Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 45: Biến nhỏ (2)
57@-
Lúc này siêu thị rất ít người, Vân Miên vừa vào đã lập tức đi thẳng đến khu vực đồ chơi trẻ em.
“Đi đâu vậy?” Hứa Khanh Niên chỉ để lộ đôi mắt, nhìn nhanh qua những cảnh vật vừa lướt qua, tò mò hỏi.
Vân Miên cười hề hề: “Mua quần áo cho anh.”
Cô đi qua một dãy đồ chơi Ultraman, rồi tiếp tục đi vào khu vực đồ chơi dành cho các bé gái, và dừng lại trước những con búp bê Barbie.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, so sánh xem cái nào đẹp hơn.
Trong hộp đựng, búp bê Barbie như đang nhìn xuống cô, mỉm cười với hàm răng trắng sáng, nhưng góc nhìn này khiến nụ cười trông có vẻ hơi dữ dằn và đáng sợ.
Hứa Khanh Niên trong túi áo: “?”
Không đúng, rất không đúng.
Vân Miên vẫn đang phân vân lựa chọn bộ nào.
Bộ này màu sắc đẹp, bộ kia nhiều kiểu dáng, thế là cô vỗ tay, quyết định mua cả hai bộ.
“Không phải chứ, Miên Miên.” Hứa Khanh Niên muốn ngăn cản, nhưng không thể cản nổi, Vân Miên đã xách hai bộ đồ chạy đi: “…”
Vân Miên còn tiện tay mua thêm một bộ giường mini, bộ đồ trà, bộ đồ bếp mini, v.v… Khi thanh toán, nhân viên thu ngân đã nhìn cô vài lần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cô gái có khuôn mặt mềm mại và nhỏ nhắn, rõ ràng nhìn còn nhỏ như vậy, vậy mà lại có con rồi.
Vân Miên hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn kỳ lạ của mọi người xung quanh, trong lòng cô vừa vui mừng vừa phấn khích mà xách đồ về nhà.
Hứa Khanh Niên chịu đựng cơn chóng mặt, anh nhìn đường, nghi ngờ hỏi: “Miên Miên, hình như nhà chúng ta không phải đi hướng này?”
“À?”
Vân Miên nhẹ nhàng vỗ vào túi của Hứa Khanh Niên, mỉm cười nói: “Anh cứ ngoan ngoãn ở đó đi nhé~”
Hứa Khanh Niên: “…”
-
Vì hiện tại Hứa Khanh Niên không thể ra ngoài, nên hai người đành ở nhà xem phim.
Vân Miên đặt đống đồ mua được lên bàn trà, sau đó cô chọn lựa tìm ra một bộ đồ đẹp, xoa xoa tay rồi mang bộ đồ nhỏ lại gần Hứa Khanh Niên.
Kèm theo bộ đồ là một chiếc tai mèo lông xù.
Hứa Khanh Niên hơi ngập ngừng: “Miên Miên, anh… có thể không mặc không?”
Vân Miên híp mắt cười: “Không được á.”
“…”
Anh đành phải đồng ý.
Sau khi thay xong bộ đồ, Vân Miên đặt anh vào lòng bàn tay, nhìn ngắm một cách tỉ mỉ.
“Wow, Hứa Khanh Niên, anh giống như một con búp bê BJD tinh xảo vậy!”
Hứa Khanh Niên có chút không thể cười nổi.
-
Sau khi Vân Miên chơi đã đời xong, bộ phim đã chiếu được một nửa.
Cảnh phim đang đến đoạn tình cảm giữa nam nữ chính dần dần thăng hoa, khi mà nam nữ chính chuẩn bị tiến thêm một bước, Vân Miên bảo muốn đi vệ sinh, rồi chuồn vào phòng tắm.
“!”
“Hứa Khanh Niên!” Vân Miên hơi lo lắng, sợ anh vô tình rơi xuống đất, dù sao đối với Hứa Khanh Niên hiện giờ, độ cao từ bàn trà xuống mặt đất cũng chẳng khác gì từ tầng 4 nhảy xuống.
“Anh đâu rồi…” Cô tìm khắp các góc, thậm chí cả dưới ghế sô pha, nhưng không thấy anh đâu.
“Vân Miên.”
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng ngủ, Vân Miên nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy anh đang tựa vào cửa, ánh mắt nhìn cô như đang phóng điện.
Quan trọng nhất là, anh mặc áo sơ mi trắng nhưng không cài cúc, cơ bụng hiện lên mờ mờ dưới lớp vải trắng.
Vân Miên đứng hình.
“Có chuyện gì vậy, không phải đang tìm anh sao?”
Hứa Khanh Niên vuốt tóc lên, chậm rãi bước về phía cô.
Vân Miên nuốt nước miếng, cô cảm thấy, bây giờ nguy hiểm không phải là Hứa Khanh Niên, mà là cô.
“Vừa nãy không phải chơi vui lắm sao?” Hứa Khanh Niên cười nhẹ: “Có phải đến lượt anh thay đồ cho em rồi không?”
Vân Miên: “!”
Cô vội vàng bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị anh kéo vào lòng.
“Hứa… Hứa Khanh Niên.” Vân Miên quay đầu nhìn anh: “Em sai rồi.”
Hứa Khanh Niên nói bên tai cô, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Chạy làm gì, anh có ăn em đâu.”
“Em thích bộ nào, anh giúp em mặc nhé.”
“Ưm.”
Vân Miên vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng Hứa Khanh Niên siết chặt lấy cô, dùng một tư thế không thể chối từ mà ôm ngang người cô, rồi bế thẳng vào phòng ngủ.
Vân Miên đá chân tỏ vẻ từ chối.
Hứa Khanh Niên bóp nhẹ phần thịt ở bắp chân cô, cười nhẹ: “Miên Miên, đừng vội.”
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, ngăn cách âm thanh bên trong.
Thời gian của họ còn dài lắm.
La la la~
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Lúc này siêu thị rất ít người, Vân Miên vừa vào đã lập tức đi thẳng đến khu vực đồ chơi trẻ em.
“Đi đâu vậy?” Hứa Khanh Niên chỉ để lộ đôi mắt, nhìn nhanh qua những cảnh vật vừa lướt qua, tò mò hỏi.
Vân Miên cười hề hề: “Mua quần áo cho anh.”
Cô đi qua một dãy đồ chơi Ultraman, rồi tiếp tục đi vào khu vực đồ chơi dành cho các bé gái, và dừng lại trước những con búp bê Barbie.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, so sánh xem cái nào đẹp hơn.
Trong hộp đựng, búp bê Barbie như đang nhìn xuống cô, mỉm cười với hàm răng trắng sáng, nhưng góc nhìn này khiến nụ cười trông có vẻ hơi dữ dằn và đáng sợ.
Hứa Khanh Niên trong túi áo: “?”
Không đúng, rất không đúng.
Vân Miên vẫn đang phân vân lựa chọn bộ nào.
Bộ này màu sắc đẹp, bộ kia nhiều kiểu dáng, thế là cô vỗ tay, quyết định mua cả hai bộ.
“Không phải chứ, Miên Miên.” Hứa Khanh Niên muốn ngăn cản, nhưng không thể cản nổi, Vân Miên đã xách hai bộ đồ chạy đi: “…”
Vân Miên còn tiện tay mua thêm một bộ giường mini, bộ đồ trà, bộ đồ bếp mini, v.v… Khi thanh toán, nhân viên thu ngân đã nhìn cô vài lần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cô gái có khuôn mặt mềm mại và nhỏ nhắn, rõ ràng nhìn còn nhỏ như vậy, vậy mà lại có con rồi.
Vân Miên hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn kỳ lạ của mọi người xung quanh, trong lòng cô vừa vui mừng vừa phấn khích mà xách đồ về nhà.
Hứa Khanh Niên chịu đựng cơn chóng mặt, anh nhìn đường, nghi ngờ hỏi: “Miên Miên, hình như nhà chúng ta không phải đi hướng này?”
“À?”
Vân Miên nhẹ nhàng vỗ vào túi của Hứa Khanh Niên, mỉm cười nói: “Anh cứ ngoan ngoãn ở đó đi nhé~”
Hứa Khanh Niên: “…”
-
Vì hiện tại Hứa Khanh Niên không thể ra ngoài, nên hai người đành ở nhà xem phim.
Vân Miên đặt đống đồ mua được lên bàn trà, sau đó cô chọn lựa tìm ra một bộ đồ đẹp, xoa xoa tay rồi mang bộ đồ nhỏ lại gần Hứa Khanh Niên.
Kèm theo bộ đồ là một chiếc tai mèo lông xù.
Hứa Khanh Niên hơi ngập ngừng: “Miên Miên, anh… có thể không mặc không?”
Vân Miên híp mắt cười: “Không được á.”
“…”
Anh đành phải đồng ý.
Sau khi thay xong bộ đồ, Vân Miên đặt anh vào lòng bàn tay, nhìn ngắm một cách tỉ mỉ.
“Wow, Hứa Khanh Niên, anh giống như một con búp bê BJD tinh xảo vậy!”
Hứa Khanh Niên có chút không thể cười nổi.
-
Sau khi Vân Miên chơi đã đời xong, bộ phim đã chiếu được một nửa.
Cảnh phim đang đến đoạn tình cảm giữa nam nữ chính dần dần thăng hoa, khi mà nam nữ chính chuẩn bị tiến thêm một bước, Vân Miên bảo muốn đi vệ sinh, rồi chuồn vào phòng tắm.
“!”
“Hứa Khanh Niên!” Vân Miên hơi lo lắng, sợ anh vô tình rơi xuống đất, dù sao đối với Hứa Khanh Niên hiện giờ, độ cao từ bàn trà xuống mặt đất cũng chẳng khác gì từ tầng 4 nhảy xuống.
“Anh đâu rồi…” Cô tìm khắp các góc, thậm chí cả dưới ghế sô pha, nhưng không thấy anh đâu.
“Vân Miên.”
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng ngủ, Vân Miên nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy anh đang tựa vào cửa, ánh mắt nhìn cô như đang phóng điện.
Quan trọng nhất là, anh mặc áo sơ mi trắng nhưng không cài cúc, cơ bụng hiện lên mờ mờ dưới lớp vải trắng.
Vân Miên đứng hình.
“Có chuyện gì vậy, không phải đang tìm anh sao?”
Hứa Khanh Niên vuốt tóc lên, chậm rãi bước về phía cô.
Vân Miên nuốt nước miếng, cô cảm thấy, bây giờ nguy hiểm không phải là Hứa Khanh Niên, mà là cô.
“Vừa nãy không phải chơi vui lắm sao?” Hứa Khanh Niên cười nhẹ: “Có phải đến lượt anh thay đồ cho em rồi không?”
Vân Miên: “!”
Cô vội vàng bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị anh kéo vào lòng.
“Hứa… Hứa Khanh Niên.” Vân Miên quay đầu nhìn anh: “Em sai rồi.”
Hứa Khanh Niên nói bên tai cô, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Chạy làm gì, anh có ăn em đâu.”
“Em thích bộ nào, anh giúp em mặc nhé.”
“Ưm.”
Vân Miên vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng Hứa Khanh Niên siết chặt lấy cô, dùng một tư thế không thể chối từ mà ôm ngang người cô, rồi bế thẳng vào phòng ngủ.
Vân Miên đá chân tỏ vẻ từ chối.
Hứa Khanh Niên bóp nhẹ phần thịt ở bắp chân cô, cười nhẹ: “Miên Miên, đừng vội.”
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, ngăn cách âm thanh bên trong.
Thời gian của họ còn dài lắm.
La la la~
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 45: Biến nhỏ (2)
10.0/10 từ 50 lượt.