Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 57


Đầu tháng năm, thời tiết bắt đầu dần ấm lên. Mùa mưa tháng tư vừa qua, thành phố G bước vào khoảng thời gian khí hậu dễ chịu, không nóng không lạnh, vô cùng vừa vặn.


Giờ nghỉ trưa tại phòng kinh doanh của Hồng Đạt, Lan tỷ ngây người nhìn chằm chằm vào một phong thư mời màu trắng.


"Sao tôi cứ cảm thấy như đang mơ vậy nhỉ?" Lan tỷ cau chặt mày, lẩm bẩm, "Tiểu Hòa đột nhiên kết hôn, đối tượng kết hôn lại còn là Cố tổng......"


Tiểu Béo bên cạnh cũng chống cằm, giọng đầy cảm khái, "Tôi còn chưa kịp hồi phục sau cú sốc cậu ấy là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, cậu ấy đã ném tiếp cho tôi một quả bom khác....."


Hai người vừa nhắc tới chuyện này liền không nhịn được thở dài ngao ngán.


Trước đó không lâu, Lục tổng bên Mỹ Chi Phong từng ghé qua Hồng Đạt một chuyến. Mỹ Chi Phong và Hồng Đạt vốn dĩ là đối tác lâu năm, Cố tổng và Lục tổng thỉnh thoảng sẽ cùng xuất hiện để bàn bạc dự án, cho nên việc Lục tổng đến công ty cũng không phải là chuyện hiếm.


Điều lạ ở chỗ, hôm đó trong phòng trà, Lục Hòa gọi Lục tổng một tiếng "anh trai", lại bị vài đồng nghiệp đi ngang qua nghe thấy.


Sau đó, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cũng lan tới tai vài đồng nghiệp thân quen với Lục Hòa.


Mọi người liền nghĩ, Lục Hòa cũng mang họ Lục, dần dà suy đoán càng lúc càng không thể ngăn lại.


Lan tỷ lập tức tìm đến Lục Hòa, hỏi thẳng có phải cậu chính là tiểu thiếu gia nhà họ Lục hay không.


Lục Hòa cũng không định giấu giếm, chỉ thản nhiên gật đầu.


Lan tỷ sốc đến ngây người. Cô nào ngờ người bạn đã làm việc cùng mình bao lâu nay lại là tiểu thiếu gia Lục gia, vậy mà cô một chút cũng không hề nhận ra.


Thật ra cũng chẳng trách cô được. Tính tình của Lục Hòa ngoan ngoãn hiền lành, hoàn toàn khác với hình tượng công tử nhà giàu ăn chơi trác táng mà người ta vẫn nghĩ. Cậu đối xử tốt với tất cả mọi người, hòa nhã dễ gần, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Vì thế, không ai từng nghĩ tới phương diện kia.


Nhưng khi biết được thân phận thật sự của Lục Hòa, Lan tỷ rất nhanh liền tiếp nhận sự thật chấn động này. Khó trách ngay lần đầu tiên đi ăn cơm cùng đồng nghiệp mới, Lục Hòa lại tranh nhau đòi thanh toán; khó trách dịp Tết liền lì xì cho cô hẳn hai vạn; lại càng khó trách Cố tổng trong công ty lại đặc biệt chiếu cố Lục Hòa đến như vậy.


Dù sao Lục Hà cũng là tiểu thiếu gia của công ty đối tác, chỉ riêng thân phận này thôi, công ty bọn họ tuyệt đối không dám sơ suất.


Lan tỷ cuối cùng cũng lý giải được nguyên nhân vì sao Cố tổng lại quan tâm Lục Hòa đến thế, nhưng chưa kịp thở phào, một phong thư mời kết hôn lại giáng xuống, khiến cô choáng váng lần nữa.


Cô từng thắc mắc, rõ ràng Cố tổng chỉ chiếu cố cậu ấy thôi, sao mỗi lần vô tình bắt gặp hai người lại thấy cảnh ôm ấp, dỗ dành, cười nói với nhau như vậy. Cô đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút không thích hợp, ai ngờ kết quả lại đúng là thật sự không thích hợp thật, còn trực tiếp phát thiệp mời kết hôn cho cô!
Lan tỷ cùng Tiểu Béo ngồi đó đầy cảm khái, chỉ có Chung Trì ở một bên nhướng mày: "Tôi tưởng mọi người đã biết quan hệ giữa Tiểu Hòa và Cố tổng từ lâu rồi chứ. Cấp trên cấp dưới bình thường nào lại suốt ngày dính lấy nhau như vậy? Suy nghĩ một chút là có thể đoán ra ngay mà."


Chung Trì ở phương diện này radar vốn dĩ đã rất nhạy bén, cho nên anh ta nhìn ra cũng không đến mức quá ngạc nhiên.


Nhưng Tiểu Béo vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy cậu biết từ khi nào?"



Chung Trì đáp: "Từ cuối năm ngoái, trong tiệc cuối năm tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Sau đó, lúc Tiểu Hòa hỏi tôi phải làm thế nào để theo đuổi người khác, tôi liền nhận ra."


Lan tỷ kinh hãi: "Sớm như vậy rồi á?"


Trong lòng Chung Trì thầm nghĩ: đó còn là lúc cậu mới bắt đầu chú ý thôi, biết đâu từ sớm hơn nữa hai người kia đã lén lút yêu đương rồi.


Tiểu Béo vẫn khó hiểu: "Cậu nhận ra kiểu gì vậy?"


Chung Trì liếc cậu ta một cái, nói: "Rất đơn giản thôi. Hai người còn nhớ không, lần đó Tiểu Hòa có hỏi tôi cách theo đuổi người khác xong liền chạy xuống dưới lầu mua một bó hồng?"


Việc này Lan tỷ vẫn còn ấn tượng, cô liền gật đầu lia lịa.


Chung Trì tiếp lời: "Cậu ấy đột nhiên mua một bó hoa, còn mang thẳng về văn phòng giám đốc. Đợi đến khi cậu ấy trở ra, trên tay đã không còn hoa nữa. Thế thì tôi hỏi hai người, bó hoa kia đã đi đâu?"


Nghe anh ta nhắc tới, Lan tỷ cùng Tiểu Béo lức này mới tỉnh ngộ.


—Hoa đó chắc chắn là để tặng cho Cố tổng.


Chung Trì lại nói: "Hơn nữa trước đây Cố tổng thường xuyên đưa Tiểu Hòa đi ăn cơm, còn ôm ấp dỗ dành đủ kiểu. Chỉ riêng khoảng thời gian đó thôi, Tiểu Hòa không theo Cố tổng nữa mà chạy sang ăn cơm với chúng ta. Chứng minh là hai người họ vốn đã ở bên nhau rồi, chẳng qua là lần đó đang giận dỗi. Không còn cách nào khác, nên Tiểu Hòa mới đến hỏi tôi cách theo đuổi người kia."


"Nếu Tiểu Hòa không nhắc đến thì tôi cũng chẳng muốn phải lật tẩy, nhưng thật sự là quá rõ ràng. Tôi còn tưởng hai người sớm đã nhận ra rồi chứ."


Lan tỷ: "....."


Tiểu Béo: "....."


Thực ra nghe Chung Trì nói như vậy, quả thật cũng khá rõ ràng.


***


Ngày 8 tháng 5, ngày lành, thích hợp cho xuất hành, cầu phúc và hôn lễ.


Hôm nay là một ngày nắng đẹp rực rỡ. Vừa quá bảy giờ sáng, ánh sáng ban mai liền xuyên qua ô cửa kính trong suốt, len lỏi qua khe hở bức màn chưa kéo kín, chiếu rọi vào trong phòng.


Lục Hòa nằm trên giường, mới tỉnh dậy cả người vẫn còn mơ mơ màng màng.


Mãi đến khi bên eo bỗng có thêm một bàn tay to ấm áp đặt xuống, cậu mới giật mình run rẩy, mơ hồ lầm bầm: "Chồng ơi, em..... em không chịu nổi nữa đâu....."


Tối qua cậu bị người kia ép buộc mà gọi "chồng" cả một đêm, thế nhưng mỗi lần hô xong cũng chẳng được tha, trái lại càng bị bắt nạt đến thê thảm hơn.



Cố Cảnh nghe vậy lại thấy buồn cười. Hắn cúi xuống, tinh tế hôn nhẹ lên trán thiếu niên, ôn nhu nói: "Không làm nữa."


Lục Hòa nghe xong liền không nhúc nhích nữa, trông bộ dạng giống như sắp rơi vào giấc mộng lần nữa.


Cố Cảnh cũng không trêu chọc, chỉ đưa một tay chống bên má, chăm chú ngắm dung nhan ngủ say của cậu. Không biết trong lòng nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn dần nhu hòa, khóe môi cũng cong cong nở nụ cười.


Nhìn một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, mắt anh dịu dàng cong lên, khóe miệng cũng nhếch nhẹ.


***


Khi Lục Hòa lần nữa tỉnh lại đã là một giờ sau. Cậu chống tay xuống giường ngồi dậy, phát hiện người vốn ngủ bên cạnh đã không còn ở đó nữa.


Cậu đứng dậy, vệ sinh cá nhân một cách qua loa. Trong lúc lấy khăn lau mặt, bỗng nhớ ra hôm nay là ngày gì, cơn ngái ngủ trong nháy mắt liền tan biến sạch.


"Chồ..... Cố ca ca!" Lục Hòa cắn răng gọi.


Chẳng bao lâu sau, Cố Cảnh từ bên ngoài đi vào. Thấy trên giường không có bóng dáng của thiếu niên, hắn thuận đường quen thuộc mà đi đến phòng tắm.


Quả nhiên, Lục Hòa đang đứng trước gương, cúi đầu nhìn chằm chằm vào lồng ngực của mình.


Cố Cảnh tiến lại gần, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"


Vừa nghe thấy tiếng hắn, Lục Hòa lập tức xoay người lại, tức giận chất vấn: "Hôm nay là ngày gì mà tối qua anh còn dám....."


Câu nói còn chưa dứt, nhưng Cố Cảnh đã biết cậu muốn nói gì. Hắn khẽ cười, dứt khoát bế ngang cả người tiểu thiếu gia lên: "Không sao, sẽ không ảnh hưởng đâu."


"Anh không để lại dấu vết ở chỗ nào lộ ra ngoài cả."


Lục Hòa tất nhiên hiểu, thế nhưng dưới ngực, nửa thân trên của cậu căn bản không cách nào giấu nổi.


Cậu tức đến nghiến răng, vừa thấy người kia lại định áp sát, liền đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú trước mắt ra: "Sao anh lúc nào cũng làm hung hăng như vậy chứ?!"


Cố Cảnh bị đẩy ra cũng không giận, lại lần nữa nghiêng người dán sát vào thiếu gia nhỏ, còn lấy mặt cọ cọ lên người cậu: "Không hung hăng, là do bảo bối quá mềm yếu thôi."


Lần này Lục Hòa cũng không đẩy hắn ra nữa. Hôm nay, cậu sắp cùng người này cử hành hôn lễ. Cậu khẽ thở dài, lại rúc vào lồng ngực đối phương, không nói thêm gì.


Ăn sáng xong, Lục Hòa và Cố Cảnh cùng nhau tới khách sạn cao cấp nhất thành phố G. Nơi này hôm nay đã được bao trọn, chính là hội trường hôn lễ của bọn họ.


Ngày thường Cố Cảnh ít khi lộ diện, nên hầu hết việc bố trí đều do cha mẹ hai bên bàn bạc rồi giao lại cho công ty tổ chức sự kiện, chỉ cần hỏi qua ý kiến của hai tân nhân là coi như xong.



Phải nói thật, toàn bộ khung cảnh được trang hoàng cực kỳ trang nhã, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế.


Khi bọn họ đến, trong hội trường đã có không ít khách khứa, phần lớn là người thân hai bên, vài người bạn, cùng một số đồng nghiệp trong công ty được mời tới. Có lẽ vì hôm nay được chứng kiến một đôi tân nhân ân ái nên bầu không khí càng thêm rộn ràng, ai nấy đều mang theo nụ cười vui vẻ.


Lục Hòa dù trước đó đã tập dượt qua mấy nghi thức, nhưng đến ngày này thì trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng.


Cố Cảnh đứng bên cạnh, khẽ nắm lấy tay cậu, lặng lẽ truyền cho cậu sự trấn an.


Sau đó, Lục Hòa được đưa vào phòng trang điểm. Dù chẳng cần tô vẽ gì cậu cũng đã đủ đẹp, nhưng chuyên viên trang điểm vẫn nói vì còn phải quay phim chụp ảnh, nên tốt nhất vẫn là nên trang điểm nhẹ một chút.


Khi lớp trang điểm nhạt hoàn tất, Lục Hòa ngồi chơi điện thoại, mãi đến lúc khách mời lần lượt ổn định chỗ ngồi, tiếng MC mới vang lên. Cảm giác căng thẳng vừa mới dịu xuống của cậu lại lần nữa dâng lên.


Người chủ trì hôn lễ hôm nay không ai khác chính là Lục Tiến – anh em thân thiết của Cố Cảnh, cũng là anh trai ruột của Lục Hòa. Trong buổi lễ này, anh chính là lựa chọn thích hợp nhất.


Lục Tiến dựa theo bản thảo đã tập dượt mà đọc lời mở đầu, nói một hồi lâu mới đi vào phần trọng tâm: "Xin mời chú rể bước lên sân khấu."


Cố Cảnh từ phía sau sân khấu bước ra, thân mặc một bộ âu phục trắng tinh, trên mặt mang theo ý cười, sải bước vững vàng lên lễ đài.


Ngay sau đó, Lục Hòa nghe thấy giọng anh trai lại vang lên: "Xin mời chú rể còn lại bước lên sân khấu."


Cánh cửa lớn phía trước được mở ra, Lục Hòa hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bước vào.


Trên người cậu cũng là bộ âu phục trắng được đặt may đồng bộ với Cố Cảnh. Bộ lễ phục vừa vặn ôm lấy dáng người cao gầy, khiến đường nét của cậu càng thêm thon dài.


Lục Hòa vốn rất hiếm khi mặc âu phục, lại chỉ trang điểm nhẹ, vừa xuất hiện đã khiến ánh mắt của mọi người trong hội trường đồng loạt đổ dồn về phía cậu.


Kể cả Cố Cảnh cũng vậy. Hắn đứng trên đài, khóe môi mỉm cười từ đầu đến cuối vẫn chưa hề tắt, giờ phút này ánh mắt dõi theo từng bước đi của Lục Hòa, trong đáy mắt chất chứa tình cảm nồng đậm.


Lục Hòa lặng lẽ tự cổ vũ bản thân, nhưng khi đối diện với ánh mắt nóng rực ấy, cậu vẫn thấy có chút không tự nhiên.


Trong phòng trang điểm, cậu đã nhìn vào gương quan sát dáng vẻ của chính mình, cảm thấy cũng không tệ, bản thân có thể chấp nhận được, nghĩ đến Cố Cảnh hẳn là cũng sẽ tiếp nhận mà thôi.


Mang theo căng thẳng, cậu vẫn không phạm lỗi nào mà bước lên sân khấu.


Lục Tiến nhìn hai người vốn đã vô cùng quen thuộc đứng trước mặt, trong lòng cảm khái muôn vàn.


Nghi thức hôn lễ vẫn tiến hành theo đúng trình tự, chỉ là Lục Hòa có thể cảm nhận rõ được ánh mắt nóng rực từ Cố Cảnh rơi xuống trên người mình.


Lời thề nguyện, trao nhẫn, người chứng hôn đọc diễn văn.....



Chỉ đến khi tất cả kết thúc, cậu mới chậm rãi thở phào, lúc này mới phát hiện ra bản thân nãy giờ vẫn luôn căng thẳng như vậy.


Xuống sân khấu, cậu thấy Sander ngồi ở vị trí đầu tiên, hướng về phía cậu giơ ngón tay cái. Lục Hòa khẽ mỉm cười đáp lại.


Vừa quay đầu lại, cậu lại bắt gặp Thẩm Quyên Quyên đã lâu không gặp.


Thẩm Quyên Quyên vui mừng vỗ tay, khi ánh mắt chạm vào cậu thì cong môi cười, môi mấp máy vài chữ "Tân hôn vui vẻ."


Lục Hòa cũng lễ phép gật đầu với cô, dùng khẩu hình miệng không phát ra tiếng đáp lại: "Cảm ơn ạ."


Cố cảnh đi kính rượu, còn Lục Hòa thì về phòng nghỉ ngơi một chút.


Vừa ngồi xuống, cánh cửa kia đã bị người mở ra.


Lục Hòa quay đầu, thấy người đang đứng ở cửa chính là Cố Cảnh.


Hắn lặng lẽ đứng nhìn một lúc lâu, ánh mắt nồng nhiệt đến mức khiến Lục Hòa khó lòng chịu nổi.


"Anh không đi mời rượu sao?" Lục Hòa nghiêng đầu hỏi.


Cố Cảnh cuối cùng cũng bước vào, tiện tay khóa cửa lại, rồi chậm rãi đi về phía cậu đang ngồi.


"Không muốn mời, anh chỉ muốn em thôi." Cố Cảnh không hề che giấu cảm xúc trong mắt.


Vốn dĩ hắn là người hiếm khi biểu lộ cảm xúc thật ra bên ngoài, nhưng ở trước mặt Lục Hòa, chẳng biết có phải bị sự thẳng thắn trong tính cách của cậu ảnh hưởng hay không, hắn cũng bắt đầu học cách nói ra tiếng lòng.


Nhưng đôi khi lại quá thẳng thắn. Trước kia, ngay giữa ban ngày, hắn từng nói muốn chiếm lấy cậu, khiến Lục Hòa hoảng hốt vội lấy tay che miệng của hắn lại.


Chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh đã nửa quỳ, nghiêng người dựa sát lại, trầm mặc không nói gì, chỉ đặt trán mình lên hõm cổ của cậu.


Trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.


Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy rất lâu, rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Thật vui..... hiện tại tất cả mọi người đều biết em đã là của anh rồi."


Trán vẫn tựa vào bên cổ, hơi thở ấm nóng phả lên làn da mỏng manh khiến Lục Hòa bất giác run rẩy.


Phản ứng lại, Lục Hòa cũng vòng tay ôm lấy vai hắn, khẽ đáp: "Em cũng vui lắm."


Bên ngoài, tiếng chúc mừng vẫn rộn rã không ngừng. Còn bên trong cánh cửa, hai tân nhân đang ôm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan xen, trên ngón áp út, cặp nhẫn cưới lấp lánh một thứ ánh sáng mờ ảo.


 


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 57
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...