Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 56


Sau khi lãnh chứng xong, Cố Cảnh có bớt chút thời gian, cùng Lục Hòa trở về Lục gia một chuyến.


Vẫn là trong phòng khách quen thuộc, hiếm có khi giữa giờ làm việc mà cả nhà Lục gia đều có mặt đông đủ đến vậy.


Cố Cảnh và Lục Hòa ngồi cạnh nhau, đối diện là vợ chồng Lục gia, cùng Lục Tiến cũng vừa tranh thủ công việc mà chạy về.


Khác với sự bình thản thong dong của Lục Tiến và mẹ Lục, cha Lục lại có vẻ cực kỳ nghiêm túc.


Sau khi biết được người cùng Lục Hòa đi lãnh chứng là Cố Cảnh, cả đêm đó ông đã trằn trọc không sao ngủ nổi.


Ông thật sự không hiểu nổi, một người nổi danh nghiêm túc như Cố Cảnh, sao lại có thể cùng con trai nhỏ của mình dính dáng đến mức đi lãnh chứng?


Từ nhỏ, Lục Hòa đã được bọn họ nuông chiều thành ra tính tình có phần kiêu ngạo. Ban đầu vợ chồng ông còn nghĩ, nhân cơ hội lần này để Lục Hòa đi thực tập, vừa rèn luyện vừa mài bớt đi tính khí khó chiều kia, chứ con cái thì nuông chiều đến mấy rồi cũng phải lớn. Sau này họ già đi, ai còn có thể cưng chiều Lục Hòa như bây giờ được nữa? Lục Tiến rồi cũng sẽ có gia đình riêng, muốn quan tâm đến em trai thì lòng có dư mà lực không đủ.


Vì thế bọn họ đã sắp đặt chu toàn: con trai nhỏ thích nghệ thuật thì cứ cho nó theo đuổi, nhưng song song với đó cũng phải học chút thủ đoạn thương nghiệp. Như vậy về sau ít nhất trong tay còn có ít cổ phần của gia đình, từ từ kinh doanh thì cũng có thể có cơm no áo ấm cả đời.


Kết quả bây giờ thì sao? Con trai ông thậm chí còn chưa từng nhắc đến đối tượng yêu đương, vừa mở miệng đã liền trực tiếp đi lãnh chứng.


Cơn tức còn chưa tan, lại nghe nói người con rể này chính là Cố Cảnh – người mà ông từ trước đến nay vốn luôn quý mến, thậm chí đến sính lễ cũng không cần chuẩn bị, trái lại còn nói sẽ chuẩn bị của hồi môn cho Lục Hòa.


Nhìn nụ cười lịch sự của Cố Cảnh phía đối diện, cha Lục chỉ có thể hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.


Sao lại là Cố Cảnh chứ? Hơn nữa, sao lại cố tình là một người gần như không tìm được tật xấu nào như Cố Cảnh?


Ông chỉ là một người cha đột nhiên bị thông báo phải gả con trai, trong lòng có một ngụm khí nghẹn nửa chừng, nhất định muốn tìm người để phát tiết. Nhưng đối diện lại là Cố Cảnh – người mà ông luôn đánh giá cao, ngụm khí ấy thế nào cũng không thể phát ra được.


Phải mất một lúc lâu, ông mới quay sang nhìn Lục Hòa, hỏi: "Con..... nghiêm túc chứ?"


Lục Hòa tròn xoe mắt, vội vàng gật đầu lia lịa: "Dạ, vâng ạ!"


Cha Lục lại quay sang Cố Cảnh, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: "Con....."



Cố Cảnh nhìn lại ông với ánh mắt chân thành và nụ cười nhẹ.


Cha Lục: "......" Đột nhiên lại không biết nên nói gì tiếp theo.


Ông lại đảo mắt nhìn sang mẹ Lục và Lục Tiến bên cạnh, chỉ thấy hai người kia đều là bộ dạng hớn hở, mặt mày rạng rỡ.


Cha Lục: "....."


Rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ông quay đầu nhìn vợ, thấp giọng nói: "Vợ ơi, rõ ràng là con trai chúng ta gả đi, cái này chẳng phải là Cố Cảnh đến làm con rể sao! Hai người vui vẻ cái gì chứ......"


Mẹ Lục nhíu mày "xì" một tiếng: "Không quan trọng, quan trọng là con trai chúng ta thích. Với lại, từ trước đến nay khi nhắc tới Tiểu Cảnh, chẳng phải anh cũng đều khen mãi không thôi sao? Là một đứa nhỏ rất ưu tú, Tiểu Hòa theo nó, em thấy cũng ổn."


Lục Tiến cũng chen vào: "Quan trọng là A Cảnh làm việc rất có trách nhiệm, lại còn thương Tiểu Hòa nữa. Con cũng thấy cực kỳ thích hợp."


Cha Lục dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ: "Hai người cũng dễ tính quá rồi....."


Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Cố Cảnh nhìn về phía này, lễ phép mở miệng: "Bác trai, bác gái yên tâm, con sẽ dùng hết khả năng của mình để mang lại hạnh phúc cho Tiểu Hòa."


Cha Lục lập tức nở nụ cười: "Con làm việc, chúng ta đương nhiên rất yên tâm." Chợt nhớ ra đây không phải đang bàn chuyện làm ăn với Cố Cảnh, mặt ông lại hơi co giật.


Nhớ tới chuyện làm ăn, trong đầu cha Lục bỗng lóe sáng, cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút bực dọc với Cố Cảnh.


"Ta nhớ rõ trước kia để Tiểu Hòa đi theo con là muốn nó học hỏi thêm chút kiến thức. Các con không phải chỉ lo yêu đương, làm lỡ chính sự đấy chứ?"


Lục Hòa nghe vậy, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.


Chết rồi, chẳng lẽ sắp bị phát hiện rồi sao?


Nếu cha mẹ biết cậu ở Hồng Đạt chỉ toàn lăn lộn qua ngày, liệu có đổi ý, đưa cậu sang một công ty khác xa lạ hơn không?


Vừa nghĩ tới khả năng đó, cả người Lục Hòa liền thấp thỏm, ngồi cũng không yên.


Phản ứng của cậu quá rõ ràng, dù sao cũng là con mình, cha Lục chỉ cần một cái liếc mắt đã hiểu được tình hình.



Cảm nhận được bàn tay mình đang bị nắm chặt, Lục Hòa mới bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn sang.


Khi thấy Cố Cảnh không nói gì, chỉ mỉm cười an tâm, cảm xúc căng thẳng vừa rồi của cậu cũng lập tức được xoa dịu.


Thật kỳ lạ, Cố Cảnh chính là một sự tồn tại thần kỳ như vậy, chỉ cần có hắn ở bên, cho dù trời có sập xuống, Lục Hòa cũng cảm thấy chẳng hề gì.


Bởi vì cậu biết, nếu trời thật sự sập, người kia nhất định sẽ gắng hết sức chống đỡ, dù bản thân có không chịu nổi cũng sẽ ôm chặt cậu vào lòng, không cho cậu chịu lấy một chút thương tổn nào.


Quả nhiên, Cố Cảnh bình tĩnh nói: "Điều này là thật. Con không để em ấy tiếp xúc với mấy việc vặt vãnh trong công ty."


Hắn thừa nhận nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.


Đừng nói là Lục Hòa, ngay cả cha Lục cũng ngẩn người.


Lục Hòa hoảng hốt nhìn sang hắn, trong mắt toàn là vẻ không thể tin nổi.


Cách giải quyết này..... có phải quá mức liều lĩnh rồi không?


Nghiễm nhiên là cha Lục cũng đã hiểu rõ được tình hình, chỉ là nghe Cố Cảnh thản nhiên thừa nhận như vậy vẫn ngạc nhiên một chút. Nhưng rất nhanh ông lại kịp phản ứng, dù sao đó cũng là Cố Cảnh, lấy tính cách của hắn ra mà nói, chuyện đã làm thì sẽ nhận, chuyện không làm thì tuyệt đối không nói bừa. Cho nên chuyện hắn hào phóng thừa nhận, nghĩ kỹ lại thì cũng nằm trong dự đoán của ông.


Cha Lục ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở miệng: "Dù ta không phản đối việc các con ở bên nhau, nhưng chính sự thì không thể trì hoãn được....."


Lời còn chưa dứt, Cố Cảnh đã bình tĩnh mở miệng: "Bác trai....."


Chỉ nói được hai chữ đã bị mẹ Lục ngắt lời: "Đứa nhỏ này, đã đăng ký kết hôn rồi còn khách sáo như thế làm gì."


Cố Cảnh ngẩn ra một lúc, ngay sau đó phản ứng cực nhanh, đổi giọng: "Ba, mẹ."


Hắn sửa miệng vô cùng dứt khoát, mẹ Lục nghe mà trong lòng nở hoa, lập tức cười tươi đồng ý.


Cha Lục: "......"


Cố cảnh cũng không bởi thế mà dời đi đề tài trước đó, hắn quay lại nhìn cha Lục, trịnh trọng hỏi: "Bố, con có thể hỏi lúc đầu bố đưa Tiểu Hòa đến chỗ con để học hỏi là vì mục đích gì được không?"



Lục Hòa nghe mà ngây người. Hóa ra việc cậu quay về học kinh doanh không phải đơn giản chỉ là "tùy tiện tiếp quản gia nghiệp" như cậu vẫn từng nghĩ, mà cha mẹ đã hao tâm tổn trí vì cậu đến vậy, hiện giờ cậu mới hiểu ra được.


Cố Cảnh gật đầu, tỏ ra đã hiểu.


Hắn cũng lý giải được cách nghĩ của vợ chồng nhà họ Lục, chỉ là—


"Nhưng Lục Hòa vốn không hợp với kinh doanh. Đó không phải là con đường của em ấy."


Một câu nói đó rơi xuống, cả phòng lập tức cứng ngắc. Tựa hồ như không ai nghĩ Cố Cảnh lại dám trực tiếp nói ra như thế.


Duy chỉ có Lục Hòa hơi xấu hổ, giơ bàn tay còn lại lên gãi đầu, rồi ngượng ngùng phụ họa: "Con..... thực sự không có tố chất đó....."


Mọi người: "......"


Cha mẹ Lục Hà đồng thời rơi vào trầm mặc.


Thật ra bọn họ cũng nhìn ra được đứa con út nhà mình khác biệt rất lớn với đứa lớn. Nhưng vì từ nhỏ Lục Hòa đã một lòng theo nghệ thuật, chưa từng tiếp xúc thương nghiệp, cho nên hai người vẫn ôm hy vọng là tiềm năng của con trai út vẫn chưa được khai phá.


Lục gia từ nhiều đời đều lấy thương nghiệp làm gốc, mỗi thế hệ đều xuất hiện không ít nhân tài, sao có thể tin Lục Hòa lại chẳng thừa hưởng chút thiên phú nào được chứ? Chính vì thế bọn họ mới muốn cho thằng bé thử tiếp xúc, nói không chừng sẽ kích phát được tài năng tiềm ẩn của cậu, để rồi trở thành một vị tinh anh kinh doanh kế tiếp.


Chỉ là lúc này đây, lời Cố Cảnh thẳng thắn nói ra không chút khoan nhượng khiến cho cả hai vợ chồng không cách nào phản bác, nhất thời đều im lặng nhìn nhau.


Chỉ thấy Cố Cảnh tiếp tục nói: "Kinh doanh vốn dĩ rất vất vả, con hiểu rõ, Lục Tiến càng hiểu. Dù thật sự muốn Tiểu Hòa đi học, nhưng hiện tại con cũng không nỡ."


Hắn nói rất rõ ràng, thẳng thắn, khiến Lục Hòa ở bên cạnh có chút ngượng ngùng.


"Hơn nữa, Tiểu Hòa có thiên phú về nghệ thuật cao như vậy, con không muốn để em ấy bị mai một tài năng đó." Cố Cảnh nói.


Lục Hòa ngẩn ra.


"Nếu trước đây bố mẹ chỉ lo sợ sau này Lục Hà không thể tự chăm sóc bản thân nên mới bắt em ấy đi học những thứ này, thì hiện tại em ấy có thể không cần phải học nữa."


Cố Cảnh nói chuyện lúc nào cũng chậm rãi, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên, nhưng từng chữ từng câu đều như thật tâm nói ra từ tận đáy lòng.



"Bố mẹ lo lắng em ấy không thể tự lập? Vậy thì không cần phải tự lập nữa. Đời này con sẽ không rời bỏ em ấy. Con cũng sẽ luôn mở đường phía trước cho em ấy, không chỉ thế, còn sẽ nắm tay em ấy, chậm rãi dẫn em ấy đi suốt cả quãng đời về sau."


Hốc mắt Lục Hòa lại bắt đầu đỏ lên, nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Cảnh, chỉ có thể mím môi không nói một lời nào.


Lời vừa dứt, hai vị trưởng bối ngồi đó cuối cùng cũng không kìm được xúc động.


Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, bọn họ sẽ chỉ coi đó như lời nói dễ nghe. Nhưng đây là Cố Cảnh — người từng sáng lập nên hết lần này đến lần khác những chiến tích huy hoàng, đủ để khiến bất kỳ ai phải tin tưởng.


Cha Lục cuối cùng cũng thở phào, gật đầu vui mừng: "Khó trách, ta biết vì sao bọn họ đều vừa lòng con rồi." Trong miệng ông, "bọn họ" rõ ràng chính là chỉ mẹ Lục và Lục Tiến.


"Tiểu Hòa có thể gặp được con là phúc khí của nó. Về sau nó liền giao cho con." Nói đến đây, trong lòng cha Lục cũng không khỏi dâng lên chút cảm khái.


Con trai thì gả đi cũng được, chỉ cần có người có thể bao dung chiều chuộng cho đứa nhỏ tính tình bướng bỉnh này, thế là tốt nhất rồi.


Cố Cảnh nghiêm túc gật đầu, một lần nữa cam kết: "Xin hãy yên tâm ạ, con nhất định sẽ làm cho em ấy hạnh phúc."


Vừa nói, dưới gầm bàn nơi mọi người không nhìn thấy, hắn lại siết chặt bàn tay của Lục Hòa hơn.


Cảm xúc của Lục Hòa vốn dễ dàng dao động theo từng lời nói, từng cử chỉ của Cố Cảnh. Mãi đến khi trên đường về nhà, ngồi ở ghế phụ, cậu vẫn còn có chút ngây ngẩn.


Cậu luôn là người treo cảm xúc trực tiếp lên trên mặt. Trái ngược hoàn toàn với cậu, Cố Cảnh cho dù tâm tình có cuồn cuộn mãnh liệt thế nào cũng đều che giấu được thật tốt, khiến tất cả mọi người chỉ thấy ở hắn sự ổn trọng và đáng tin cậy.


Cho nên Lục Hòa hiểu, những lời Cố Cảnh vừa nói với cha mẹ cậu ở nhà, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, kỳ thực đều là dồn hết chân tình và thành ý mới có thể thốt ra được.


Cố Cảnh yên tĩnh lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt vẫn bắt được ánh nhìn thường xuyên lén nghiêng sang của thiếu gia nhỏ.


Hắn khẽ cười hỏi: "Sao thế?"


Lục Hòa nhìn hắn, đôi mắt mở to không chớp: "Cố ca ca, anh thật sự sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em chứ?"


Cố Cảnh quả quyết như chém đinh chặt sắt: "Sẽ."


Lục Hòa khẽ cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, rồi nghiêm túc nói: "Vậy thì em cũng sẽ như vậy."


Không chỉ vậy, em cũng sẽ học theo cách anh yêu em để yêu anh, dùng hết khả năng của mình, chỉ để yêu anh.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 56
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...