dị mà đầy đủ, những thứ cần có đều có đủ.


Lúc này, Lục Hòa mới phản ứng kịp, vội vàng lịch sự nói: "Cảm ơn trợ lý Trần, sau này sống chung phải nhờ anh chiếu cố nhiều rồi."


Trợ lý Trần sững người một lúc lâu mới hoàn hồn, bật cười nói: "Trợ lý Tiểu Lục đề cao tôi quá rồi. Tôi chắc còn phải phấn đấu thêm mười năm nữa mới mua nổi căn nhà kiểu này."


Lục Hòa lại ngơ ngác. Không phải trợ lý Trần muốn sống chung với cậu...... vậy thì là ai?


Trong đầu chợt nhớ đến tin nhắn mà anh trai đã gửi lúc trước, lại nghĩ tới tấm thẻ ra vào cổng được đưa tận tay sáng nay.....


Tất cả những chi tiết đó bỗng nhiên đồng loạt kết nối thành một đáp án rõ ràng trong đầu Lục Hòa.


Ngay lúc đó, giọng trợ lý Trần lại vang lên: "Câu đó tôi nghĩ cậu nên dành cho Cố Tổng."


Lục Hòa không tiếng động mà chớp chớp mắt.


Sau khi giới thiệu xong phòng ngủ, trợ lý Trần lại dẫn cậu đi một vòng quanh nhà. Khu nào là không gian riêng của Cố tổng, khu nào là khu vực chung, trợ lý Trần đều dựa theo lời dặn của Cố tổng mà cẩn thận nói rõ với Lục Hòa.


Lục Hòa yên lặng ghi nhớ từng chỗ một trong lòng.


Trần trợ lý thực ra chỉ đến hỗ trợ cậu dọn vào, bên công ty vẫn còn việc bận, nên chẳng bao lâu sau anh ta đã phải quay lại.


Chờ Trần trợ lý đi rồi, Lục Hòa mới bảo người đem đồ đạc chuyển vào.


Thật ra cậu cũng chẳng có bao nhiêu đồ, mới về nước không lâu, trong nhà cũ cũng chỉ để lại một vài thứ lặt vặt, ngoài mấy món đồ dùng hàng ngày thì chính là bộ dụng cụ vẽ và mấy bản thiết kế của cậu.


Tổng cộng dọn đi dọn lại cũng chẳng có mấy thứ. Lục Hòa sắp xếp qua loa một lượt, rồi tính ra ngoài đi dạo quanh khu này xem thử.


Dạo một vòng, Lục Hòa mới phát hiện khu biệt thự này yên tĩnh đến lạ. Giữa các căn biệt thự đều có khoảng cách rộng, lại trồng không ít cây xanh, cách biệt hẳn với phía bên ngoài nhộn nhịp, nhịp điệu sống cũng dường như chậm lại hơn hẳn.


Đến chạng vạng tối, đối diện với căn nhà mới trống trải, Lục Hòa lại bắt đầu ngơ ngẩn.


Cậu quên mất là mình không còn ở căn phòng cũ nữa. Mà nơi này, cũng giống hệt chỗ kia, yên tĩnh đến mức chẳng nghe nổi lấy một hơi thở của người sống.


Lục Hòa thích không gian yên tĩnh, nhưng tiền đề là..... phải có người quản cậu ăn cơm đúng bữa.


Lúc còn ở nhà cũ, anh trai đã thuê riêng cho cậu một bác sĩ dinh dưỡng, mỗi ngày đều theo thực đơn mà nấu cơm dinh dưỡng cho cậu.


Nhưng ở chỗ này, đừng nói là đến bác sĩ dinh dưỡng, ngay cả một người giúp việc hay cô dì nào đó cũng chưa từng thấy qua.


Lục Hòa: "......"



Thở dài một hơi với khoảng không trống trải, cậu đành tính ra ngoài tìm gì đó ăn tạm.


Cơm nước xong quay về thì trời cũng đã tối. Khi Lục Hòa về đến căn nhà mới, Cố Cảnh vẫn chưa thấy đâu.


Vốn dĩ giờ làm việc của cậu luôn muộn hơn sếp, tan tầm cũng sớm hơn, nên đến giờ Lục Hòa cũng chẳng rõ lịch trình làm việc cụ thể của vị Cố tổng kia là như thế nào.


Bên ngoài gió lạnh đến kinh người, trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.


Lục Hòa tắm rửa xong, thay một bộ áo ngủ rộng thùng thình màu trơn, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định dọn bộ dụng cụ vẽ tranh của mình sang thư phòng chung.


Ban nãy trợ lý Trần cũng có nói, Cố tổng ngày thường công việc bận rộn, nếu có việc đều xử lý ở công ty, thư phòng trong nhà này bình thường gần như không dùng đến.


Thư phòng này khá rộng, bên trong có kệ sách, sofa, bàn trà - những thứ cần có đều đầy đủ. Bên cạnh kệ sách là một chiếc bàn làm việc rất lớn.


Lục Hòa không động vào đồ đạc có sẵn trong phòng, chỉ mang dụng cụ vẽ của mình đặt lên trên bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế xoay rồi bắt đầu vẽ.


Lần này, cậu lại miệt mài ngồi vẽ suốt mấy tiếng đồng hồ, mà phần lớn đều là bản vứt đi.


Cuối cùng, Lục Hòa đặt bút xuống, thở dài một hơi.


Cậu cầm tập bản nháp đã vẽ suốt cả buổi, lật giở từng trang một. Chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng lấy được ba bản coi như tạm hài lòng nhất. Sau đó, lại tiếp tục so sánh giữa ba bản đó, cuối cùng chọn ra một bản gần với ý tưởng ban đầu nhất.


Trên tờ giấy là hai mẫu thiết kế trang sức: một đôi khuy măng-sét có hình thân rắn uốn lượn quanh viên đá quý, và một chiếc nhẫn với thân rắn mềm mại quấn quanh viên đá lớn ở giữa.


Bên cạnh bản vẽ là chi chít những dòng chú thích và miêu tả chi tiết từng phần.


Lục Hòa chăm chú nhìn bản thiết kế một hồi lâu. Tổng thể hình dáng khiến cậu khá vừa ý, chỉ là mấy chỗ chi tiết vẫn cảm thấy còn có thể chỉnh sửa thêm.


Thế là cậu bắt đầu nghĩ xem nên sửa thế nào. Trong đầu lần lượt hiện lên vài phương án, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không ổn.


Sắc mặt bình tĩnh ban đầu của Lục Hòa dần dần nhuốm một tầng thất vọng, lông mày cũng khẽ nhíu lại.


Cuối cùng, cậu đưa cán bút lên, nhẹ nhàng chọc chọc vào má mình - đây là thói quen mỗi khi gặp bế tắc trong lúc vẽ của Lục Hòa.


Chỉ là còn chưa chọc được mấy cái, cậu liền cảm giác chỗ cửa thư phòng dường như có động tĩnh.


Giữ nguyên tư thế chống bút vào má, Lục Hòa ngẩng đầu nhìn về phía cửa liền thấy người mà ban ngày cậu chỉ gặp ở công ty đang đứng ở đó.


Biểu cảm của Lục Hòa thoáng có chút ngốc. Cậu đã quen với việc ngồi phác thảo một mình giữa đêm khuya trong không gian yên tĩnh, giờ đột nhiên có người xuất hiện khiến cậu lập tức phản ứng không kịp.


Cậu nhìn thấy Cố tổng đứng ngay ở cửa thư phòng. Áo khoác tây trang đã cởi, vắt trên cánh tay, bên trong mặc một chiếc sơ mi trắng phối với áo choàng mỏng thu eo, vóc dáng vai rộng eo thon hiện lên rõ ràng.


Ngẩng đầu lên nữa, lại thấy vẻ mặt của Cố tổng dường như cũng hơi sững sờ.



Thời gian ở khoảnh khắc đó như ngưng lại. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Lục Hòa lấy lại được tinh thần trước.


"Cố tổng..... buổi tối tốt lành."


Nghe thấy giọng cậu, Cố Cảnh tựa như mới hồi thần.


Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, mím môi, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."


Sau đó lại nói tiếp một câu: "Cậu cứ tiếp tục việc của mình đi."


Giọng điệu bình thản giống như hắn chỉ tình cờ đi ngang qua nhìn một chút mà thôi.


Thấy người sắp đi khỏi, Lục Hòa vội buông bút, đứng dậy khỏi ghế làm việc.


"Đợi đã." Lục Hòa gọi với theo.


Chỉ là cậu nói chậm một nhịp, Cố Cảnh đã bước chân đi rồi.


Thế là Lục Hòa liền chạy nhanh đuổi theo. Cậu cứ tưởng người đã đi mất, đến khi chạy tới cửa thì không ngờ đối phương vẫn còn đứng đó. Bước chân Lục Hòa khựng lại, suýt chút nữa đụng vào người ta.


Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy hai mươi centimet, Cố Cảnh vẻ mặt không đổi, lặng lẽ lùi lại một bước.


"Tôi có thể gọi một dì giúp việc vào đây được không?" Lục Hòa đứng vững mới mở miệng hỏi.


Cố Cảnh yên lặng nhìn cậu đáp: "Trong nhà có."


Lục Hòa thoáng sửng sốt, lập tức nghi hoặc hỏi tiếp: "Vậy sao hôm nay tôi đến lại không thấy ai vậy?"


Lục Hòa thấp hơn Cố Cảnh gần nửa cái đầu, với góc độ này, Cố Cảnh vừa cúi mắt xuống liền có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn lộ ra dưới cổ áo rộng thùng thình của áo ngủ.


Hắn khẽ cau mày, dời mắt đi chỗ khác, làm như không có việc gì, lùi thêm một bước nhỏ nữa.


"Đêm nay có khách nên tôi không để cô ấy qua."


Vừa rồi cách hơn nửa căn thư phòng, Lục Hòa không nhận ra, giờ lại đứng gần thế này, mới phát hiện trên người đối phương phảng phất có một mùi rượu nhàn nhạt.


"Vậy à." Lục Hòa ngoan ngoãn đáp.


"Còn có chuyện gì nữa không?" Cố Cảnh hỏi tiếp, giọng điệu như muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.


Lục Hòa ngẩng đầu lên. Dù đứng ngược sáng nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng lấp lánh, nghiêm túc mà dịu dàng.


"Nếu uống rượu rồi, tốt nhất là anh nên uống thêm một chén nước mật ong đi, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút."


Cố Cảnh lặng lẽ nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống trong thoáng chốc.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 6
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...