Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 37

150@-

Hậu quả của một đêm say chính là sáng hôm sau, Vân Miên tỉnh dậy vì đau đầu.


Cô mơ màng tắt chiếc đồng hồ báo thức đang rung bần bật đi, xoa đầu mình rồi từ từ bò dậy khỏi giường, kéo rèm giường ra và bước xuống đất.


Sau khi đi vệ sinh, Vân Miên rót một cốc nước ấm và uống cạn. Dòng nước ấm trôi xuống cổ họng giúp cô đỡ khó chịu phần nào.


Cô lấy điện thoại từ trên giường xem giờ, mới 7 giờ 30 phút mà cô đã không thể ngủ lại được.


Vân Miên lười biếng tựa vào chiếc gối đầu giường, vừa xem điện thoại vừa hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối qua.


Cô chỉ nhớ sau khi cắt bánh kem xong, mọi người bắt đầu điên cuồng bôi kem lên mặt nhau, rồi vì cảm thấy hơi ngột ngạt, nên cô mở cửa bước ra ngoài.


Sau đó, cô đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, và hình ảnh cuối cùng như dừng lại trên…


Khuôn mặt của Hứa Khanh Niên.


Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ thêm điều gì, đầu cô lại bắt đầu đau âm ỉ.


Vân Miên vứt điện thoại sang một bên, xoa thái dương, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay.


Lần tiếp theo tỉnh dậy, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô với tay lấy điện thoại, lười biếng lên tiếng: “Alo? Xin chào.”


Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi vang lên giọng nói mang ý cười rõ rệt của Hứa Khanh Niên: “Vẫn chưa tỉnh ngủ à? Muốn đi ăn sáng cùng không?”


Nghe thấy giọng anh, Vân Miên tỉnh táo hẳn, giọng nói mơ màng lập tức trở nên rõ ràng: “Muốn! Anh đợi em 10 phút được không?”


Hứa Khanh Niên khẽ “ừ” một tiếng, tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền tới khiến trái tim Vân Miên khẽ run: “Anh, anh cười gì vậy?”


Hứa Khanh Niên hắng giọng, nhưng vẫn không giấu nổi ý cười: “Không có gì, chỉ là thấy em dễ thương thôi.”


Vân Miên: “...”


Nếu cô có lỗi, xin hãy để pháp luật trừng trị, chứ đừng để người cô thích thả thính vào sáng sớm thế này!


Ai mà chịu nổi chứ!


Quá kích động, Vân Miên vô tình cúp máy.


“...”


Khi cô đang định mở cửa bước ra ngoài, bất ngờ thấy Trần Phạm ló đầu ra khỏi giường, chớp chớp mắt nhìn cô: “Vân Miên, cậu đi mua bữa sáng à?”


Vân Miên gật đầu: “Muốn tớ mua gì không?”


Trần Phạm gật đầu liên tục, ánh mắt sáng rực: “Cậu có thể mua giúp tớ một ly nước chanh mật ong và hai cái bánh bao không?”


Vân Miên giơ tay ra dấu OK: “Không thành vấn đề.”


Trần Phạm: “Cậu là nhất, yêu cậu nhiều ~”


Buổi sáng mùa đông lạnh buốt, nhất là mấy ngày trước còn có tuyết rơi, gió rét cắt da cắt thịt.


Có lẽ vì là cuối tuần, con đường buổi sáng rất vắng vẻ, chỉ lác đác vài người mang sách vở đi đến nhà ăn hoặc thư viện.


Vừa xuống lầu, Vân Miên đã thấy Hứa Khanh Niên mặc áo phao trắng đứng không xa.


Không hiểu sao cô lại thấy phấn khích, chạy chậm tới, ngẩng đầu lên thì thấy tai anh hơi đỏ vì lạnh: “Anh đến từ lúc nào?”



Cứ nghĩ anh sẽ khách sáo nói một câu như “Mới đến thôi, không đợi lâu đâu.”.


Nhưng Hứa Khanh Niên lại đút tay vào túi, nói chuyện phả ra hơi trắng: “Ừ, đợi lâu rồi. Vậy em giúp anh làm ấm được không?” Nói xong, anh nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, như đang chờ cô làm gì đó.


Vân Miên không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, cô sững sờ, nghĩ một lúc rồi tháo chiếc khăn quàng cổ xuống, kiễng chân lên quàng lên cổ anh.


“Giờ chắc không lạnh nữa đâu.” Sau khi cẩn thận quàng khăn cho anh, Vân Miên không nhịn được bóp nhẹ tai anh, cảm giác lạnh buốt.


Bị bóp tai bất ngờ, Hứa Khanh Niên theo phản xạ giơ tay giữ lấy tay cô, nghiêng đầu hỏi: “Thật sự muốn giúp anh làm ấm à? Anh đùa thôi mà.”


Vân Miên hơi đỏ mặt vì lời nói của anh, không hiểu sao hôm nay anh lại nói năng kiểu mập mờ thế này. Cô kéo cổ áo lên, giấu nửa khuôn mặt vào chiếc áo phao rộng, chuyển chủ đề: “Không phải muốn đi ăn sáng sao, đi thôi.”


Hứa Khanh Niên quàng khăn của cô, mũi khẽ chạm vào hương thơm dễ chịu trên đó, cảm thấy rất thoải mái: “Muốn ăn gì? Anh mời em.”


“Không cần đâu, em tự mua được rồi.” Cảm nhận được tâm trạng anh dường như rất tốt, Vân Miên liếc nhìn khóe môi anh đang nhếch lên, tò mò hỏi: “Hứa Khanh Niên, sao hôm nay anh vui thế?”


Giọng anh nhẹ nhàng: “Vì có người nào đó rất chủ động.”


Vân Miên mờ mịt: “...?”


Sự khó hiểu này kéo dài đến khi hai người ngồi trong nhà ăn dùng bữa sáng. Cô cứ nghĩ anh sẽ ngồi đối diện mình, không ngờ anh lại cầm bánh và sữa ngồi xuống bên cạnh.


Thậm chí còn ân cần bóc vỏ trứng rồi đặt trước mặt cô.


Vân Miên bất ngờ nhận lấy, nhíu mày cắn một miếng, phát hiện ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, quay đầu thì thấy Hứa Khanh Niên đang chống cằm nhìn chằm chằm mình.


Cô nuốt cháo xuống rồi nghi hoặc hỏi: “Anh, không ăn à?”


Hứa Khanh Niên như thể mới bừng tỉnh. Vài giây sau, anh cúi đầu cắn một miếng bánh rán: “À, anh cũng ăn mà.”


Vân Miên lại tiếp tục ăn sáng, nhưng trong đầu cô bỗng hiện lên một vài cảnh tượng tối qua.


Chàng trai cúi thấp đầu nhìn cô, rồi cô không biết mình đã nói gì vào tai anh, tiếp theo là...


Vân Miên giật mình, cắn ống hút, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng đẹp đến mức quá đáng của Hứa Khanh Niên, cảm giác đến muộn khiến cô hơi ngượng ngùng.


Hình như tối qua, cô đã... ôm Hứa Khanh Niên.


Ôm anh.


A a a a a a a!


Cô lén nhìn Hứa Khanh Niên, không ngờ hai người lại chạm mắt nhau, Vân Miên lập tức quay mặt đi, tiếp tục gặm cái bánh bao chưa ăn hết.


Hứa Khanh Niên đột nhiên nghiêng người về phía cô, cười hỏi: “Sao em lại nhìn lén anh?”


Vân Miên không chịu nổi giọng nói trầm thấp của anh, lặng lẽ dịch sang một bên, nhét nốt miếng bánh bao vào miệng, rồi chuyển chủ đề: “Em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”


Hứa Khanh Niên nhìn cô, hai má cô phồng lên vì nhét đầy thức ăn, anh cười nói: “Vội gì chứ, ăn từ từ cũng được.”


“... Ồ.” Thấy anh không còn chú ý đến câu hỏi vừa rồi, Vân Miên bắt đầu nhai từ từ.


Rồi cô nghe anh hỏi: “Chiều có việc gì không?”


Vân Miên gật đầu: “Có, chiều em lên thư viện ôn tập.”


Gần đến kỳ thi cuối kỳ, cô muốn ôn tập thật tốt để điểm số cao hơn một chút.


Hứa Khanh Niên “Ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Anh có thể đi cùng em không?”



Có lẽ vì giọng điệu của Hứa Khanh Niên có chút đáng thương, cũng có thể vì trong lòng cô muốn ở bên anh lâu hơn, Vân Miên im lặng 2 giây rồi gật đầu.


Hứa Khanh Niên xoa đầu cô: “Được rồi, chiều nhớ gọi điện cho anh.”


Vân Miên: “Dạ…” Gọi điện sao? Gửi tin nhắn là được rồi mà, sao lại phải gọi điện?


Vân Miên vừa về đến ký túc xá đã bị một cái ôm chặt từ phía trước. Trần Phạm nhận lấy đồ cô mang về, rồi gửi cho cô vài nụ hôn gió từ xa: “Moah, tớ biết cậu sẽ không quên đâu.”


Vân Miên đóng cửa lại, tò mò hỏi: “Sao lại nói vậy?”


Trần Phạm cắn một miếng bánh bao trong tay, nói ú ớ: “Còn không phải lần trước tớ bảo Kiều Nhiễm mang đồ cho tớ, kết quả cậu ấy quay đi là quên ngay. Thật là trí nhớ chỉ có 7 giây.”


Đúng lúc Kiều Nhiễm bước ra khỏi nhà vệ sinh, nghe rõ mồn một, cô ấy hừ một tiếng: “Đừng có vừa khen vừa chê nhé! Lần trước cậu bảo tớ mua mớ đồ đó, tên dài thế ai nhớ nổi? Mà này, không chỉ trí nhớ của tớ kém đâu, tính khí tớ cũng rất tệ đấy.”


Vân Miên cười nhìn hai người lại bắt đầu cãi nhau, một lúc sau mới chen vào: “À này, chiều ai đi thư viện không?”


Trần Phạm bỏ cái gối ôm xuống, giơ tay: “Tớ tớ tớ, đi.”


Kiều Nhiễm liếc cô ấy một cái: “Cậu lắp bắp cái gì?” Sau đó cô ấy cũng giơ tay lên, “Cho tớ đi cùng.”


Lý Mộc Tử cũng ló đầu ra từ trên giường: “Tớ cũng đi.”


Vân Miên: “Được rồi, vậy cùng đi.”


Hứa Khanh Niên nhìn bốn người đi về phía mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.


Vân Miên đi đến giải thích nhỏ với anh: “Bọn họ cũng muốn đi cùng, cho nên…”


Nhìn thấy sắc mặt anh rõ ràng trở nên tối sầm, Vân Miên nhỏ giọng hỏi: “Anh sao vậy, không khỏe à?”


Hứa Khanh Niên bật cười vì câu hỏi này: “Ban đầu anh nghĩ là chúng ta sẽ có một buổi hẹn hò riêng, xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.”


Vân Miên: “?”


Hẹn hò gì cơ?


Sao anh lại nói việc học hành mà nghe như buổi hẹn hò vậy?


Hứa Khanh Niên gật đầu với ba người còn lại, rồi bước đi với những bước chân dài.


Vân Miên đứng tại chỗ: “Hả?” Sao hôm nay tâm trạng của Hứa Khanh Niên giống như thời tiết vậy, lúc lạnh lúc nóng.


Trần Phạm khoác tay Kiều Nhiễm, cả hai nhìn nhau rồi hỏi Vân Miên đã xảy ra chuyện gì. Cô lắc đầu, nói mình cũng không rõ.


Chỉ có Lý Mộc Tử nhìn ba người đang mơ hồ, khẽ thở dài một hơi.


Vân Miên nhìn bóng lưng cao lớn ở xa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu.


Sáng nay còn ổn mà, sao lại thế này?


Cô thở dài, “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”


“Ừ.”


Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng Hứa Khanh Niên vẫn giữ khoảng cách vừa phải với Vân Miên và những người khác.


Anh chăm chú lắng nghe âm thanh phía sau, kết quả toàn là những câu chuyện của con gái, lòng càng tức giận hơn.


Vân Miên chẳng quan tâm anh, cũng không để ý đến anh.



Gần đến kỳ thi, nên thư viện đông kín người, Hứa Khanh Niên nhanh chóng chiếm mấy chỗ ngồi trước cô, nhưng...


Nhìn qua bức tường ngăn cách, một bên là hai chỗ trống, bên kia là ba chỗ trống.


Vân Miên còn chưa phản ứng kịp, Lý Mộc Tử đã kéo Trần Phạm và Kiều Nhiễm về phía bên phải.


Còn Vân Miên đứng yên tại chỗ: “...”


Hứa Khanh Niên vẫn chưa hết giận, anh kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.


Vân Miên cũng không biết phải nói gì, đành im lặng mở sách ra ôn tập.


Bên kia.


Trần Phạm là người không để tâm, ngồi xuống rồi vẫn nhìn về phía hai người kia với vẻ nghi hoặc: “Tớ cảm thấy, hai người họ hơi lạ.”


Kiều Nhiễm: “Cùng ý kiến. Ban đầu tớ thấy Hứa Khanh Niên cười tươi với Vân Miên, nhưng khi thấy bọn mình, mặt anh ấy đột nhiên trở nên tối sầm.”


Lý Mộc Tử đẩy kính mắt, ánh mắt đầy hiểu biết: “Đúng vậy, chính là như các cậu nghĩ đấy.”


Trần Phạm: “?”


Kiều Nhiễm: “Ồ~”


Vân Miên đã hoàn toàn đắm chìm trong biển kiến thức, chăm chú học bài.


Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện Hứa Khanh Niên không biết đã đi đâu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đã tối, ánh hoàng hôn rực rỡ.


Đầu của Trần Phạm ló ra từ phía tường, cô ấy khẽ hỏi: “Vân Miên, ba người bọn tớ sắp đi ăn, cậu có đi không?”


Hứa Khanh Niên vẫn chưa quay lại, nhớ lại sáng nay anh có vẻ không vui, Vân Miên lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Các cậu đi trước đi, tớ sẽ đợi thêm một lát.”


Trần Phạm làm dấu OK rồi rụt đầu lại.


Khi bụng cô bắt đầu kêu lần thứ ba, cuối cùng Hứa Khanh Niên cũng quay lại.


Cô nhìn anh, không kìm được hỏi: “Anh vừa đi đâu vậy?”


Hứa Khanh Niên im lặng không trả lời, bụng Vân Miên lại kêu lên, lần này Hứa Khanh Niên chỉ liếc nhìn cô rồi thở dài.


“Đi ăn đi.”


Cả buổi chiều anh đều tỏ ra lạnh lùng, Vân Miên đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Cô tức giận đứng dậy, bỏ lại một câu: “Anh tự đi ăn đi, em đi đây.”


Nói xong, cô nhanh chóng xách cặp ra ngoài.


Hứa Khanh Niên bị hành động của cô làm cho hoảng hốt, tự hỏi có phải mình đã quá đáng không.


Anh vội vàng cầm lấy áo khoác trên ghế, rồi đứng dậy đuổi theo cô.


Vân Miên đi đến cầu thang, vừa nghĩ vừa rơi nước mắt, chắc mình không làm gì sai với Hứa Khanh Niên đâu nhỉ?


Vậy thì anh làm vậy là vì ai?


Cô càng nghĩ càng tức giận, quyết định không nói chuyện với anh trong hai tiếng.


Cô đang nghĩ vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ngay sau đó, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp.


Vân Miên vùng vẫy vài lần, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, có chút không kiên nhẫn: “Đừng cử động, để anh ôm một lát.”



Mắt cô lại đỏ lên, giọng nghẹn ngào: “Anh buông ra, em phải đi ăn rồi.”


Hứa Khanh Niên không nói gì nữa.


Đèn cầu thang tự động tắt khi không có tiếng động, một lúc lâu hai người đều im lặng.


Vân Miên đột nhiên cảm thấy sau gáy có một thứ mềm mại chạm vào, làm cô giật mình: “Anh... anh đang làm gì vậy?”


Hứa Khanh Niên vùi đầu vào sau gáy cô, hít một hơi dài: “Anh ôm bạn gái một chút có sao không?”


Vân Miên: “?”


Hứa Khanh Niên bắt đầu trách móc: “Tối qua em say rượu rồi thổ lộ với anh.”


Vân Miên: “?”


Hứa Khanh Niên: “Em còn không thương tiếc mà cướp đi nụ hôn đầu của anh.”


Vân Miên bị sốc: “?”


Lúc nào vậy?


Rồi cô lại nghe thấy giọng anh đầy oán giận: “Còn chiều nay, anh cứ nghĩ chỉ có hai chúng ta, mà em cả buổi chiều chỉ chăm chú vào sách. Em chẳng an ủi anh chút nào.”


Vân Miên: “?”


Cô đẩy tay anh ra, quay lại đối diện với anh, chưa kịp nói gì thì anh đã ôm lấy khuôn mặt cô, cúi xuống và hôn cô.


Ngay khi môi chạm vào nhau, Vân Miên lập tức nhớ lại mọi chuyện.


Ahhhh! Thật xấu hổ!


Hứa Khanh Niên cúi xuống hôn một lúc, cảm thấy tư thế không thoải mái, anh ôm Vân Miên dựa vào tường, tìm được tư thế thoải mái, rồi bắt đầu hôn cô mãnh liệt.


Anh m*t môi cô, từ từ hút vào, rồi không hài lòng mà nhẹ nhàng cắn một chút.


Từ đầu đến cuối Vân Miên đều nín thở, suýt không thở được.


Không biết qua bao lâu, Hứa Khanh Niên buông cô ra, th* d*c và nói vào tai cô: “Tối qua em hôn anh như thế đấy.”


Vân Miên: “?”


Cô say rượu mà lại hoang dại như vậy sao?


Cô có cảm giác hơi áy náy với Hứa Khanh Niên, rồi lại nghe anh nói: “Em đã hôn anh hai lần rồi, phải có trách nhiệm với anh.”


Vân Miên vô thức gật đầu.


Hứa Khanh Niên lại cúi xuống hôn cô một lần nữa, như một phần thưởng: “Thật ngoan.”


--------------


Lời tác giả:


Vân Miên: Hình như có gì đó không đúng (vỗ đầu)


Hai người không cùng tần số hả? hh~


Hứa Khanh Niên yêu rồi mà lại trở nên trẻ con quá.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 37
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...