Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 44: Biến nhỏ (1)

74@-

Vân Miên bị đánh thức bởi cái lạnh.


Cô mơ màng nhìn qua điện thoại, mới 7 giờ sáng.


Thời tiết đầu xuân, nói là không lạnh cũng không hẳn, nhưng không ngờ những hạt mưa bên ngoài đã bắt đầu rơi lất phất từ lúc nào.


Cửa sổ chưa đóng chặt, vài giọt mưa nhẹ nhàng bay vào trong.


Nửa giường còn lại trống không, Hứa Khanh Niên không biết đã đi đâu từ sáng sớm, nửa giường còn lại lạnh ngắt, Vân Miên co lại một chút, quyết định mặc kệ anh, tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ.


Không ngờ, khi cô giơ tay kéo chăn, tay cô vô tình chạm phải thứ gì đó, mềm mềm, ấm ấm, lại còn chuyển động theo nhịp thở.


Một cảm giác lạ lẫm.


Vân Miên đột nhiên nghĩ đến con chuột béo mà Hứa Khanh Niên đã bắt được mấy ngày trước trong bếp.


“Á——”


Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ có con chuột vào phòng, và con chuột ấy còn đang ngủ trên giường cô. Nghĩ đến đây, Vân Miên suýt nữa nhảy bật dậy.


Cô không dám động đậy, nhắm mắt hét lên: “Hứa Khanh Niên——!”


Cái chăn dưới chân cử động một chút, nhưng Vân Miên không để ý, gọi mãi không thấy anh trả lời, đoán rằng anh có thể đã ra ngoài, bèn lấy hết can đảm, khẽ chạm tay qua chăn, cẩn thận đẩy một cái.


“... Mình rất dũng cảm, không sợ chút nào.” Cô nuốt nước bọt, tự an ủi mình, vừa nói vừa kéo mạnh cái chăn ra, rồi đứng sững lại.



Không phải thứ cô tưởng tượng loạn xạ gì cả.


Mà là một người nhỏ xíu đang nằm đó, bụng phập phồng theo nhịp thở.


Chính là Hứa Khanh Niên.


Vân Miên lại gần, nhìn kỹ một lúc.


Anh đã bị thu nhỏ lại rất nhiều lần.


Có thể vì chăn bị vén lên đột ngột, nên anh cuộn người lại, vô thức giơ tay về phía Vân Miên, đôi tay nhỏ xíu vô thức cào cấu, nhưng không nắm được gì.


Hứa Khanh Niên hơi nhíu mày.


Vân Miên chống cằm quan sát anh, sau đó áng chừng một chút, anh chắc chỉ to cỡ lòng bàn tay cô mà thôi.


Một lát sau, Hứa Khanh Niên mở mắt ra, nhắm lại rồi lại mở, đôi mắt khẽ mở to, như thể vô cùng ngạc nhiên. Anh mấp máy môi nói gì đó.


Tiếc là giọng anh quá nhỏ, Vân Miên không nghe thấy.


Đôi mắt anh đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui sướng.


Hứa Khanh Niên bây giờ trông như một cậu bé nhỏ nhắn nằm trên giường.


Thật đáng yêu.


Là một người cực kỳ thích những món đồ nhỏ nhắn đáng yêu, trái tim Vân Miên đã loạn nhịp.



Muốn ôm hôn cưng nựng quá!


Những giọt mưa thỉnh thoảng rơi trên cửa sổ, phát ra âm thanh tí tách. Trong phòng, một lớn một nhỏ nhìn nhau chăm chú.


Hứa Khanh Niên hoàn toàn tỉnh táo, anh đưa tay xoa đầu, muốn ngồi dậy. Vân Miên nhìn từng cử động của anh, mắt sáng lấp lánh, giơ ngón trỏ chọc nhẹ vào bụng Hứa Khanh Niên. Cô không cẩn thận dùng sức mạnh quá làm anh ngã xuống.


Cô vui sướng kêu lên: “Bụng mềm quá nè!”


Hứa Khanh Niên bị đẩy ngã không kịp trở tay: “...”


Lực mạnh đến mức khiến anh nghi ngờ Vân Miên đang muốn mưu sát chồng.


Anh bất lực xoa đầu, ngồi dậy: “Anh... bị nhỏ lại sao?”


Bây giờ chiếc giường này đối với anh như một chiếc giường không thấy điểm cuối, còn Vân Miên như một người khổng lồ.


“Ừ, lúc em tỉnh dậy anh đã thế này rồi.” Vân Miên quỳ trên giường, cẩn thận nâng anh lên tay mình, đưa đến ngang tầm mắt, rồi nhìn chằm chằm vào Hứa Khanh Niên: “Không sao, em sẽ không chê anh đâu.”


Hứa Khanh Niên: “...”


Bộ đồ ngủ màu xám đậm anh đang mặc cũng nhỏ theo, bình thường mặc vào trông cấm dục, làm Vân Miên đỏ mặt tim đập, giờ mặc lên người lại đáng yêu hết sức, khiến Vân Miên tràn đầy cảm giác mẹ hiền.


Hứa Khanh Niên với khuôn mặt tinh tế và ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay cô, trông như một búp bê BJD tinh xảo.


Vân Miên ghé sát mặt vào, không kìm được hôn nhẹ lên má anh, mềm mềm, rồi cô xoa đầu anh, tóc rất mềm và mượt.


“Hứa Khanh Niên, anh thế này, đáng yêu quá đi.”



“Không sao mà, bạn trai.” Cô l**m môi, “Em muốn chơi với anh một chút.” Nói xong mới nhận ra lời này hơi sai, cô ngập ngừng bổ sung: “Chủ yếu là vì bây giờ anh đáng yêu quá thôi.”


Hứa Khanh Niên: “...”


Ỷ anh nhỏ lại, nên muốn làm gì thì làm sao?


Anh nhướng mày, nở nụ cười dịu dàng: “Được thôi, Miên Miên, em muốn chơi thế nào?”


Cuộc đối thoại này hơi không lành mạnh, mặt Vân Miên bất giác đỏ lên. Cô xoa tai mình: “Chỉ là chơi bình thường thôi, thay đồ được không?”


Hồi nhỏ cô cực kỳ mê búp bê Barbie. Vân Bình cũng chiều con gái, từng mua cho cô hàng chục con búp bê, chất đầy trong nhà, không chỉ trong phòng Vân Miên mà cả bàn trà phòng khách, ghế sô pha, TV, thậm chí cả bếp cũng có.


Cuối cùng Úc Mẫn Tĩnh không chịu nổi nữa, gom hết búp bê lớn nhỏ của cô lại, vứt hết vào phòng cô. Buổi tối, Vân Miên đi ngủ cũng ôm chúng, trong mơ cô cũng đang thay đồ cho búp bê.


Nụ cười của Hứa Khanh Niên cứng lại: “... Thay đồ?”


Chắc không phải ý cô là như vậy đâu nhỉ?


Ánh mắt Vân Miên sáng rực: “Lát nữa mình đi siêu thị nha, được không?”


Cảm giác có gì đó không ổn, nhưng anh vẫn gật đầu: “... Ừ.”


Hôm nay là cuối tuần, không có việc gì, hai người vốn định hẹn hò đi xem phim. Nhưng Hứa Khanh Niên đã nhỏ lại, kế hoạch đành thay đổi.


Vân Miên rời giường và rửa mặt. Sau khi tự mình chuẩn bị xong, cô chu đáo lấy một miếng khăn ướt nhỏ đưa cho Hứa Khanh Niên lau mặt. Da mặt Hứa Khanh Niên trắng mềm, sờ rất thích.


Vì nhỏ lại, bàn chải đánh răng cũ không dùng được nữa, Vân Miên lấy từ túi trang điểm của mình ra một cây chổi lông nhỏ, chấm chút kem đánh răng, rồi đánh răng cho anh. Cô cúi người xuống, như dỗ trẻ con: “A——”



Nhưng anh không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của Vân Miên, cô còn làm nũng nữa: “Hứa Khanh Niên ~”


Hứa Khanh Niên: “... A.”


Trước đây toàn là anh chăm sóc Vân Miên, giờ ngược lại, Hứa Khanh Niên chưa quen lắm, nhưng Vân Miên thì rất hưởng thụ.


Trong lúc đó cô còn sờ bụng anh mấy lần.


Rửa mặt xong, Vân Miên thay đồ, sau đó cẩn thận đặt anh vào túi áo trên, để Hứa Khanh Niên có thể thò đầu ra thở.


“Anh thế này rồi, thật sự phải đi à?” Hứa Khanh Niên ló đầu ra, vẻ mặt đầy nghi ngờ, lại hỏi: “Sao tự nhiên muốn đi siêu thị?”


Vân Miên vỗ nhẹ đầu anh, cười gian: “Đi mua đồ cho anh chứ sao, giờ anh nhỏ thế này, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.”


Anh giữ lấy túi áo, giọng từ chối: “Anh có thể ở nhà đợi.”


“Không chịu đâu.” Cô hạ giọng mềm mại: “Bây giờ anh nhỏ thế này, để anh ở nhà một mình em không yên tâm. Nhỡ có kẻ xấu vào thì sao, nhỡ anh ngã từ chỗ cao xuống thì sao?”


Hứa Khanh Niên: “...”


Anh muốn nói, anh chỉ nhỏ lại, chứ không phải ngu đi.


Nhìn ánh mắt tủi thân của Vân Miên, anh lại nuốt lời định nói vào.


Vân Miên chớp chớp mắt: “Em không yên tâm về anh.”


“Được rồi,” Hứa Khanh Niên thỏa hiệp, ngoan ngoãn nằm trong túi áo trước ngực cô, thở dài: “Đi thôi.”


Vân Miên được như ý, cười tươi: “Được ạ!”


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 44: Biến nhỏ (1)
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...